Từ việc kế thừa kí ức, Trương Viễn Hoài biết được có một vị lục hoàng tử ở Thần quốc này tên là Vĩnh Thương, hắn không khỏi nuôi hi vọng với người này nhiều hơn một chút, không ngờ quả thật là y.
Ngày đầu thấy y đã là chuyện của tháng trước, nhưng đáng tiếc là khoảng cách của hai người đến giờ vẫn chẳng có tiến triển gì nếu không muốn nói càng xa.
Lòng Trương Viễn Hoài phiền muộn không thôi, ngoài mặt tỏ ra ghét bỏ: "Bớt lo chuyện bao đồng đi."
Vĩnh Hưng ý chí sắt đá tuyên bố: "Không nói chứ gì? Ngươi đợi đấy, ngày không xa bổn thái tử sẽ tìm ra đáp án!"
Trương Viễn Hoài khinh bỉ không thèm tiếp lời.
Trước kia Ly Xuyên và Vĩnh Thương chưa từng gặp nhau, ta coi ngươi làm sao điều tra ra!
...
Ngoài cung, một cổ xe ngựa sang trọng chầm chầm chạy đến.
Trước cổng từ sớm đã có một nam nhân tuấn mỹ đứng đợi, xe ngựa vừa xuất hiện, khuôn mặt lãnh đạm của hắn liền hiện lên vẻ kích động, còn chưa gặp được người bên trong, khóe môi đã bất giác giương lên.
Lục hoàng tử Vĩnh Thương cao hứng xua phu xe, chủ động tự vén màn.
Có điều vừa thấy khuôn mặt rạng rỡ của nữ nhân hoạt bát bên trong, hắn liền mất hứng tắt nụ cười cho đến khi bóng dáng thư sinh của nam nhân trong xe ngựa xuất hiện, thoáng chóc hắn lại thay đổi thái độ sang vui vẻ.
Thất công chúa Vĩnh Bình chu môi oán trách: "Lục ca thật đáng ghét, không phải Thịnh ca ca liền không thèm cười."
Nam nhân có vẻ ngoài nho nhã mảnh mai được lục hoàng tử dìu xuống, hắn vừa nắm tay y vừa cười phủ nhận: "Muội toàn nói quá."
"Nha đầu quậy phá như muội sao có thể so sánh được với An."
Lục hoàng tử thẳng thừng bày tỏ thái độ khiến bầu không khí trở nên ám muội, Thịnh An hơi đỏ mặt xấu hổ cúi đầu, còn Vĩnh Bình công chúa cười hi hi ghẹo họ.
Ba người cứ thế thong thả đi vào, chốc chốc giữa cuộc trò chuyện của họ lại nghe tiếng cười, không khí hòa thuận như một gia đình hạnh phúc.
Trương Viễn Hoài thấy mà đau lòng.
Hóa ra khi giữa chúng ta xuất hiện ranh giới, em tận mắt chứng kiến sự tồn tại của mình bắt đầu phai mờ trong thế giới của anh, vị trí của em dần được thay thế bằng một bóng hình khác lại có thể khiến em đố kị lẫn khó chịu,...!hối hận đến nhường này.
Vĩnh Bình công chúa không thôi cất lời: "Thịnh ca ca ta thật ghen tị với huynh, làm sao da một nam nhân lại có thể trắng trẻo xinh đẹp đến muội còn phải ghen tị thế này?"
"Muội chỉ giỏi chọc ta vui, dân thường như ta làm sao có thể so sánh với công chúa lá ngọc cành vàng được?" Thịnh An khiêm tốn đáp.
"Không cho huynh tự xem thường mình như vậy! Huynh là người tốt nhất trên thế gian!" Vĩnh Bình bất mãn phản bác.
Thịnh An còn chưa kịp nói gì, lục hoàng tử đã phụ họa: "Đúng vậy" làm hắn không khỏi tỏ ra bất lực chỉ biết cười khổ.
"Tiện nhân đứng đó là ai? Gặp bổn công chúa còn không mau hành lễ?"
Vĩnh Bình bắt gặp Trương Viễn Hoài trong hình dáng nữ nhân liền lớn giọng chỉ trích sự thiếu sót của hắn.
Trương Viễn Hoài bỗng nhiên bị điểm danh, điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là ghi thù nàng công chúa hách dịch này mà là sự chú ý của lục hoàng tử cũng vì nàng mà bị kéo qua đây.
Hắn như ngày đầu tiên đến đây, đứng trước mặt y vẫn là bộ dạng thảm hại chất chứa lúng túng quẫn bách không tài nào nói nên lời.
Mất một lúc định thần, hắn mới học theo quy củ người ở đây hành lễ: "Tiểu nữ bái kiến lục hoàng tử, thất công chúa."
Thất công chúa nghe đến đây liền không hài lòng mắng: "Còn Thịnh ca ca nữa, tiện nhân cỏn con dám khinh thường huynh ấy?"
Trương Viễn Hoài kể từ khi mất đi Vĩnh Thương, hắn đối với người bên cạnh lục hoàng tử đều vô cùng cẩn trọng, vì vậy chẳng những không tỏ ra khó chịu mà ngược lại còn kiên nhẫn làm hài lòng nàng ta.
"Xin hỏi vị tiên sinh này là--"
Chát
"Ah-"
Một loạt hành động liên tiếp vang lên khiến người ta ngỡ ngàng.
