"Dừng tay." Trương Viễn Hoài xuất hiện kịp thời lên tiếng ngăn cản.
Hắn nhanh chân đi qua đó tắt bếp, Lý Tường Khả vẫn giữ hai tay giữa không trung, đôi mắt mở to tỏ ra ngây thơ vô số tội dõi theo mọi hành động cử chỉ của hắn.
Trương Viễn Hoài nhìn nồi cháo chẳng khác cám heo của cậu ta liền đau cái đầu, cho dù Lý Tường Khả ngoan ngoãn ngồi một chỗ cố thu hẹp phạm vi tồn tại cũng thấy chướng mắt: "Cậu còn ngồi ở đó làm gì? Đi ra chỗ khác chơi."
Cậu ta biết hắn đang tức giận, thái độ khiêm nhường phân trần: "Tôi không có cố ý, tôi chỉ muốn nấu cháo cho anh ăn thôi."
Người ta là có ý tốt đó, chửi nhẹ nhẹ thôi.
"Không biết nấu thì có thể đặt ở ngoài mà? Cậu không có lương tâm tới nỗi bắt người bệnh làm chuột bạch hả?" Hắn bất lực không thôi.
Nói gì thì nói, cho đến hiện tại Lý Tường Khả vẫn cảm thấy mới lạ với khía cạnh đanh đá, nói câu nào "móc họng" câu đó của hắn nên nhất thời không biết có biểu cảm gì cho đúng tâm trạng.
Chỉ là cậu sợ để thời gian trả lời càng lâu, càng khiến hắn khéo léo mỉa mai thêm mấy nhát nữa, vì vậy lúc này phải lí nhí đáp nhanh một câu hết sức đáng thương: "Thẻ của tôi bị khóa rồi."
Trương Viễn Hoài: "..." Đã tra lại còn nghèo.
Hắn cạn lời, dứt khoác không nói chuyện nữa, cứ thế loay hoay trên bếp vừa dọn dẹp vừa nấu lại, quen tay hay làm, chỉ một lát sau đã có một nồi cháo thơm ngon nóng hổi.
Lý Tường Khả ma xui quỷ khiến thế nào mà ngồi đó xem hắn trổ tài trù nghệ không chán, bấy giờ nhìn bát cháo trước mặt, bất giác nhớ đến quá khứ không xa.
Trước kia đều là hắn chuẩn bị cơm đợi cậu đến...
Muỗng cháo đặt trong khoang miệng thơm mùi gạo ran, hương vị có thể so sánh với nhà hàng lớn nhưng không hiểu sao cậu còn nếm ra một chút đắng chát, chua xót khó nuốt.
Trương Viễn Hoài chỉ ăn qua loa vài muỗng liền bỏ vào phòng tranh, Lý Tường Khả ngồi đực ở đó một lúc, tận đến khi cháo nguội mới vội vàng ăn hết, sau đó lại ngoan ngoãn rửa bát như một công việc quen tay.
Chiều tà buông xuống lòng cậu ta vẫn rối bời, đầu óc cả buổi quẫn quanh những kí ức xưa cũ trước kia luôn muốn khước từ, trong lòng nảy sinh tư vị kì lạ.
Lý Tường Khả tâm phiền ý loạn mãi đến tận tối không thấy Trương Viễn Hoài ra ngoài, nên lúc này cậu ta đứng trước căn phòng mình từng ở, do dự gõ cửa.
"Giang Vũ, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Muốn nói với anh một lời xin lỗi, muốn một lần thành thật đối diện với anh.
Nếu có thể được anh tha thứ, nếu anh còn chút tình cảm với tôi...!thì tôi nguyện ý bắt đầu lại...
Gõ mãi chẳng thấy hồi âm, Lý Tường Khả lo lắng hắn lại đột ngột ngất đi trong đó nên mạnh bạo đẩy cửa tự ý xông vào, may là cửa không khóa.
Cánh cửa lớn vừa mở ra, bóng dáng Trương Viễn Hoài ngồi cạnh bức tranh lớn bên bệ cửa sổ ngủ say liền hiện ra trước mắt, ánh sáng mờ của vầng trăng hất lên người hắn như tạo ra một tầng mỹ quang xinh đẹp.
Thế giới dường như lắng đọng, trong mắt cậu chỉ có khung cảnh an tĩnh này.
Cơn gió thổi qua tung cửa sổ tạo tiếng động, Lý Tường Khả giật mình sực tỉnh giữa mỹ cảnh nhân gian, cậu ta vội bật đèn, ánh sáng đủ rõ phơi bày mọi bí mật, chớp mắt một cái, mấy chục con mắt đều như thể đang nhìn cậu.
Lý Tường Khả đối diện với hàng chục bức tranh với đa dạng sắc thái tuy nhiên dễ dàng nhận ra tất cả biểu cảm đó chỉ của duy nhất một người, hơn nữa lại là một người đàn ông xa lạ không phải cậu ta thì cơn tức giận vô cớ ập đến, thoắt cái biểu cảm như phát ghen.
Cùng lúc Trương Viễn Hoài cũng bị sự thay đổi đột ngột của ánh sáng làm tỉnh giấc, bấy giờ nhìn thấy "kẻ xâm phạm lãnh thổ" liền phát cáu, đôi mắt mơ hồ chưa phân biệt được tình huống đã theo bản năng hiện lên sự tàn bạo.
