Tần Lâm dùng bốn đường đại quân ra quan bình định Thổ Mặc Xuyên, Ma Quý của Ma gia tướng tự tay dắt ngựa cho hắn, có mấy chuyện này khiến cho câu khẩu quyết kia càng lan truyền rộng rãi hơn.
Nhưng Lý Như Tùng không phục, Liêu Đông Lý gia ta đã lập được bao nhiêu công lao cho triều Đại Minh, vì sao lại không bằng Tần Lâm?
Lý gia vốn tự tung tự tác ở Liêu Đông, xa xỉ vô độ, vào cuối đời Đường đã có khí thế cát cứ một phương, oanh oanh liệt liệt thậm chí vượt qua cả Kiềm Quốc Công Mộc gia nhiều đời trấn thủ Vân Nam, Ngụy Quốc Công Từ gia trụ cột Đông Nam quốc gia, quả thật là cá biệt trong mấy trăm năm triều Minh, độc nhất vô nhị.
Nhưng sở dĩ được như vậy cũng là nhờ Lý gia đổ mồ hôi và máu, thậm chí cả tính mạng gầy dựng nên. Bọn họ huyết chiến mấy trăm trận lớn nhỏ tại đất Liêu Đông xa xôi hẻo lánh với người Mông Cổ người Nữ Chân, nhiều phen chiến thắng cường địch, vừa giết chết vừa bắt sống tù binh vô số, mở mang bờ cõi bảy trăm dặm.
Trong đó cũng từng xông pha bão tuyết ra ngoài Tái Ngoại, cũng từng đánh đuổi Lỗ kỵ (kỵ sĩ Mông Cổ) chạy dài. Có rất nhiều khi gồng mình chịu đựng giữa làn tên như mưa bấc của địch nhân, chém giết giữa biển quân Mông Cổ đông như kiến.
Lý Như Tùng là trưởng tử Lý Thành Lương, hổ tử tướng môn lớn lên giữa máu lửa sa trường, tuy rằng y trẻ hơn Thích Kế Quang, Ma Quý, nhưng cũng sắc bén lợi hại hơn.
Trước đây Tần Lâm đã gặp được nhiều dũng tướng danh tướng, Du Đại Du hết sức tự cao, không vì miếng cơm manh áo mà chịu khom lưng cúi đầu. Thích Kế Quang bề ngoài chất phác như lão nông, vì đáp đền xã tắc nên chịu nỗi hàm oan luồn cúi quyền quý quyết không hối hận. Ma Quý trị quân nghiêm cẩn, Đặng Tử Long gừng càng già càng cay, là một đời danh tướng.
Bất quá những vị danh tướng này đều trải qua quan trường chìm nổi, lưng gánh trách nhiệm nặng nề, năm tháng trui luyện khiến cho bọn họ trở nên sắc bén như bảo kiếm nằm trong vỏ. Tuy rằng không chịu để lộ lưỡi kiếm của mình trước mặt người khác, nhưng đến lúc sẽ thấy được sắc bén tới mức nào.
Chỉ có hôm nay gặp Lý Như Tùng, Lý gia là gốc đại thụ vững chãi thâm sâu ở Liêu Đông, được gió tuyết Liêu Đông trui luyện cứng cáp vô cùng, thân hình cao ngất đứng ở nơi đó giống như một gốc tùng sừng sững trên núi cao, anh phong nhuệ khí không chịu kém bất cứ người nào, lại giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lấp lóe.
Lý Như Tùng vừa có thực lực kiêu ngạo, cũng có tư cách kiêu ngạo, dựa lưng vào gốc đại thụ Liêu Đông Lý gia này cho dù là nhất thời sa sút nhưng sớm muộn cũng sẽ có ngày nổi danh. Đáng tiếc là hiện tại Tần Lâm vẫn chưa thể sử dụng loại người như y.
