Trương Viễn Hoài trở về mật động Ly gia với tâm trạng phức tạp.
Cửa động mở ra, hắn như u linh bước vào.
Vĩnh Tề bị thương vô cùng nặng, dù đã qua cơn nguy kịch tỉnh dậy, sinh khí vẫn rất yếu ớt.
Vừa thấy hắn xuất hiện, y từ trên giường tức thì muốn bật dậy lao đến, chưa gì đã nỉ non gọi "Viễn Hoài", may mà Trương Viễn Hoài nhanh tay đỡ được trước khi y té đo sàn.
Hắn đặt y về giường, chẳng hề thương tiếc đấm cho y một cái ngay phần ngực không bị thương, khó chịu nhắc nhở: "Đừng có gọi ta nữa."
Vĩnh Tề nhận ra cú đấm không có tí lực nào, vì thế càng cậy sủng mà kiêu, à nhầm cậy bệnh mà ngồi lên đầu thầy thuốc nắm tay hắn không buông, miệng than không ngớt: "Ta đau quá~"
Trương Viễn Hoài khinh bỉ trò mèo của y, mạnh mẽ rút tay ra.
Hắn loay hoay hâm cháo rồi múc ra bát cho y, mãi lát sau mới đáp bằng thái độ vô tình: "Còn sống là được rồi."
Không nghe y đáp trả, Trương Viễn Hoài nghi hoặc quay lại thì thấy y đang chăm chú nhìn cặp đào của mình: "..."
Mẹ kiếp, thằng cha háo sắc vô liêm sĩ này!
Hắn tức giận đùng đùng tống cho y bát cháo, giữa chừng muốn bỏ mặc y tự ăn lại nhận ra hai tay y vết thương chi chít mới tỏ vẻ không tình nguyện nâng muỗng lên múc giúp.
Muỗng cháo tới đầu môi, bỗng nhiên Vĩnh Tề nghiêm túc nhìn hắn, đột ngột tỏ tình: "Ta yêu ngươi."
"Ta yêu ngươi, Viễn Hoài, ta yêu ngươi, yêu nhiều lắm đó."
Y được nước lấn tới, liên tục bày tỏ tâm tư.
Cạch Trương Viễn Hoài xám mặt đặt mạnh bát cháo xuống giường, cách y hai mét như cách ly, giận lẫy quát lớn: "Cmn ngươi ăn một mình đi."
Lúc này Vĩnh Tề cúi gầm mặt, nhỏ giọng cầu xin: "Ngươi đút cho ta đi."
Trương Viễn Hoài lương tâm trỗi dậy lại đút cháo cho Vĩnh Tề.
Giữa không gian tĩnh lặng, khi muỗng cháo lần nữa đặt trước mặt Vĩnh Tề, Trương Viễn Hoài nghe được ba chữ "Anh yêu em" rất khẽ.
Nhưng trước lúc hắn kịp phản ứng, y đã nuốt cháo xuống, tức thì giọt nước ấm nhỏ lên tay hắn một tiếng tách, ngay sau đó máu tươi trào ra khỏi khóe mắt y, huyết lệ rơi không dứt.
Trương Viễn Hoài chấn kinh đỡ Vĩnh Tề, Vĩnh Tề ngoan ngoãn an tường trên giường, thều thào nói ra nỗi lòng: "Anh thực sự không biết rốt cuộc thứ em yêu là gì? Luôn miệng nói yêu Trần Vĩnh Thương nhưng lại không nhận ra anh, hết lần này đến lần khác ở bên người có khuôn mặt giống Trần Huy Ninh."
"Ngươi, ngươi,...! anh nói cái gì vậy? Anh là ai?" Hắn sợ hãi xanh mặt, một phán đoán nảy sinh khiến hắn không tài nào chấp nhận được.
Rõ ràng vừa rồi Phát Nguyên thừa nhận bản thân là Tiêu Quân mà? Làm sao tên này có thể là anh Vĩnh Thương được?
Trước mắt Thượng Tích mờ đi, y nhận ra vẻ hoang mang ngờ vực của hắn, không khỏi cười tự giễu.
