Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 12: Chẳng Hiểu Được Lòng Anh 12






Hắn duỗi eo nằm dài trên giường, bấm điện thoại một lát rồi không hứng thú nữa.

Toàn bị chửi, có gì đâu mà hay.

Trương Viễn Hoài nghĩ ngợi một lúc, bỗng dưng xách bức tranh mới vẽ xong lên, lết đến xe lăn.

Hắn ở trước cửa phòng ngủ của Trình Luân hơi do dự, sau đó lấy quyết tâm gõ mấy tiếng.

Cửa không đóng, bị hắn đẩy vào.

Đây là lần đầu tiên Trương Viễn Hoài chủ động vào phòng tìm y nên hắn có chút mất tự nhiên.

Nhìn một vòng không thấy y đâu, lúc này Trương Viễn Hoài mới nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.

Hóa ra là đi tắm rồi.

Trương Viễn Hoài ôm tranh, hiếm khi quy củ ngồi đợi.

Có điều không tới năm phút, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.


Hắn nhìn đông nhìn tây, tò mò soi xét xung quanh, thấy trong góc có một cái tủ khóa rất khả nghi liền vèo một cái lăn bánh xe đến.

Trương Viễn Hoài hiếu kì: "Chắc không phải là tủ đựng s*x toy đâu ha? Gay làm tình bằng cách nào nhỉ?"
Hệ thống lên tiếng: "Nè nè đừng có tự ý lục đồ của người ta."
"Không nghe mày đó!" Hắn quan sát chỗ nhập mật khẩu, nói tiếp: "Đồ đứng đắn thì làm gì sợ người ta thấy."
Nó bực mình, âm thầm than sao cái nết kí chủ khó dũa vậy? "Đó là quyền riêng tư của người ta! Bộ hồi nhỏ cậu không học giáo dục công dân hả?"
Trương Viễn Hoài xù lông, bất chợt lớn giọng mắng hệ thống luôn: "Ừ tao thất học đó, mẹ mày!"
Hệ thống *tắt văn*
Tự nhiên chửi bé, tổn thương ghê gớm TT_TT
Trương Viễn Hoài mò một hồi, cảm thấy khả năng cao nhất là ngày tháng năm sinh của Lý Khiêm, nghĩ vậy hắn liền nhập số vào, một phát ăn ngay.

Trương Viễn Hoài vừa mở cửa tủ vừa tỏ vẻ chán ghét: "Biến thái--"
Một giây sau, trời đất như nổi bão, hắn lôi ra mấy bức tranh đã bán của mình với đáy lòng dậy sóng.

"Tại sao chúng lại ở đây?"
Đúng lúc này, Trình Luân mặc áo choàng tắm đi ra, nhìn thấy mấy bức tranh trên tay hắn lập tức hoảng loạn: "Sao cậu lại ở--- bình tĩnh, cậu nghe tôi giải thích đã!".

Được‎ copy‎ ????ại‎ ﹙‎ ????????ùm????????‎ uyện.Vn‎ ﹚
Trương Viễn Hoài nhoài người nắm cổ áo choàng của Trình Luân, biểu tình vặn vẹo hét: "Vậy mày giải thích đi! Giải thích cái gì?"
Trình Luân mấp máy môi, cuối cùng không nói được chữ nào nên hồn.

Sự việc rõ ràng là vậy, có cái gì phải giải thích chứ?
Trương Viễn Hoài nóng máu, buông cổ áo y ra rồi đột ngột cầm mấy bức tranh lên, rầm một cái đập vỡ nát.

Hắn oán hận: "Xem tao như thằng ngốc, chơi có vui không?"
Trình Luân cúi gầm mặt: "Xin lỗi..."
Trương Viễn Hoài đẩy y ra, hung hăng kéo bánh xe về phòng mình dọn đồ.

