[Tình nhân ở lại ngày hôm qua, linh hồn bị trói buộc ở dĩ vãng.
Bỏ mặc thời gian, cho dù vĩnh viễn không thể tiến bước vẫn nguyện cùng người nắm tay ngắm hoàng tuyền.]
- -------Ngũy Nhiên--------
Trên trời sấm chớp đùng đùng, tinh vân hội tụ, gió lớn rầm rừ như con quái vật bị kiềng chân trong xích sắt liên tục gào rú sởn gai óc.
Người ở Nhân giới cho là có bão, vội vàng gom thóc lúa phơi ngoài sân vào nhà.
Đâu ai nghĩ đến, thực chất Thiên tộc đang diệt yêu nghiệt.
Trương Viễn Hoài càng không ngờ đến, mình vừa xuất hiện đã bị dí thấy mẹ như vậy.
Số là Lưu Diễm - nguyên mẫu thiết lập của hắn là một con cáo đỏ, à không đúng, nếu là cáo, lại còn có chín đuôi tồn tại ở thế giới huyền huyễn thì nên gọi là cửu vỹ hồ chứ ha.
Tên cửu vỹ hồ đó tuổi chẳng lớn hơn ai vậy mà hồi miệng còn hôi sữa đã bọc lộ dã tâm ghê gớm.
Bản thân là con trai út của Yêu đế cũng không chịu thõa mãn, từ khi giác ngộ đạo lí mạnh được yếu thua, "đạo cao một thước, ma cao một trượng" liền dốc lòng học theo các Ma tôn ác nghiệt danh chấn đi trước đòi thống nhất tứ giới, cứ thế vô tư chạy đi tu ma mà không nghĩ đến mấy người đó trù tính cả đời, cuối cùng chỉ có thể mang tên ghi lên "danh sách tuyệt chủng."
Con hồ ly nhỏ mấy trăm tuổi, tu vi như hạch làm ma tu chưa được bao lâu đã bị bại lộ vì không khống chế nổi ma khí.
Thiên tộc nghe tin liền nhanh như vũ bão dẫn binh kéo đến Yêu giới trừng phạt với lí do một thành viên hoàng tộc nhập ma, Yêu tộc vi phạm Hòa ước hữu nghị Thiên - Yêu tộc.
Yêu đế không thể mạo hiểm để Yêu tộc rơi vào chiến tranh vô nghĩa này, cuối cùng phải đứt ruột giao Lưu Diễm ra, tỏ ý không màn an nguy của hắn nữa.
Thời điểm Trương Viễn Hoài đến đúng lúc Lưu Diễm đang bị đánh hội đồng cho hồn lìa khỏi xác...
Hắn trở tay không kịp, chưa gì đã ăn một đám pháo bông tổ hợp toàn là pháp lực vào người rồi bay màu trong phút chóc.
Bấy giờ chỉ còn hồn thể ngồi bên cạnh xác hồ ly đỏ nhỏ xíu như thú non chưa cai sữa của mình, Trương Viễn Hoài tỏ vẻ chán đéo muốn nói.
Đại Lợi cũng xấu hổ vì tình huống quá mức bẫy người này nên nó ngại lên tiếng, sợ phải rước lấy thiên ngôn vạn ngữ toàn là sỉ vã của kí chủ mỏ hỗn nhà nó.
Trương Viễn Hoài thấy Đại Lợi không nhảy ra đối chất liền biết nó chọn làm rùa rụt đầu, cay càng thêm cay.
Nghĩ ngợi một hồi lại tính lên đầu Thượng Tích.
Mẹ kiếp, càng nghĩ càng thấy người đề ra cái thiết lập của tên oắt con này đang khịa cái nết của hắn...!Hừ, nếu là Thượng Tích thật thì cmn anh chết với em.
"Gì vậy trời?"
Từ xa, hắn thấy hai nam nhân mới đáp xuống đất, người sau lẽo đẽo theo người trước luôn mồm khuyên nhủ: "Thái tử điện hạ, ngài đừng hành động lỗ mãn như vậy nha."
Người trước rảo bước đến chân thân của Trương Viễn Hoài, dịu dàng nâng lên.
Y vừa vuốt vẻ tỏ vẻ thương tiếc lại vừa giận dỗi nói lí: "Ta biết mọi người muốn cho Yêu tộc một bài học nhưng đâu nhất thiết phải ra tay ác như vậy? Hắn chỉ là một con hồ ly mới lớn lầm đường thôi mà."
Tên thị vệ cường tráng kia quýnh quáng nhảy dựng lên: "Suỵt! Người đừng nói như vâỵ, để ai nghe thấy thì toang!"
Trương Viễn Hoài: "..."
Hơ hơ, nhắc đến tào tháo, tào tháo đến liền.
Chỉ là Thượng Tích lần này có hơi...!Phụt há há, trông tệ nạn vl!!!
Lần đầu gặp mặt, không ngờ Thượng Tích lại xuất hiện dưới bộ dạng múp rụp thế này, đúng là khiến Trương Viễn Hoài một phen cười chết.
Quả nhiên thiên hạ đồn không sai, Thái tử Thiên tộc đúng là rất phúc hậu a~~ Có điều thành thật thú nhận thì khi hắn nhìn thấy dáng vẻ "phồn thịnh" này của y lại xấu tính nghĩ rằng lão chồng mình ăn chặn tiền hương khói tứ giới nên mới có thể mập ra như vậy.
