‘Rầm!’
Đáng thương thay cánh cổng ra vào khốn khổ. Từ khi nhóc câm đến đây, dẫu là lúc thiếu gia chọc cậu dỗi hờn hay là lúc chính anh nổi cơn thịnh nộ, họ đều dùng nó làm nơi xả giận.
Bà quản gia lại một lần nữa bị tiếng vang ngoài cổng làm giật mình. Thiếu gia sải bước tiến vào, đùng đùng giận dữ như thể sắp xé xác ai đó.
Bà ra đón, hỏi thiếu gia: “Bẩm thiếu gia, có chuyện gì thế ạ? Cậu đột nhiên quay về…”
Thiếu gia không ngoái lại: “Nhóc câm đâu? Trên lầu à?”
“Vâng, cậu ấy…” Bà chưa kịp kể lại cuộc trò chuyện ban chiều, thiếu gia đã phăm phăm bước lên lầu hai. Kế đến cửa phòng bị đóng sập lại, tiếng ‘rầm’ vang lên làm toàn bộ gia nhân trong nhà khiếp sợ. Ai nấy dừng phắt lại công việc đang làm dở, ló đầu ra xem tình hình.
Mỗi lần gặp chuyện là bà quản gia lại đi chùi lan can, thói quen ấy đã mấy chục năm nay không thay đổi được. Đám hầu gái đang chăm hoa cắt cỏ bu vào đứng dòm bà, cười nói rúc rích. Bà quản gia quay lại, tia nhìn sắc lẹm như muốn tùng xẻo các cô: “Còn ở đấy mà nhìn à! Hết việc để làm rồi phải không!”
Đám người bị quát mắng còn chưa kịp giải tán, cửa phòng trên lầu bất chợt bật mở tung. Thiếu gia cầm cánh tay nhóc câm lôi đi, gần như cưỡng ép kéo cậu xuống lầu. Nhóc câm vùng vẫy cuồng loạn, muốn thoát khỏi vòng kìm kẹp của anh. Nhưng thiếu gia ghì rất chặt, cậu phản kháng không lại, cũng đè nén bản thân không lên tiếng. Mặt cậu đỏ gay, hơi thở dồn dập. Giữa lúc giãy giụa, một giọt nước lăn dài xuống má. Giọt lệ to tròn như hạt trân châu rơi ra từ khóe mắt, nặng nề đập xuống nền nhà. Lúc này ngay cả bà quản gia lẫn các chị gái hóng chuyện cũng trở thành đối tượng cầu cứu của nhóc câm. Nhìn thấy ánh mắt cậu, ai cũng không cầm lòng được, chỉ muốn bước ra giúp đỡ. Bà quản gia tiến đến hỏi: “Thiếu gia, cậu định đưa tiểu tiên sinh đi đâu vậy?”
Thiếu gia kéo tuột nhóc câm, siết cậu vào lồng ngực, không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào. Khi tâm trạng anh tốt, người người đều khen thiếu gia là gia chủ tốt. Song hiển nhiên là hiện tại anh không có hứng thú giãi bày tâm sự cùng đám người dưới trong nhà.
“Tối nay ta không về, miễn chờ cửa.”
Nhóc câm cứ thế bị đưa ra xe. Lên xe rồi cậu vẫn không ngừng quẫy đạp. Thiếu gia chưa kịp đóng cửa, cậu giãy giụa ngã khỏi xe, thân trên đập rất mạnh xuống nền đất. Thiếu gia chỉ xách cậu lên rồi ngồi vào ghế sau.
Xe hơi phóng thẳng một mạch, bỏ lại sau lưng đám gia nhân trong phủ. Không ai đoán được vì sao thiếu gia lại đột ngột nổi cơn cuồng nộ khủng khiếp đến thế.
Chỉ còn lại hai người trong không gian kín mít trên xe. Nhóc câm cuối cùng cũng không kìm nổi nước mắt nữa, khua tay hoảng loạn: “Thiếu gia ơi, em xin cậu, em không đi đâu… Thật đấy, đừng đi mà… Em van cậu.”
Thiếu gia không nói một lời, cũng không đếm xỉa đến cậu.
Cánh tay nhóc câm bị anh siết rất đau, từ khi bị mua về đến giờ cậu chưa từng phải trải qua cảm giác ấy. Bình thường nếu bị đau như thế, thiếu gia hẳn sẽ vỗ về cậu. Nhưng giờ khắc này nhóc câm không nghĩ được gì nữa, miễn là thiếu gia không đưa cậu đi gặp kẻ kia thì thế nào cũng được, cái gì cũng tốt.
