Tần Lâm chỉ mỉm cười không nói, nhớ lại tình cảnh gặp Thường Dận Tự lần đầu tiên ở Nam Kinh, người này mặc một chiếc áo bào màu xanh thẫm in hoa vàng, đầu đội Anh Hùng cân, trán còn đeo một đóa hoa hồng nhung. Hông đeo một thanh Cửu Hoàn Hậu Bối Khảm Sơn đao trong vỏ da cá mập màu lục, rất có tiền đồ làm một tên sơn tặc.
Sau đó Thường Dận Tự cưới tiểu thư Cao Hàn Lâm gia, cũng coi là hữu tình nhân cuối cùng thành quyến thuộc. Chỉ không nghĩ tới hình dáng văn nhã hiện tại của y thật sự như thăng lên ba cấp, từ sơn tặc trước kia nay trở thành Tây Môn Khánh.
- Đúng rồi, vì sao Thường tiểu Hầu gia lại đến kinh sư?
Tần Lâm chỉ chỉ Quốc Tử Giám phía sau, cười nói:
- Chẳng lẽ muốn bỏ võ theo văn, thi Trạng Nguyên lang?
Từ Văn Trường vuốt râu mà cười:
- Thường tiểu Hầu gia tài cao tám đấu, không trách lão phu thấy trong Quốc Tử Giám kinh sư đột nhiên có thêm ba phần khí chất văn nhã.
Đám quan văn Triệu Cẩm, Tống Ứng Xương không nhịn được phì cười một tiếng, lão Từ Văn Trường này thật là nghịch ngợm.
- Mỗ nào dám hy vọng xa vời thi cái gì, ngay cả Tú Tài cũng thi không nổi.
Sắc mặt Thường Dận Tự đỏ lên, ước chừng đã được Cao tiểu thư dạy dỗ qua, đã biết mình có bao nhiêu cân lượng, bỗng nhiên lại có vẻ không vui, thở dài nói:
- Ôi, tiên phụ qua đời, triều đình quy định trước khi tập tước nhất định phải đến Quốc Tử Giám đọc sách học lễ, ngày nào cũng chi hồ giả dã, chẳng khác nào giết mỗ!
Bọn Triệu Cẩm đã biết chuyện này từ trước, chỉ có Tần Lâm bị cách chức lưu đày đã lâu, không biết chuyện này, vội vàng hỏi thăm đầu đuôi gốc ngọn.
Thì ra Hoài Viễn Hầu Thường Văn Tể vào năm Vạn Lịch thứ tám chợt sinh một cơn bệnh nặng, may Đại Minh Dược Vương Lý Thời Trân in sách ở Nam Kinh hết lòng chữa trị cho, rốt cục đoạt lại một mạng ở trước quỷ môn quan. Nhưng đến giao mùa Xuân Hạ năm ngoái, cũng chính là lúc Tần Lâm bị cách chức rời kinh, rốt cục bệnh Thường Văn Tể tới thời kỳ chót thuốc thang không có hiệu quả, hồn về Tây thiên.
Thường Dận Tự mãn tang, dựa theo chế độ triều đình đến Quốc Tử Giám học tập văn giáo lễ nghi, chuẩn bị tập phong tước vị Hoài Viễn Hầu.
Tần Lâm đánh Thường Dận Tự một quyền:
- Tên khốn này hẳn là tới tìm ta, vì sao vừa rồi trốn tránh ẩn nấp không ra, muốn giở trò gì vậy?
Hắc hắc hắc, Thường Dận Tự sờ đầu cười xấu hổ, nhìn sang bọn Triệu Cẩm, Từ Văn Trường, Tống Ứng Xương, mặc dù không nói ra nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Y là tên thô kệch dốt nát, rất sợ các Đại nhân tiên sinh thích nghiêm mặt dạy đời này. Kim Lăng Tứ công tử ngày xưa đã hết sức phiền phức, những lão tiên sinh này càng thêm lợi hại, bình thời y gặp đều đi vòng tránh mặt.