Vĩnh Bình vốn đang nổi giận vì thấy thái độ của Trương Viễn Hoài đối với Thịnh An không được lễ phép, tự cho rằng hắn ám chỉ Thịnh ca ca của mình chỉ là người thấp hèn vô danh liền không nhịn được giơ tay muốn đánh hắn.
Nhưng ngay khi bàn tay ngọc ngà của nàng vừa mang theo cuồng phong giáng xuống, một lực đạo mạnh mẽ đã hất văng tay nàng ra.
Vĩnh Bình phẫn nộ nhìn người vừa đến, tuy nhiên khi bắt gặp ánh mắt rét lạnh của y đã sợ đến nổi bất giác lùi mấy bước.
Nàng ta tái xanh mặt lắp bắp: "Tứ, tứ hoàng huynh..."
Người Vĩnh Bình không dám giở thói công chúa nhất chính là Vĩnh Thương hàng real trước mặt đây.
Nói chứ ngoài Trương Viễn Hoài, cả cái server này ai không sợ y chứ?
"Còn ta nữa mà bảo bối ơi?" Bấy giờ Vĩnh Hưng lên tiếng, mọi người mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Tứ hoàng tử đúng là áp bức đáng sợ quá mà!
"Tham kiến thái tử điện hạ, tứ điện hạ." Vẫn là Thịnh An hiểu lễ nghi hành lễ trước, nhưng sau đó không có tiếng miễn lễ nào cả.
Lục hoàng tử nhìn người trong lòng bị xem thường liền cau mày, hắn gấp gáp đỡ Thịnh An dậy như rất xót, phẫn nộ: "Hai người đừng có mà quá đáng!"
"Ai quá đáng trước nhỉ? Sao vừa rồi người của ta bị bắt nạt, hoàng đệ không lên tiếng bất bình thay nàng?" Vĩnh Hưng ra mặt rồi.
Vĩnh Bình mặt dù rất sợ Vĩnh Tề, nhưng vì đại nghĩa vẫn cố giải thích, mặc dù càng giải thích càng lớn chuyện: "Một ả tiệ--, ả nữ nhân làm sao có thể so sánh với Thịnh ca ca?"
"Thất công chúa suốt ngày chơi bời lêu lỏng nên chẳng học được chút lễ nghĩa gì sao? Vị tiểu thư này là khách của bổn thái tử, chẳng lẽ không bằng một ca ca của thất công chúa?" Vĩnh Hưng trở mặt không nhận người thân, cười nói nhưng chứa đầy nguy hiểm.
Thất công chúa bị mắng đến đỏ bừng mặt, xấu hổ run môi không thể thốt thêm câu gì để lấy lại phong độ cả.
Trương Viễn Hoài chưa từng nghĩ Vĩnh Hưng có thể vì mình làm đến mức này, trong lòng có chút cảm kích.
Hắn mấy đời ăn hiếp kẻ yếu thế không cho người ta cơ hội đẹp mặt rời đi nhưng lần này vì một Trần Vĩnh Thương mà rộng lượng bỏ qua, muốn chuyện bé hóa không: "Thái tử điện hạ, ta không bị bắt nạt, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm."
Có lẽ khi nói ra những lời dối lòng này, hắn đâu ngờ tới căm phẫn và ghen tuông của Thượng Tích cứ thế âm thầm tích tụ.
"Thật sự chỉ là hiểu lầm?" Y đen mặt chất vấn Trương Viễn Hoài, nhưng Trương Viễn Hoài không thèm đáp.
Vĩnh Bình còn tưởng y hỏi bọn họ, ngay lập tức run rẩy đáp lời, cứu y một màn quê độ: "Đúng vậy! Nàng ta nói thế còn gì?"
"Nếu nàng đã muốn bỏ qua, ta sẽ không truy cứu, nhưng lần sau thất muội đừng múa tay múa chân giữa thanh thiên bạch nhật nữa.
Mất mặt hoàng tộc." Vĩnh Hưng lại cười giả tạo, thái độ khinh thường không thèm giấu giếm.
Vĩnh Bình mím môi dặm chân một cái, thầm nghĩ "Ngươi mới là kẻ suốt ngày chỉ biết ăn chơi làm mất mặt hoàng tộc!"
Lúc bọn họ bỏ đi, thất công chúa còn cay cú liếc Trương Viễn Hoài một cái cảnh cáo, lục hoàng tử cũng cho hắn một ánh mắt lãnh ý rồi mới chuyên tâm an ủi mỹ nhân.
Trương Viễn Hoài mãi lưu luyến nhìn theo bóng dáng đã khuất xa của lục hoàng tử, thấy trong mắt y chỉ có sự tồn tại của một nam nhân khác không phải mình, trái tim nhói đau đến nghẹt thở.
Người tổn thương, đau khổ là hắn, nhưng hắn không dám phẫn nộ hay kích động y.
Vì hắn sợ, cuối cùng đến một cái nhìn ác ý y cũng lười cho hắn.
"Ngươi tại sao lại dính vào lục đệ nữa rồi? Quả nhiên có mờ ám." Vĩnh Hưng bỗng nhiên tiến lên, hắn phẫy quạt câu vai hắn lầm bầm.
"Kệ ta!" Trương Viễn Hoài ghét bỏ đẩy cẳng chó của Vĩnh Hưng ra, đi trước..