"Em từ chối sự ân cần của Trình Luân, khước từ mọi tâm tư công sức của Diệp Hàn, phủ nhận tất cả cảm giác tương đồng anh mang đến...!nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục một Trần Hạ Duy dùng tính mạng ép trái tim em thành thật thừa nhận: Em yêu anh.
Nhưng thời điểm lí giải được cảm xúc trái tim mình, hiểu ra sự cố chấp của em đối với anh là thứ tình cảm gì cũng là lúc em hoài nghi tính thực tế của hiện tại.
Cuộc tương phùng kì diệu, viễn cảnh viên mãn bày ra trước mắt là một phép màu em may mắn có được hay chỉ là giấc mộng chân thực do chính em dựng nên?
Ngay từ đầu em đã thấy kì lạ, tại sao anh lại giống với người đàn ông kia như vậy? Đến khoảnh khắc đó, xem như đã lí giải được rồi.
Anh biết có một loại tâm lí là nguyện sống trong ảo mộng tốt đẹp còn hơn là bị giày vò ở hiện thực tàn khốc không? - Đáp án em không dám tiếp nhận, chính là nói tất cả những chuyện em trải qua chỉ là một giấc mơ.
Nhưng nếu tất cả chỉ là giấc mơ, chỉ là mộng tưởng của em thì em vẫn tình nguyện đắm chìm cho đến cơ thể mục rữa trên giường bệnh --cho đến chết...!Bởi vì thế giới không anh, thật sự rất đau khổ."
Hắn cho rằng tất cả đều là ảo mộng.
Vì vậy khúc mắc chưa tìm ra lời giải, hắn không vội điều tra.
Nhiều lần Thượng Tích khiến hắn tổn thương, hắn nguyện ý tha thứ.
Hắn ủy khuất chấp nhận tất thảy, tuy nhiên hết lần này đến lần khác, bi kịch cứ xảy ra, không để hắn một lần yên bình...
Trương Viễn Hoài vẻ mặt khổ sở tự hỏi: "Nhưng tại sao ngay cả khi em là người tạo ra giấc mơ này, chúng ta vẫn phải trải qua trăm ngàn cay đắng vậy chứ?"
"Em..." Thượng Tích không nói nên lời.
Hoá ra là như vậy...!
Y chấn động.
Ngay khi thông suốt, nộ khí của y đều tan biến hết, thay vào đó là niềm đau cùng cảm giác hối hận, tự trách lan tràn, chèn ép y đến nghẹt thở.
Anh năm đó vội vàng tìm kiếm đứa trẻ trong trí nhớ, một Viễn Hoài chịu nhiều mất mát đau thương vì anh cởi bỏ gai góc, sau cùng lại phải nhận lấy khủng hoảng trước cái chết của anh.
Anh biết mình rất tồi tệ, anh biết mình có lỗi nên mới tìm cách gặp em với diện mạo thật.
Anh hoàn toàn không ngờ lần bốc đồng đầu tiên trong đời lại khiến em tổn thương thêm một lần nữa.
Đến tận bấy giờ, anh mới thực sự nhận ra em đã sống khổ sở thế nào.
Em ngông cuồng, càn quấy, không nói lí lẽ không phải vì em ngạo mạn.
Mà là vì mặc cảm tự ti...
Anh một lòng toan tính đường sống cho em, lại không nghĩ đến cảm xúc khi em đón nhận.
Anh nói lời yêu em, nhưng hết lần này đến lần khác không thể làm điểm tựa, khiến em mất phương hướng, rơi xuống vực thẳm tối đen.
Anh tự cho rằng kế sách của bản thân chu toàn hoàn mỹ, thế nhưng tổn thương em vì anh mà gánh chịu lại chẳng vơi đi chút nào...!
Từ ngày rời xa em, tội lỗi của anh dường như ngày càng chồng chất.
Có lẽ tội ác lớn nhất của anh chính là không thể ở bên em suốt những năm tháng cô độc ấy.
"Anh yêu em, cho dù anh có là thứ gì." Đối diện đôi mắt ngập nước của hắn, Thượng Tích ôn hòa lên tiếng.
Trong khi Trương Viễn Hoài vẫn chưa hiểu ý của y, y đã nhanh chóng bày tỏ: "Kể từ thời khắc đắm chìm vào em, thời gian với anh đã trở nên vô nghĩa."
Giờ khắc này, y cuối cùng đã có thể lí giải những giọt nước mắt năm xưa.
Đáp lại ưu thương trên khóe mắt của hắn, y chân thành hôn lên một cái, dịu dàng âu yếm vỗ về: "Anh bằng lòng dành hết quãng đời còn lại bên em.
Cho đến khi trái tim này lụi tàn, cho đến ngày kí ức về em bị tiêu hủy, linh hồn không thể tái sinh.
Em không cần nóng vội, xin hãy tiếp nhận anh một cách chậm rãi, chậm rãi đón nhận, chậm rãi nhận ra anh đã thực sự trở về.
Anh có thể chờ, vì vậy em đừng thương tâm như thế."
Trương Viễn Hoài vừa rồi còn đanh thép chất vấn y vậy mà sau khi nghe mấy lời này đã khóc nấc lên.
Hắn vừa lau nước mắt vừa mạnh miệng trêu chọc: "Xem người được tạo nên từ ý thức của em nói gì kìa?"
