Ha ha thấy thế nào? Đủ đau khổ chưa?
Trong lòng Trương Viễn Hoài phi thường đắc ý, hắn lắc khuỷa tay, tỏ ra bực bội: "Nói xong rồi, buông ra mau."
Trình Luân mím môi, miễn cưỡng buông hắn ra.
Trương Viễn Hoài cử động tay chân, vừa xoa eo vừa liếc xéo hắn: "Làm bác sĩ thì học võ để làm gì?"
Trình Luân dường như đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ có thể kết thúc mớ hỗn độn bằng nụ cười khổ.
Y giả vờ bình thường, dùng vẻ mặt đứng đắn để nói một câu không đứng đắn: "Để đè cậu."
Trương Viễn Hoài biết ý tứ ám muội của y, âm thầm ghét bỏ, ngoài mặt giả ngu hiểu ý trên mặt chữ mà trách móc: "Đồ ác độc!"
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, Trương Viễn Hoài đã bắt được ánh mắt chua xót khổ sở của y, khiến hắn cao hứng không thôi.
...
Ba trăm sáu lăm ngày, nghĩ thì rất dài, nhưng khi bị cuốn vào guồng quay của nó, chúng ta mới mới bất giác ngộ ra, cái gọi là một năm cũng chỉ như một cái chớp mắt quyền năng có thể thay đổi bể dâu mà thôi.
Trong một năm ấy, cuộc sống Trương Viễn Hoài vô cùng nhàn hạ sung sướng.
Nhưng đối với một số người thì không như vậy, chẳng hạn như Trình Luân, chẳng hạn như Trần Nhược.
Việc học của Trình Luân rất bận, có điều trong lòng y vẫn vướng mắc chuyện Trương Viễn Hoài quên mình lúc say, vì vậy luôn tranh thủ thời gian lảng vảng trước mặt hắn để chứng minh sự tồn tại.
Tuy nhiên trái ngược hoàn toàn với khổ tâm của y, Trương Viễn Hoài thường vô tình nói ra mấy lời kì thị tình yêu đồng tính, thái độ xấu tới mức có thể gọi là xúc phạm.
Mỗi một câu của hắn là một vết dao cùn cứa vào tim y, khiến y đau đớn dày vò, mà vừa hay...!đó là hiệu quả Trương Viễn Hoài muốn có.
Một chút tâm ý khó nói, đổi lấy muôn vàn khổ đau thầm kín, Trình Luân không hề hay biết những lời cay nghiệt kia đều là cố tình nói cho y nghe.
Cái gọi là vô tâm mà y bao biện cho hắn, lại chính là ác ý hắn tàn nhẫn tạo nên.
Trong khi trái tim Trình Luân "được" Trương Viễn Hoài tận tình xát muối thì thể xác Trần Nhược cũng được quan tâm không ít hơn bao nhiêu.
Đàn anh mà cậu ta thầm thương trộm nhớ, kẻ cậu ta cho rằng là người dịu dàng nhất thế gian đang tỉ mỉ lên kế hoạch đọa đày cậu ta.
Cậu ta giữ một tình yêu tự ti thua kém, âm thầm chịu nổi khổ tương tư.
Từ khi được Trương Viễn Hoài "bảo vệ", cuộc sống của cậu ta càng tăm tối hơn.
Nếu trước kia luôn bị coi như không khí, thi thoảng mới bị chặn đường đe dọa vì ngứa mắt.
Thì bây giờ cậu đi đến đâu đều trở thành tâm điểm chỉ trỏ, chỉ trích trào phúng, những cuộc bạo hành hội đồng vì chướng mắt của nam sinh và ghen tị của nữ sinh cũng tăng lên đáng kể.
Thời gian trước, Trần Nhược có thể chịu đựng ghẻ lạnh cô lập, nếu người ta vượt quá giới hạn chịu đựng thì bất quá cậu gửi đơn tố cáo lên viện trưởng, hoặc là làm liều ghi lại chứng cứ, cá chết lưới cũng phải rách.
Còn hiện tại, Trần Nhược phải cam chịu trong uất ức, vì đàn anh là nguyên nhân khiến cậu bị bạo lực.
Cậu không muốn trở thành phiền phức, gánh nặng cho hắn, cũng hoàn toàn không muốn kéo hắn vào rắc rối này.
Ngu ngốc chịu đựng, bỏ lại bóng tối sau lưng.
Đứng trước người trong lòng, chỉ để lại nụ cười mê muội.
Kết quả này Trương Viễn Hoài không lường trước được, nhưng tất nhiên hắn rất hài lòng.
Trong phòng tranh tối màu, chỉ còn một bóng người cặm cụi.
Trần Nhược cong lưng nhìn giá vẽ, chuông điện thoại đột ngột vang lên, cậu ta nhìn tên hiển thị, ánh mắt khuất trong tóc mái trở nên ngọt ngào, giọng điệu không khỏi êm dịu hơn: "Em đây đàn anh, có việc gì không ạ?"
Trương Viễn Hoài dùng ngữ điệu ôn nhu hỏi: "Hôm nay em có kế hoạch gì không?"
Trần Nhược vốn có ý định đi tham gia một cuộc thi vẽ tranh quy mô nhỏ ở thành phố lân cận, nhưng khi nghe Trương Viễn Hoài hỏi, tim cậu thình thịch dấy lên hi vọng nhỏ nhoi, lập tức ưu tiên cho hắn, nói dối: "Không có!"
