Phía dưới đầu gối kia, đột nhiên không phải là một quyển tập gì đó, mà chính là một thanh phi đao.
Phi đao như điện, tốc độ cực nhanh.
Chỉ là Dương Ninh đối với Tiêu Dịch Thủy vẫn luôn có sự dè chừng, luôn cảnh giác thận trọng, lúc Tiêu Dịch Thủy phất tay lên, Dương Ninh liền nhận ra điều khác thường, thân hình sớm né qua trước một nhịp, thanh phi đao nhẹ nhàng sượt qua một bên má hắn, nếu phản ứng hơi chậm một chút, thanh đao đã cắm ngay mặt rồi.
Tiêu Dịch Thủy vốn cho rằng dựa vào trời tối mà đột ngột ra tay, gần như sẽ nắm chắc mười phần, cũng không ngờ rằng phi đao thất thủ, vô cùng sợ hãi, liền quay người vào trong định bỏ chạy. Nhưng Dương Ninh phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, đại đao nhắm tới cái cổ của Tiêu Dịch Thủy hung hăng chém tới.
Chân của Tiêu Dịch Thủy bị chém trúng, động tác càng thêm chậm chạp, thở “phốc” một tiếng, động mạch trên cổ liền bị Dương Ninh dùng một dao cắt đứt, máu tươi lập tức phun ra ào ạt. Tiêu Dịch Thủy chỉ cảm thấy sức lực toàn thân bỗng nhiên bị rút cạn, đến cả sức để kêu lên cũng không có, đưa tay ôm lấy cần cổ bị cắt, cơ thể co giật, hai mắt căng lớn, giãy giụa trên giường được vài cái, rồi không động đậy gì nữa.
Dương Ninh vốn cũng không phải hạng người thích chém giết, mà tối nay đã giết hai người, kỳ thực cơ thể hắn cũng có chút run rẩy, không thích ứng được với việc giết chóc này.
Thế nhưng những tên này không bằng heo chó, những việc chúng làm đều tán tận lương tâm, giết loại người này, Dương Ninh cũng không có cảm giác tột lỗi gì.
Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu không trừ khử những tên này đi, sẽ chỉ khiến cho càng nhiều người phải chịu khổ sở, có đôi khi giết người chính là cứu người.
Trấn tĩnh lại một chút, Dương Ninh mới tiến lại kéo Tiêu Dịch Thủy khỏi giường.
Trong đêm tối, nhìn thấy Hoa phu nhân vẫn còn mê man bất tỉnh, Dương Ninh liền quay người lại với lấy bình trà ở trên bàn, miệng ngậm lấy một ngụm nước. Bấy giờ mới quay lại giường, cầm thanh đao kề lên cổ của Hoa phu nhân, nhìn thấy thân thể trắng bóc của Hoa phu nhân ngay trước mắt, bộ ngực đẫy đà nhẹ nhàng phập phồng theo hơi thở, hắn liền kéo cái gối qua che phần ngực lại. Liền sau đó phun ngụm nước đang ngậm vào mặt của Hoa phu nhân.
Mục đích của hắn đêm nay không phải là trừ ác, mà là truy tìm tung tích của Tiểu Điệp. Tình thế bức bách, không thể không ra tay giết người, hiện giờ Tiêu Dịch Thủy đã chết, tung tích của Tiểu Điệp chỉ còn khả năng dò hỏi từ miệng Hoa phu nhân mà thôi.
Trà lạnh phun lên mặt Hoa phu nhân, bị cái lạnh kích động, Hoa phu nhân từ từ tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền cảm giác được trên cổ lạnh băng, ngay lập tức trong bóng tối nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng, toàn thân run lên, thất thanh kêu:
- Đừng, đừng giết ta.
- Các cô nương bị đưa đi đâu?
Dương Ninh lạnh lùng nói:
- Thành thật khai báo, có thể vẫn có cơ hội sống sót.
