Tần Lâm ngẩn ra, tựa hồ mới vừa phục hồi tinh thần lại, giơ lên tay áo lau lau đầu đầy mồ hôi lạnh, bẩm:
- Thần, thần biết sai rồi.
- Được rồi, ngươi xuất thân võ thần, tuổi còn trẻ, cũng có rất nhiều chuyện không hiểu, sau này hãy nhớ lấy nói nhiều sơ thất...
Vạn Lịch hời hợt phát lạc mấy câu, y cũng không định làm gì Tần Lâm, năm mươi vạn bạc còn ở bên trong nội khố.
Tần Lâm lau lau mồ hôi trán, đứng trở lại trong ban, ủ rũ cúi đầu.
Không làm gì được Tần Lâm, bọn Cố Hiến Thành có hơi thất vọng. Nhưng bọn họ hiểu rằng chỉ cần Vạn Lịch không muốn phá vỡ thế cân bằng triều cục, như vậy bất kể phái nào chiếm thượng phong cũng không thể đuổi tận giết tuyệt đối thủ.
Vạn Lịch lại nhìn Thân Thời Hành, mỉm cười nói:
- Thân tiên sinh, lão là chân Thủ Phụ, theo lão chuyện này phải xử trí như thế nào?
Thân Thời Hành do dự liên tục, còn nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Tần Lâm một chút, dáng vẻ tựa hồ không muốn đắc tội hắn. Nhưng cuối cùng dưới sức ép của Vạn Lịch và các vị cựu đảng thanh lưu, rốt cục cắn răng nói:
- Thần cho là tuy Vương Tượng Càn con kể lỗi cha, thật ra vì lòng hiếu thảo có thể thông cảm. Mặc dù Vương Chi Viên có tội nhưng lòng sám hối cũng phát ra từ phế phủ, phụ tử như vậy cũng không thưởng không phạt. Trương Cư Chính hàm oan trung lương hạ ngục, nhưng hiện tại đã chết, miễn phạt. Hà Tâm Ẩn chết oan, cho Hồ Quảng Vũ Xương phủ lập bia kỷ niệm chuyện này, tỏ vẻ Thiên Đạo rành rành.
Đám quan viên hít sâu một hơi khí lạnh, lão Thân Thời Hành này dốc hết sức mình nịnh nọt bệ hạ…
Trương Cư Chính đã chết từ sớm, Vạn Lịch hận lão như vậy, bọn Khâu Tranh dâng biểu tố cáo lão mười tội lớn, đến bây giờ đã đâu vào đấy. Không có khả năng vì chuyện của Hà Tâm Ẩn mà moi thi thể Trương Cư Chính lên đánh roi.
Ngược lại chiêu lập bia kỷ niệm này lợi hại hơn, Trương Cư Chính là người Hồ Bắc Giang Lăng, Hà Tâm Ẩn chết ở Hồ Bắc Vũ Xương phủ, lập bia ở Vũ Xương phủ ghi rõ chuyện này quả thật là tới tận nhà tát vào mặt.
Quả nhiên, lời vừa nói ra Tần Lâm liền giận đến sắc mặt tái xanh, hung hăng nhìn chằm chằm Thân Thời Hành, mà lão hảo nhân thân là Thủ Phụ tỏ ra lấm la lấm lét, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vạn Lịch vô cùng cao hứng, nếu như thần tử đều đoàn kết một lòng giống như dưới thời Trương Cư Chính, vị Hoàng đế như y sẽ hết sức buồn bực. Thủ Phụ và Đốc Chủ Đông Xưởng bất hòa, sẽ rất dễ dàng cân bằng hai bên.
Nhưng lời của Thân Thời Hành cũng chưa hết, tiếp theo lão lại nói:
- Hà Tâm Ẩn cương chính không xu nịnh, cho nên bị hại chết oan. Mới vừa rồi chúng thần nói chí phải, Tâm Học là Dương Minh tiên sinh truyền lại, chú trọng Tri Hành Hợp Nhất, mới có thanh chính quân tử không chịu xu nịnh quyền quý như Hà Tâm Ẩn. Cho nên kính xin triều đình thừa nhận Tâm Học là Nho môn chính học nhất mạch, cho Dương Minh tiên sinh được thờ nơi Khổng miếu!