Lý Tường Khả lấy bức tranh gần nhất, khuôn mặt méo mó chất vấn: "Anh vẽ ai? Hắn ta là ai hả?!!"
Trương Viễn Hoài cảm thấy bị đe dọa, xù lông như con mèo hoang, hung hăng lao đến chỗ Lý Tường Khả muốn giật lại tranh của mình: "Trả lại đây! Trả cho tôi!"
Lý Tường Khả bị thái độ thù địch của hắn chọc cho tức điên: "Tên này rốt cuộc là gì của anh? Anh xem tôi là cái gì hả?"
Trương Viễn Hoài kích động: "Là ai cũng không liên quan đến cậu!"
"Cmn Giang Vũ! Sao lại không liên quan đến tôi? Tôi từng là người yêu của anh đó!"
Đến câu nói không biết xấu hổ này Lý Tường Khả cũng dám nói, gấp gáp nhắc nhở, ngay cả một cái danh phận nực cười cũng vội đào lên, xem ra tình cảm của cậu ta đối với hắn không chỉ dừng lại ở cảm giác tội lỗi đâu.
"Anh ấy ngàn đời ngàn kiếp đều là người yêu của tôi!"
Biểu cảm trên khuôn mặt Lý Tường Khả nứt toạc, sau khi nhận ra ý tứ trong câu nói của hắn, sự tức giận lên tới đỉnh điểm: "Cmn anh dám coi tôi là thế thân!"
Ban đầu là ai đưa ra chân tình? Ban đầu là ai hạ mình dâng lên thành ý? Là ai ủy khuất thiệt thòi? Là ai cam chịu lạnh nhạt cũng không than phiền một câu?
Lại là ai ban đầu đến với dã tâm? Là ai bắt đầu bằng lộc lừa? Là ai khước từ chân tình? Là ai phủ định lương tâm? Là ai vội vã rời đi, cắt đứt quan hệ?
Trương Viễn Hoài chưa từng coi cậu ta là thế thân, ban đầu hắn quyết định ở bên cậu ta, chấp nhận tất cả thiếu sót của cậu ta chỉ vì có Thượng Tích, cũng chính vì lí do này nên khi không còn Thượng Tích mới dứt khoác rời đi.
Đơn giản là sự tồn tại của y chứ không phải bất kì ai khác có dáng vẻ tương tự hay cảm xúc tương đồng với y.
Nhưng bấy giờ Lý Tường Khả hiểu lầm, nhầm lẫn phải đối mặt với khả năng mình bị coi là thế thân, âu cũng là do nghiệp cậu ta phải nhận.
Trương Viễn Hoài không hề quan tâm đ ến cảm xúc của cậu ta, căng thẳng như thể món đồ yêu thích của mình bị dòm ngó, tinh thần dường như có chút quá khích mà quát tháo: "Cút! Cút đi, cút ra khỏi nhà tôi!"
Lý Tường Khả vừa mở miệng liền bị hắn tuyệt tình đuổi đi, tức tới nổi thở phì phò, cơn giận ác lí trí, hoàn toàn không nhận ra phản ứng khác lạ của hắn: "Được lắm! Anh nhớ kĩ hôm nay cho tôi!"
Hùng hồn để lại một câu liền dứt khoác bỏ đi.
Thời điểm bước ra khỏi nhà, cậu ta mới nhận ra khóe mắt hơi cay, hai má đã ướt đẫm tự lúc nào.
Cậu ta mạnh bạo lao nước mắt, thầm tự nhủ: "Chắc là vì tổn thương tự trọng nên mình mới khóc thôi."
Lý Tường Khả đi rồi Trương Viễn Hoài mới bình tĩnh lại được.
Hắn ôm bức tranh giành lại được từ tay Lý Tường Khả, mệt mỏi trượt từ trên tường gục xuống sàn, nhận ra vừa rồi mình quá căng thẳng.
Đầu óc hắn choáng váng, máu mũi nhỏ xuống lách tách, chỉ vài giọt nhỏ đủ khiến hắn sâu sắc cảm nhận được nỗi cô độc cuồn cuộn dâng trào, sự thê lương bùng lên gấp ngàn lần.
Rốt cuộc vì anh, bộ dạng của em còn có thể thảm hại tới mức nào nữa?
...
Hai tháng như một cái chớp mắt lặng lẽ trôi qua, thời điểm bấy giờ cho dù Trương Viễn Hoài có cố tỏ ra mạnh mẽ để che đậy sự bất lực trong bệnh tật cũng không thể giấu giếm ai được nữa.
Một buổi tối đầy ánh sao và trăng sáng trên bầu trời, sau những ngày trắng đêm vì không thể ngủ, hắn được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch.
Bác sĩ và y tá cật lực cấp cứu cho hắn một ngày một đêm, cuối cùng Trương Viễn Hoài cũng tỉnh dậy.
Nhưng cho dù là thế, sức khỏe của hắn vẫn không khả quan, dự đoán không sống được lâu nữa.
Đêm nay lại là một đêm mất ngủ.
Trương Viễn Hoài tựa lên đầu giường, lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Hắn cứ trầm mặt nhìn nó, cũng không giống như đang nhìn nó.
Cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào làm rèm cửa chuyển động, bất chợt trên bệ cửa sổ xuất hiện một bóng dáng nhỏ gầy..