Tần Lâm cười hì hì bước lên một bước, đáp lễ Lý Như Tùng, không cao không thấp nói:
- Tướng quân nói quá lời, Tần Nhất Thương gì chứ, bất quá bản đốc cũng chỉ ngồi trong phủ bày mưu tính kế, kiếm được chút hư danh mà thôi. Phụ tử tướng quân một đao một thương xông pha ngoài biên ải gầy dựng nên uy danh, đây mới gọi là sấm động bên tai.
Từ Văn Trường ở bên cạnh vuốt râu cười trộm, Tần Đốc Chủ nói lời này hết sức lọt tai, chắc chắn đồ đệ lão phu phải vào tròng.
Rõ ràng là như vậy, nếu như Tần Lâm cố ý dùng lễ kết giao, ngược lại gần như dối trá, không khác nào vũ nhục đối với loại người kiêu ngạo như Lý Như Tùng. Ngược lại nếu hắn bày ra thế cao cao tại thượng, Lý Như Tùng cũng không phải là Thích Kế Quang, không phải chí hướng ở nơi biên trấn giết địch đền nợ nước, tung hoành thỏa thích. Y chỉ cần phủi mông trở về Liêu Đông, ở không rảnh rỗi cũng có thể thừa kế tước vị Ninh Viễn Bá của phụ thân Lý Thành Lương.
Huống chi Lý gia ở Liêu Đông cũng gần như phiên thuộc chư hầu, có phụ thân làm chỗ dựa, Lý Như Tùng cũng không thiếu cơ hội ra sa trường lập công.
Tần Lâm nói như vậy đã đưa Lý Như Tùng lên ngang hàng mình. Ý hắn muốn nói Lý gia ngươi ở Liêu Đông là bá chủ, nhưng tới kinh sư này, hư danh của Tần Đốc Chủ ta vẫn có tác dụng hơn.
Quả nhiên Lý Như Tùng nghe trong lòng buông lỏng, nụ cười vốn có chút miễn cưỡng cũng biến thành tự nhiên hơn rất nhiều:
- Đâu có, mạt tướng ở Liêu Đông cũng từng nghe nói đại danh Đốc Chủ... Chút lễ mọn bất thành kính ý, xin Tần Đốc Chủ tiện tay thu nhận.
Lý Như Tùng móc từ trong tay áo ra một phần lễ mọn, hai tay trình cho Tần Lâm.
Phần lễ mọn này cũng khá trọng hậu, mười cân nhân sâm Liêu Đông, một hộc trân châu phía Đông, trăm nhánh lộc nhung, trăm tấm da điêu. Tần Lâm nhận vào tay xem xong cười thầm, xem ra Lý gia đánh giặc lợi hại, bản lãnh kiếm tiền cũng không kém.
Tất nhiên hắn không từ chối, cười hì hì nhận lấy.
- Tất cả toàn là người sảng khoái, hai người các ngươi chớ khách sáo nữa, lão đầu tử ta phơi mình dưới ánh mặt trời, cảm thấy hết sức khó chịu.
Từ Văn Trường cười ha hả, lại hàn huyên đôi câu, uyển chuyển nói tình cảnh Lý Như Tùng.
Lý Như Tùng rất là cảm kích Từ Văn Trường, thầm nói may nhờ Từ lão sư nói giúp cho tên đồ đệ là mình.
Y không biết rằng Từ lão đầu tử đã sớm bán đứng đồ đệ, nói hết tất cả mọi chuyện cho Tần Lâm nghe, chỉ còn thiếu chuyện khi còn nhỏ Lý Như Tùng từng tè dầm là chưa nói.
Nhấp vài hớp trà thơm, Tần Lâm liền dẫn Lý Như Tùng đi tìm đám tử đệ huân quý Chu Ứng Trinh, Từ Đình Phụ, Thường Dận Tự, Lý Như Tùng vô cùng cảm kích. Mặc dù Lý gia y quật khởi rất nhanh, nhưng vẫn còn kém huân quý chính tông không ít. Chiêu bài Ninh Viễn Bá so ra còn kém xa Định Quốc Công, Hoài Viễn Hầu, có thể kết giao với những vũ huân thế gia này, bất kể là đối với bản thân Lý Như Tùng hay là đối với toàn bộ Lý gia đều có ích vô hại.
