Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 145: Thánh Quân Như Họa 3






Quay lại vấn đề ban đầu, trong quá trình tạo ra một chủ thần hoàn hảo có thể dẫn dắt người dưới trướng chống những kí chủ bất lương, ngài ấy cũng vấp phải nhiều khó khăn, đặc biệt là lựa chọn giữa một người lạnh lùng vô cảm sở hữu khả năng tính toán, phán đoán, xử lí tình huống, tâm lí vững trải và khả năng học hỏi cao nhất mọi trí tuệ nhân tạo lúc bấy giờ hoặc ngược lại là một người sở hữu tình cảm dồi dào, trái tim ấm áp, có khả năng thấu hiểu, cảm hóa tội phạm nhưng các khả năng quản lí khác chỉ ở mức mặt bằng chung - Tại vì các thông số tình cảm và quyết đoán nó khá mâu thuẫn đối với một trí tuệ nhân tạo ấy.
Đó chính là hoàn cảnh chủ nhân và Thượng Tiêu Dao đại nhân cùng ra đời.

Và như cậu đã thấy, cuối cùng chủ nhân mới là người thích hợp quản lí hệ thống đó."
"Vì sao?" Trương Viễn Hoài khi hỏi câu này, phần nào cũng đoán được nguyên nhân.

"Thượng Tiêu Dao đại nhân quá cảm tính, nhiều lần bị tội phạm lợi dụng,.." Bỗng nhiên nó nhỏ giọng, thái độ ren rén nói tiếp: "Còn gây ra lỗi lầm rất lớn..."
Nói như vậy, chẳng lẽ Thượng Tiêu Dao vì đố kị với Thượng Tích nên mới làm ra những chuyện này? Ah đm Thượng Tích - Thượng Thành Tích, từ khi biết cái tên này có nghĩa gì, Trương Viễn Hoài hơi bị bất mãn.
Hắn không nhịn được bày tỏ nỗi lòng: "Tao không ngờ tên của anh ấy lại có ý nghĩa tầm thường như vậy."
"Nghe hơi xúc phạm nha cha." Đại Lợi không thể không nói.
"Xía, thấy sao nói vậy thôi.


Haiz, Vĩnh Thương vẫn là tốt nhất, tại sao tên khai sinh của anh ấy trong này là Thượng Tích chứ? Tiếc quá đi."
Trong lúc đó, Thượng Tiêu Dao ở không gian chủ thần Xuyên Thư gõ gõ ngón trỏ xuống vành ghế, trầm mặt quan sát dáng vẻ trò chuyện của Đại Lợi và Trương Viễn Hoài đã được một lúc.

Lát sau hắn mới thoải mái ngả ra sau ghế rồi vòng hai tay lên kê đầu, thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm: "Nói đó là lỗi lầm thì quá đáng lắm nha."
Bấy giờ ở phòng làm việc của chủ thần, Đại Cát lại trở về vị trí cũ trợ giúp Hạ Tâm quản lí dự án bỗng nhiên nhạy bén nhìn một điểm giữa không trung, chỗ đó vốn dĩ là màn hình hiển thị liên lạc với Thượng Tiêu Dao nhưng hôm nay hắn không xuất hiện, cậu không hiểu vì sao vừa rồi mình lại có cảm giác Thượng Tiêu Dao vẫn như thường lệ đến xem ké nữa?
...
"Anh cảm thấy phải nói chuyện rõ ràng với em." Trong ngục tối Độc Minh giáo, Thượng Tích thân đầy vết máu do bị tra tấn ngang nhiên tháo xích cái rụp trước đôi mắt đầy khinh bỉ của Trương Viễn Hoài.

"Sao không diễn nữa đi?" Hắn dựa ghế châm chọc.

Y đi đến chỗ cái ghế hổ báo nơi hắn đang ngồi, đột ngột chống hai tay xuống, khí thế áp bức giam hắn trong lòng.

Trương Viễn Hoài nhận ra y tự ý đổi cho mình một bộ y phục sạch sẽ, trên người còn có nước hoa thanh mát, bất giác nuốt nước bọt, mất tự nhiên nhắc nhở: "Đây không phải là nơi để anh động d*c."
Thượng Tích: "..."
Y không nói không rằng ngồi xuống, mất nết giành chỗ trên cái ghế không đủ hai người của hắn, sau đó dễ dàng tráo đổi vị trí bế hắn đặt lên đùi, đầu gục vào hõm vai hắn dụi dụi.

Trương Viễn Hoài: "..." Đạ mú nó cái con AI mất nết biết dụ dỗ trai này!
"Em không thể bình tĩnh nghe anh giải thích sao?" Giọng y vừa nhẹ vừa mỏng manh như thể đụng cái là vỡ, làm Trương Viễn Hoài rất muốn quật y lại, đánh mông y một trận.

Mẹ kiếp học theo ai cái thói xin xỏ đó vậy?
Trương Viễn Hoài trong lòng bức bối, không muốn để y cứ thế dễ dàng đạt được mục đích.

Hắn đứng phất dậy, nhảy ra khỏi lòng Thượng Tích, cách mấy bước chân, đôi mắt hờ hững tỏ ra lạnh lùng nhìn xuống y: "Muốn ta nghe cũng được, chỉ cần đáp ứng ta một chuyện."

Thượng Tích kinh hỉ: "Chuyện gì?"
Trương Viễn Hoài chậm rãi nở nụ cười: "Nếu lãnh hậu quả thì đừng có làm mạng với ta."
Nói cho Thượng Tích ý đồ của mình xong, hắn thong thả bước ra ngoài, bỏ lại y với khuôn mặt đắn đo trong ngục.