Hoa phu nhân run giọng nói:
- Không phải ta, đều là do Tiêu Dịch Thủy làm. Hảo hảo hán gia, xin xin ngài tha mạng, là ta ta bị ép buộc.
Lúc này bà ta hoa dung thất sắc, vẻ phong tình yêu mị mê hoặc lòng người trước đây đã không còn nữa.
- Bọn họ đi đâu?
Dương Ninh lặp lại:
- Còn nói dài dòng, thì một đao chém chết.
Thi thể Tiêu Dịch Thủy ở bên cạnh, Hoa phu nhân tất nhiên biết rõ đối phương không phải nói chơi, lúc này thực lòng muốn giữ mạng, liền cung khai nói:
- Các cô nương đều bị đưa đến Kinh thành.
- Đến chỗ nào của Kinh thành?
- Ta ta quả thực không biết.
Sắc mặt Hoa phu nhân trắng bệch:
- Ta nghe Tiêu Dịch Thủy nhắc tới, Phùng Chính Thăng sẽ đưa người đi từ đây, đưa ra khỏi thành. Ở ngoài thành sẽ có người tiếp ứng, sau đó trực tiếp đưa đi Kinh thành.
Dương Ninh biết Phùng Chính Thăng chính là ngoại hiệu của chó điên Phùng bộ khoái, lạnh giọng nói:
- Ngoài thành là người nào tiếp ứng?
Hoa phu nhân do dự một chút, ánh mắt hơi tránh đi, Dương Ninh hừ lạnh một tiếng, nàng không dám do dự thêm, vội nói:
- Là…
- Là Tiêu Cục.
- Tiêu Cục?
Dương Ninh khẽ giật mình, không ngờ ngay cả Tiêu Cục cũng dính vào, xem ra số thế lực bị cuốn vào chuyện mua bán người này thực không phải ít.
Hoa phu nhân nói:
- Thủ hạ Tiêu Dịch Thủy có người chuyên dụ dỗ… các cô nương khuê nữ, sau đó…sau đó đưa đến đây huấn luyện. Đợi đến khi các cô nương có chút cơ bản rồi, Phùng Chính Thăng sẽ lén đưa ra khỏi thành.
Như một con chồn nhỏ cố ý lấy lòng để giữ mạng, bà ta giải thích thêm:
- Tiêu Dịch Thủy đã từng nói, những tiểu cô nương này chỉ cần hiểu biết mọt chút về ca múa, thì giá tiền kia sẽ cao hơn rất nhiều. Hắn dựa vào điều này, hai năm qua đã kiếm được không ít bạc.
- Ngươi nói Tiêu cục, là Tiêu cục nào?
Dương Ninh hỏi:
- Hay là Tiêu cục ở bên trong thành huyện này?
Hoa phu nhân nói:
- Là Tiêu cục lớn, ta cũng hỏi Tiêu Dịch Thủy rồi, hắn bảo ta không nên hỏi nhiều, chỉ nói là Tiêu cục đó ở Kinh thành cũng là một trong hai Tiêu cục lớn.
- Tiêu cục lớn ở trong kinh thành? Bọn hắn sao lại thông đồng với các ngươi làm chuyện này?
Dương Ninh cười lạnh nói:
- Hay là ngươi đang nói dối?
- Tuyệt đối không dám!
Hoa phu nhân biến sắc:
- Ta là nghe Tiêu Dịch Thủy nói qua, hắn còn nói là …
Thanh âm hơi run, tạm thời không nói nên lời.
- Hắn còn nói cái gì?
- Hắn hắn còn nói là sau lưng đại Tiêu cục kia còn có một nhân vật lớn, những cô nương kia được đưa đến Kinh thành đều đưa vào tay của đại nhân vật này.
Hoa phu nhân run giọng nói:
- Đại nhân vật có thể lợi dụng những cô nương đó để làm rất nhiều chuyện. Hắn còn nói cho dù vấn đề này thực sự bị người khác biết, cũng không ngại, có đại nhân vật đó làm chỗ dựa rồi, ai cũng không thể làm sóng to lật thuyền được.
