Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 67: 999 Bước Của Anh 1 Bước Của Em 15






Trương Viễn Hoài run rẩy nhìn lão tiến sĩ cầm dao phẫu thuật và kim gây mê đến gần, trong mắt hắn thời khắc này, cánh cửa địa ngục đã mở ra một nửa.
"Cậu muốn ngủ phải không? Yên tâm đi, cậu sẽ được ngủ ngay thôi." Lão làm như lời nói của mình rất bình thường mà nở nụ cười hiền hậu.
Trương Viễn Hoài trừng mắt, cơ thể không tự chủ được run bần bật.
Phụt
Máu tươi như suối phún lên tứ phía, khuôn mặt hốt hoảng của Trương Viễn Hoài không tránh khỏi bị nhiễm bẩn một mảng, mặt mũi hắn trắng bệch, vì kinh hãi tột độ mà nhất thời bất động.
Trường kiếm lóe sáng, xác lão tiến sĩ đổ xuống sàn tức thì lộ ra khuôn mặt chính khí của Vương Nhật, ngay sau y là một công chúa nhỏ vận chiếc váy ren trắng đang nhoẻn miệng cười tinh nghịch.
Trương Viễn Hoài cứng nhắc nhìn y, âm thanh nghẹn ứ trong cổ họng nói không nổi một từ có nghĩa, nước mắt hắn lũ lượt rơi xuống như chuỗi hạt bị đứt dây mang sắc thái vụn vỡ, giờ khắc này khuôn mặt vừa trải qua kinh hoàng ấy có bao nhiêu đáng thương chứ?
Hiển nhiên hắn vẫn còn đang rất hoảng sợ.
Vương Nhật không đành lòng vội ôm hắn, Trương Viễn Hoài trong vòng tay y lúc đầu căng cứng cả người, dần dần mới chậm chạp thả lỏng, cái ôm càng trở nên gắt gao.

Không lâu sau, tiếng khóc uất ức của hắn ồn ào vang lên.
Suýt nữa thì hắn bị người ta mở đầu rồi...!Lão súc vật khùng điên gì vậy, má nó!!!
"Đừng khóc nhè nữa, giờ không chạy thì không còn đầu để khóc đâu." Niệm Ái vẫn một vẻ mặt vô tâm nhắc nhở.
Sao nó có thể dùng khuôn mặt xinh xắn như thiên thần của mình để nói ra mấy lời man rợ như vậy chứ?
Đoạn đang bất mãn thầm mắng Niệm Ái, bỗng nhiên cơ thể Trương Viễn Hoài mất thân bằng, hắn còn tưởng té sấp mặt, hóa ra là được Vương Nhật bế lên.


truyện xuyên nhanh
Trương Viễn Hoài vừa rồi còn khóc giờ đã cười tươi như hoa.
Niệm Ái già mồm: "Em thấy cõng thuận tiện hơn."
Vương Nhật nghĩ lại cũng thấy đúng, bèn đổi thành cõng hắn trên lưng.
Trương Viễn Hoài *đang vui sướng vì được bế kiểu công chúa*: "..."
Mấy người đang đùa giỡn tôi à?
Bọn họ vừa chạy ra ngoài, báo động lập tức kêu inh ỏi.

Không lâu sau khắp nơi đều xuất hiện người truy lùng.

Họ chật vật trốn chạy, cuối cùng vì lính canh quá nhiều mà không tài nào thoát thân được.

Lúc này, họ đang bị vây thành một cái nhân.
Tiếng giết chóc vang lên không ngớt.
Niệm Ái tay không xé người, tiếng cười lúc nào cũng kinh dị bỏ mẹ.

Trương Viễn Hoài có mỗi cây súng vừa cướp được, hắn đu trên lưng Vương Nhật như con khỉ không biết phép tắc liên hoàn xả đạn.

Vương Nhật vung trường kiếm, xác người vương vãi dưới chân y.

Bọn họ ai nấy đều là cao thủ sát phạt, có điều lực lượng đối kháng quá đông, tiếp tục cũng không phải là cách.
"Ah, anh sao vậy?" Vương Nhật bỗng nhiên lảo đảo làm Trương Viễn Hoài lo lắng hét toán lên.
Y mím môi, không muốn nhiều lời, ngược lại làm hắn lo thêm.

Trương Viễn Hoài sốt vó: "Tại sao thân nhiệt của anh càng ngày càng nóng vậy?"
Vương Nhật lãnh đạm đáp: "Không sao."
"Không sao cái gì chứ? Cmn anh lại đi tìm chết ở đâu rồi đúng không? Không có em anh chẳng biết tự lo cho mình hả? Đm ai đã hứa với em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt?"
Giữa lúc quân địch bao vây, trăm người quan sát mà Trương Viễn Hoài cũng có thể không chút e ngại mắng y như con...
Vương Nhật hiền lành nghe chửi không có chút biểu hiện chống đối, giải thích cũng không nốt.
Tốt lắm, thái độ ngoan ngoãn như hến câm này đã thành công chọc Trương Viễn Hoài máu dồn lên não.

Hắn trên lưng y không biết điều liên tục giãy bày tỏ bức xúc, phiền đến mức Vương Nhật cuối cùng phải thõa hiệp.


Chụt một tiếng, tiếp sau đó là giọng nói cam chịu của Vương Nhật: "Anh sai rồi."
Trương Viễn Hoài sờ môi, đơ mất một lúc.

Không ngờ khuôn mặt dày được đắp nặn từ tường thành ngàn năm không biết liêm sĩ của hắn lại ửng đỏ lên, thoắt cái biến thành nàng dâu nhỏ an phận.

