Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 31: Tính khí của cô nhóc này cũng thất thường thật đấy




Kỳ thi giữa kì được tổ chức trong ba ngày, bởi vì chín trường thi chung với nhau nên vẫn chưa thống nhất về cách chấm điểm bài thi, có điểm muộn hơn bình thường rất nhiều, đến tận lúc giáo viên các bộ môn đã chữa bài thi xong hết rồi mà điểm vẫn chưa có.

Đề bài ngữ văn lần này là về tình mẫu tử.

Là một đề văn cực kì phổ biến nhưng lại rất khó để viết được một bài xuất sắc.

Giáo viên ngữ văn cũng tham gia chấm thi, tất cả các bài thi được che tên chấm trên máy tính, tuy không nhìn được tên, nhưng mà cũng may là môn ngữ văn này có thể nhận ra được nét chữ.

Vừa về đã khen ngợi bài văn của Thời Niệm Niệm, bảo là viết cực kì hay.

Trong lòng bà cô học trò Thời Niệm Niệm này vốn là một người có thành tích tốt, tính cách tốt, làm bài tập cực kì nghiêm túc cẩn thận, cũng xinh đẹp, lần nào tổ ngữ văn mở họp thảo luận về thành tích trong kì thi của các lớp thì luôn điểm mặt gọi tên khen ngợi cô một chút.

Nhưng mà thật ra là bài văn này cô phải suy nghĩ rất lâu mới viết ra được.

Về tình mẹ, quả thật là cô chưa từng thực sự được cảm nhận, ấn tượng về mẹ cũng mơ hồ, khi cô còn nhỏ, bởi vì tật nói lắp nên không có bạn bè gì, cũng chỉ có Hứa Ninh Thanh cứ khi nào ra ngoài chơi là bằng lòng đưa cô theo, giống như đứa con nhỏ của chồng trước vậy.

Trong bài văn cô có viết một chuyện rất nhỏ, rồi lại tự thêm thắt một vài tiểu tiết, cũng không ngờ được là bài văn của mình lại có thể đạt điểm cao.

“Nhưng mà Giang Vọng, bài văn của em, cô cũng chấm rồi.” Giáo viên ngữ văn nhíu mày, hỏi thật lòng, “Em đã viết cái quái gì vậy?”

Câu hỏi này thật sự xuất phát từ tận đáy lòng, rất nhanh thì trong phòng học đã có người không nhịn cười nổi, phì cười thành tiếng.

Tiếng cười lây lan sang những người khác, không tới một lát cả phòng học đều cười nghiêng ngả.

Tin Giang Vọng viết văn lạc đề truyền khắp toàn trường rất nhanh.

Sau khi giáo viên chủ nhiệm của lớp chọn nghe được thì rất vui mừng, cũng không phải là hi vọng học sinh lớp khác thi kém, bọn họ vốn dĩ là lớp chọn mà lại bị hai học sinh ở lớp thường ngồi lên đầu, thật sự là quá mất mặt.

Kết quả được dán vào thứ năm, lập tức có người hưng phấn chạy vào phòng học, vẻ mặt kích động gõ cửa: “Mọi người mau đi xem bảng vàng đi!”

Khương Linh lập tức đứng lên, kéo Thời Niệm Niệm đứng lên theo: “Nhanh nhanh, bọn mình đi xem!”

Trước bảng vàng đã có một vòng người vây quanh, vừa nhìn vừa bàn tán vô cùng sôi nổi.

Thời Niệm Niệm đứng bên ngoài nhóm người, ngẩng đầu nhìn bảng vàng.

Đứng thứ nhất: Thời Niệm Niệm, 698 điểm.

Đứng thứ hai: Giang Vọng, 687 điểm.



“Uầy, Giang Vọng vẫn đứng thứ hai này!” Khương Linh giơ tay nói, “Chẳng phải anh ta viết lạc đề môn văn sao, sao mà vẫn có thể đạt điểm cao thế này?”

Có một nữ sinh ở phía trước nói mà không hề quay đầu lại: “Nghe nói điểm vật lí tổng hợp và điểm toán đều đạt tối đa! Sao mà không đứng thứ hai cho được. Nhưng mà hình như ngữ văn rất kém, chưa đạt tới điểm trung bình nữa!”

Đề vật lí tổng hợp lần này cực kì khó, cũng là môn có thể kéo điểm nhất.