"Mùa thu tại thế giới em tồn tại, chúng ta lần đầu gặp nhau, em là một thằng nhóc vừa ngốc vừa láo xược...!Nhưng anh biết, đằng sau vẻ gai góc là tâm hồn nhỏ dại bị tổn thương nghiêm trọng.
Ngay từ đầu anh đã nhận ra sự chán ghét của em đối với cái tên Viễn Hoài, trong phút xúc động nhất thời tự xưng Vĩnh Thương, mục đích chỉ là để an ủi đứa trẻ đáng thương trước mặt.
Khi đó anh không nghĩ đến ngày em nhận ra sự thật lại đau lòng nhiều như vậy, càng không ngờ rằng em sẽ trở thành mối bận tâm anh không thể quên.
Mùa xuân thế giới thứ ba, anh to gan giả nữ để hứa hẹn với em, lần đầu bày tỏ tình cảm của mình.
Em là đồ tồi lừa gạt con gái nhà lành, ngốc nghếch chẳng hiểu tâm tư của anh.
May là sau đó khi xuất hiện với tư cách Trần Hạ Duy, em đã chịu thừa nhận, mặc dù chỉ vì khuôn mặt đó.
Mùa hạ thế giới thứ tư, em cuối cùng cũng hiểu lòng mình, chấp nhận anh kể cả khi anh chỉ là một kẻ ngốc không biết quan tâm em.
Ngày tháng sau đó cùng em trải qua mọi khó khăn là hồi ức ngọt ngào trong lòng anh, tuy nhiên thời khắc em hi sinh chính mình để bảo đảm một Trần Vĩnh Thương vẹn toàn cũng là lần đầu anh biết hận.
Mùa đông thế giới thứ năm, lời hứa tan vỡ, chúng ta cùng chôn vùi dưới tuyết, lòng anh ngược lại dâng lên cảm giác không cam.
Em biết vì sao không? - Tất cả đều là anh trong dáng vẻ của Trần Huy Ninh, em chưa bao giờ chịu thừa nhận anh mới là Trần Vĩnh Thương.
Tình yêu, ha..."
Độc dược phát tát mỗi lúc một mạnh, Thượng Tích đang tạm mất quyền kiểm soát vị diện nên không tránh khỏi chuyện cơ thể chết dần đi, y bắt đầu mê sảng: "Em biết đó là thuốc độc mà vẫn cho anh ăn? Chỉ cần là người mang khuôn mặt Trần Huy Ninh muốn, em đều bất chấp làm cho được? Sao em có thể tuyệt tình như vậy? Trương Viễn Hoài, anh chưa từng dạy em điều đó..."
"Em không có, em không có bỏ độc vào mà..." Trương Viễn Hoài như đứa trẻ mười ba tuổi năm đó ỷ lại vào anh Vĩnh Thương của mình, liên tục phủ nhận trong nước mắt.
Hắn hoang mang rối loạn, hoàn toàn không nhận ra vua Phát Nguyên vừa rồi chính là cố y nói cho Thượng Tích nghe.
Thượng Tích kích động, huyết lệ đã nhuộm mắt y đỏ thẫm, khoảnh khắc tỉnh táo nhất thời, y sợ hình ảnh đẫm máu của mình lại ám ảnh Trương Viễn Hoài, vì vậy chủ động nhắm mắt lại, chỉ là không ngờ cơn buồn ngủ càng mãnh liệt.
"Anh! Trần Vĩnh Thương! Anh đừng ngủ, đừng ngủ, em xin anh đó." Trương Viễn Hoài cật lực lay y, y khó khăn đáp lại mấy tiếng vô nghĩa.
Được một lúc yên tĩnh chống chọi với cơn mê man, bỗng nhiên Thượng Tích bật dậy, phun một ngụm máu xuống sàn.
"Tên của anh là Thượng Tích..." Y khó khăn nói.
Lúc này tiếng khóc của Trương Viễn Hoài nghẹn ngào vang lên kìm nén, y không cần nhìn cũng biết hắn đang ở đâu.