Bọn Từ Đình Phụ tập trung ở Thiên Ngoại Thiên vui say một trận, mở tiệc lấy cớ mời Thường Dận Tự, thực là chiêu đãi Tần Lâm, kết quả thấy Tần Lâm không dẫn theo Từ Tân Di tới mà dẫn theo Lý Như Tùng.
Thấy mọi người rất là kinh ngạc, Tần Lâm cười run ống tay áo lên:
- Sao hả, chẳng lẽ không cho bản đốc để vị Đại tiểu thư kia ở nhà, vui chơi thoải mái một phen sao?
- Đâu có…
Từ Đình Phụ hết sức vui mừng, tiến tới nhỏ giọng nói:
- Tiểu cô cô không tới, ngu điệt may mắn còn không kịp nữa.
Thường Dận Tự cũng cười ha hả, so với Từ Đại tiểu thư hở chút là trừng mắt múa quyền, Tần Lâm ôn hòa hơn rất nhiều, y trợn tròn đôi mắt trâu của mình:
- Đại tiểu thư không tới, chúng ta có thể thoải mái hơn nhiều, Tần huynh cần gì dẫn cọp cái đi theo.
Nhất thời có người cười lên:
- Tiểu Thường, ngươi dám nói lời này một lần ngay trước mặt Đốc Chủ Nhị phu nhân chăng, cẩn thận mấy cái răng cửa của ngươi!
Các vị tiểu Công gia tiểu Hầu gia cười ầm một trận, mọi người châm chọc trêu đùa với nhau, ai nấy cũng đều khen ngợi Tần Lâm và Từ Tân Di. Thế nhưng không ai để ý tới Lý Như Tùng do Tần Lâm dẫn tới, ngay cả Chu Ứng Trinh từ trước tới nay vẫn ôn hòa với y, hiện tại cũng chỉ chào hỏi vài câu sau đó lập tức quay mặt sang nơi khác.
Võ huân quý thích có cỗ ngạo khí sâu trong tận xương tủy, cho dù là Lý gia hùng mạnh ở Liêu Đông tới mức nào, rốt cuộc trong mắt vũ huân thế gia vẫn là nhà giàu bạo phát, không thể ngồi chung bàn với mình. Như đã nói qua, cho dù là Tần Lâm, nếu không phải cưới Từ Tân Di, nhiều nhất cũng chỉ có thể kết giao tình với tên phổi bò Thường Dận Tự, không thể nào thân thiết được với đám võ công huân quý như hiện tại.
Tần Lâm đã sớm đoán được sẽ có cục diện như vậy, nhìn về phía các vị huân quý lớn tiếng nói:
- Sở dĩ chúng ta có thể yên tâm hưởng phúc ở kinh sư này cũng là nhờ phụ tử Lý tướng quân chém giết chinh chiến bên ngoài, theo các vị có nên kính y một chén hay không?
Từ trước tới nay võ vô đệ nhị, những lời này đã nói trúng vào điểm yếu của đám huân quý: tuy rằng bọn họ cũng có thân phận võ thần, thế nhưng chưa từng trải qua chiến trường thật sự.
Thường Dận Tự lập tức nhảy dựng lên, giơ lên một chiếc bát thật lớn đựng đầy rượu, không có hảo ý đưa tới trước mặt Lý Như Tùng:
- Tần lão ca nói đúng, nào, ta mời ngươi bát rượu này, phải uống một hơi cạn sạch.
Một bát nhị oa đầu (rượu nước thứ hai hàm lượng còn 60% - 70%), mười người có chín không chịu nổi, đây không phải là cố tình bắt Lý Như Tùng bêu xấu hay sao?!
Lý Như Tùng khẽ mỉm cười, thuận tay nhận lấy chén rượu, ngửa cổ lên ực một hơi cạn sạch, sau đó thả bát lại trên bàn, mặt không đỏ tay không run.