Khương Linh chậc một tiếng: “Còn là người sao, đề khó thế mà vẫn có thể đạt điểm tối đa, hầy, Niệm Niệm, điểm vật lí tổng hợp của cậu có được tối đa không?”

Giáo viên đã chữa bài thi, Thời Niệm Niệm cũng đã biết mình được khoảng bao nhiêu điểm, cô lắc đầu: “Bị sai…mấy câu.”

Nữ sinh ở phía trước vừa nãy nghe thấy tiếng Thời Niệm Niệm, quay đầu, ngay sau đó ánh mắt lại dừng ở phía sau cô, di chuyển chậm chạp, “A” một tiếng.

Thời Niệm Niệm quay đầu lại theo, chóp mũi sượt qua cổ áo người phía sau, ngửi được mùi bồ kết quen thuộc.

Giang Vọng nhìn cô: “Giỏi thật đấy, lại đứng nhất rồi.”

Thời Niệm Niệm mím môi, chỉ có thể trả lời có qua có lại: “Anh cũng…rất giỏi.”

Mọi người ở xung quanh: “…”

Đúng là tình yêu giữa các học sinh giỏi.

Sau kì thi giữa kì thì tiếp tục dành nhiều thời gian hơn vào việc bồi dưỡng vật lí, ngày nào cũng có rất nhiều đề, Thái Dục Tài còn đặc cách cho phép ba học sinh tham gia cuộc thi vật lí được luyện đề thi trong tiết vật lí của ông, không nghe giảng cũng không sao.

Thời Niệm Niệm phát hiện ra Giang Vọng học môn lí rất giỏi.

Có đôi khi cô nhìn chằm chằm đề bài một hồi lâu cũng không nghĩ ra được cái gì, Giang Vọng chỉ cần nhìn một cái đã lấy giấy bút ra viết mấy bước sơ lược rồi đưa cho cô xem.

Cũng không phải ngày nào anh cũng tới học, có đôi lúc chỉ tới nửa ngày, còn lại đều đi huấn luyện.

Đến tháng mười hai thì rốt cuộc cũng kết thúc bồi dưỡng vật lí, sáng sớm thứ bảy hai mươi người của lớp bồi dưỡng sẽ phải ngồi xe buýt đến trường thi, còn phải ở lại chỗ đó một đêm, chủ nhật lại ngồi xe buýt về với nhau.

Chạng vạng ngày thứ sáu.

“Niệm Niệm, cháu mang theo cái này đi.” Mợ và cô cùng thu xếp hành lí, lấy một đôi găng tay màu trắng rất dày trong ngăn tủ ra, “Dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ có tuyết, cháu cẩn thận đừng để tay bị lạnh.”

“Dạ.” Thời Niệm Niệm cất găng tay vào túi.

“Tối nay bảo anh cháu đưa cháu đi siêu thị mua đồ ăn đi, thức ăn ở trường thi chắc chắn là tệ lắm.” Mợ nói.

Thời Niệm Niệm cười: “Không cần đâu ạ, cũng chỉ, chỉ có một ngày thôi ạ.”

“Một ngày cũng không thể để bị đói được, trí óc của các cháu phải hoạt động, sẽ tiêu hao năng lượng đó.”

Thời Niệm Niệm không muốn làm phiền anh, có vẻ sau khi lên đại học thì dường như hắn cũng rất bận, nhưng sau khi qua cơm chiều Hứa Ninh Thanh lại rảnh rỗi lái xe về nhà.

Lại còn mặc một bộ âu phục phẳng phiu, đeo một cái kính mắt viền kim loại, thoạt nhìn rất giống phần tử lưu manh có văn hoá.

Mợ vừa thấy hắn thì nhíu mày: “Hôm nay con mặc như vậy là để đi xem mắt đó hả?”

Hứa Ninh Thanh chậc một tiếng: “Lên phát biểu ở trường ạ.”

“Ồ.” Mợ xoá đi vẻ ghét bỏ trước đó, “Vậy thì cũng đẹp trai đấy.”

“…”

Hứa Ninh Thanh: “Cô nhóc kia đâu rồi ạ?”

“Trong phòng ngủ.”

Hắn gõ cửa, chờ ba giây rồi đẩy cửa vào, dựa vào mép cửa: “Thời Niệm Niệm, đi ra ngoài mua đồ với anh.”

