Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 169: Tình Nhân Ở Lại Ngày Hôm Qua 7






Trường Nhạc ngủ mê man từ đó, hoàn toàn không có hi vọng tỉnh lại nữa.

Lưu Diễm không đành lòng nhìn y trải qua quảng thời gian sống mà như chết, sinh mệnh từng chút rời bỏ nên đã quyết định làm một chiến dịch thực tế ảo, để hắn kết nối ý thức với y, sau đó cùng y trải qua thời gian cô độc đến ngày lìa đời.
Mọe, nói thì hay lắm.

Vậy tại sao khi hắn đến, bọn họ trong thế giới ảo kia vẫn thành cái dạng không có đường lui hả?
"Còn phải đánh phó bản nữa à?" Trương Viễn Hoài đau đầu, nghĩ đến chuyện phải giải quyết mấy cái tình tiết máu chó vớ vẩn này còn không bằng đi dỗ Thái tử Thiên tộc Trường Nhạc.

Truyện Linh Dị
Lúc này có người mặc áo blouse cẩn thận đỡ hắn dậy, áy náy nói: "Hơi có lỗi khi phải gọi cậu dậy lúc này, nhưng mà tình hình ở đây đã căng tới nổi không thể thiếu cậu được."
Trương Viễn Hoài được dìu đứng thẳng dậy, vì mới tỉnh lại nên di chuyển hơi cứng nhắc khó khăn, tuy nhiên hắn vẫn một mực muốn tự đi đến buồng con nhộng đối diện.
Hắn và Thượng Tích lần này ở thời đại Tinh Tế, đáng tiếc thể lực chẳng cao siêu lắm.

Trường Nhạc bất quá có thể làm tròn được cấp SS, còn hắn chỉ đủ đạt S thôi.

Vì vậy lúc vua trùng tộc sắp ngoạm lấy hắn, y không ngần ngại mà lao đến thế mạng.

Đơn giản vì nếu hắn bị nuốt thì chẳng có cơ hội sống trở ra.
Dịch tiêu hóa của vua trùng tộc làm Trường Nhạc bị thương, vùng tổn thương nhiều thì bị ăn mòn đến xương, ít cũng mất hết lớp da.

Thông qua cửa kính trong suốt, hắn nhìn thấy y đang ngủ say trong đó.
Trường Nhạc quấn băng gạc kín mít từ đầu đến chân, đôi mắt đang nhắm nghiền của y có vẻ cũng đã hỏng mất.

Nhìn bộ dạng này của y, hắn đoán không phải vì vết thương chưa lành mà là vì trông nó quá đáng sợ nên tên tiến sĩ mới quấn y thành dạng như vậy.

Chủ yếu là sợ hắn nhìn thấy bộ dạng thực sự của y sẽ không chống đỡ nổi.
Trương Viễn Hoài bất giác sờ tay lên mặt kính, đau xót cho y tới mức khóc không thành tiếng.

Cho dù đã quá nhiều lần trải qua chuyện này, nhưng hắn vẫn là khó lòng chịu được một Thượng Tích gánh vác quá nhiều đau thương, mất mát.
Cmn, anh cần gì phải thê thảm như vậy?
Hắn nén cảm giác thương tâm, bấy giờ mới để ý sự tồn tại của người đàn ông mặc khoác blouse: "Xảy ra chuyện gì?"
Vị tiến sĩ tên Uông Thăng lập tức tỏ vẻ bất lực trả lời: "Thằng em trai khác mẹ của cậu quậy đến chỗ tôi mấy lần, chú của Trường Nhạc cũng không ngừng cho người trà trộn vào.

Nếu không gọi cậu dậy giải quyết mấy người họ, e là Trường Nhạc sẽ chết lúc nào không hay."
Trương Viễn Hoài: "..."
Lại là mẹ ruột mất sớm, em trai khác mẹ phá đám.

Xì, kiếm cớ hành hắn có trăm ngàn cách không trùng cái nào.

Còn mấy cái thiết lập quan hệ này thì cũ rít, mãi một chiêu làm quài.

Thấy phát chán.

"Motip cũ dễ xài mà~~ Với lại mới lặp lại thiết lập này có một lần chứ nhiêu mà cậu khó chịu quá vậy?" Đại Lợi tức khắc lên tiếng bào chữa.

"Biện minh." Trương Viễn Hoài bày tỏ không hài lòng với trải nghiệm lần này.

Đại Lợi biết thừa hắn muốn trút giận cho Trường Nhạc nên mới khó tính soi mói như vậy.

Nó còn làm thế nào được? Chỉ đành thõa hiệp: "Rùi, rùi.

Tui sẽ nhờ Đại Cát nói lại với đại nhân Hạ Tâm là anh chán thiết lập cha với con trai đều mất nết này rồi."
"Nếu thế giới sau vẫn là ba mẹ tồi thì thà đừng để tao có ba mẹ nữa." Trương Viễn Hoài giận lẫy nói thêm.

"À, thế giới cuối đã chọn bối cảnh từ lâu.

Cậu có đòi hỏi cũng hong được đâu."
"Xì, keo kiệt."
Quay lại vấn đề cần giải quyết.


Cái tên Lưu Tung ấy à, kể từ khi Lưu Diễm đem Trường Nhạc đến chỗ Uông Thăng chữa trị thì thằng em trai quý hóa này vẫn chưa dám rụt rịt gì đâu.