Trời ơi, mắc bẫy rồi! Cố Hiến Thành phản ứng kịp trước tất cả mọi người, lúc này y mới nhớ ra Thân Thời Hành cũng là truyền nhân Tâm Học!
Tần Lâm đứng ở vị trí thứ hai trong ban võ thần, hai tay ở sau lưng giơ ngón tay giữa lên: nhóc con, còn không sợ ngươi mắc bẫy?!
Vào thời khắc này Thân Thời Hành lời còn chưa dứt, Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm vén vạt bào lên, hùng dũng bước ra khỏi ban tấu:
- Khải tấu bệ hạ, Dương Minh tiên sinh một tấm lòng thành, từng bình loạn Ninh Vương được phong Tân Kiến Bá, phát dương Tâm Học, nối tiếp thành công của các đời tiên hiền, chính là chính đạo nhất mạch Nho học. Từ vô số thành tựu của Hà Tâm Ẩn có thể thấy được ảnh hưởng của Tâm Học thế nào, xin bệ hạ giáng chỉ tuyên dương, cho Dương Minh tiên sinh được thờ nơi Khổng miếu!
Triều đình trên dưới trở nên yên tĩnh một hồi, mọi người đều nghiền ngẫm chuyện mới vừa xảy ra, bọn Dư Mậu Học, Lý Thực vẫn còn ngây ngẩn trợn trừng mắt, có vẻ chưa hiểu: vốn đang nghị bàn vụ án Hà Tâm Ẩn chết oan, mọi người mượn Trương Cư Chính đả kích Tần Lâm một trận. Đang đả kích hăng say, vì sao lại chuyển sang tuyên dương Tâm Học, cho phép phụng thờ Vương Dương Minh trong Khổng miếu như vậy?!
Phải biết, tuyệt đại đa số cựu đảng thanh lưu là môn đồ Lý Học!
Nhưng môn đồ Tâm Học trong triều tuyệt đối sẽ không để cho cơ hội tốt như vậy trôi đi mất, Binh bộ Chủ Sự Tống Ứng Xương ra ban tấu:
- Khải tấu bệ hạ, cho Dương Minh tiên sinh được thờ nơi Khổng miếu là hành động thuận lòng trời, ứng lòng người, Dương Minh Tâm Học xiển phát u minh, quả thật là chính đạo.
- Thần tán thành.
Giám sát Ngự Sử Chu Hi Đán lớn tiếng kêu lên, y là môn sinh Triệu Cẩm.
- Vi thần tán thành.
Cấp Sự Trung Trần Dữ Giao không cam lòng tụt hậu, y cũng là môn sinh Triệu Cẩm.
Nhất thời tiếng môn đồ Tâm Học trong triều tán thành vang thành một mảnh, bởi vì triều đình dùng Trình Chu Lý Học lấy sĩ, phần lớn thời điểm hệ phái Tâm Học bị áp chế, bây giờ có được cơ hội không lên tiếng nói, vậy còn phải chờ tới khi nào?
Cựu đảng thanh lưu bị đánh cho trở tay không kịp, mặc dù môn đồ Trình Chu Lý Học nhiều gấp mấy lần đệ tử Tâm Học, nhưng mới vừa rồi bọn họ thổi phồng Hà Tâm Ẩn, cách chức Trương Giang Lăng, dùng người chết ép người sống, mơ hồ kiếm chỉ Tần Đốc Chủ, diễn trò quá vui quá đắc ý, thổi phồng Tâm Học và Hà Tâm Ẩn quá cao, vào lúc này trở tay không kịp.
Mới vừa rồi còn lớn tiếng khen Vương Dương Minh học vấn sâu, đạo đức cao, Tâm Học là chính phái nhất mạch Nho môn, Hà Tâm Ẩn Tri Hành Hợp Nhất, không a dua quyền quý, hiện tại lập tức nói ngược lại. Cho dù là Dư Mậu Học Dư Đại Chủy, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền nổi danh, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực là tam đại mạ tướng cũng có cảm giác có lòng mà không đủ lực.