Đám huân quý ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều tròn mắt, đây chính là một bát nhị oa đầu!
Tần Lâm phì cười, lại vỗ vỗ tay:
- Có rượu mà không có ca múa thật sự mất hứng, nghe Lý huynh mang ca cơ vũ nữ các tộc từ Liêu Đông đến, sao không mời tới kiến thức một chút?
Lý Như Tùng khẽ khom lưng:
- Như Đốc Chủ mong muốn.
Tiếng Hồ cầm du dương, tiếng Khương địch lảnh lót vang lên, tiếng nhạc êm tai réo rắt vang lên rợp trời. Lúc này dường như cả Thiên Ngoại Thiên đã hóa thành thảo nguyên nơi Tái Ngoại, sau đó vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Mỹ nữ của đủ các sắc tộc Mông Cổ, Triều Tiên, Nữ Chân… uyển chuyển tiến vào, chẳng những thân hình yểu điệu, dung mạo đẹp tươi, trên thân người nào cũng đeo đầy trang sức châu ngọc, hoàng kim, bách bảo, hết sức xa hoa.
Đám tiểu Công gia tiểu Hầu gia thảy đều tặc lưỡi than thở, bọn họ muốn ăn chơi phú lệ đường hoàng như vậy cũng không phải là khó khăn, nhưng muốn tìm được mỹ nữ các tộc này không phải là dễ dàng, không ngờ rằng Lý Như Tùng cũng là người trong đồng đạo.
Liêu Đông Lý gia đánh giặc như lang như hổ, hưởng lạc cũng vô cùng xa xỉ, tính của Lý Như Tùng cũng giống như Quan Quân Hầu Hoắc Khứ Bệnh năm xưa.
Từ Đình Phụ bưng chén rượu lên:
- Không nghĩ tới Lý huynh cũng phong lưu tiêu sái như vậy, nào, tiểu đệ mời huynh một chén!
Rất nhanh Lý Như Tùng đã trở nên thân thiết với đám huân quý, vô cùng cảm kích Tần Lâm.
Tần Lâm cũng không giành công, ngôn ngữ vẫn như bình thường, bằng vào chút ân huệ nho nhỏ này mà muốn thu phục Lý Như Tùng, sợ rằng nằm mơ cũng không thấy được. Chỉ có thể nhờ vào chuyện này kết thiện duyên với Lý gia, tương lai ở Liêu Đông có người giúp một tay đã là hết sức hài lòng.
Đám huân quý vui chơi thỏa thích, Tần Lâm rượu quá ba tuần liền về đến nhà, nhìn thấy Từ Văn Trường đang thu thập hành trang.
- Đứa cháu họ ta đã tới.
Từ Văn Trường cho Tần Lâm biết.
Tần Lâm cũng không mấy coi trọng vị cháu họ của Từ Văn Trường. Bởi vì Từ lão đầu tử đã nói qua, người trẻ tuổi này cũng chỉ là tương đối chăm chỉ hiếu học mà thôi, mời y làm mạc tân lo công văn trong phủ, đưa đón khách là được. Dù sao chuyện ra mưu đồ sách cũng đã có Trương Tử Huyên, Trương Cư Chính gia học uyên nguyên, còn ai có thể hơn được thiên kim tướng phủ.
Bất quá dù sao cũng là người mà Từ Văn Trường đề cử, Tần Lâm nể mặt lão tiên sinh, bèn mời Từ tiên sinh tới khách sảnh gặp mặt.
Từ tiên sinh rất là trẻ tuổi, chỉ có hai mươi mấy tuổi, là một tiểu sinh mặt trắng ít râu, dung mạo nho nhã, thấy tuổi tác Tần Lâm cũng không chênh lệch bao nhiêu với mình tỏ ra hơi do dự.
Từ Văn Trường vẫy vẫy tay:
- Tử Tiên hiền điêt, ngươi còn chưa tới bái kiến Tần Đốc Chủ?
Từ tiên sinh vội vàng tiến lên, vái dài sát đất:
- Học trò Từ Quang Khải, ra mắt đông ông.