Trương Viễn Hoài vẫn không chịu tin vào kì tích nhưng ít nhiều đã thừa nhận lời Thượng Tích như một giả thiết hiếm hoi.
Vì cho dù sự thật có là gì thì ngay từ khoảnh khắc gặp được nhau lần nữa, hắn đã chấp nhận mọi cái giá phải trả.
Thượng Tích thấy hắn chịu nghe mình, mật ngọt trong tim như tràn ra khắp các tế bào khiến cả cơ thể y đều đang cất lên lời ca hạnh phúc.
Y ôm hắn vào lòng, vòng tay siết chặt như thể sợ vụt mất: "Em trở nên bi quan đều là lỗi của anh, vì vậy bây giờ anh không buộc em phải tin anh, anh chỉ mong một khi nhận ra những thứ anh nói đều là sự thật, xin em hãy mở lòng tiếp nhận.
Đừng bài xích cũng đừng khước từ anh, cho anh cơ hội yêu em trọn đời, khiến em một lần nữa tin vào hi vọng, tin vào tương lai tươi đẹp."
Rõ ràng thời điểm gặp được Trần Vĩnh Thương, Trương Viễn Hoài đã tin vào cái gọi là tương lai, hi vọng, may mắn và kì tích.
Nhưng cũng vì vậy, sự ra đi đột ngột của y đã khiến mọi niềm tin của hắn sụp đổ.
Vì sợ thất vọng, vì sợ viễn cảnh mọi kì vọng đều nát tan, biến mình trở thành kẻ đần độn mất đi tất cả tín niệm nên từ đó hắn không dám đặt niềm tin vào bất cứ thứ gì.
Ý nghĩ luôn xuất phát từ trường hợp xấu nhất là hắn cho rằng mọi tốt đẹp vô luận đến từ đâu đều tiềm ẩn nguy hiểm.
Cuộc sống của hắn đã mệt mỏi dường nào chứ?
...
Thượng Tích thức tỉnh năng lực chủ thần, lấy lại toàn quyền kí ức trong tình cảnh này coi như là chuyện tốt.
Tuy nhiên giới hạn cũng chỉ có vậy, y vẫn phải chấp hành nguyên tắc do bản thân đặt ra, tiếp tục chịu nỗi đau, sự giày vò của hai con cổ trùng trong cơ thể.
Điều may mắn nhất có lẽ là y không cố chấp muốn chết bờ chết bụi nữa.
Thật ra với bấy nhiêu đó Trương Viễn Hoài đã đủ mãn nguyện rồi.
Từ ngày hai người dắt tay nhau trở về Độc Minh giáo, phần lớn thời gian Trương Viễn Hoài chuyên tâm điều chế thuốc giải độc cho y.
Những lúc đó, Thượng Tích quấn bản thân như cục bông tròn, ngoan ngoãn ngồi một bên xem hắn loay hoay đến mê muội.
Trước khi chết có thể trải qua lạc thú như thế thì có gì đâu mà phiền?
Trương Viễn Hoài đâu có biết, trong mắt Thượng Tích, dáng vẻ bận rộn của mình lại trở thành đứa nhóc chơi nhà chòi.
Thỉnh thoảng Trương Viễn Hoài ngưng tay giả thuốc tìm đến chỗ Thượng Tích đang ngồi, lúc đó hắn sẽ nâng cái đầu bị khăn quàng cổ quấn thành một cục tròn vo của y lên hôn một cái nồng nhiệt để "sạc pin" sau những giờ suy nghĩ nát óc.
Thường thì tiếng la oai oái của hắn sẽ vang lên ngay sau cái hôn cuồng say đó bởi vì Thượng Tích không kiểm soát được cơn thèm khát, lên cơn cắn hắn.
Mỗi lần hôn y đều bị y hút mất một mớ máu nhưng hắn vẫn không chừa.
"Anh là chó hả?" Hút máu thì thôi đi, mắc gì liếm nữa?
Thượng Tích tinh ranh liếm môi, nghe hắn hỏi xong bỗng nhiên híp mắt, cười tươi như hoa đáp: "Trung khuyển công."
Trương Viễn Hoài: "..." Hình như mình vừa mở khóa ô kỹ năng nào đó của anh ấy rồi phải không?
"Có tin tốt! Có tin tốt nè!" Đại trưởng lão bình thường đạo mạo, giờ khắc này lại phấn khích tới độ thất thố hét ầm lên, còn chưa thấy mặt đã nghe tiếng lão.
"Chuyện gì?" Thượng Tích bị quấn thành một cục bông đáng yêu vẫn làm ra được bộ dạng uy nghiêm khiến người ta kiên dè, đúng là có chút nể phục thật, tuy nhiên Trương Viễn Hoài vẫn mắc cười hơn.
Đại trưởng lão cung kính: "Có người tự xưng là Lưu Tình đến tìm chúng ta!"
Lưu Tình? - Lưu Thủy Vô Tình? - Cái tên nghe lần nào chướng tai lần đó chẳng phải là mẫu thân của Mộc Huyền sao? Có điều, tro cốt bà ấy hóa cát bụi lâu rồi mà?
Lúc này Thượng Tích cũng làm vẻ mặt nghi hoặc.
Tình huống này không có trong kịch bản của y.
"Tiếp đãi người đó thật tốt, ta sẽ ra sau."
"Vâng, Chủ thượng.".