Y quay qua đó, dùng bàn tay không dính máu che đôi mắt hắn lại, thủ thỉ:
"Nhắm đôi mắt lại, hãy thử một lần tìm anh bằng trái tim em...!có được...!kh..."
Thỉnh cầu còn chưa kịp nói xong, Thượng Tích đã mềm nhũn ngã vào lòng Trương Viễn Hoài.
Bàn tay che mắt hắn rơi xuống, trượt khỏi cái níu giữ do hắn theo phản xạ đưa tay ra bắt, Vĩnh Tề trong lòng hắn với đôi mắt nhắm nghiền không còn hơi thở, lập tức một cơn đau quặn trong tim bạt mạng dâng lên cùng với tiếng nức nở, từng đợt thắt chặt khiến hắn ngạt thở.
Hắn máy móc ôm y cùng ngã xuống giường, chậm chạp gối đầu lên ngực Thượng Tích, hai tay hắn siết chặt eo y, nghẹn ngào đáp lời: "Được, em đồng ý.".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái |||||
Bấy giờ ở hoàng cung, vua Phát Nguyên một mình ngồi xem đến cảnh tượng này cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng thở phào một hơi, chờ đợi thông báo thanh giá trị "Ai"* của Thượng Tích hoàn thành.
*Ai trong thất tình, bao gồm: hỷ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục.
Có điều ngoài ý muốn của hắn, thông báo mãi chưa xuất hiện mà bản thân hắn đã đột ngột bị gông lại, ngay sau lưng, Đại Cát cầm đoạn dây xích lạnh giọng: "Trò chơi kết thúc."
Cậu tuyên bố xong liền dẫn người biến mất, hoàn toàn không nhận ra vẫn luôn có một người khác đang ở đây nhìn mình.
Sau khi "vua Phát Nguyên" bị Đại Cát áp giải đi mất, nam nhân vén màn bước ra khỏi kết giới, chậm rãi lắc đầu phản đối câu nói vừa rồi của cậu: "Không đâu, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi darling à."
Đại Cát đem nam nhân đi vào địa phận của Thượng Tích, bước qua cánh cổng đặc biệt, ngụy trang biến mất, nam nhân bị dây xích trói buộc lộ ra khuôn mặt nguyên bản giống Thượng Tích y đúc.
Đồng thời, thông báo sự cố phát động inh ỏi trong tai Đại Cát.
[Chú ý: Không tìm thấy nhân vật chính]
[Chú ý: Không tìm thấy nhân vật chính]
[Chú ý: Không tìm thấy nhân vật chính]
Quá trình truyền tống lại xảy ra vấn đề? Nhân vật chính ở đây là trọng điểm của chương trình này, ý là nói cả Trương Viễn Hoài lẫn Thượng Tích đều đột ngột mất tích!
Đại Cát gấp rút chạy đến phòng làm việc của chủ thần, ở đó một con mèo đen đang rối rắm xử lí thông báo.
Cậu thấy Đại Lợi, phút chốc mừng rỡ giữa những thông báo xấu: "Em tỉnh lại rồi?"
Đại Lợi nghe tiếng nghiêng đầu nhìn sang, thấy cậu tự tiện ngồi xuống bên cạnh mình, thành thục chuyển phím trên màn hình trong suốt, tức thì ngây ra: "Đây là phòng làm việc của chủ thần, người ngoài không được vào đâu.
Anh là người mới à?"
Bàn tay xử lí số liệu của Đại Cát đơ giữa không trung, cậu ngỡ ngàng đối diện với đôi mắt xa lạ của Đại Lợi.
"Em không biết anh?"
Đại Lợi đáp bằng vẻ mặt vô tri: "Em phải biết anh hả?"
Biểu tình trên khuôn mặt Đại Cát trở nên nghiêm trọng, cậu không trả lời Đại Lợi, cấp tốc liên lạc với Thời Thần.
Ngũy Nhiên: Chắc mọi người vô cùng tò mò người bị Đại Cát bắt là ai mà chẳng những có khuôn mặt nguyên bản giống Thượng Tích, lại còn có thể mô phỏng, thấu hiểu cảm giác của y đúng không? - Phần sau sẽ rõ hoi~.