Bản chất của Hứa Ninh Thanh là một người vừa dịu dàng vừa cực kì tinh tế.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn hắn cũng đã làm không biết bao nhiêu chuyện khốn nạn, hồi nhỏ cậy vào cái tật nói lắp của Thời Niệm Niệm mà để cô đổ vỏ, sau khi bị mẹ hắn nhìn thấu thì ăn không ít đòn roi.

Nhưng hắn cũng có thể nhạy cảm phát hiện ra chút cảm xúc nho nhỏ này của Thời Niệm Niệm.

Chú ý tới việc cô không muốn làm phiền người khác, hắn nói “đi ra ngoài mua đồ với anh”, lại còn dùng câu sai khiến rất không lễ phép.

Vào tối thứ sáu, ở siêu thị rất đông người.

Hứa Ninh Thanh kéo một cái xe đẩy ra: “Ngày mai mấy giờ thì em phải đến trường lên xe buýt vậy?”

“7 giờ ạ.” Cô cầm tay vịn trên xe đẩy, kéo về phía mình, “Để em…đẩy cho.”

Cũng không phải là vật gì nặng, Hứa Ninh Thanh cũng không sao cả, buông lỏng tay để Thời Niệm Niệm tự đẩy, trò chuyện: “Sớm thế à, có dậy được không?”

“Giờ này cũng tầm giờ đi học, không khác lắm ạ.”

Hứa Ninh Thanh “Ồ” một tiếng, không nói nữa, đi theo sau Thời Niệm Niệm, cô đẩy xe đi đâu thì hắn cũng đi theo về phía đó.

Vừa qua một chỗ ngoặt thì hắn thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở khu bán đồ dùng sinh hoạt.

“Ấy.” Hứa Ninh Thanh vỗ lưng Thời Niệm Niệm, chỉ về bên kia, giọng điệu rất xấu xa, “Đó là bạn cùng bàn với em đúng chứ?”

Vốn là Thời Niệm Niệm đang cúi đầu xem hạn sử dụng của hộp sữa chua, nghe vậy thì nhìn theo ngón tay hắn.

Giang Vọng mặc một bộ áo trắng quần đen đơn giản sạch sẽ, đứng trước kệ để đèn bàn, chọn xong thì lấy một hộp ở dưới, xoay người thì nhìn thấy Hứa Ninh Thanh và Thời Niệm Niệm.

Hứa Ninh Thanh thả tay xuống, cười nói: “Khéo thật đấy.”

Giang Vọng đi lên trước, liếc mắt nhìn xe đẩy của Thời Niệm Niệm, có mấy chai sữa chua, “Đến mua đồ ăn à?”

“Ừ.” Cô đáp một tiếng.

Giang Vọng bỏ hộp đèn bàn trong tay mình vào xe đẩy của cô, rồi tiện tay đẩy giúp cô luôn, Thời Niệm Niệm lập tức buông lỏng tay, lại ngại phải đi song song với anh dạo quanh siêu thị nên lùi về phía sau bên cạnh Hứa Ninh Thanh.

Hứa Ninh Thanh cúi người, thấp giọng trêu chọc: “Không cho anh đẩy mà sao cậu ấy đẩy giúp em thì em lại cho thế?”

“A…”

Thời Niệm Niệm không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, có hơi lúng túng, cũng may là Hứa Ninh Thanh không định làm khó cô, bật cười rồi đi lên trước nói chuyện với Giang Vọng.

Cô đi cách mấy bước theo sau hai người, Hứa Ninh Thanh lại gọi cô một tiếng, chỉ vào khu bán đồ ăn vặt bên kia: “Sang kia đi.”

Vì thế chuyển thành cô đi phía trước, vừa chọn đồ ăn vặt vừa bỏ vào xe đẩy.

Hứa Ninh Thanh cũng ném một gói khoai tây cắt lát vào, tán gẫu với Giang Vọng: “Cậu tới mua đèn bàn hả?”

“Ừ, cái cũ hỏng rồi.”

“Chẳng phải ngày mai cậu cũng sẽ đi tham gia cuộc thi vật lí gì đó với em ấy sao, không mua đồ ăn à?”

“Có một ngày thôi.”

Ánh mắt Giang Vọng thản nhiên dừng trên người cô gái đang cúi xuống lại gần kệ để hàng, không biết đang nhìn gì mà lại nghiêm túc như thế, môi cong lên.