Đúng là cảnh đẹp hiếm thấy - Mặc dù chẳng ai nghĩ vậy cả, điển hình là quần chúng đang có mặt.
Quần chúng: "..." Tự nhiên bị thồn cơm chó...
Tiếng huýt sáo bất chợt vang lên thu hút sự chú ý của hai người, Niệm Ái vẫn còn chu môi, ánh mắt nó bất mãn nhìn hai ông anh ruột thừa, phàn nàn: "Để ý người ta cái coi."
Trương Viễn Hoài liếc nhóc, thầm nghĩ con quỷ nhỏ hoa mỹ này có gì mà đáng xem.

Niệm Ái thấy hắn dù không muốn mà vẫn im lặng nghe mình bèn cười hì hì mấy tiếng liên tục làm người ta nổi da gà, nhóc nhìn sau lưng Trương Viễn Hoài người vây đông nghẹt, Cố Thanh dường như cũng đang chạy đến đây, không khỏi tiếc nuối nói: "Em từng có ý định kéo anh đồng quy vu tận, nhưng mà cân nhắc đến cái tên ngốc họ Vương của anh, em lại nghĩ thôi vậy.

Em không thích bị chia cắt, nên cũng không muốn hai người biệt ly."
Trương Viễn Hoài cau mày, cảm thấy nhóc không đơn thuần chỉ muốn nói điều này, cùng lúc nó tâm sự như trong lòng chất chứa nỗi niềm vô cùng vui sướng, hắn mơ hồ thấy cơ thể nó đang biến đổi nhưng không chắc lắm, cho đến khi bụng nó phì lên như quả bóng, hắn mới kinh hãi hét toán lên "Dừng lại!"
Quả bóng đó mỗi lúc một căng to, không hề có dấu hiệu ngừng lại.
"Đm dừng lại! Mày đang làm gì vậy hả?"
"Dừng lại đi! Niệm Ái!!!" Tiếng quát xé ruột của Trương Viễn Hoài vang lên.

"--Vì vậy, em đi tìm Tương Tương nhà em đây.

Trả mạng lại cho anh đó." Bùm Tiếng nổ lấn át cả giọng nói nhỏ bé của Niệm Ái, nhưng không hiểu sao Trương Viễn Hoài có thể nghe rõ mồn một.
Xác nó nổ tung tạo thành một làn sương mù, huyết dịch và vụn thịt của nhóc như nước thuốc kịch độc, những người không may dính phải, khuôn mặt thoáng chốc thối rửa, cơ thể co giật chết bất đắc kỳ tử.

Điều kì diệu là Trương Viễn Hoài và Vương Nhật gần nhất không hề bị ảnh hưởng, họ nhân màn sương và náo loạn thành công thoát ra khỏi phòng thí nghiệm dưới mặt đất.

Vương Nhật cõng Trương Viễn Hoài chưa hết chấn động chạy ra đường lớn, giờ khắc này trong tâm trí hắn không tài nào xóa đi cảnh tượng vừa rồi, hắn tự nhũ "Là nó tự chuốt lấy", "Là nó ngu" nhưng đồng thời chẳng thể ngăn nỗi xúc động phức tạp của mình.

Tại sao lại phải làm đến như vậy?
Những suy nghĩ ngổn ngang chưa kịp sắp xếp, tâm trạng hỗn loạn chưa kịp ổn định, họ lại phải đối mặt với mối nguy mới, mà mối nguy này xem ra còn khó nhằng hơn cả vừa rồi.

Trương Viễn Hoài nhìn quân đội xác sống kéo dài tận chân trời, thầm nghĩ "Con quỷ nhỏ xem ra uổng mạng rồi."
Bọn họ chật vật luồn lách, chạy trốn cả buổi trời nhưng đi đến đâu cũng gặp xác sống, một chỗ ẩn thân cũng không tìm ra.


Tình cảnh nguy khốn đến mức Trương Viễn Hoài hoài nghi nhân sinh.
Cái lũ không não này thật sự không não hả?
Luồng nhiệt hâm hấp từ Vương Nhật mỗi lúc một cao, Trương Viễn Hoài dù muốn một lần làm lơ cũng khó.

Hắn phát bực nhưng sự lo lắng càng nhiều hơn.

"Cuối cùng anh đã làm gì mà cả người lại nóng như vậy? Phát sốt rồi hả?"
Vương Nhật so với vừa rồi càng đáng quan ngại, y mệt nói không ra lời.
Trương Viễn Hoài bất an muốn chết, nóng lòng không thôi: "Đằng kia, biệt thự đằng kia.

Chúng ta mau tới đó!"
Vương Nhật không có ý kiến gì, lập tức cõng hắn qua đó.
Y có nghĩ được cái gì đâu mà ý kiến.
Đám xác sống di chuyển theo.
Trương Viễn Hoài một thân vết thương dìu Vương Nhật nóng sốt vào biệt thự bỏ hoang, bên trong không ngoài dự đoán vương vãi máu bẩn và xác chết.

Hắn lục tung một hồi, tìm được một mật đạo nhỏ chỉ vừa một người ẩn nấp liền không chút do dự nhét Vương Nhật vào.

Vừa vặn làm xong, tiếng náo loạn kinh tởm đặc trưng của bọn xác sống vang lên.

Trương Viễn Hoài nấp sau rèm cửa nhìn xuống sân, đã có những con xác sống đầu tiên kéo đến đây.

Hắn thấy số lượng mỗi lúc một đông đảo, thần sắc nghiêm trọng quay người nhìn Vương Nhật co ro trong mật đạo chật hẹp, không biết nghĩ gì mà mặt càng lúc càng tái.

Hắn bỗng nhiên nói với y bằng giọng điệu đáng thương: "Anh ơi, em không muốn chết.".