Có mấy lão đạo học tiên sinh cổ hủ ra mặt nói đôi câu, đáng tiếc muốn nuốt lời đã nói ra trở vào thật sự không dễ dàng, châm câu chước chữ nói ra một đôi lời, lời lẽ không sắc bén như bình thời, rất nhanh đã bị nước bọt của đệ tử Tâm Học bao phủ.
Đây là năm Vạn Lịch, cương kỷ đã sớm trở nên lỏng lẻo, các quan văn vì tranh nhau nên không thèm để ý tới lễ nghi trong triều. Thượng Thư xăn tay áo, Thị Lang vung quả đấm, Ngự Sử, Cấp Sự hận không được cầm gươm lên ngựa ra trận, nhìn dáng vẻ nếu như không ngăn cản, sớm muộn gì bọn họ cũng diễn vai đánh võ phường tuồng.
Trong tiếng tranh cãi nhao nhao, chợt vang lên tiếng hát văng vẳng:
- Ta ở thành lâu ngắm núi mây, tai nghe thành ngoại loạn đâu đây…
Môn đồ Lý Học và đệ tử Tâm Học đang tranh cãi giằng co không thể tách rời ra, đám võ thần ngậm miệng không nói, rốt cuộc là người nào nhàn nhã tự tại như vậy?
Chỉ thấy Tần Lâm Tần Đốc Chủ bước vài bước, phất ống tay áo, hai ngón trỏ giữa tay phải khép thành kiếm quyết, khe khẽ hát tiếp hai câu trong bài Không Thành Kế:
- …Cờ bay phấp phới quân đông đúc, ra là quân Tư Mã tới đây.
- Hay!
Định Quốc Công Từ Văn Bích từ vị trí đầu ban võ thần kêu một tiếng, hai mắt chợt mở ra, trong mắt già tinh quang bắn ra bốn phía.
Tiểu công gia Từ Đình Phụ dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Giọng của Tần cô gia quá kém, trong gánh hát nhà chúng ta nuôi, bất kỳ tên nào hát bài này cũng hay hơn hắn…
- Ta nói hát thật hay!
Từ Văn Bích dựng mặt lên, bất mãn liếc con trai một cái.
Từ Đình Phụ giật nảy mình, đột nhiên hiểu cha nói gì, không tự chủ được quay mặt sang nhìn Tần Lâm cùng đứng trong ban võ thần. Há chỉ là hát hay, quả thật là hay không thể tả, dư âm lượn quanh ba ngày không dứt.
Từ Văn Bích nhìn về phía con trai hừ một tiếng, con thỏ nhỏ chết tiệt, ngươi còn ngây thơ lắm, hãy học một ít thủ đoạn của Tần cô gia kìa, chậc chậc…
Không phải vậy sao, Tần Lâm Tần Đốc Chủ mới vừa rồi còn trở thành bia sống cho đám cựu đảng thanh lưu phỉ nhổ, đầu đầy mồ hôi, lộ vẻ kinh hoàng sợ hãi, hiện tại đã chậm bước hát nghêu ngao tỏ vẻ vô tư lự. Trong đám võ thần có mấy tên nghịch ngợm, cũng hạ thấp giọng hát nho nhỏ theo một vài câu.
Chuyện phát triển đến mức này, tiêu điểm triều nghị đã từ cựu đảng thanh lưu đả kích Giang Lăng đảng, âm thầm kiếm chỉ Tần Lâm, biến thành tranh chấp giữa Lý Học và Tâm Học. Vốn Tần Lâm thân trong xoáy nước ngược lại nhảy ra ngoài, tiến thối tự nhiên, nhàn nhã ngắm gió thổi mây tan trên trời.