Có lẽ là khi hắn quyết định kết nối ý thức, ở lại thế giới ảo với Trường Nhạc thì cậu ta mới tự tin lộ móng vuốt như vậy.

Một thằng ngu mới nhú không khó xử, vấn đề là cậu ta có Lưu Man cáo già chống lưng.

Mà hắn một khi xử lí là phải nhổ cỏ tận gốc, vì vậy việc thủ tiêu hai cha con mất nết này chắc là khá tốn công sức.

Còn người chú kia của Trường Nhạc cũng rắc rối không kém.

Lão ta là chi thứ trong tộc, vì có dã tâm quá lớn, lại không từ thủ đoạn, từ rất lâu đã muốn độc chiếm lợi ích từ dòng chính nên thời điểm bố Trường Nhạc còn sống, dĩ nhiên ông ta không được coi trọng.

Sau khi Trường Lỗi qua đời liền cật lực thâu tóm quyền lực Trường gia, không ngừng đối đầu với Trường Nhạc.

Trường Nhạc chỉ còn hơi thở tàn, ông ta cũng phải triệt hạ y mới yên tâm làm chủ Trường gia.

Muốn hắn đối phó mấy tên này mới được trở về với Thái tử Thiên tộc Trường Nhạc sao? Cmn có miếng lương tâm nào không? Ít nhất cũng để người ta động phòng rồi mới vực đầu dậy chứ hả?
"Sắp tới cậu phải đơn thương độc mã giành giang sơn cho mỹ nhân rồi haha." Đại Lợi cười trên nổi đau của người khác.

"Chậc, cũng chưa chắc."
Thời đại cơ giáp, công nghệ cao không phải là thế mạnh của hắn.

Nhưng mà không sao, hắn có khả năng thích ứng rất nhanh...!và còn có thêm trợ lực.

Trước ánh nhìn mơ hồ của Đại Lợi, Trương Viễn Hoài lấy một cái thẻ nhỏ trông như thẻ nhớ từ chiếc nhẫn bạc của mình.

Viên đá trắng trên chiếc nhẫn có thể giấu đồ?!!
Ai nấy chứng kiến đều há hốc mồm.

Chiếc nhẫn bạc này, rõ ràng là do chủ nhân ở thế giới trước tặng cho kí chủ mà? - Ra là vậy.

Chủ nhân từ sớm đã có âm mưu trợ giúp kí chủ? Xời, vậy mà ngày đó y đột ngột mua chiếc nhẫn này trên sạp hàng bạc ngoài chợ, nó còn tưởng y chỉ nổi hứng nhất thời mua lấy.

Quả nhiên là chủ thần đại nhân, cho dù bản thân đang trong thời kì "Loạn phán đoán" vẫn có thể lừa mấy người bọn họ một vố như vậy.

Chậc, tư bản láo cá.


Bấy giờ Trương Viễn Hoài quan sát dị vật, có vẻ như chính hắn cũng chẳng biết bên trong chứa cái gì.

Xem mãi chẳng hiểu, hắn quyết định làm theo lời Thượng Tích bẻ đôi thẻ dữ liệu đó ra.

Rắc
Thẻ dữ liệu bị bẻ đôi, ngay sau đó tiếng đùng vang lên một cái chấn động.

Có thứ gì đó vừa rơi xuống khu căn cứ của bọn họ, mạnh tới nổi sàn lún một lỗ.
"Phụt, há há." Đại Lợi là người đầu tiên phản ứng với vật thể lạ, trong khi đó Trương Viễn Hoài nhìn "thứ" tạo dán sấp mặt bên chân mình với khuôn mặt tái mét.

Té tới nổi sập sàn không phải là thứ vũ khí khủng bố hay cứng cáp gì, mà thực chất chỉ là một người đàn ông.

Ngươi đó còn mang khuôn mặt cực kì quen thuộc.

"Sao anh xuất hiện ở đ--- Không đúng, anh không phải Vĩnh Thương!" Trương Viễn Hoài từ lo lắng đến nghi kị, quá trình nhận biết Thượng Tích còn chưa đến năm giây.

Thực sự rất kì lạ, rõ ràng Trương Viễn Hoài đã thừa nhận Thượng Tích là Vĩnh Thương, nhiều lần thay thế cái tên Vĩnh Thương bằng Thượng Tích để đối đáp.

Nhưng không hiểu tại sao ngay thời khắc có ý nghĩa vô cùng to lớn với Thượng Tình như thế này, hắn lại trùng hợp phủ nhận Thượng Tình bằng cái tên "Vĩnh Thương."
Sau bao năm xa cách, lần đầu chính thức gặp mặt với danh nghĩa cá nhân, Thượng Tình không ngờ mình sẽ bị bốn chữ "không phải Vĩnh Thương" đánh cho tan tác.

Trước khi bị Thượng Tích hủy bỏ, anh cũng từng là Vĩnh Thương của Viễn Hoài mà?
Có thể nói anh không phải là Thượng Tích, anh chẳng những không có dị nghị mà còn rất đồng tình.

Nhưng anh sinh ra từ thời khắc Thượng Tích rung động, thời khắc đó đánh dấu bằng cái tên Vĩnh Thương.

Cho nên phủ nhận anh là Vĩnh Thương, anh không cam lòng.

Chưa gì Thượng Tình đã bị Thượng Tích chơi một vố đau đớn.

"Đm cái thằng cha tâm cơ đó." Thượng Tình nghiến răng nghiến lợi mắng y khi nhận ra ý đồ của của Thượng Tích..