Trương Viễn Hoài hoàn toàn không ngờ đến đáp án này, biểu tình kinh ngạc: "Tại sao anh ta chết?"
Ngân Linh khẽ lắc đầu, thong thả ngồi xuống bệ cửa sổ mới giải thích: "Giang Vũ không chết, chỉ là lựa chọn ở lại một nơi khác thôi."
"Ý cô là sao?"
Ngân Linh cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phồng mà chính bản thân cô cũng không nhận ra.
Trương Viễn Hoài đã chú ý điều này tự nãy giờ, mỗi lần gọi "cô", Ngân Linh đều có vẻ bài xích mặc dù biểu hiện rất nhỏ.
Hắn chính là muốn kêu đến khi cô không chịu được mà tự khai ẩn tình đó.
Ngân Linh nào biết hắn tính kế tới mình, bấy giờ một trượng băng bỗng nhiên xuất hiện từ tay cô được tung lên, ngay lập tức ánh sáng như tuyết trắng rơi xuống phủ đầy người Trương Viễn Hoài.
"Nói nhiều tốn sức." Cô vừa dứt lời, trí não hắn được khai thông.
Thu thập thông tin xong, môi Trương Viễn Hoài giật giật không biết nên nói gì, chỉ là cảm xúc có chút vi cmn diệu.
Đại khái thế này: Phương Cảnh Tú là đại thiếu gia tập đoàn Phương thị danh giá nhưng từ nhỏ đã gặp nhiều biến cố, đầu tiên là hôn nhân lợi ích của ba mẹ, hệ lụy theo đó là sau khi sinh cậu ta ra, Phương phu nhân bị trầm cảm sau sinh, vì không được quan tâm đúng cách và có nỗi vương vấn trong lòng nên theo thời gian trở nặng thành tâm thần, không lâu thì mất.
Phương Cảnh Tú cũng vì sự ra đi của mẹ cậu mà có thời gian trở nên tự kỷ cho đến khi gặp Giang Vũ ở bữa tiệc Phương gia tổ chức năm bảy tuổi...!
Ờm, theo như góc nhìn đa chiều mà Ngân Linh cho hắn thấy thì ở đây có một hiểu lầm siêu to siêu khổng lồ, đó là khi Phương Cảnh Tú bị rơi xuống hồ bơi và đem lòng yêu mến người tiếp khí cho cậu, thực chất đối tượng lúc ấy không phải Giang Vũ mà là thằng em họ lưu manh có tri thức của anh ta - Giang Đông Thành.
Đến đây Trương Viễn Hoài sâu sắc cảm nhận được cái gọi nhân duyên, đáng lẽ hiểu lầm này cũng chẳng to tát như vậy nhưng sau nhiều năm thân thiết với Giang Vũ và thất bại trong lần tỏ tình anh ta, sau đó còn liên tiếp cãi vả to tiếng với ông già, Phương Cảnh Tú đã kiên quyết bỏ nhà.
Cậu theo học ở một địa phương khác, mà nơi đó trùng hợp có Giang Đông Thành.
Giang Đông Thành ấy à, nói hắn lưu manh, hắn đúng là có thể tay không đấm chết một đám trai tráng.
Nói hắn tri thức, hắn hốt trọn giải nhất toàn trường và một số cuộc thi quốc gia.
"Không hổ là em trai ta." Trương - thấy sang bắt quàng làm họ - Viễn Hoài cảm thán.
Gọi là định mệnh an bày nếu không muốn nói là trò đùa của số phận - Phương Cảnh Tú yêu Giang Đông Thành...!
Tuy nhiên Giang Đông Thành đâu phải là loại hiền lành gì, sau khi thua một vụ cá cược đã được cử đến bên cậu để rắp tâm hạ bệ.
Một hồi dối trá, Phương Cảnh Tú dùng chân tình để nhận ra.
Cậu đau lòng khôn xiết vạch trần, cuối cùng khi thấy nước mắt cậu rơi vì hắn, hắn hối hận cũng đéo kịp.
Đm sao ngu giống mình vậy? Trương Viễn Hoài không khỏi nhớ đến quá khứ ngu si hại anh Vĩnh Thương thế giới nào cũng đau khổ của mình.
Cuộc vạch mặt chỉ vừa qua mấy tiếng, Phương Cảnh Tú lại nhận được tin xe của Giang Đông Thành bị người khác động tay không may đụng trúng xe Giang Vũ gây tai nạn, cậu kích động đến nỗi làm bệnh tim tái phát, sau khi ngất đi liền xuyên vào một quyển tiểu thuyết tu chân.
Đáng nói là cả Giang Đông Thành và Giang Vũ cũng bị cuốn vào nhưng Phương Cảnh Tú không hề hay biết.
Một vụ tai nạn bất ngờ, khởi đầu của mọi ân oán, tình yêu trắc trở lại càng trở nên thương tâm khó đi.