Thời Niệm Niệm đang do dự chưa biết mua vị gì thì ngay sau đó lại nghe thấy một tiếng cười trầm thấp từ người bên cạnh.

Giang Vọng nói: “Em là học sinh tiểu học đi tham gia du xuân đó hả?”

“…”

Còn lâu.

Thời Niệm Niệm mắng thầm trong lòng.

Hứa Ninh Thanh cũng cười rộ lên: “Tôi thấy cũng giống lắm, vai cõng một cái cặp nhỏ nhét đầy đồ ăn vặt.”

“…”

Thời Niệm Niệm lấy một gói bánh quế vị dừa bỏ vào xe đẩy, ngước mắt nhìn hai người.

Hứa Ninh Thanh nhướng mày: “Đủ rồi hả?”

“Ừ.”

“Ít vậy sao?”

Cô lại gật đầu: “Em còn lâu mới…đi, du xuân.”

Hứa Ninh Thanh bèn cười không ngớt, lại lấy đại một gói đồ ăn vặt ném vào, tiếp tục trêu cô: “Giống lắm đó, em nói xem có phải em muốn nhét đống đồ ăn vặt này vào cái cặp nhỏ của em không hả!”

“Rõ ràng là anh.” Thời Niệm Niệm nhìn hắn, dè dặt tố cáo: “Anh bảo em…đi mua đồ, với anh mà.”

Hứa Ninh Thanh vẫn luôn đối xử khá tốt với Thời Niệm Niệm, nên cô cũng thích hắn, biết có đôi lúc hắn nói chuyện hư hỏng, Thời Niệm Niệm cũng không tranh cãi với hắn, chỉ không nóng không lạnh ngồi bên cạnh nghe.

Hôm nay thật ra là lần đầu tiên như thế này.

Cô cũng không nói rõ được là vì sao.

Chỉ cảm thấy Giang Vọng cũng đang ở đây, anh trai lại còn nói như vậy, khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.

Hứa Ninh Thanh nhướng mày lên vẻ rất hứng thú, cũng chẳng sợ tình anh em hoàn toàn tan vỡ chút nào, tay chỉ vào trước ngực mình so: “Em xem em mới cao đến chỗ này của anh, không phải học sinh tiểu học thì là gì?”

Thời Niệm Niệm không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Lại nhìn Giang Vọng ở bên cạnh, đang dựa vào kệ để hàng cạnh đó cong môi lên.

Đều chẳng phải người tốt gì.

Cô đi qua, bẻ cái tay đang cầm xe đẩy của Giang Vọng ra hất sang một bên, tự mình đẩy đến chỗ quầy thu ngân.

“Tính khí của cô nhóc này cũng thất thường thật đấy.” Hứa Ninh Thanh hừ một tiếng cười.

Giang Vọng giật giật ngón tay bị cô đụng vào vừa nãy, lòng bàn tay vuốt ve, nghiêng đầu thuận miệng hỏi: “Hay tức giận với cậu lắm à?”

“Đâu có đâu, hiếm khi tức giận với tôi lắm.”

Giang Vọng “Ồ” một tiếng,  ngón tay chạm vào khoé môi: “Thế nhưng lại hay tức giận với tôi lắm đấy.”

Hứa Ninh Thanh sửng sốt, bật cười: “Giang Vọng à bây giờ cậu đang khoe với tôi là em gái tôi hay tức giận với cậu đó hả?”

Bởi vì chuyện siêu thị ngày hôm qua, Thời Niệm Niệm không mang hết đống đồ ăn vặt đã mua theo, chỉ bỏ hai gói đồ ăn vặt vào ngăn kép của cặp, chỉ ở chỗ đó một đêm nên cô mang theo một bộ quần áo để tắm rửa, còn có giấy bút rồi quyển luyện đề gom vào nhau.

Dự báo thời tiết nói tối hôm nay sẽ xuất hiện trận tuyết đầu mùa.

Thời tiết lập tức cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Xe buýt dừng trước cổng trường, mọi người đều không mặc đồng phục mà mặc quần áo của mình.

Trải qua một thời gian dài bồi dưỡng như vậy, cuối cùng bây giờ cũng được thả tự do, đại đa số mọi người thoạt nhìn cũng chưa có vẻ mặt căng thẳng gì mà ngược lại đều rất nhẹ nhàng.

“Đã đủ người chưa?”

Giáo viên hướng dẫn cuộc thi đứng trước xe buýt hỏi.

