Trương Viễn Hoài bấy giờ chỉ còn sót lại bản năng muốn nhai nuốt vật sống để lấp đầy sự đói khát của bản thân.
Tuy nhiên thời khắc đôi mắt đầy tơ máu của hắn thu lấy ảnh của người đàn ông đang bước đến, khuôn mặt tươi cười của y không cách nào làm mờ máu tươi trên người và dấu vết đỏ thẫm nhuộm xuống bậc thang dài ngoằng đằng xa.
Trương Viễn Hoài bất động...
Khoảnh khắc nào đó mây mù trong đầu hắn như được xua tan, một thoáng trôi qua tưởng chừng đã ngây người cả một đời, từng ký ức trong quá khứ vụt qua, từ gần đến xa.
Hắn nhớ một Vương Nhật ngoài mặt cao cao tại thượng, trong lòng ấm áp ôn nhu.
Nhớ cả một kẻ ngốc nghếch ngây thơ luôn chọc hắn tức giận nhưng không nỡ trách vì quá đáng yêu.
Hắn nhớ ra một Hạ Vy dưới ánh mặt trời đã từng là đóa hoa rực rỡ nhất trần gian đến Trần Hạ Duy khổ sở thốt lên "Yêu anh không sai" - một thân mảnh mai nát vụn trên gạch đỏ.
Hắn, nhớ tất cả rồi, nhớ một Trần Huy Ninh mỉm cười tự xưng "Vĩnh Thương" bất giác trở thành bóng dáng mà hắn một đời chấp niệm.
Phập Tách
Vương Nhật bước chân run rẩy dẫm lên bậc thang, mũi tên mạnh mẽ vụt lên không gì cản nỗi, xuyên qua da thịt đã sớm không còn lành lặn của y, đồng thời giọt huyết lệ từ hóc mắt của Trương Viễn Hoài rơi xuống đất tạo thành bi ai tuyệt cảnh.
Linh mạch toàn thân, lí trí và thính giác của hắn như được đả thông, Trương Viễn Hoài nghe thấy âm thanh kêu gào nóng lòng của Đại Lợi.
"Kí chủ! Kí chủ!"
"Kí chủ? Cậu tỉnh táo rồi! Ngăn, mau ngăn chủ nhân bước đủ một ngàn bậc thang, nếu không y sẽ phát độc chết mất!"
Có lẽ Đại Lợi không nhận ra nó gấp đến độ gọi nhầm Vương Nhật thành chủ nhân, nhưng Trương Viễn Hoài lúc này cũng không phát hiện bất thường nhỏ này.
"Cậu--!!!" Đại Lợi há miệng, chưa kịp hối thúc Trương Viễn Hoài nhanh chóng đổi vật phẩm cắt xích thì đã bị hành động thô bạo của hắn làm sợ hãi không thốt thêm nổi từ gì.
Đủ thấy sự tỉnh táo của Trương Viễn Hoài chỉ là nhất thời, man rợ và điên cuồng vẫn còn tồn tại trong người hắn, vì vậy hắn không nghĩ nhiều đến việc dùng vật phẩm mà lại dựa theo bản năng, trực tiếp lao ra.
Chín trăm chín mươi chín...!Phập Rầm
Hai bậc thang thứ một ngàn và chín trăm chín mươi chín cùng lúc sáng lên, Trương Viễn Hoài chịu một mũi tên xuyên tim rồi đổ rầm xuống trước mặt Vương Nhật.
Y đỡ Trương Viễn Hoài lên, kinh hãi nhìn bờ vai trần trụi của hắn, mọi nỗ lực bịt chỗ máu đang phún ra như đê vỡ đều vô nghĩa, y máy móc quay đầu, phát hiện cả hai cánh tay gầy trơ xương vẫn còn mắc kẹt trong xích sắt.
Đầu y nổ uỳnh một cái, cảm xúc không rõ tên vọt lên, vỡ òa ra, trái tim co thắt lại, đau như bị ai đó tàn nhẫn bóp nát.