Cmn đúng là tệ nạn tham nhũng ở đâu cũng có haha.
Trường Nhạc không hề biết ý nghĩ cợt nhã trong đầu Trương Viễn Hoài, y quyết liệt muốn đem chân thân của hắn đi, vì vậy mặc kệ khuyên ngăn của tên thị vệ ôm xích hồ vào lòng, sau đó hóa phép biến mất.
May mà Trương Viễn Hoài phản xạ nhanh, vội vàng chui vào trong chân thân phế vật của mình mới có thể dễ dàng đi qua cổng Thiên giới.
"Á!!!" Trương Viễn Hoài đang đau đầu không biết phải làm sao để hiện hình, nhanh chóng lấy lại pháp lực thì Đại Lợi làm ổ trong đầu hắn bỗng nhiên hét lên một tiếng làm hắn muốn bại não.
"Chuyện gì?" Hắn phàn nàn một câu rồi tự ý vào không gian hệ thống đi tìm nó.
Đại Lợi kích động xù cả lông: "Tui, tui há há bỗng nhiên thu thập được cái này!"
Nó di chuyển chi trước thành một đường ngang trong không khí, sau đó một cánh cổng hiện ra trước mắt hai người.
Đại Lợi không chút do dự đẩy cánh cửa quen mắt, bên trong quả nhiên có ba cái kệ bày đầy thẻ năng lực và vật phẩm y như hồi ở thế giới mạt thế.
Trương Viễn Hoài cũng xúc động muốn chớt.
Mấy cục cưng yêu giấu bị Thượng Tích thu hồi nay lại trở về với hắn rồi!
"Sao tụi nó lại ở đây?"
Đại Lợi cười vô tri: "He he, tui cũng hăm có biết, tui chưa từng được nhận bất cứ thông báo nào về sự trở lại của chúng hết á.
Chỉ là trong lúc rảnh rõi tìm hiểu thế giới này thì bỗng nhiên với được luồng dữ liệu bị lạc, sau khi cưỡng ép giải mã và cướp đoạt thì nó hiện ra á hihi~~ Nhưng mà---"
Cả nó và Trương Viễn Hoài đều mặt gian đồng thanh: "---Có thì xài thôi!"
Hắn kích động dạo một vòng, cho vật phẩm nghĩ là có ích vào tầm ngắm.
"Độ hảo cảm của Trường Nhạc là bao nhiêu?"
Đại Lợi biết thừa nói xong sẽ cháy nhà: "80 lận á!"
Số điểm này hoàn toàn đều là công lao của chân thân tiểu xích hồ đó nha!
Trương Viễn Hoài quả nhiên nghe xong vẻ mặt không có hài lòng lắm.
Mắc gì chưa gặp bản mặt hắn mà đã cao như vậy rồi? Chỉ là một con hồ ly nhỏ thôi mà có cần cao vậy hông? Anh là cái đồ cuồng lông biế.n thái!
"Xí, tao mà xuất hiện thì độ hảo cảm còn cao hơn!" Hắn tự tin nói.
Đại Lợi cũng nghĩ y chang nên có dám khịa câu nào đâu.
Ngay sau đó Trương Viễn Hoài đã hào phóng lựa mua thẻ năng lực giá cao đắc đỏ để tùy ý hiện thân, muốn một lần đánh úp khiến Trường Nhạc cả đời khó quên.
Sự thật đúng là khó quên thật, nhưng người khó quên là hắn cơ.
Trương Viễn Hoài hào hứng cho rằng ở thế giới này có thể một lần làm hồng nhan họa thủy, diễn cảnh trụ vương đắc kỷ ngày ngày tuyên dâm.
Ai ngờ lịch sử lặp lại, hắn có lòng muốn họa thủy, con heo chết tiệt kia lại chẳng coi hắn là hồng nhan.
Đúng là sống càng lâu thì làm khó nhau càng nhiều mà.
Bấy giờ Trường Nhạc khuôn mặt hoảng sợ nhìn hắn, run rẩy như thiếu nữ sắp bị đạo tặc cưỡ/ng bức: "Đứng ở đó, stop! Lý Khiêm, à không Viễn Thần..." Đã nói lắp lại còn trong tình thế kì cục này bày vẻ mặt ngu ngước lên trời tỏ ra suy nghĩ cận kẽ mới nói tiếp: "Hay gọi ngươi là Nhật Minh? - Nói chung đừng có lại gần ta! Ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu rồi!"
Trương Viễn Hoài: "...?" Clq gì vậy?
Lý Khiêm, Viễn Thần rồi lại Nhật Minh? Gì vậy cục cưng, anh chỉ nhớ mỗi ba thế giới em tạo nghiệp thôi hả?
Trước sự bàng hoàng, ngơ ngác, bật ngữa của hắn, điểm hảo cảm trên đầu Trường Nhạc từ 40 trực tiếp xuống 0.
Trương Viễn Hoài: "..." Hắn khó tin tới mức mắt trợn trắng.
Âm thầm đay nghiến cuộc đời máu chó của mình.
Khoan đã! Mấy thế giới đó đâu có dùng mặt thật của hắn đâu, sao y nhìn một cái liền biết hắn là ai vậy? Cmn chắc chắn là tên đứng sau rắp tâm giở trò!
Đm chứ, hắn phải làm sao để thu phục được con hàng ba trong một, phần nào cũng khó xơi này đây?.