Phương Cảnh Tú giãy giụa trên vai anh, vừa choáng vừa cáu: "Đồ điên này bỏ tao xuống! Mày cố ý táy máy tay chân với tao phải không? Cho dù tao có biết mối quan hệ của anh ấy với thằng ngu kia thì làm được cái gì mà mày phải trượng nghĩa ngăn cản như vậy hả?"
Giang Đông Thành vô sĩ vỗ mông Phương Cảnh Tú một cái thật kêu khiến mặt cậu thoáng chóc đỏ ửng vì xấu hổ, ngược lại tên cầm thú bị cậu vạch trần càng có vẻ thích thú.
Anh thẳng thắng thừa nhận với giọng điệu vô sĩ: "Bị phát hiện rồi he he."
Phương Cảnh Tú tức muốn chết: "Cút mẹ mày đi."
Bỗng nhiên Giang Đông Thành tỏ ra sâu sắc cảm thán: "Có ai từng nói với em rằng so với vẻ ngoài không nhiễm bụi trần thì miệng em hư lắm không?"
"Có mình mày mới chọc tao điên được như vậy."
Phương Cảnh Tú đúng là oan ức, thực sự từ khi sinh ra đến giờ chẳng có ai bước vào đời cậu mà mặt dày vô sĩ như Giang Đông Thành, cũng chẳng có ai khiến cậu nguyện ý dây dưa như hắn...
Đại ý chính là nói anh là ngoại lệ duy nhất của em chứ gì?
Giang Đông Thành lạc quan lượt bỏ ý tứ xấu trong câu, tâm tình phút chốc thăng hoa: "Ha ha vậy thì vinh hạnh quá."
...
Trương Viễn Hoài vốn đang hưng phấn vì mối quan hệ với Lý Tường Khả có tiến triển, nghĩ rằng ít nhiều cậu ta cũng có tình cảm với mình, hào hứng gọi qua muốn nghe giọng cậu ta thì tiếng trả lời của người bắt máy lại là giọng nữ, hơn nữa còn rất quen thuộc.
"Alo, Tường Khả đang tắm, anh gọi điện có việc gì?"
Thanh âm thượng đẳng sặc mùi ra oai của Trần Lộ thành công giáng lên mặt Trương Viễn Hoài một cái tát vô hình.
Thoắt cái sắc mặt hắn lạnh băng: "Đưa điện thoại cho Tường Khả."
Cô ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Đã nói là đang tắm, muốn nói gì thì nói nhanh lên!"
"Cô rốt cuộc có mưu đồ gì?"
"Ha ha, mưu đồ ấy à? Tôi làm gì có chứ~"
Trương Viễn Hoài bỗng nhiên phì cười vạch trần: "Không lừa được tình cảm của Cảnh Tú nên muốn đánh chủ ý lên Tường Khả à?"
Trần Lộ như bị dẫm phải đuôi, ngay lập tức hung hăng phản bác: "Cậu ta là cái thá gì chứ!"
Không là cái thá gì mà ai đó dòm ngó đến ch ảy nước dãi, ba lần bảy lượt tính toán à? Con người không muốn làm, cứ thích làm con cáo chê chùm nho xanh.
Nói đến đây, cô ta tỏ vẻ khinh bỉ tuyên bố: "Mấy người các người có cái gì giỏi mà trịch thượng, dám xem thường tôi chứ?! Tôi sẽ cướp lấy tất cả mọi thứ các người trân trọng!"
"Thảm hại."
"Ai mới là kẻ thảm hại đây hả? Người anh yêu phục gối dưới chân tôi, anh có mặt mũi phán xét sao?"
Trương Viễn Hoài: "..." Con mụ chán sống này.
"Chị đang nghe máy của ai vậy?"
Lúc này Lý Tường Khả trùng hợp xen vào, đúng là khiến Trương Viễn Hoài tức chết.
Thời đại tiểu tam lên ngôi, hai kiếp đều bị ghẻ lạnh.
Cmn Thượng Tích, để sau này em xem anh lại có lí do gì?
"Giang Vũ, anh ấy--" Trần Lộ chớp mắt vài cái đôi mắt đã ngập nước, vẻ mặt ủy khuất như vừa bị nhục mạ nặng nề mà thương tâm tố cáo.
Tuy nhiên ngoài dự đoán, cô ta không ngờ Lý Tường Khả chỉ vừa mới nghe tên của anh ta đã kích động giật máy lại.
Biểu cảm cô ta nứt toạc, khó khắn lắm mới thu được sự ganh ghét.
Cô ta rất có trình tự phô diễn, lúc đầu tỏ ra kinh ngạc, đau lòng, sau cùng là hiểu chuyện một cách đáng thương: "Em, em...!chị không nên tự tiện nghe điện thoại của em."
Lý Tường Khả nhìn gam màu nhạt hiển thị cuộc gọi đã kết thúc trên điện thoại, bấy giờ mới khiếp sợ nhận ra mình vậy mà như ma xui quỷ khiến nghe tên Giang Vũ lại kích động lấy máy, thật là hoang đường.
Cậu ta bất giác cảm thấy tội lỗi: "Em không có ý đó."
Mắt Trần Lộ ngậm nước, gượng cười: "Chị biết mà.
Tường Khả, em là người quan trọng nhất với chị, xin em đừng bỏ rơi chị."
"Không có đâu, không bao giờ có chuyện đó."
Bỗng nhiên cô ta siết chặt vòng tay, bẽn lẽn thừa nhận: "Em biết mà Tường Khả, chị yêu em..."