Thế nhưng thiếu gia không nghe, vẫn chỉ huy tài xế rẽ trái rẽ phải. Xe đi từ đường lớn vào ngõ nhỏ. Sau khi tuyết tan đất hóa bùn nhão, xe cộ chân người qua lại giẫm thành từng cái hố. Nước ứ đọng trong hố tạo ra vô số ổ gà dính nhoét cỏ khô và sỏi đá, vô cùng lầy lội bẩn thỉu.
Nhóc câm biết đây là chốn nào, cũng biết ở nơi này có ai. Tài xế ngồi trong ghế lái, ngăn cách với họ bởi một tấm thép mỏng manh, cậu không quan tâm, nhanh như chớp giật bỏ quần áo. Y phục tuột xuống để lộ bờ vai cùng lồng ngực mịn màng trắng nõn, là dáng vẻ được thiếu gia nâng niu chăm bẵm mà nuôi ra.
Cậu dạng chân ngồi lên đùi thiếu gia.
Cùng đường rồi. Nhóc câm thậm chí cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa, trí nhớ của cậu từ lâu đã trở thành một mớ vụn nát hỗn độn, không có đầu cũng chẳng có đuôi. Tất cả những gì còn đọng lại chỉ là những cơn đau nhức nhối cùng khát khao trốn chạy.
Cũng giống việc không muốn mở miệng nói hay nghe thấy âm thanh, thái độ phản kháng khi đặt chân đến con hẻm dơ dáy này dường như đã nằm sẵn trong bản năng của nhóc câm. Cảm giác chóng mặt ù tai là bản năng cơ thể mách bảo cậu, mau tránh xa đi, cách xa nơi này đi.
Cậu chỉ còn cách dâng hiến toàn bộ bản thân như thứ lễ vật đưa lên cho thiếu gia, để anh ngừng thúc ép cậu tìm tòi khám phá cái gọi là chân tướng.
20.
“Thiếu gia, ngài nhìn đây.”
Từ đầu đến cuối vị thám tử luôn duy trì tác phong chuyên nghiệp. Bị thiếu gia chất vấn phải chăng từng được cô gia sư hoặc thị trưởng thuê làm việc, y cũng lờ đi, chỉ đưa ra kết quả điều tra.
Là loại bạo hành ngược đãi man rợ đến cùng cực, là cách cư xử của loài súc sinh mà người thường không thể nào lý giải. Ai dám nghĩ tiểu thiếu gia nhà thị trưởng lại từng trải qua những chuyện thế này?
Trong mấy tấm ảnh không biết chụp từ lúc nào, ở chỗ nào kia là nhóc câm hồi còn nhỏ. Phim chụp hai màu đen trắng cũng vô phương che giấu những vệt máu đầm đìa. Ngoài đôi mắt dùng để rơi lệ vẫn còn nguyên vẹn, còn lại toàn thân gần như chẳng còn chỗ nào không lở loét, không tổn thương, không thối rữa.
Thiếu gia nhìn từng tấm từng tấm, đôi tay run rẩy không ngừng. Anh hỏi: “Ai chụp?”
Cớ làm sao, là kẻ nào, có thể chụp loại ảnh như thế này, lại không chịu ra tay cứu em ấy? Thảm thương đến mức này, mà vẫn không chịu cứu em ấy?
Kỳ thật trong lòng thiếu gia đã biết rõ đáp án. Nhưng anh chỉ có thể đặt ra câu hỏi, bằng không, anh e rằng bản thân sẽ vì nghi ngờ vô căn cứ mà đi đoạt mạng người.
Song thám tử vẫn cứ hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thiếu gia, ngài coi, trừ các vết thương và bỏng lạnh bên ngoài, còn có chuyện này.”
Đứng trước những bức hình y đưa, thiếu gia gần như ngã gục. Cuối cùng anh cũng biết những vết sẹo tầng tầng lớp lớp, những vết thương chồng chất chằng chịt nơi bắp đùi nhóc câm từ đâu mà có. Trong ảnh là gã khốn kiếp từng cầm văn tự bán mình rách nát của cậu đưa cho anh bằng cả hai tay. Gã lấy miếng giẻ bẩn trói chặt miệng nhóc câm, nằm giữa hai chân nhóc câm mới chỉ nhỏ bằng chừng ấy, nhe răng gặm cắn chỗ thịt non mỏng nơi bắp đùi.