Thấy Tần Lâm ở chung với một đám lão tiên sinh văn thần, Thường Dận Tự không thể làm gì khác hơn là trốn, chuẩn bị lát nữa mới ra mặt diện kiến Tần Lâm. Bởi vì mới vừa rồi tên Giám Sinh kia buột miệng mắng loạn, y mới nhảy ra đánh người.
- Hảo huynh đệ, rất có nghĩa khí!
Tần Lâm cười ha hả, chĩa ngón tay cái.
Người trọng nghĩa khí càng ngày càng ít, bởi vì trọng nghĩa khí là phải trả giá thật đắt. Mới vừa rồi chuyện đột nhiên xảy ra, chúng Giám Sinh phản ứng không kịp, sau đó lại ba chân bốn cẳng vội vàng cấp cứu đồng bạn, vào lúc này tên Giám Sinh bị đánh kia chậm rãi tỉnh dậy, chúng Giám Sinh thở phào nhẹ nhõm, bèn trợn mắt nhìn về phía Thường Dận Tự mắng:
- Thường huynh thật là thô lỗ, kinh sư dưới chân thiên tử, há dung cho ngươi hoành hành bá đạo?
- Thường huynh thân là Quốc Tử Giám Sinh, ức hiếp bạn học như vậy quả thật đáng chê trách.
Thường Dận Tự cũng có một nhóm Võ Ấm Sinh chơi chung, lập tức cả bọn xắn tay áo lên, khí thế hung hăng xông tới:
- Thối lắm, tính tình Thường Đại ca hết sức công bằng, nếu không phải là Liên Chí Thanh miệng chó không mọc ngà voi, đâu bị đánh như vậy?
- Đúng vậy, theo tiểu đệ thấy đánh vẫn còn nhẹ, ha ha…
Hai bên tranh cãi không dứt, cuối cùng đám Võ Ấm Sinh thắng thế hơn.
Thường Dận Tự nói chuyện với Tần Lâm, bị tiếng ồn ào quấy nhiễu, quay đầu lại xắn tay áo lên, lắc lắc đôi vai đi tới như hung thần ác sát.
- Ôi chao, quân tử động khẩu không động thủ…
Bọn giám sinh sợ hết hồn, sợ tên Ngốc Bá Vương này lại nổi nóng làm càn, tất cả đều lui về phía sau ngoài mạnh trong yếu.
Thường Dận Tự bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.
Ngược lại tên Giám Sinh mới vừa rồi bị y quật ngã tên gọi Liên Chí Thanh, giãy dụa khỏi vòng tay đồng bạn đang dìu, run run đứng trước mặt Thường Dận Tự, tỏ vẻ quật cường:
- Giàu sang không làm động lòng, bần tiện không thể dời, uy vũ không khuất phục, đó mới là đại trượng phu!
Mặc dù y rớt hai cái răng, nói chuyện gió lọt vào khiến cho giọng khác lạ, nhưng vẻ khẳng khái trên gương mặt gầy gò là không giả.
Từ Văn Trường thấy vậy ngẩn ra, không biết nhớ ra gì đó, có lẽ là cái bóng của mình lúc còn trẻ.
Tần Lâm cười lắc đầu một cái, tiến lên một bước giữ cánh tay Thường Dận Tự lại:
- Thường huynh, ta thấy người này có vẻ hay hay…
Thường Dận Tự quay đầu lại cười nói:
- Tần ca chớ xem thường mỗ, nếu tên này cầu xin tha thứ, mỗ càng muốn đánh cho y một trận tơi bời. Hiện tại thấy y cũng là một hán tử kiên cường, mỗ cũng không so đo với y nữa.
Vốn là Liên Chí Thanh thà bị đánh đau một trận cũng tuyệt không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt Thường Dận Tự, không ngờ rằng đối phương lại không động thủ, lập tức ngây người ra tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Mấy tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên, Cố Hiến Thành chậm rãi đi tới, hắng giọng khen ngợi:
- Hay cho một người đọc sách cứng rắn kiên cường, không sợ cường bạo, giống như tảng đá mặc cho sương tuyết giày vò,
- Cố Thúc Thời, Kính Dương tiên sinh!