Niềm vui quá bất ngờ, Lý Tường Khả quên bén mọi cảm giác khó chịu vừa rồi, bấy giờ chỉ có cảm xúc hạnh phúc tột cùng: "Em đợi ngày này lâu lắm rồi, anh cũng yêu chị."
Trong khi phía Lý Tường Khả hạnh phúc ngập đầu như t*ng trùng thượng não - chính là đều ngu si một cách vô tri thì bên đây Trương Viễn Hoài nhìn màn hình kết nối tắt ngúm mà uất nghẹn.
Trần Lộ này thực sự phiền phức, hắn thừa biết cô ta là người đứng sau âm mưu đẩy Phương Cảnh Tú xuống biển nhưng hắn không muốn mắc công đối phó, ngồi không đợi Giang Đông Thành xử lí ả chẳng phải sướng hơn sao? Nhưng cái tên đó nghĩ gì mà đến giờ mụ này vẫn còn yên ổn tác quái vậy?
Trương Viễn Hoài cảm thấy bất an, Lý Tường Khả khiến hắn không tài nào nắm bắt được.
Không ổn rồi, nếu không làm gì, anh ấy sẽ bị cướp đi mất.
Nghĩ đến đây, hắn nhận ra sắp tới có một cơ hội.
Ba ngày nữa là kỉ niệm một năm yêu nhau của họ, hắn dặn lòng cho dù thời gian này Lý Tường Khả có kiếm chuyện thế nào cũng phải nhịn, cho dù phải nhờ Lý phu nhân cũng tuyệt đối phải khiến cậu ta chấp nhận đi hẹn hò với mình rồi nhân cơ hội này câu dẫn cậu ta không thể quay đầu mới được!
Ngoài dự tính của Trương Viễn Hoài, tuy lúc đầu Lý Tường Khả có gây sự khiến hắn phải mượn uy phong Lý phu nhân cưỡng ép nhưng sau đó cậu ta ngoan hẳn, đến ngày kỉ niệm cũng đã chấp nhận đi hẹn hò.
Mặc dù có chút cảm giác không đúng lắm nhưng hắn vẫn yên lòng chuẩn bị.
Ngày kỉ niệm.
Ánh nến lãng mạng trên bàn rượu xa xỉ, đèn trùm màu ấm rọi sáng khuôn mặt của đối phương.
Lý Tường Khả nhìn hắn mỉm cười, trong mắt bấy giờ chỉ có cưng chiều sủng nịch nhưng Trương Viễn Hoài không cảm được chút rung động nào, ngược lại phát sinh sự bài xích xa lạ.
Hắn mất tự nhiên nâng ly rượu vang đỏ nhấp một miếng, mi mắt vẫn quan sát Lý Tường Khả.
Ngoại hình y đúc, thói quen cũng chẳng sai khác mấy, tuy nhiên tiềm thức của hắn không tìm được sự tương đồng của người trước mặt với Thượng Tích.
Đối diện Trương Viễn Hoài, Lý Tường Khả vẫn hăng say bày ra bộ dạng yêu thương hắn hết mực, mãi cho đến khi buổi hẹn hò kết thúc chóng vánh vì chỉ có sự giao tiếp từ một phía, bấy giờ Trương Viễn Hoài quyết định đâm lao thì phải theo lao: "Anh mệt rồi, muốn về nhà."
Thuốc đã chuẩn bị không thể không xài, mặc dù trong tình huống này, không hiểu vì sao Trương Viễn Hoài lại nhớ đến trường hợp của vua Phát Nguyên và Thượng Tích, đáy lòng bất giác có chút lạnh lẽo.
Tuy không biết gì cả, nhưng rõ ràng cái tên vua Phát Nguyên kia có dáng vẻ y đúc Trần Huy Ninh khiến hắn lầm tưởng rồi ngu muội tổn thương Thượng Tích đó, ý đồ không hề tốt lành.
Nếu thật sự Lý Tường Khả trước mặt này đúng là hắn ta, Trương Viễn Hoài nhất định sẽ không tha cho hắn.
Vì vậy cho dù tên trước mặt này là ai, hắn cũng phải tìm hiểu cho rõ ràng.
"Sớm vậy? Chúng ta đi chơi cả đêm không được sao?" Cậu ta thế mà lại làm nũng.
Trương Viễn Hoài bỗng nhiên nhếch môi, đột ngột nâng cằm cậu ta: "Về nhà em chơi vui hơn."
Nói xong hắn có ý quay đi lấy xe, bỗng nhiên Lý Tường Khả kéo phắt hắn lại, biểu tình căng thẳng: "Không được!"
Trương Viễn Hoài đắc ý trong lòng, ngoài mặt khó hiểu chất vấn: "Tại sao?"
Lý Tường Khả rõ ràng hơi có tật giật mình, cậu ta ủy khuất: "Em chỉ là không muốn ngày đặc biệt của chúng ta kết thúc ngắn ngủi như vậy thôi mà?"
"Hôm nay chưa kết thúc đâu." Hắn nói xong một câu ái muội liền xoay người đi trước.
Hừ, để tôi xem cậu đang âm mưu cái gì.
Trên xe, Lý Tường Khả giả vờ chuyên tâm lái xe, thực chất lòng như lửa đốt không ngừng kết nối với một số điện thoại, nhưng có vẻ như bên kia tự nãy giờ vẫn chưa phản hồi.
Trong khi đó, Trương Viễn Hoài cũng gọi vào số điện thoại của Lý Tường Khả, thú vị là điện thoại của người đang chở hắn không hề đổ chuông.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên cậu ta không phải là Lý Tường Khả..