- Đại nhân vật?
Trong lòng Dương Ninh biết cái gọi là đại nhân vật dĩ nhiên chính là chỗ dựa và Tiêu Dịch Thủy đề cập tới, cười lạnh nói:
- Hắn không nói cho ngươi biết đại nhân vật đó là ai à?
Hoa phu nhân nói:
- Hắn có rất nhiều chuyện đều không nói cho ta biết, còn nói là ta biết càng nhiều thì cái chết sẽ càng nhanh. Những điều ta biết chỉ có bấy nhiêu, những thứ khác quả thật là không biết.
- Vậy nơi này của ngươi có ngườ nào tên là Tiểu Điệp cô nương không?
Dương Ninh hỏi:
- Hôm nay nàng ta cũng bị đưa đến Kinh thành sao?
Hoa phu nhân suy nghĩ một lát, nói:
- Ngươi nói là Tiểu Điệp à? Có. Nàng cũng bị đưa đi rồi.
- Bị đưa đi khi nào?
- Đã ba ngày rồi.
Hoa phu nhân nói:
- Từ nơi này đến Kinh thành Kiến An, mất hơn mười ngày, bọn chúng chắc là mới đi được nửa đường.
Dương Ninh hơi trầm ngâm, lập tức chậm rãi thu đao, Hoa phu nhân nhẹ nhàng thở ra, Dương Ninh thản nhiên nói:
- Nghiêng đầu qua!
Hoa phu nhân trong lòng thất kinh, run giọng nói:
- Hảo hán gia, ngươi!
- Mau mau nghiêng đầu qua!
Giọng Dương Ninh lạnh lùng:
- Đừng phí lời!
Hoa phu nhân thất kinh hồn vía, nhưng dưới đao lạnh, cũng không thể tránh được, hơi dịch người, nghiêng đầu qua, Dương Ninh đảo ngược chuôi đao, đập mạnh vào sau đầu của Hoa phu nhân. Bà ta kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngất đi.
Trong lòng Dương Ninh biết Hoa phu nhân nhanh nhất cũng phải sau ba hoặc bốn canh giờ mới có thể hồi tình, lập tức nhẹ chân nhẹ tay tìm kiếm ở trong phòng một hồi, Tiêu Dịch Thủy đúng là có mang tới một túi tiền, bên trong có không ít bạc vụn, ít nhất cũng có hai mươi lạng, ngoại trừ số đó ra, còn cò vài miếng vàng lá ở trong túi.
Ngoài ra Tiêu Dịch Thủy còn có một miếng ban chỉ, có thêm một ít đồ trang sức của Hoa phu nhân, Dương Ninh tìm thấy một cái bọc đem những thứ có giá bỏ vào hết, hiện kim cũng có trên trăm lượng.
Hắn một tay cầm bao, một tay cầm đao, lúc này mới lặng lẽ ra cửa, dựng hết cửa phòng lẫn cửa chính lên, nhẹ nhàng tiến ra sân, rồi giống như u linh quay trở về chuồng ngựa ở trong tiểu viện.
Bên trong nội viện một màn tĩnh mịch, Dương Ninh bước nhẹ đến các dãy phòng gian trong, thấy cửa phòng khép hờ, khe khẽ đẩy ra, trong phòng một phen rối loạn, Dương Ninh nhìn lướt qua, phát hiện trong phòng bây giờ đã có thêm không ít bóng người, liền thấp giọng nói:
- Là ta!
Các cô nương nghe được giọng Dương Ninh, lập tức trầm tĩnh lại, Tú Nhi liền tiến lên nói:
- Tiểu ca ca, ta đã mở cửa mấy giang phòng, nói cho các nàng biết, họ đều muốn rời đi. Ta đã nói với họ không nên manh động, chờ người trở về.
Nàng lại nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu ca ca, chúng ta thật là có thể thoát được sao?