Cắn đến khi da thịt rách nát, một dòng máu tươi từ khóe miệng gã đàn ông nhỏ xuống. Thế nhưng ánh mắt gã vẫn tràn đầy uất hận, hận da thịt này không mọc trên cơ thể đàn bà, hận đôi chân này vậy mà lại thuộc về một đứa bé trai.
Gã đành tránh đi vật chứng giữa hai chân nhóc câm, dùng miệng cắn xé chỗ thịt mềm còn lại cho hả giận, hoàn toàn không cần biết nhóc câm đã hoảng sợ đến nôn khan co giật.
Lần đầu tiên nhìn thấy chân nhóc câm, thiếu gia đã rất kinh ngạc. Đôi chân thon gầy thanh tú như vậy, chẳng hiểu sao lại có vô số vết tích giống như sẹo, lại chỉ tập trung ở bắp đùi và mắt cá. Gã buôn người nói cậu bị bỏng lạnh, vậy mà anh cũng tin.
Anh hỏi thám tử: “Em ấy lúc này bao nhiêu tuổi? Còn nhớ được bao nhiêu?” Trong thâm tâm, thiếu gia nhen nhóm hy vọng nhóc câm khi ấy vẫn còn nhỏ, kí ức sẽ không lưu lại quá nhiều nỗi ám ảnh. Vừa dứt lời, anh mới phát hiện mình đã hỏi một câu vô giá trị. Từ thuở còn bé nhóc câm đã bị đối xử như vậy, khi lớn lên chẳng lẽ bọn chúng lại ngừng? Nếu trong lòng nhóc câm cất giấu những việc như thế, thảo nào cậu luôn rất khác thường.
Thám tử lắc đầu. Đánh đập chửi mắng thực ra đều chỉ là việc nhỏ, đó chưa phải phiền phức duy nhất: “Tiểu thiếu gia chưa chắc đã nhớ hết, nhưng nhất định là có đôi chút ấn tượng. Trẻ em bị bắt cóc đều bị chúng ép uống thuốc gây tổn thương đầu óc.” Y nhìn thiếu gia vò nát tấm ảnh chụp phần giữa hai chân lõa lồ của nhóc câm, “Tiểu thiếu gia bị câm, không bán được, bọn chúng sợ cậu ấy chạy mất nên sẽ càng dốc thêm nhiều thuốc. Bởi vậy khó mà phỏng đoán tiểu tiên sinh hiện giờ còn nhớ được bao nhiêu.”
Thiếu gia bất chợt cảm thấy nực cười. Anh thật sự đã vắt kiệt tâm tư công sức để chữa trị thương tổn cho nhóc câm. Những vết thương mãi mới nhọc nhằn kết vảy, nhưng anh vẫn nhất quyết phải truy vấn quá khứ của cậu bằng được. Vậy mà anh lại chẳng hề hay biết, những vết sẹo cậu có vốn không nằm trên bắp đùi.
Nhóc câm dại khờ chậm chạp, nhóc câm nhạy cảm tự ti, nhóc câm ngoan ngoãn ngây thơ chẳng chút đề phòng… Còn có vô vàn phẩm chất tốt đẹp mà bấy lâu nay cậu vẫn luôn cật lực gìn giữ. Quá vãng cậu nếm trải muôn ngàn cay đắng, để rồi một ngày kia đặt chân đến nơi tận cùng của thống khổ và phúc lành. Những phẩm chất ấy giờ đây trở thành món quà vô giá, chỉ dành riêng cho một mình thiếu gia.
Chân tướng đã phơi bày. Trong tâm trạng phẫn nộ và đau đớn, thiếu gia quyết định giải quyết dứt khoát một lần.
Tính cách nhóc câm vốn đã như cái hũ chất chứa bao phiền muộn, để cậu tự mình đứng lên thì chẳng biết còn phải đợi bao lâu. Giả như thiếu gia bỏ mặc không quan tâm, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hoàn toàn chìm đắm, từ bỏ hy vọng vào bản thân. Nên sử dụng quyền lực của người mua thôi, thiếu gia đưa ra quyết định. Phải dùng biện pháp mạnh lôi nhóc câm ra khỏi vũng bùn lầy.