Có người trả lời: “Giang Vọng vẫn chưa tới ạ.”

“Có ai biết số điện thoại của em ấy không, gọi điện hỏi chút xem em ấy đến chưa.”

Phía dưới tạm thời không có ai đáp lại.

“Không có sao?” Giáo viên lại hỏi.

Lúc này Thời Niệm Niệm mới giơ tay lên.

Giáo viên nhìn cô một cái: “Được rồi, em gọi điện cho em ấy đi.”

Thời Niệm Niệm vừa mới lấy di động ra khỏi cặp sách thì nghe giáo viên đứng ở cửa xe buýt kêu: “Nhanh lên, Giang Vọng, thiếu mỗi em thôi đấy.”

Hôm nay anh mặc một cái áo hoodie màu trắng, phía dưới là quần jeans, cực kì chói mắt khi đứng trong đám người, anh vác cặp lên xe buýt, nhìn lướt qua phía dưới, sau khi tìm thấy Thời Niệm Niệm thì đi xuống.

Thành tích của Thời Niệm Niệm tốt, giảng bài cũng kiên nhẫn, thật ra quan hệ trong lớp bồi dưỡng rất không tệ, chẳng qua là không có ai dám ngồi bên cạnh cô.

Cái vị trí bên cạnh cô kia, thật sự là như đã khắc tên Giang Vọng lên rồi, không ai dám tranh cả.

Anh cầm cặp đi về phía Thời Niệm Niệm, mắt nhìn lướt cô một cái từ trên xuống dưới.

Cô gái mặc một chiếc áo bông màu vàng nhạt rất ấm, tay áo hơi dài, gần như trùm hết cả cái tay, bên trong là một cái áo lông cổ tròn màu trắng, để lộ xương quai xanh.

Hôm nay cô không buộc tóc lên, mềm mại xoã ra, đuôi tóc hơi cuộn thành một vòng cung rất nhỏ, ôm lấy cái cổ trắng nõn.

Thật mẹ nó đáng yêu.

Đầu Giang Vọng vang lên mấy lời cô nói tối qua, tâm trạng rất tốt cong khoé miệng.

Cũng không có sự cáu kỉnh sau khi thức dậy như ngày thường.

Giang Vọng liếc mắt nhìn cặp của cô: “Xẹp thế à? Đồ ăn vặt của em đâu?”

“Chỉ mang hai, hai gói thôi.”

“Đi du xuân mà mang ít thế à?”

“…” Thời Niệm Niệm không phản ứng lại anh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh xách cái cặp của mình lên, kéo khoá kéo ra rồi lại bỏ lại vào lòng Thời Niệm Niệm: “Em xem tôi mang nhiều thứ để đi du xuân thế này này.”

Trong cặp anh nhét đầy đồ ăn vặt.

Là đồ mà sáng nay vừa mua ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng nhà trọ.

Xe chạy chưa được bao lâu thì mọi người bắt đầu chuyện trò cực kì sôi nổi, thế mà đều mang rất nhiều đồ ăn vặt, không tới một lát đã đi chia đồ ăn vặt cho nhau.

“Niệm Niệm, có ăn dâu tây không?” Hoàng Dao ở ghế sau cầm một cái giỏ nhỏ đưa qua.

Cô lấy hai quả, nói tiếng cảm ơn.

Cô bóc lá ra, bỏ một quả vào miệng, còn lại một quả, cô hơi dừng, đưa qua bên Giang Vọng: “Có ăn không?”

“Ừ.”

Anh kéo cổ tay Thời Niệm Niệm nhấc lên, cắn luôn một miếng dâu tây trên tay cô.

Nước trái cây chảy ra, nhỏ xuống ngón tay Thời Niệm Niệm, thấm ướt đầu ngón tay cô, màu hơi hồng.

Cô sững sờ.

Giang Vọng lại ăn nốt một nửa còn lại, đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt lướt qua đầu ngón tay cô.

Tựa như có một dòng điện chạy qua, Thời Niệm Niệm cảm thấy ngón trỏ của mình cũng trở nên tê dại.

Giang Vọng liếm môi, như đang nhớ lại điều gì đó.

“Ngọt thật đấy.”

Tác giả có lời muốn nói: Niệm Niệm và anh Vọng sắp sửa trải qua một đêm trêu chọc ở trường thi với nhau rồi.

Hết chương 31.