Sau lưng hắn có tiếng động, hắn không cần quay đầu lại cũng biết Trình Luân đuổi tới rồi.
"Cậu muốn đi đâu?"
Trương Viễn Hoài ghét bỏ hất tay y ra, không thèm nói chuyện.

Trình Luân nổi giận: "Lý Khiêm!"
"Mày hung dữ cái gì? Cút!"
"Đây là nhà tôi..."
Trương Viễn Hoài quát: "Đm vì vậy tao mới cút nè!" Nếu không phải nhà của mày thì tao đá mày ra nảy giờ rồi, mày nghĩ mày ngon lắm à?
Trình Luân đau khổ: "Tôi không có ý đó."
Trương Viễn Hoài nhìn bộ dạng đó của y càng quạu thêm: "Lằng nhằng cl, mày còn muốn chơi tao kiểu gì nữa?"
Hệ thống nhắc nhẹ: "Độ trong sáng của câu này bằng 0."
Trương Viễn Hoài nghiến răng: "Độ trong tối của mày thì vô hạn."

Rõ ràng, sóng não của hệ thống và Trình Luân cùng một tần số, y nghe hắn mắng vậy lập tức tỏ vẻ oan ức.

Kiểu gì mà kiểu, truyền thống người ta còn chưa được thử~
Trương Viễn Hoài nổi điên: "Mẹ kiếp, mày còn phiên dịch vớ vẩn thì tao đập đầu đồng quy vu tận với mày đó!"
Cuối cùng với cái nết giật mồng không ai lại của Trương Viễn Hoài, Trình Luân chỉ có thể thỏa hiệp để hắn đi.

Giờ đây, hắn đang được thẳng cẳng trong một khách sạn hạng sang.

Trương Viễn Hoài nhìn số tiền không nhỏ trong tài khoản ngân hàng của mình, lửa giận vơi bớt phần nào.

Nghĩ lại thì tên Trình Luân đó rất biết chiều hắn, dám bỏ ra số tiền này để mua tranh còn cam chịu bị hắn đánh chửi, có chút không dễ dàng ha?
Chủ yếu vì khuôn mặt đáng thương như cún con tội nghiệp của Trình Luân là lần đầu hắn được nhìn thấy, có lẽ vì vậy nên lương tâm vốn bị chó tha bỗng dưng có chút tội lỗi.

Trương Viễn Hoài không đắn đo nhiều lắm, giờ khắc này cảm thấy mình cao thượng như đế vương ban lệnh ân xá nhắn cho Trình Luân.

[Lý Khiêm: Ngày mai mày đi công tác ở thành phố X?]
[Trình Luân: Sao cậu biết?]
[Lý Khiêm: Thần thông:)) Nói chung là không được đi.]
[Trình Luân: Tại sao?]
[Lý Khiêm: Đến thành phố Y mua nhà cho tao, tao sẽ tha thứ cho mày.]
[Trình Luân: Được.]
Trương Viễn Hoài đang chuẩn bị làm giá: "..."
Quả nhiên là người giàu.

...!
Cho đến bây giờ Trần Nhược vẫn rất hối hận vì đã không khuyên ngăn Chu Lôi, khiến Lý Khiêm không thể gặp ba mẹ lần cuối.

Còn Trương Viễn Hoài thì cố chấp cho rằng vụ tai nạn là âm mưu nhằm thủ tiêu hắn của Chu Lôi.

Dù là gì đi nữa, Trương Viễn Hoài cũng đã thành công lợi dụng sự áy náy của Trần Nhược mà hẹn cậu gặp riêng.

Trên đời này có nổi đau nào hơn âm dương cách biệt? Hắn đã nếm trải rồi, Chu Lôi cũng nên biết cảm giác đó.

Là tụi bây đuổi cùng giết tận trước, đừng trách tao vô tình!
Thành phố X hôm nay sẽ có một trận động đất lớn không dự đoán được, thương vong vô số.