Vậy mà giữa lúc bị chi phối bởi bản năng và hoảng loạn, cái đồ ngốc này lại nghĩ ra cách này để cản anh.
Không phải thiếu gia không muốn, nhưng hễ bị hôn một cái nhóc câm lại thẹn đến co rúm lại. Mỗi lần anh đụng vào, cả người cậu vô thức lập cập run lên, chẳng phải vì có máu buồn cũng chẳng phải vì những nguyên do hoa mỹ khác mà thiếu gia từng nghĩ. Việc này không sớm thì muộn cũng sẽ đến, nhìn chung bây giờ không phải lúc.
Nhìn cậu quýnh cả lên như thế, thiếu gia chợt thấy mình sao mà giống phường giặc cướp bất chấp đạo lý, áp bức người lành.
Thế là thiếu gia nửa cười nửa thở dài, kéo lại quần áo nhóc câm cho ngay ngắn, đoạn xuôi theo dòng nước mắt chậm rãi hôn lên mặt cậu. Cảm nhận được sự dịu dàng bất đắc dĩ của anh, nhóc câm càng òa khóc thật lớn, làn mi ngâm trong nước mắt ướt đầm. Trên gương mặt cậu còn vương mùi thơm cam quýt của kem dưỡng da.
—— Em không nhớ rõ phải không? Chỉ còn chút ấn tượng lờ mờ thôi phải không? Chúng ta cùng đi trừng trị gã, rồi sau hôm nay hoàn toàn quên hết những chuyện này, có được không?
Nhóc câm lắc đầu quầy quậy. Không được, không được, em sợ lắm, thiếu gia, vì cậu ở đây nên em mới sợ. Có những thứ chính em cũng không còn nhớ rõ, cậu nhìn thấy chúng rồi, sẽ không thích em nữa.
—— Thích chứ, thích chứ, nhóc câm của ta ơi, dù em có thế nào ta vẫn thích.
Nhóc câm ôm ghì lấy cổ thiếu gia. Thiếu gia trong mắt cậu xưa nay vẫn luôn là ơn nhiều hơn yêu, cảm kích nhiều hơn là thích. Đầu óc của cậu đã hỏng từ lâu, không tài nào hiểu nổi tại sao kẻ như mình cũng có may mắn gặp được thiếu gia, được anh thương hại chăm sóc mà chẳng cần bất kỳ lý do gì. Bởi thế nhóc câm luôn coi bản thân là thứ đồ vật được thiếu gia mua về, bảo gì nghe nấy, không ngừng đấu tranh với suy nghĩ mơ hồ rằng anh cũng muốn lấy đi máu thịt trên người mình. Còn cái tính cách được đằng chân lân đằng đầu của chính mình, cậu thật sự cũng chẳng hiểu ra sao, cho nên trước nay đều lờ đi.
Cậu không biết nói, cũng chẳng thể nghe, không đủ trí khôn, không có ký ức, không biết đọc sách, trước khi gặp được thiếu gia cũng chẳng có lấy một mái nhà. Trong đêm, nhóc câm từng trộm nghĩ mình thật may mắn có gương mặt dễ nhìn, bằng không sẽ chẳng thể hưởng cái phúc được thiếu gia mua về.
Nhưng đúng vào thời khắc này, mọi thứ bỗng hoàn toàn thông suốt. Trong vòng tay quấn riết cùng những nụ hôn, nhóc câm đột nhiên tìm thấy được dũng khí đối mặt với chông gai phía trước. Thế giới yên lặng bấy lâu vẫn che chở cậu khỏi mọi khổ đau cuối cùng cũng vang lên âm thanh đầu tiên, là lời yêu của thiếu gia, là phép mầu sinh ra khi giọng nói thì thầm của anh và tiếng khóc nghẹn ngào của cậu hòa vào làm một.
Mọi chuyện xảy ra nhanh quá, nhóc câm trên mặt vẫn ướt đầm, sửng sốt đưa một tay che tai. Tâm trạng rối bời bởi có thiếu gia mà dần dà nguôi ngoai, giúp cậu dẫu còn đang nước mắt lưng tròng vẫn có lòng thanh thản để cầu khấn ông trời. Cậu khẩn cầu trời xanh thu hồi lại phép mầu trước mắt, chỉ mong đổi lại một lần thống khổ nào đó trong dĩ vãng, có thể có một làn gió thổi qua thiếu gia rồi lại thổi qua cậu, thay bọn họ ôm nhau thật sớm.