Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 2: Chẳng Hiểu Được Lòng Anh 2






Lý Khiêm nát như vậy, nhưng Trương Viễn Hoài đối với hắn vô cùng hài lòng, cảm thấy đây là nhân vật hoàn hảo nhất.

Vừa giàu vừa đẹp trai, còn biết mưu toan tính toán, vô cùng phù hợp với hắn.

Cả cuộc đời Lý Khiêm chỉ sai một nước cờ duy nhất ở chỗ Trần Nhược, hắn phách lối ngông cuồng thành thói, dám chép tranh Trần Nhược gửi đi thi trước, lại còn cắn ngược tố cáo cậu ta ăn cắp ý tưởng, nào biết Trần Nhược đã gặp được chống lưng.

Song nam chủ lần đầu gặp nhau lúc Chu Lôi "vi phục xuất tuần" trong một cuộc thi hội họa ao làng.

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Trần Nhược đã gây ấn tượng cực mạnh trong lòng nghệ thuật gia Chu Lôi.

Linh cảm tuông trào, sức hút của thiên tài, sự tập trung cao độ lên giá vẽ, sự đồng điệu trong linh hồn,...!tất cả đã tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ giữa đời thực, làm Chu Lôi không khỏi giơ máy ảnh chụp vội một loạt ảnh của Trần Nhược.

Từ giây phút đó hắn không ngừng mong nhớ Trần Nhược, luôn tích cực tiếp cận, cũng rất quan tâm mọi chuyện của cậu ta.

Vì vậy khi Lý Khiêm đã ăn cướp còn la làng, dám vu khống tâm can bảo bối của hắn, hắn làm sao mà chịu yên?
Kết cục Lý Khiêm khỏi phải nhắc nữa, chỉ có nước thân bại danh liệt, cả đời không thể ngóc đầu lên.


Chu Lôi không chỉ là chỗ dựa vững chắc của Trần Nhược, mà còn là kẻ thay đổi cuộc sống của cậu.

Hắn giúp cậu ta hòa nhập vào xã hội, thay đổi ngoại hình, vịt hóa thiên nga.

Một đường gập ghềnh kể từ đây chấm dứt, thời điểm gặp nhau chỉ còn hoa hồng lót chân.

Trần Nhược từ một kẻ người người xa lánh trở thành một tiểu bạch thỏ đáng yêu tài năng ai cũng ngưỡng mộ, đều là nhờ Chu Lôi.

Đm ảo thấy ớn!
Ha ha nhưng mà bây giờ hào quang đó cũng chỉ là dĩ vãng không ai biết.

Đại gia đây sẽ cho mấy người biết thế nào là đau khổ!
Hệ thống chân thành khuyên bảo: "Cậu bớt mấy cái ý nghĩ đen tối sẽ sống thọ hơn đó."
Hắn lập tức khước từ ý tốt của nó: "Im đi đồ vô dụng, tao không cần mày dạy!"
*Cạch* Cửa lớn nhà vệ sinh vốn bị Trương Viễn Hoài trước đó đóng lại bỗng nhiên được mở ra.

Tiếng bước chân dồn dập nối đuôi nhau, đám thiếu niên lưu manh xuất hiện.

Khác với vẻ mặt khoa trương lúc nãy, tụi nó gặp Trương Viễn Hoài liền không nén được cười lớn.

Đứa nào đứa nấy tỏ ra thân thiết như anh em mấy đời.

Một đứa tò mò: "Mày đang bày trò gì vậy?"
"Kêu tụi tao đánh nó rồi làm anh hùng cứu mỹ nhân? Mày cũng biết chơi quá đấy." Tên khác thích trí bàn luận.

Một thằng câu cổ Trương Viễn Hoài, cao hứng thăm dò: "Nào, nói kế hoạch ra xem.

Mày tính dụ ch*ch nó như nào?"
Trương Viễn Hoài cười trừ không có ý tiết lộ, tên đó không hề có cảm giác mất mát: "Không nói cũng được thôi.

Nhớ quay video lại cho anh em tham khảo."

Có thằng tỏ ra ghê tởm: "Uầy gu mày cũng mặn quá rồi, tao nhìn nó còn tắt n*ng mà mày c**ng lên được cũng hay."
Trương Viễn Hoài câu cổ một tên khác, chuyển chủ đề: "Chuyện riêng của anh tụi bây đừng thắc mắc.

Tối nay đi bar không?"
Một thằng thái độ "Xì" một cái, mấy đứa còn lại nói không nghĩ đến là không nghĩ thật, nhao nhao nhất trí: "Tất nhiên phải đi chứ!"
Nửa đêm, tiếng nhạc sập sình đinh tai nhức óc, đèn đuốc chớp tắt theo nhịp điệu, bia rượu ngã nghiêng trên bàn, thanh niên tụ tập trác tán.