Trong lòng Dương Ninh biết, trong mắt những cô nương này, Hoa Trạch là hang ổ ma quỷ kiểu tường đồng vách sắt, chỉ dựa vào một tiểu tử tuổi còn trẻ có thể cứu được một đoàn cô nương thế này, thật đúng là có chút nghi ngờ, cũng khó trách trong lòng họ thấp thỏm không yên.
Dương Ninh cũng không thể giải thích nhiều, thấp giọng nói:
- Còn có hai canh giờ là trời sáng rồi. Bây giờ ta sẽ đưa mọi người rời khỏi đây, tất cả đều phải cẩn thận một chút, không được phát ra động tĩnh gì, nếu như làm kinh động đến người trong viện, thì sẽ phiền phức lắm.
Rồi hắn nói tiếp:
- Các cô có biết cha mẹ của mình ở đâu không?
Tú Nhi nói:
- Ở đây tổng cộng có ba mươi hai người, có hai mươi ba người có cha mẹ ở trong thành, còn có mấy người trước khi vào thành thì đã li tán với cha mẹ rồi.
Dương Ninh cau mày nói:
- Các nàng đó chẳng phải là không có chỗ để đi sao?
Tú Nhi thấp giọng nói:
- Chúng ta đã thương lượng rồi, các tỷ muội không có cha mẹ trước tiên cứ đi theo chúng ta đã, chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.
Dương Ninh hơi cảm thấy vui mừng, nói khẽ:
- Sau khi ta đưa mọi người ra tiểu viện, mọi người đừng tập trung ở cùng một chỗ, chia ra mấy nhóm rời đi, đông người dễ bị phát hiện, chỉ cần tìm được cha mẹ ở trong thành rồi, lập tức đem chuyện đã xảy ra ở đây lan truyền ra bên ngoài, đề phòng có người khác bị dụ dỗ mắc lừa.
Tiêu Dịch Thủy tuy rằng đã chết, nhưng Phùng Bộ Khoái vẫn còn sống, không ai có thể bảo đảm Phùng Bộ Khoái sẽ thu tay lại như vậy.
- Tiểu ca ca, chúng tôi nên rời đi như thế nào?
Tú Nhi thấp giọng hỏi:
- Cửa lớn có người trông coi, chúng tôi không ra được.
Dương Ninh nói khẽ:
- Bây giờ nàng đi nói mọi người chuẩn bị đi, chúng ta sẽ rời đi ngay.
Lập tức không nói nhiều, hắn liền ra khỏi cửa, đi tới chuồng ngựa ở cửa viện, cẩn thận quan sát một vòng, xác định bốn bề vắng lặng, rất nhanh liền thấy một đám người đông nghịt nhẹ nhàng đi tới, Dương Ninh nhẹ giọng hỏi:
- Đã đến đủ chưa?
- Đủ cả rồi!
Dương Ninh lúc này mới cầm đao, đi trước mở đường, các cô nương giống như con rắn lớn đi theo phía sau.
Đối với địa hình ở hậu trạch này, Dương Ninh đã hết sức quen thuộc, quen việc dễ làm.
Các cô nương trong lòng phần lớn đang thấp thỏm không yên, đều cố gắng nín thở, chỉ mong có thể mau chóng thoát khỏi nơi giam người này.
Dương Ninh vừa dẫn đường, vừa quan sát động tĩnh phía trước, chợt thấy ở phía sau vườn hoa trước mặt, lúc đó có một bóng người bước tới, Dương Ninh rùng mình, vội đưa tay, ý bảo mọi người ở sau lưng dừng lại.
Lần này vô cùng đột ngột, có mấy cô nương cắm đầu đi về phía trước, không thấy người khác đã dừng lại, đâm đầu vào nhau, lập tức có mấy người kêu “ôi” lên thành tiếng.
Dương Ninh mặt biến sắc, liền nghe phía trước truyền đến giọng nói:
- Là ai ở bên đó?
Các cô nương lúc này đều mặt trắng bệch, hồn phi phách tán, còn Dương Ninh lúc này lại không chút do dự, cả người giống như một con báo săn, mạnh mẽ lao ra phía trước.