Bọn Giám Sinh phát ra một trận kinh hô thất thanh, vị Cố tiên sinh này không chỉ có là Kim Lăng Tứ công tử kinh tài tuyệt diễm, Nam Kinh thi Hương đỗ Giải Nguyên, năm Vạn Lịch thứ tám khoa Canh Thìn đỗ Nhị Giáp đệ nhị danh, còn không sợ quyền quý đương triều, chống lại quyền tướng Trương Cư Chính, cùng Lưu Đình Lan, Ngụy Doãn Trung tổ chức Tam Nguyên hội, sau đó được đám thanh lưu quân tử kinh sư coi là kẻ cầm đầu, quả thật là nhân vật thần tượng trong lòng các Giám Sinh trẻ tuổi.
Chỉ thấy Kính Dương tiên sinh Cố Hiến Thành đại danh đỉnh đỉnh hết sức hiền hòa nhìn Liên Chí Thanh, nụ cười trên mặt ấm áp từ ái, trong mắt toát ra vẻ khen ngợi nồng đậm. Sắc mặt yêu mến nhân tài ấy khiến cho bọn Giám Sinh hâm mộ đến phát điên, chỉ hận tại sao mới vừa rồi kẻ bị đánh không phải là mình.
Người đứng xem là như vậy, trong mắt Liên Chí Thanh lại càng ghê gớm hơn nữa. Quả thật là trong lúc mình đang bàng hoàng không chỗ nương tựa, Cố Hiến Thành đưa ra bàn tay khổng lồ của thần linh, hào quang rạng rỡ, làm người ta lòng say thần mê. Dù là lập tức phải chết vì Cố Hiến Thành, y cũng sẽ không do dự chút nào.
Tần Lâm và Từ Văn Trường liếc mắt nhìn nhau, sau đó bất đắc dĩ cười khổ, ít nhất ở kinh sư hiện tại, trong chuyện tranh thủ người đọc sách bình thường, Tần Đốc Chủ vẫn không tranh lại Cố tiên sinh, đại ma đầu Xưởng Vệ làm sao có được lực hút chết người khiến cho danh sĩ thanh lưu chạy theo như vậy.
Cố Hiến Thành vừa động, tam đại mạ tướng cũng đi theo tới, Giang Đông Chi tươi cười rạng rỡ nhìn về phía Liên Chí Thanh chắp tay:
- Khổng viết thành nhân, Mạnh viết thủ nghĩa, nhân nghĩa gồm đủ, tuy rằng gặp phải muôn vàn trắc trở vẫn không hối hận. Hành vi của hiền đệ thật sự khiến cho chúng ta vô cùng kính phục.
Giang Đông Chi là Tiến Sĩ năm Vạn Lịch thứ năm, lão tiền bối thành danh đã lâu, Liên Chí Thanh chẳng qua là Cống Sinh chọn ra từ Tú Tài, ngay cả tư cách Cử Nhân cũng không có. Hiện tại được khen ngợi như vậy nhất thời vì được quá yêu mà sợ hãi, đôi môi run rẩy, kích động không nói nên lời.
Dương Khả Lập tỏ ra căm phẫn:
- Bác Sĩ, Học Chính ở nơi nào, vì sao để Giám Sinh bị làm nhục như vậy?
Mấy tên quan giáo Quốc Tử Giám vốn không muốn quản chuyện phiền toái này, nhưng thấy tam đại mạ tướng nổi danh Đô Sát viện cùng tới, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi tới.
Lý Thực đặc biệt cung kính nhìn Triệu Cẩm thi lễ:
- Tham kiến Triệu Đô Đường, học trò thiết nghĩ Tú Tài gặp quan không quỳ, tới đường không đánh, huống chi Giám Sinh. Thường tiểu Hầu gia đang học tập ở Quốc Tử Giám lại ỷ thế làm nhục Giám Sinh, vừa hay có Triệu Đô Đường ở chỗ này chủ trì công đạo, tất có thể trừng ác dương thiện, duy trì thể diện văn nhã cho người đọc sách quốc triều.