Đây chính là một quan cảnh trụy lạc sa hoa.
Trương Viễn Hoài nâng ly cùng đám hồ bằng cẩu hữu, hào phóng tuyên bố: "Tụi bây cứ ăn chơi thỏa thích, anh bao!"
Hắn sẵn mồm gọi tất cả bia rượu đắc tiền nhất không chút do dự, quăng tiền như quăng rác, không biết đau xót là gì.

Trương Viễn Hoài không biết chừng mực nốc hết một ly rượu mạnh, rượu vừa vào bụng, mặt mày lập tức say sẫm không rõ ngày, tháng, năm.

Vừa chóng mặt vừa buồn tiểu, khó chịu muốn chết.

Hắn không nhịn được lảo đảo vào nhà vệ sinh, lúc đi ra cảm giác chướng bụng đã biến mất nhưng hiệu lực của rượu lại càng tăng.

Nếu không phải trước đây chưa từng được hưởng vinh hoa phú quý, hiện tại có cơ hội mới không muốn bạt đãi bản thân mà thử nhiều thứ đắc tiền như vậy thì bây giờ hắn đâu có khổ sở thế này.

Tại bàn rượu, đám anh em thấy hắn vẫn chưa xuất hiện, một đứa xem như có lương tâm đề nghị: "Nó chết trong đó rồi à? Hay là tao đi tìm nó?"
Lời này vừa dứt, một cô gái ăn mặc hở hang lập tức đỏ mặt xung phong: "Để em!"
Cả đám cười xấu xa trêu ghẹo: "Ha ha anh biết tỏng ý đồ của cô em rồi."
"Xem ra còn phải đợi lâu nữa."
Trương Viễn Hoài choáng váng đầu óc, lắc lư cả buổi không tìm được đường ra.

Hắn đi đứng không vững đụng trúng một chàng trai đeo kính trên hành lang, vậy mà không hề nghĩ mình có lỗi, ngược lại vô sĩ cướp tiên cơ, hóng hách mắng người ta trước: "Mắt mù à?"
Trương Viễn Hoài chỉ cao đến cổ người ta, hiện tại còn đang trong tư thế mất nết, dựa cả thây nồng mùi rượu lên người chàng trai.

Hắn mất hết lí trí rồi, cảm thấy cơ thể này cũng êm nên mặt dày treo ở trên người chàng trai luôn.

Chàng trai thở dài vòng tay qua eo hắn sợ hắn ngã, giọng điệu bất lực: "Cậu say rồi!"
"Không hề!" Hắn đáp chắc nịch.

Chàng trai liền hỏi: "Vậy cậu biết tôi là ai không?"
Trương Viễn Hoài bỗng nhiên ngóc đầu dậy đột ngột đẩy y ra, hắn dựa lưng lên tường nghiêng nghiêng ngã ngã nhưng lời nói ra thì vô cùng dứt khoát:
"Chi? Muốn tình một đêm à? Ông đây không chơi gay!"
Mặt chàng trai lập tức đen như đít nồi, dáng vẻ đoan chính càng lạnh lùng hơn mấy phần.

Thấy hắn đứng không vững, chàng trai vốn muốn đỡ lấy lại không nhanh bằng cô gái ăn mặc diêm dúa, nồng mùi nước hoa, lùn hơn cả hắn vừa mới xuất hiện.

Trương Viễn Hoài xiêu vẹo dựa vào cô gái, cô gái còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn bật dậy như lò xo nhảy về bức tường cũ chặn họng.

Trương Viễn Hoài mặt ngu giả nghiêm túc, từ chối y hệt câu trước:
"Gì? Muốn tình một đêm à? Ông đây không chơi gái!"
Cô gái: "..."
Chàng trai nghe xong bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cũng không khó chịu lắm.

Hắn nhân cơ hội cô gái đang đứng hình, quyết đoán bế ma men lên đi mất.

Trương Viễn Hoài mờ mịt bị nhét vào trong xe, chàng trai thuần thục thắt dây an toàn cho hắn rồi khởi động máy.

Thấy hắn làm điệu bộ muốn nôn, chàng trai lập tức giơ tay bịt miệng Trương Viễn Hoài lại, cảnh cáo: "Cmn Lý Khiêm cậu nuốt vào hết cho tôi!"
Cũng may là bụng Trương Viễn Hoài chỉ cuộn trào một chút chứ không thật sự muốn đẩy hết ra ngoài.

Hắn say quắt cần câu, mặt ngu cảnh giác hỏi: "Sao mày lại biết tên tao?"
Chàng trai buông tay đẩy gọng kính, chú tâm lái xe, không nhìn hắn nhắc nhở: "Ăn nói cho đàng hoàng vào, cậu thực sự không biết tôi?"
Trương Viễn Hoài phát quạu: "Cmn có tên không thì bảo?"
Chàng trai bất đất dĩ xưng tên: "Trình Luân."
Hắn ngu ngơ hỏi lại: "Là thằng nào? Tao không biết Trình gì cả, tao chỉ nhớ đôi cẩu nam nam Trần Nhược với Chu Lôi thôi.".