"Tốt quá!" Trương Viễn Hoài cao hứng đáp.
Trần Nhược nào biết thật ra ở đầu bên kia điện thoại, hắn đang nhếch môi đắc ý.
Trái tim nhỏ của Trần Nhược căng thẳng: "Sao vậy ạ?"
"Anh muốn đưa em đến một nơi, em đi được không?" Vẫn là giọng điệu dịu dàng giả dối.
Trần Nhược kích động: "Được! Nơi nào vậy?"
"Bí mật." Ha ha ông cũng éo biết, vì cậu không đi được đâu.
"Ok vậy lát nữa anh tới đón em."
"Vâng!" Cậu thẹn thùng nhỏ giọng.
Vốn tưởng Trương Viễn Hoài định ngắt kết nối rồi, ai ngờ sau một khoảng lặng ngắn ngủi, giọng hắn lại vang lên với ngữ điệu do dự:
"Còn một việc nữa anh muốn nhờ em."
"Chuyện gì ạ?" Trần Nhược hai tay đỡ điện thoại, chuyên tâm lắng nghe.
.
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
"Tay anh...!lại bị thương, sắp tới phải nộp tranh, em...!có thể vẽ giúp anh không?" Trương Viễn Hoài giả vờ khó nói, làm như da mặt tạo nên từ vỏ trái đất của hắn mỏng lắm không bằng: "Em không muốn vẽ cũng không sao, mặc dù lần này rất quan trọng nhưng anh có lí do khách quan, chắc là giảng viên sẽ cân nhắc cho anh cơ hội khác thôi.
Hoặc nếu không may thì ra trường muộn một chút cũng tốt, có thể thường xuyên gặp được em.
Mặc dù có thể ba mẹ anh sẽ buồn lắm."
Hệ thống không nhịn được mắng: "Văn vở!"
Trương Viễn Hoài bị vạch trần: "..."
Tuy da mặt tao rất dày nhưng cũng ngại phơi sáng mà? Mày đâu cần nói toẹt ra như vậy?
Trần Nhược lúng túng đáp ứng: "Không không, em sẽ giúp anh."
Trương Viễn Hoài híp mắt nhìn Trần Nhược qua kính viễn vọng từ dãy phòng đối diện, nụ cười xấu xa trực chờ trên môi: "Cảm ơn em, em là em trai tốt nhất của anh~"
Hắn bỏ một trái bom tình huynh đệ liền chạy mất, để lại Trần Nhược đã tắt nụ cười, buồn rầu co người.
Có điều Trần Nhược cũng không sầu đời được lâu, cửa phòng tranh bỗng nhiên bị một lực mạnh đẩy rầm, bốn đứa con gái hùng hổ đi vào.
Sau đó...!không cần nghĩ cũng biết, Trần Nhược phải đối mặt với thứ gì.
Bạo hành, bạo hành, chỉ có bạo hành.
Cậu bị một đứa con gái mạnh mẽ đẩy ngã xuống sàn, đầu vô tình va vào cạnh bàn, đau đến choáng váng.
Trương Viễn Hoài mãi lo quan sát vẻ mặt hoảng sợ co rúm của Trần Nhược đến hănh say nên không phát hiện có người tiếp cận mình.
Trình Luân không biết xuất hiện từ bao giờ, bất thình lình lên tiếng: "Cậu đang xem cái gì?"
Trương Viễn Hoài giật mình làm rơi kính viễn vọng, may là Trình Luân nhanh tay bắt lấy mới không để nó làm bể đầu sinh viên dưới lầu.
Hắn vỗ ngực bình ổn hơi thở, lẩm bẩm mắng: "Phù, cmn hú hồn chim én!"
"Tại sao lại hốt hoảng?" Trình Luân bật mood tra khảo ép cung.
Trương Viễn Hoài đã sớm sinh ra nỗi sợ với vẻ mặt này của y, không tự chủ được mà giật khóe mắt, trong lòng nâng cao cảnh giác: "Cậu đột ngột xuất hiện ai chả sợ?"
Trình Luân vạch trần tâm tư hắn: "Rõ ràng là có tật giật mình."
Trương Viễn Hoài nhảy dựng lên, vội vàng phủ nhận: "*éo, éo ó ụ ó" (Đ*o có vụ đó) Mới nói được chữ đầu đã bị Trình Luân gắt gao bịt miệng, y lạnh giọng nhắc nhở: "Không được nói tục."
Trương Viễn Hoài dùng sức đẩy tay y ra, ghét bỏ phun nước bọt biểu tình: "Phi, phi! Không nói thì không nói, đừng có hở tí là động tay động chân!"
Trình Luân không đáp, Trương Viễn Hoài còn tưởng y bị tổn thương, ai ngờ sơ suất một cái, kính viễn vọng liền nằm trong tay cường thủ đoạt hào họ Trình kia.
"Ế đừng!" Trương Viễn Hoài kích động với theo chiếc kính viễn vọng bị y đặt lên mắt, không ngoài dự đoán, Trình Luân lập tức xám mặt chất vấn: "Cậu còn nhìn được?"
"Không nhìn thì làm gì?" Trương Viễn Hoài vô tội nhún vai.
"Cậu!" Y phẫn nộ quát lớn, cuối cùng tức giận bỏ đi..