Cùng lúc trong không gian chủ thần, Đại Cát cũng thất kinh nhìn thanh cảm xúc vốn dưới mức trung bình của Thượng Tích đạt đến tối đa không ngừng báo động.
Đại Cát vội vàng lưu dữ liệu, lập tức dán nhãn "mật" gửi đến người có tên là Thời Thần.
Trương Viễn Hoài co giật, luồng năng lượng tàn bạo không ngừng tấn công lí trí hắn.
Hắn cố cầm cự, huyết lệ chảy thành dòng, miệng ô ô lên không nói rõ từ gì, quyết liệt dùng tinh thần yêu cầu Đại Lợi.
"Dùng 100% độ hảo cảm của Vương Nhật mở con đường thoát thân và đổi cho y một cơ thể vẹn toàn khỏe mạnh!"
Đại Lợi rơi nước mắt chấp nhận mệnh lệnh, Trương Viễn Hoài nhìn ánh mắt y đang chuyển sang xa lạ vì bị lấy hết độ hảo cảm, khuôn mặt xấu xí mỉm cười, ánh mắt quyết tuyệt như muốn nói: "Xin lỗi, chỉ cần còn một hơi thở, em sẽ không để anh chịu chút tổn hại nào."
Thân thể Vương Nhật lóe lên, sâu trong con ngươi y có thể thấy cả sự đấu tranh dữ dội, cảm xúc phức tạp lần lượt xuất hiện, dường như có cả khoảnh khắc thống hận...!
Sau đó, y biến mất rồi.
Trương Viễn Hoài dỗi theo y, trước khi ý trí bị ăn mòn khiến bản thân lần nữa trở thành quái vật, hắn không thiết sống ra mệnh lệnh cuối cùng ở thế giới này cho Đại Lợi: "Giúp tao điều khiển trường kiếm của anh ấy..."
Mấy từ bỏ trống ở đằng sau không cần phải nói ra nữa.
Mặt mèo lấm lem của Đại Lợi trông còn thảm hơn cả Trương Viễn Hoài, nó khóc bù lu bù loa lên, thực thi mệnh lệnh.
Phụt Máu đỏ thẫm bắn ra từ cổ hắn hòa làm một thể với huyết dịch bê bết trên bậc thang.
Hoàn thành tình yêu bằng thiện ý cuối cùng...
[Nhiệm vụ ẩn danh "Vì người đánh đổi sinh mệnh" hoàn thành, +25% tích lũy.]
Trương Viễn Hoài thiếp mắt, an tường ra đi.
Thế giới thứ tư kết thúc...
...
Không gian chủ thần bao trùm một bầu không khí căng thẳng.
Đại Cát trong hình dạng con người không ngừng lướt tay trên bàn phím, trên trán cậu đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Cuối cùng tạch một tiếng, cậu thở dài buông tay, bất lực báo cáo với người đàn ông cao ngạo đang khoanh chân cách màn hình nhìn mình: "Chủ nhân bị kẹt trong thế giới giả định rồi!"
Người đàn ông choàng một cái áo bào trắng kiểu dáng quân đội, mái tóc bạch kim dài như suối không hề làm hình tượng bản thân trở nên ẻo lã.
Hắn hờ hững cất lời, biểu cảm tĩnh lặng uy nghiêm như không gì có thể khiến mình mất bình tĩnh.
"Truyền tống Trương Viễn Hoài đến thế giới nó đang bị kẹt đi."
Đạt Cát biểu cảm quan ngại, phân tích: "Chủ nhân tạm thời mất lí tính, hệ thống liên lạc cùng lúc bị lỗi sẽ khiến ngài ấy vô tình bị thuật toán thiết lập cuốn vào mà nghĩ mình là một nhân vật trong kịch bản.
Điều đó đồng nghĩa y không biết mục đích và vai trò của mình, nếu còn thêm kí chủ vào, liệu hắn có thể khiến ngài ấy yêu mình không?...!E là tất cả đều ẩn chứa rất nhiều rủi ro."
"Ta biết, nhưng đây là cơ hội để kiểm tra sức ảnh hưởng của tên nhóc đó đối với nó.