Tần Lâm bên này tiêu dao tự tại, trong ban võ thần tuyệt đại đa số người không thèm để ý chuyện không liên quan tới mình. Duy chỉ có Lưu Thủ Hữu Lưu Đô Đốc lòng như lửa đốt, y không phải là võ thần chính tông, mà là lấy văn thần thế gia chuyển làm cẩm y võ thần, liên lạc với cựu đảng thanh lưu vô cùng mật thiết. Thời gian trước Nghiêm Thanh bị Tần Lâm chọc giận đến cáo bệnh về quê, Lưu Thủ Hữu đau mất một cường viện, nếu lần này lại bị Tần Lâm gài bẫy…
Lưu Thủ Hữu vội vàng ra sức nháy mắt ra hiệu cho Cố Hiến Thành đứng bên ban văn thần, hy vọng y có thể thi triển mưu lược thủ đoạn lần nữa, mau mau làm cho văn thần đoàn kết lại, tiếp tục chỉ mũi kiếm về phía Tần Lâm.
Bắt đầu từ khi Thân Thời Hành đề nghị Vương Dương Minh được thờ nơi Khổng miếu, Cố Hiến Thành không lên tiếng nữa. Sau khi nhận được ám hiệu của Lưu Thủ Hữu y cũng không vội nhảy ra, mà là nhìn Thân Thời Hành, nhìn Triệu Cẩm, lại nhìn Tần Lâm, cuối cùng cau mày như có điều suy nghĩ.
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực lại không nhịn được, mới vừa rồi chủ yếu là mấy vị Hộ bộ Thị Lang Dư Mậu Học, Chiêm Sự Phủ Hữu Tán Thiện Triệu Dụng Hiền, Chiêm Sự Phủ Hữu Trung Doãn Ngô Trung Hành đứng ra lên tiếng. Bởi vì mới vừa nói không tiện trở ngược lại, bị đám đệ tử Tâm Học hăng hái xung phong mắng cho tơi bời hoa lá. Xem ra nhất định phải xuất động tam đại mạ tướng Đô Sát viện mới có thể ngăn cơn sóng dữ.
Vốn ba vị Giang, Dương, Lý đều là giám sát Ngự Sử, Triệu Cẩm là Tả Đô Ngự Sử chưởng viện sự vẫn rất có lực uy hiếp đối với bọn họ, cho nên bọn họ mới một mực do dự không lên tiếng mắng. Nhưng mắt thấy cựu đảng thanh lưu sắp sửa tan tác, cả ba cũng nhao nhao muốn thử.
Đợi nửa ngày Cố Hiến Thành cũng không đưa ra chủ ý gì, Giang Đông Chi thầm nhủ tốt xấu gì thâm niên khoa cử mình cũng hơn Cố Hiến Thành, cần gì chờ y quyết định. Bèn nghiến răng một cái, nhấc chân chuẩn bị bước ra khỏi hàng.
Dương Khả Lập, Lý Thực theo sát phía sau, chuẩn bị mở rộng
- Ôi, rốt cuộc xem thường Tần tặc rồi...
Cố Hiến Thành đột nhiên phát ra tiếng thở dài.
Ba vị Giang, Dương, Lý đồng thời quay đầu lại, hy vọng Cố Hiến Thành nghĩ ra kế sách, có thể ngăn cơn sóng dữ.
Cố Hiến Thành lắc đầu một cái, muộn rồi.
Mới vừa rồi chỉ lo đối phó Trương Cư Chính, cũng chính là gián tiếp đả kích Tần Lâm, mọi người dùng sức quá mạnh, tạo ra cục diện khó xử như bây giờ, có thể nói hoàn toàn là tự làm tự chịu.
Triệu Cẩm cầm đầu đệ tử Tâm Học, làm sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Bọn họ nhảy ra tranh một danh phận vì sư môn, thỉnh cầu cho Dương Minh tiên sinh được thờ nơi Khổng miếu, chính là chuyện đương nhiên.