Lần này kéo Triệu Cẩm vào, bọn Giám Sinh Quốc Tử Giám không còn sợ Thường Dận Tự hung hăng làm càn nữa. Bọn họ tranh nhau chen tới trước mặt Triệu Cẩm tố cáo tội Thường Dận Tự đánh Liên Chí Thanh.
Liên Chí Thanh cũng không cao không thấp nhìn chằm chằm Triệu Cẩm. Y đã nhìn ra vị Triệu Đô Đường này có quan hệ tương đối tốt với Tần Lâm, Từ Văn Trường, Thường Dận Tự, cũng muốn xem lão nói như thế nào.
Triệu Cẩm rơi vào tình thế khó xử, lão là đệ tử Dương Minh Tâm Học, làm tới chính nhị phẩm Tả Đô Ngự Sử, thấy chuyện cũng hiểu rõ ràng, tự nhiên biết năm xưa Từ Văn Trường chống giặc Oa chỉ có công mà không có tội. Hồ Tông Hiến là bị Nghiêm Tung làm liên lụy hạ ngục oan, cũng giống như Thích Kế Quang bị Trương Cư Chính làm liên lụy chẳng sai, mới vừa rồi Liên Chí Thanh mắng lão như vậy quả thật không nên.
Nhưng Thường Dận Tự thân là Giám Sinh lại đánh bạn học, chuyện này cũng là phát sinh trước mắt mọi người, hơn nữa đánh rất thảm, rớt hai cái răng, miệng chảy đầy máu.
Triệu Cẩm tính tình chính trực, làm việc công bằng, mặc dù nghiêng về Tần Lâm nhưng muốn lão nhắm mắt nói mò cũng là không thể, liền gật đầu một cái:
- Ừm, mới vừa rồi quả thật Thường Dận Tự đánh Liên Chí Thanh...
Cố Hiến Thành cụp mắt xuống lộ vẻ đắc ý, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực trao đổi ánh mắt với nhau, ai nấy cười thầm không ngừng. Phải giết gà dọa khỉ, ép Triệu Cẩm trừng trị Thường Dận Tự, làm cho Tần Lâm mất thể diện không nhỏ, như vậy cũng tiện cho mình hả giận.
Này này… Thường Dận Tự có hơi hoảng hốt, chớ nói y vẫn chưa tập tước, cho dù là tập phong tước Hầu, bị Tả Đô Ngự Sử tố lên một quyển, vậy cũng ảnh hưởng không nhỏ. Dù sao uy phong Thường gia không bằng mấy nhà khác, năm xưa từ Ngạc Quốc Công giáng thành Hoài Viễn Hầu, y cũng không muốn tới phiên mình lại bị giáng xuống tước Bá.
- Từ lão đầu tử, đã tới phiên Thiệu Hưng Sư Gia lão ra tay rồi.
Tần Lâm cười hắc hắc, vỗ vỗ lưng Từ Văn Trường:
- Dường như Thiệu Hưng Sư Gia cũng có thể kiêm chức thầy cãi…
Tần Đốc Chủ nói như vậy… Từ Văn Trường dở khóc dở cười, tình thế bắt buộc cũng chỉ có thể ra tay, lão ho khan hai tiếng hắng giọng, sau đó lớn tiếng nói:
- Thường Dận Tự đánh Liên Chí Thanh, chẳng những vô tội, hơn nữa còn có công!
Ầm một tiếng, nhất thời tiếng bàn tán vang lên xôn xao, không ít sĩ tử Giám Sinh mắng loạn Từ Văn Trường nói hươu nói vượn, cực kỳ vô sỉ.
- Lão… lão!
Liên Chí Thanh bị đánh rớt hai cái răng, phun ra đầy máu, Từ Văn Trường còn nói y bị xui xẻo là đáng, Thường Dận Tự vô tội có công, thật sự chọc cho y nổi trận lôi đình, thất khiếu bốc khói, lại phun ra một ngụm máu tươi đầy bọt.