Nếu thuận lợi, ta có thể triển khai cùng lúc phục hồi nhân phẩm của Trương Viễn Hoài và trợ giúp Thượng Tích tiến hóa cảm xúc con người."
"Vâng, đại nhân Thời Thần." Đại Cát thỏa hiệp nhận lệnh.
Ở không gian hệ thống, một loạt thông báo liên tiếp vang lên.
[Thế giới thứ tư hoàn thành.]
[Hoàn thành thế giới +5%.]
[Nhiệm vụ ẩn danh "Vì người đánh đổi sinh mệnh" đã được hoàn thành +25%.]
[Tổng phần tăm tích lũy thu được 60%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Đại Lợi: "Chúc mừng kí chủ, ngày đạt được 100% tích lũy không còn xa nữa."
Trương Viễn Hoài vậy mà nghe xong rất bình tĩnh, điều đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh táo chính là yêu cầu Đại Lợi cho xem diễn biến tiếp theo.
Lúc này Đại Lợi tỏ vẻ lực bất tòng tâm, khó xử tiết lộ: "Tui cũng muốn biết lắm, nhưng thời khắc cậu rời đi thì thế giới đó cũng sụp đổ rồi."
Trương Viễn Hoài khẩn trương: "Vậy anh Vĩnh Thương thì sao?"
"Đừng lo lắng, y đã được truyền tống đến thế giới khác."
"Tại sao đương không lại sập?" Trương Viễn Hoài nghi hoặc hỏi.
Đại Lợi đáp một tiếng qua loa, sau đó hai người không ai nói nữa, cuộc hội thoại rơi vào bế tắc.
Trong lòng Trương Viễn Hoài nổi lên vô vàn nghi hoặc.
Tại sao khi hắn vừa rời đi thì thế giới nhiệm vụ liền sụp đổ? Con người ở đó thì sao? Chẳng phải chủ thần hệ thống có xu hướng bảo vệ người vô tội à? Sao lại để một thế giới vỡ tan trước mặt được? Cả thế giới thứ ba, sau khi Trần Hạ Duy chết, xung quanh cũng có dấu hiệu tự hủy!
Không đúng! Chẳng lẽ chính vì bảo vệ con người, y mới không mạo hiểm để họ tiếp xúc với hắn?! Vậy từ đầu, những kẻ xuất hiện trong thế giới nhiệm vụ có thật là con người không? Hay chỉ là NPC vô tri? Còn Vĩnh Thương thì sao? Anh ấy có vai trò gì?
Liệu, Vĩnh Thương có thật là Vĩnh Thương...? Đây là câu hỏi hắn không dám nghĩ đến.
- ---------------
Ngũy Nhiên: Yo, thế giới mạt thế đã khép lại với sự kết liễu bi tráng của Trương Viễn Hoài, đây đích thực là vị diện ngược thân tê tái đến phút cuối!...!Có ai cảm thấy tiếc cho các cặp phụ của chúng ta không nhỉ? Mặc dù là tui viết nhưng tui cũng đã rất buồn đó!
Tiết lộ cho mọi người thể loại nổi bật của thế giới tiếp theo chính là ngược tâm, hứa hẹn độ hành sẽ không kém cạnh người anh em này đâu.
Hmm, có nên chuẩn bị khăn giấy không nhỉ? - Lúc tui nảy ra ý tưởng đã vừa tưởng tượng vừa khóc đó! (Thông cảm đi, tui là quỷ mít ướt mà (⇀‸↼‶))
Đã vậy bạn có mong chờ không nào? Cùng chào đón nhé?
Spoil thế giới thứ năm: Sự thật sau một lời hứa.
[Ta vì người vứt hết mặt mũi, chịu đựng nguyền rủa chết chóc của tộc nhân, cam tâm trở thành nam thiếp nơi đất khách.
Người vì ta từ bỏ giang sơn gấm vóc, cơ đồ ngàn năm, đổi lấy một lần kết tóc se duyên.
Song phế thái tử, liệu có đáng?].