Vừa bước ra khỏi thềm, một bóng đen lướt qua một cái, đến gần hắn mới hiện rõ hình dạng là một nữ nhân có nét mặt tươi sáng.

Minh Nguyệt đi song song với Trương Viễn Hoài, giọng điệu trong trẻo: "Báo cáo Thánh quân, sáng nay lão Hoàng đế đột ngột băng hà, cùng lúc Thái tử lấy cớ chúng ta bắt nhốt Thừa tướng nên lễ đăng cơ còn chưa làm đã vội vàng dẫn binh đến thị uy."
"Đột ngột? Quyền Lãm nói sao?"
"Tỷ điều tra ra trong trà của Hoàng đế có kịch độc, tuy nhiên đội ngũ thái y bị Thái tử thao túng nhận định nguyên nhân tử vong là trúng gió."
Trương Viễn Hoài nghe đến đây không nhịn được châm chọc: "Đã là Thái tử rồi còn giết cha đoạt ngai vàng, bị xuất tinh sớm hay gì mà có nhiêu cũng không đợi được, đúng là trò hề."
Minh Nguyệt: "..." Vừa rồi thiếu nữ xinh tươi như hoa không nghe gì hết.

"Thế lực Trưởng công chúa bành trướng ngày một khủng khiếp, chẳng những Tề Niên có ý ngã về phe nàng, lão Hoàng đế dạo này còn nhiều lần tỏ ra bất mãn trách phạt hắn ngay trên triều, âm thầm cho phép nàng chặt đứt mấy cái chi thói nát của hắn nên hắn nóng lòng tiên hạ thủ vi cường cũng dễ hiểu thôi." Lần này mới thực sự là phân tích nghiêm túc của Trương Viễn Hoài.

"Có điều phải khiến hắn thất vọng rồi, ai bảo dám tính toán lên người của ta trước?" Nói một câu cảm thán xong, giữa bốn bề vắng tanh hắn gọi một cái tên, ra mệnh lệnh:
"Thanh Phong, thông báo cho Thiên Thu chuẩn bị thực hiện kế hoạch."
"Vâng." Thanh Phong ẩn thân đi theo hắn và Minh Nguyệt tự nãy giờ, vừa nhận lệnh hắn ta liền bật lên một cái, biến mất giữa màn đêm.

Sau đó Minh Nguyệt cũng hòa vào bóng đêm, âm thầm bảo vệ Trương Viễn Hoài.

Hai canh giờ trôi qua, rừng tre Độc Minh giáo giữa đêm bỗng nhiên phát nổ một tiếng rung chuyển đất trời, máu tươi như muốn nhuộm cả núi, không khí đầy mùi tanh hôi.

Sáng sớm hôm nay tin tức Hoàng đế băng hà và Thừa tướng bị tra tấn chết trong ngục cùng đến, Tam trưởng lão như thấy được gió xuân, không kịp chờ đợi mà mở đường cho Thái tử công đánh Độc Minh giáo.


Những tưởng phen này vừa có công giúp vua để tẩy trắng danh tiếng vừa chiếm được vị trí Thánh quân, đá thằng oắt con Mộc Huyền xuống địa phủ thì đùng một cái, toàn quân bị diệt trong sự ngỡ ngàng của lão.

Tam trưởng lão còn chưa biết kế hoạch của mình có sai sót gì thì Trương Viễn Hoài không chút lưu tình cho lão một đao chết tươi trước mắt thuộc hạ để giết gà dọa khỉ, sau đó hắn nắm cái cổ ú nu của tên Thái tử lôi lên một cách dễ dàng như xách gà con, suýt thì một đao tiễn thẳng.

Đại Lợi chảy mồ hôi ngăn cản: "Đừng, đừng manh động.

Con heo này là Thái tử đó, cậu tùy tiện lấy mạng hắn như vậy sẽ gây ra chuyện lớn cho xem."
"Phiền phức." Hắn phàn nàn Đại Lợi xong liền quay sang cái người ăn mặc sang trọng, khoác áo lông cao quý vừa có tin chầu trời đang đứng ngay cạnh mình, rất chi là chân thành nói: "Giao cho đại thúc đó.

Tôi không thích hắn đâu, đừng có làm tôi thất vọng."
Thượng Tích bị hai chữ "đại thúc" đả kích trầm trọng: "..."
Sau cuộc bạo sát, trong cung, Trưởng công chúa đem chứng cứ Thái tử mua chuộc thái y, buộc tội hắn giết cha cướp ngôi cùng với hàng loạt tội danh ô uế khác khiến cho những thần tử muốn xin cho hắn một đường sống cũng phải thu mình vì sợ liên đới.

Tin tức hành quyết Thái tử rất nhanh truyền ra, chấn động thiên hạ.
Lại nói đến vấn đề cấp bách hiện tại, hoàng tộc bấy giờ chỉ còn Trưởng công chúa và một vị công chúa mới sinh có huyết thống đế vương, tư cách kế vị không phải bàn cãi.

Nhận được sự ủng hộ của Thừa tướng Tề Niên, gia tộc hùng hậu của nhà mẹ và cả thân tín nàng thâu tóm, rất nhanh nàng liền danh chính ngôn thuận lên ngôi, mở ra danh phận trước nay chưa từng có tiền lệ, lần đầu trong lịch sử đăng cơ Nữ đế..