Triệu Cẩm cau đôi mày bạc, cảm thấy cách nói của Từ Văn Trường có vẻ cưỡng từ đoạt lý, Tống Ứng Xương, Chu Hi Đán, Trần Dữ Giao thấy bọn Giám Sinh tỏ ra kích động, bọn họ cũng lộ vẻ lúng túng.
Thân trong chốn quan trường, không có người tốt, người trung thực tuyệt đối. Bọn Tống Ứng Xương từng làm qua không ít chuyện đả kích người của phe đảng khác, nhưng bảo bọn họ nói trắng thành đen trước mặt mọi người, cũng cảm thấy có hơi khó nói.
Duy chỉ có Tần Lâm vẫn tỏ ra ung dung tự tại, nở một nụ cười vân đạm phong khinh. Từ Văn Trường là Thiệu Hưng Sư Gia số một, cũng là thầy cãi số một đương thời, lão nhân gia đã ra tay còn sợ không thành sao?!
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập và Lý Thực đồng loạt vung ống tay áo lên, khẳng khái hào hùng xúi giục bọn Giám Sinh, cất tiếng mắng Từ Văn Trường là văn nhân bại hoại. Cố Hiến Thành không để lỡ thời cơ kéo Liên Chí Thanh tiến lên phía trước, nhướng đôi mày kiếm, ánh mắt như đuốc, căm tức nhìn Từ Văn Trường:
- Thanh Đằng tiên sinh, Cố mỗ kính lão là tiền bối nên nhường ba phần, không ngờ rằng lão lại đổi trắng thay đen, điên đảo thị phi như vậy, quả thật không thể nào nhịn được. Nói không chừng, hôm nay Cố mỗ sẽ phải đòi lại công bằng cho vị Liên tiên sinh này.
- Hay!
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập và Lý Thực dẫn đầu vỗ tay khen hay, bọn Giám Sinh cũng cùng kêu lên cổ vũ.
Phải nói Cố Hiến Thành diễn trò thật là xuất sắc, lộ vẻ quên mình vì nghĩa, cương chính không xu nịnh. Chúng Giám Sinh còn như vậy, Liên Chí Thanh bị y lôi kéo càng không cần nói, mắt rưng rưng lệ, ngơ ngác kinh ngạc nhìn Cố Hiến Thành, đôi môi mấp máy run run không nói nên lời, cảm động không bút nào tả xiết.
Tần Lâm thấy vậy sờ sờ mũi: họ Cố đây là thần tượng… chẳng kém gì Tín Tằng ca và Thị Xuân ca…
(Chỉ Tằng Dật Khả và Lý Vũ Xuân, hai ca sĩ trẻ 8x, 9x nổi tiếng của Trung Quốc)
Bất quá trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, Tần Đốc Chủ lại khinh miệt bĩu môi. Sợ gì, thực lực bên mình hết sức hùng mạnh, diễn viên lão luyện như Từ Văn Trường tối thiểu cũng có bản lãnh giật giải Kim Kê Kim Mã Kim Hùng…
Quả nhiên Từ Văn Trường bị muôn vàn chỉ trích vẫn không hề tỏ ra bối rối, cười khanh khách nói:
- Cố Lang Trung, sợ rằng Từ mỗ không hề nói trắng thành đen, Liên Chí Thanh có đáng đánh hay không cũng không phải là Từ mỗ định đoạt, cũng không phải Cố Lang Trung ngươi định đoạt, ngay cả lời Triệu Đô Đường, Tần Đốc Chủ cũng không được.
- Há đâu có lý như vậy?!
Cố Hiến Thành không giận mà cười, hắng giọng nói:
- Thường tiểu Hầu gia làm nhục Giám Sinh ngoài đường phố, đánh người ta tới nỗi máu chảy đầy mặt, Ngũ Thành Binh Mã ty không dám quản huân quý, Thuận Thiên phủ cũng không dám quản, chức trách Cố Hiến Thành ta không ở nơi này, chẳng lẽ Triệu Đô Đường còn không xen vào? Cho dù là Triệu Đô Đường không xen vào, Giang huynh, Dương huynh, Lý huynh còn có thể thượng bản đạn hặc, chẳng lẽ đương kim thiên tử cũng không quản được sao?