Phần này chính là nhờ công của Ngân Linh.
Phương Cảnh Tú ở nơi đó lần nữa trao niềm tin và tình yêu cho một người.
Nhưng cuối cùng nhận lại chỉ toàn đau thương thống khổ.
Tình yêu hóa thành oán hận, cho dù là vậy cũng không thể phủ định trong đó vẫn có tình yêu sâu sắc.
Ninh Thư Nhiên chết, Ngân Huyết bạo phát tự sát, Giang Vũ vì nam chính không về.
Xuyên thư kết thúc để lại nỗi đau không phai trong lòng Phương Cảnh Tú và sự uất ức khó nói nên lời-- bởi Giang Đông Thành bị Ngân Linh xóa kí ức về thế giới tu chân đó.
Sau khi trải qua hết tiểu thuyết, Phương Cảnh Tú rời khỏi đó và được quay về thời điểm trước khi vạch trần Giang Đông Thành.
Cậu mang theo nỗi hận quyết tâm trả thù, trong khi Giang Đông Thành bắt đầu nhận ra tình yêu.
Dự là drama còn dài.
"Cô chơi vậy coi được hả?" Hắn không khỏi bất bình thay Phương Cảnh Tú.
Ngân Linh biểu tình vô tội như nai vàng ngơ ngác đạp trên xác bác thợ săn, ăn nói bá đạo, ngang ngược: "Tôi muốn, tại sao không được?"
Hắn nhìn thái độ thờ ơ của cô mà cảm lạnh, rùng mình nói: "Kịch bản trong kịch bản, nhân vật chính lại không biết mình là nhân vật chính, bị cô xoay như chong chóng.
Đáng sợ quá đấy!"
"Quan tâm kẻ nào là nhân vật chính làm gì khi bản thân đã nắm ngồi bút của cuộc đời mình trong tay? Rõ ràng nắm trong tay quyền năng tạo ra giang sơn cơ đồ như tác giả lại cứ muốn trở thành kẻ qua đường trong cuộc đời người khác." Ngân Linh khinh bỉ nói tiếp:
"Nếu không phải là nhân vật chính thì bi kịch lắm à? Tại sao phải bị hào quang của nhân vật chính chi phối cảm xúc? Tại sao lại khao khát tước đoạt vận mệnh được người khác tạo ra, trở thành con rối hoa lệ trong tay tác giả mà lại không biết quý trọng cây bút có thể viết nên tương lai của chính mình? Vận mệnh của bản thân, chính mình làm chủ mới là chân lí."
Trương Viễn Hoài bị một tràng lí lẽ của cô làm cho cứng họng, mãi một lúc mới hắng giọng cảm thán: "Phải chi tôi gặp cô sớm hơn thì đã không ngu ngốc nộp mạng vào nam chủ ở mấy thế giới đầu rồi."
Nghe hắn nói vậy cô liền cười trừ, trong mắt bi thương: "Cậu nên mừng đi.
Có người vì gặp tôi quá sớm, thời điểm đó tôi vừa nông cạn vừa ngạo mạn, bướng bĩnh, độc đoán,...! không hiểu yêu đương mà tức chết đó."
"Rồi sao nữa?" Hắn ngửi được drama, tò mò hóng chuyện.
Ngân Linh nở nụ cười chua xót: "Anh ấy hận tôi, không chịu gặp tôi nữa."
"Chuyện đó với chuyện này có liên quan đúng không?" Trương mắt chó hợp kim cho hay.
"Tôi, tôi muốn xem thử trên đời này có tình yêu nào tha thứ được mọi lỗi lầm không?" Giọng nói của cô bất giác trở nên nhỏ dần.
Trương Viễn Hoài nhướng mày: "..."
Ý là cô gây nên tội ác tày trời, không được người mình yêu tha thứ chứ gì? Sao không nói mẹ ra vậy luôn đi, thích đánh đố quá.
Mọi chuyện đã thành ra như vậy, Phương Cảnh Tú dù gì được nhận lại thứ xứng đáng rồi.
Vì vậy với tư cách là người bên ngoài, Trương Viễn Hoài không định tính toán đòi lại công đạo gì đó cho cậu.
Thành thật thú nhận, nghe xong mục đích của cô, hắn cũng muốn biết kết quả lắm.
Có được tha thứ không nhỉ?
Gác lại chuyện ân oán tình thù của Phương Cảnh Tú, Trương Viễn Hoài sau khi "khôi phục trí nhớ" chẳng những không chịu tiếp quản công việc của tập đoàn mà còn mặt dày xin nghỉ phép dài hạn làm Phan Kiều tức anh ách.
Chủ tịch Giang vốn nghiêm khắc, nhưng có lẽ vì đợt phát bệnh lần này của hắn mà suy xét cho nghỉ thật.
Trương Viễn Hoài được tự do, bắt đầu công cuộc tìm anh Vĩnh Thương..