Thử nghĩ mà xem, khoan nói Vương Dương Minh chết hơn năm mươi năm, Triệu Cẩm là quan môn đệ tử nhỏ tuổi nhất của Dương Minh tiên sinh, hôm nay tuổi đã gần cổ lai hi, nửa phần thân thể chôn xuống đất. Nếu như lão không tranh thủ bất kỳ cơ hội nào để định danh phận cho sư môn, tương lai trăm năm sau có mặt mũi nào gặp Vương Dương Minh dưới cửu tuyền?
Về phần bọn Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh, Hứa Quốc đều nghiêng về Tâm Học, trong lúc Vạn Lịch tại vị cũng không thể bênh vực Giang Lăng đảng được nữa. Như vậy mượn danh nghĩa bênh Tâm Học đả kích Lý Học do cựu đảng thanh lưu làm chủ, cũng có phần vì nghĩa trong đó.
Chuyện duy nhất khiến cho Cố Hiến Thành buồn bực là vì sao chuyện này trùng hợp như vậy… Hành động của Tần Lâm, Thân Thời Hành, Triệu Cẩm hoàn toàn phối hợp ăn ý với nhau, quả thật chính là đào hố cho cựu đảng thanh lưu nhảy xuống. Mà cựu đảng thanh lưu cũng nhảy xuống không hề do dự, chẳng lẽ giữa ba vị này...
Chỉ mong Cố mỗ nghĩ sai rồi… Cố Hiến Thành lắc đầu một cái, dứt khoát lắc mình bước ra khỏi hàng.
Gần đây Cố Hiến Thành bôn tẩu lôi kéo, với thâm niên khoa cử Tiến Sĩ khoa Canh Thìn năm Vạn Lịch thứ tám nho nhỏ của y cũng có thể gầy dựng được thanh danh như hiện tại, trong kinh đều biết y cơ hồ có thể coi là mưu sĩ đầu sỏ của cựu đảng thanh lưu.
Lúc này thấy y bước ra khỏi hàng, thanh âm của các phe cãi vã đều nhỏ đi rất nhiều.
Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền mơ hồ mong đợi, sắc mặt Triệu Cẩm thâm trầm, trong ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng quyết liệt.
Vừa rồi tranh chấp với nhau đã làm dấy lên chân hỏa trong lòng Triệu Cẩm. Phương diện khác lão có thể vô tình không để ý, duy chỉ có ân đức lớn lao của Dương Minh tiên sinh năm xưa là tuyệt đối không thể không báo.
Cố Hiến Thành hắng giọng nói:
- Khải tấu bệ hạ, vi thần cho là Dương Minh Tâm Học trên thừa Á Thánh Mạnh Tử, dưới kế Nho Lục Cửu Uyên, khai sáng ra phong thái một đời, thật sự là chính tông Nho môn, xứng đáng được thờ nơi Khổng Miếu.
Cái gì? Mắt bọn Ngô Trung Hành trợn tròn muốn lồi ra, hoàn toàn không ngờ rằng Cố Hiến Thành lại nói như vậy. Bình thời trị học y vẫn lấy Lý Học làm căn bản, từng viết mấy thiên văn chương bài xích Tâm Học.
Triệu Cẩm cũng rất là kinh ngạc, mở mắt nhìn Cố Hiến Thành một chút, sắc mặt hơi đổi.
Cố Hiến Thành cảm thấy miệng đắng ngắt, làm sao y không muốn tiếp tục phản kháng chuyện này. Nhưng cục diện bây giờ đã khó có thể ngăn cản chuyện thừa nhận địa vị Tâm Học, Vương Dương Minh xứng đáng được thờ nơi Khổng miếu, cần gì kết thâm cừu đại hận với Triệu Cẩm?
Có thể bất đồng với Hoàng đế, lừa gạt một trận đình trượng còn có thể mua danh trung trực, vang danh thiên hạ. Nhưng chống lại Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm cùng là quan văn với mình, hơn nữa đức cao vọng trọng thì có ích gì? Dù sao địch nhân lớn nhất là Tần Lâm, cùng với tập đoàn khổng lồ đáng sợ phía sau hắn. Bất kể bọn họ là gọi Giang Lăng đảng, hay gọi là Tần đảng...