Từ, Từ Quang Khải! Tần Lâm trợn trừng mắt to như chuông đồng, miệng há to không thể khép lại, luôn miệng hỏi:
- Ngươi, ngươi là Từ Quang Khải, cháu của Từ lão đầu tử ư?
Từ Văn Trường đảo mắt một cái:
- Có cái gì kỳ quái? Y là Tùng Giang Từ, ta là Sơn Âm Từ, ở giữa cách vịnh Hàng Châu, tính theo vai vế trong tộc y chính là cháu của ta.
Không có gì, không có gì, Tần Lâm khoát khoát tay, cảm thán thế giới thật nhỏ, Matteo Ricci, Từ Quang Khải... Hắn cười xấu xa vỗ vỗ vai Từ Văn Trường:
- Lão đầu tử, lão có thể đi rồi, lão thật sự có thể đi rồi.
Quả thật là mất nọ được kia. (Từ Quang Khải là một nhà khoa học tài giỏi cuối triều Minh. Chăm học từ nhỏ và có học vấn uyên thâm, mở đầu cho khoa học cận đại Trung Quốc)
Sáng sớm hôm sau, Từ Văn Trường mang theo rất nhiều thuốc bổ Thanh Đại tặng cho, một chiếc áo lông cừu do Từ Tân Di dẫn dắt nữ binh may, Trương Tử Huyên tặng một bộ Lữ Thị Xuân Thu do Giang Lăng Thái Sư thân bút phê. Sau đó lão cỡi khoái mã dẫn theo mấy tên tùy tùng, thúc ngựa ra roi chạy về phía Bắc. Lão không còn lưu luyến chốn kinh sư phồn hoa này nữa, bởi vì trên thảo nguyên đã có một vị hồng nhan si tình đang chờ.
-----------
Từ Quang Khải hai mươi bốn tuổi, đã lấy vợ sinh con, năm Vạn Lịch thứ chín lúc y hai mươi tuổi thi đỗ Tú Tài, năm sau ứng thí lại rớt. Bởi vì gia cảnh bần hàn lại gặp phải thiên tai, y đành phải bỏ lại vợ con già trẻ, đi Phúc Kiến, Quảng Đông làm Sư Gia cho người ta.
Văn nhân không có danh tiếng gì giống như Từ Quang Khải, chẳng qua chỉ có thân phận Tú Tài, cũng chỉ có thể mở quán dạy vài tên học trò, hoặc là làm mạc tân cấp thấp cho quan phủ. Hơn nữa thu nhập sẽ rất ít, Tú Tài nghèo không thể chạy thoát được chữ nghèo.
Từ Văn Trường biết đứa cháu họ này có mấy phần tài hoa, nhưng lúc này thanh danh Từ Quang Khải chưa nổi, tài hoa chưa lộ, lão đầu tử cũng chỉ là thuần túy chiếu ứng vãn bối trong tộc. Bảo y tới phủ Tần Lâm làm mạc tân phu tử nghênh đón môn khách, sửa sang văn án, hàng năm chi hai mươi bốn lượng bạc tiền lương đã là hết sức vui mừng.
Từ Quang Khải cũng nghĩ như vậy, trên có mẹ già, vợ đẹp đang tuổi thanh xuân, con nhỏ oa oa đòi ẵm, thế nhưng cả nhà từ trên xuống dưới rất nghèo. Có thể làm việc yên ổn thuận lợi ở phủ Tần Lâm là kỳ vọng lớn nhất trước mắt của y. Mà trả trước một khoản tiền lương giải cơn nguy cấp như lửa cháy ngang mày ở nhà, đối với y cũng hết sức quan trọng.
Dù sao người trẻ tuổi da mặt mỏng, Từ Quang Khải cảm thấy Từ Văn Trường tiến cử thay mình là đã giúp mình không ít, hiện tại không tiện làm phiền lão nhân gia nữa. Dù sao bọn họ chẳng qua chỉ là đồng tộc, không hề thân thiết với nhau.