Mà địa điểm Trương Viễn Hoài hẹn Trần Nhược chính là trung tâm địa chấn.

Trên cầu vượt, Trương Viễn Hoài ngồi xe lăn nhìn Trần Nhược qua cửa kính quán cà phê bên dưới, chậm rãi hưởng thụ quá trình.


"Chỉ chục phút nữa thôi, báo ứng của tụi mày sẽ tới."
Giờ phút này trong không gian của mình, các báo động vang lên inh ỏi.

Hệ thống vừa phải điều chỉnh các thông số cơ thể để Trương Viễn Hoài thoải mái hơn hồng sinh ra năng lượng tích cực, nhưng hiểu quả không cao.

Vừa phải cật lực khuyên ngăn.

Hệ thống: "Xin kí chủ suy nghĩ lại, giết nam chủ không phải là lựa chọn khôn ngoan.

Hơn hết, cậu cũng đang trong tình thế nguy hiểm!"
Trương Viễn Hoài không chút gợn sóng đáp: "Tao thành ra bộ dạng này rồi, còn gì để tiếc nuối nữa?"
Hắn đã tính toán rồi, chỉ cần thấy Trần Nhược bị vùi trong đống đổ nát, hắn sẽ lập tức yêu cầu hệ thống rời khỏi thế giới này, đến lúc đó ai cũng đừng hòng hại được hắn.

Hệ thống: "Cậu còn Trình Luân mà! Cậu vẫn không hiểu được tâm ý của hắn sao?"
Trương Viễn Hoài khinh bỉ nhếch môi: "Tâm ý chó má gì chứ? Xem tao như thằng hề."
Thấy hệ thống muốn cãi, hắn nhanh miệng chặn họng: "Cuối cùng nó vẫn lấy vợ sinh con thôi, mày uất ức giùm người ta cái gì? Đã bê đê còn gồng, vừa ghê tởm vừa đáng khinh!"
Hệ thống nói lí, cảm thấy không công bằng với Trình Luân chút nào: "Không thể nói vậy được, hắn cưới vợ sinh con là vì Lý Khiêm cưới vợ sinh con trước!"
Nó tiếp tục thuyết phục: "Hiện tại chưa có ai phạm sai lầm cả, cậu có thể thay đổi vận mệnh cả hai mà?"
Trương Viễn Hoài nghe không lọt tai, trước sau vẫn bày bộ mặt chán ghét: "Hừ! Hắn bê đê chứ có phải Lý Khiêm bê đê đâu mà bắt cậu ta ở giá."
Nó nóng lòng mắng: "Cậu tiêu chuẩn kép! Đừng có một câu bê đê, hai câu bê đê như vậy! Đồng tính thì sao chứ? Đồng tính cũng là con người, cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc! Huống hồ---"
Trương Viễn Hoài ngoáy tai, mất kiên nhẫn cắt ngang: "Câm! Tao không muốn nghe mày truyền bá tà đạo!"
"Cậu!!!" Hệ thống tức muốn bốc khói.

"Mày tức giận cái gì? Hôm nay hắn phải đến thành phố này công tác, tao tốt bụng kêu hắn đến nơi khác đã là cạn tình cạn nghĩa rồi, mày còn đòi hỏi?"
Nó mỉa mai: "Cái nhắc nhở của ba to như con bò vậy á."
Trương Viễn Hoài đáp trả: "Ngoài nói móc tao thì mày được tích sự gì?"
Hệ thống câm lặng: "..."
Không phải là tui chịu thua cậu đâu, tại tui phải giữ cơ mật nên mới để cậu đắc ý đó! Hừ!
"Gì vậy?"
Trên sân thượng của quán cà phê mà Trần Nhược đang đợi bỗng nhiên xuất hiện một chiếc trực thăng.

Qua cửa kính, Trần Nhược vừa bắt điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc, nói không được hai câu, cậu ta đã vội vàng chạy vào trong quầy..