Tần Lâm từ nhà Thân Thời Hành trở về, mới vừa vào viện liền gặp Từ Văn Trường đã say mèm, khắp người lão tiên sinh đầy mùi rượu, bước chân lảo đảo, đi giống như đánh túy quyền.
Triệu Cẩm là đệ tử Vương Thủ Nhân, Từ Văn Trường cũng là Tâm Học nhất mạch, cho nên mặc dù lão đã hạ quyết tâm Bắc thượng phó ước với Tam Nương Tử, nhưng vẫn ở lại kinh sư chờ chuyện sư môn xong xuôi đâu vào đấy. Lúc ấy không còn gì vướng bận trong lòng, mới thản nhiên rời khỏi kinh sư đầy bụi trần này, ra vùng Tái Ngoại hưởng phúc.
Tuy rằng thường ngày Từ lão đầu tử ra vẻ bất cần đời, nhưng rất trọng tình nghĩa sư môn.
Bất quá trong mấy ngày chờ đợi này cũng đừng hy vọng lão nhân gia ngoan ngoãn ở yên một chỗ. Danh tiếng Giang Nam đệ nhất tài tử rành rành ra đó, kinh sư ai mà không biết tiếng. Mỗi ngày rủ rê bằng hữu đi chơi bời khắp nơi, đi dạo Câu Lan ngõa xá Giáo Phường ty, sau đó đi Tiện Nghi phường, Thiên Ngoại Thiên ăn uống say mèm.
Tần Lâm tỏ vẻ hoàn toàn hiểu được chuyện này, trước khi thành thân phải điên cuồng xả láng một trận. Có lẽ với tuổi tác của Từ lão đầu tử, sau khi ra Tái Ngoại rồi cả đời này sẽ không trở về quan nội nữa.
- Lão điên kia, bản đốc bận rộn chạy khắp nơi, lão lại nhàn nhã như vậy…
Tần Lâm chộp lấy Từ Văn Trường, cười xấu xa nói
-: Có muốn ta châm ngân châm cho tỉnh rượu chăng?
Toàn thân Từ Văn Trường run lên, cảm giác say đã mất đi vài phần. Năm xưa lão chưa khỏi bệnh điên, đầu bị Lý Thời Trân ghim đầy ngân châm, nhớ lại vẫn còn thấy đau.
Lục mập và Ngưu Đại Lực cười dâm đãng, lúc Lý Thời Trân châm ngân châm cho lão điên, chính là hai người bọn họ giữ tay chân lão.
Từ Văn Trường bị Tần Lâm níu lấy giãy không ra, mở mắt nhập nhèm, nấc một cái nói:
- Lại tới rồi! Trương phu nhân mưu trí hơn xa lão đầu tử ta, Tần trưởng quan có nàng tương trợ, sao còn không để lão đầu tử cao bay xa chạy!? Sáng nay có rượu sáng nay say, không cần biết thị phi người khác, uống, uống, Tần trưởng quan, ta mời ngươi một chén...
Thấy lão điên say thật, Tần Lâm đảo mắt vài vòng, vỗ đùi một cái:
- Hừ, lão hay thật, Tử Huyên hoài thai, đọc văn thư là một cực hình, lão bỏ đi như vậy chẳng lẽ bỏ lại hết mọi chuyện cho nàng sao, thật là không biết xấu hổ.
- Cùng lắm thì, cùng lắm thì ta tiến cử một người cho ngươi…
Từ Văn Trường híp mắt, nói câu trước câu sau không ăn nhập gì với nhau:
- Hức, đúng rồi, hôm nay, hôm nay lại gặp một cố nhân...
- Ai vậy?
Tần Lâm vội vàng hỏi tới.
- Khoan nói cho ngươi biết…
Từ Văn Trường cười hắc hắc, thừa dịp Tần Lâm không chú ý dùng sức giãy ra, lảo đảo nghiêng ngã đi trở về phòng mình, chốc lát liền truyền ra tiếng ngáy như sấm.
Tần Lâm á khẩu nghẹn lời, Lý Thời Trân không ở nơi này, không ai có thể trấn áp lão điên được nữa.
Thành thật mà nói, Trương Tử Huyên xử lý công văn cực nhọc cũng chẳng sao cả, dù sao cũng đã có nữ y tiên Thanh Đại bốc thuốc dưỡng thai. Thiên kim tướng phủ ngày xưa đã trở thành đối tượng bảo vệ số một của Tần phủ, Thanh Đại cung cấp hết thảy thuốc dưỡng thai hộ lý, Từ Tân Di dẫn dắt đám nữ binh phụng bồi đi ra ngoài phơi nắng, du ngoạn giải sầu, làm Trương Tử Huyên cũng rất ngượng ngùng.
Ngược lại nàng mỗi ngày xem sách, tính kế trong thư phòng, khiến cho Tần Lâm than thở trong lòng. Nàng xem toàn Phản Kinh, Trúc Thư Kỷ Niên, Quỷ Cốc Tử, toàn là sách về đấu đá triều đình, quyền mưu thủ đoạn. Giọt máu của mình trải qua thời kỳ hoài thai như vậy, rốt cục sẽ sinh ra loại quái vật nào?!
-----------
Bên Tần Lâm đang bày binh bố trận, cựu đảng thanh lưu cũng không nhàn rỗi, bị Đông Xưởng tọa ký, thính ký khiến cho dở sống dở chết, bọn họ vẫn biểu hiện ra hạo nhiên chính khí của chính nhân quân tử. Bọn họ chuẩn bị đầy đủ giấy mực, nước bọt, chỉ cần Tần Lâm làm chuyện vượt qua chức quyền của mình một chút, hoặc gặp phải chút phiền phức nào đó, bọn họ sẽ lập tức ùa lên một lượt, dùng nước bọt phun chết Tần Lâm.
Nhưng dường như Tần Lâm đã thỏa mãn với chuyện chấp chưởng Đông Xưởng, cũng thỏa mãn với những chuyện trả thù khiến cho người ta dở khóc dở cười, không nhân cơ hội này lấn tới thêm nữa. Hơn nữa Từ Văn Trường mưu sĩ dưới trướng hắn, bị cựu đảng thanh lưu coi là văn nhân vô sỉ cũng ra vẻ như đại cục đã định, mọi sự không quan tâm mỗi ngày đi dạo Giáo Phường ty, ăn nhậu vô cùng vui vẻ.
Cựu đảng thanh lưu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng phản kích nhất thời có cảm giác như đấm một quyền vào túi bông, không hề chịu lực.
- Thánh thiên tử tại vị, trên dưới một lòng, Tần tặc chỉ có thể sử dụng kỹ xảo, rốt cục cũng không làm gì được chúng ta.
Dư Mậu Học nói như vậy, vì đối phó tên Đường Vĩ tọa ký phong độ tiêu sái kia, y đã gả nữ nhi cho người ta, tháng sau sẽ xuất giá, dĩ nhiên khoảng thời gian kế tiếp còn phải nghiêm phòng tử thủ.
Hai mắt Cố Hiến Thành đen như gấu trúc, Sử Văn Bác tới tọa ký nhà y có bề ngoài như gấu ngựa, tối ngủ cũng ngáy to như gấu ngựa, hiển nhiên y cũng ngủ không ngon giấc.
Nhưng chuyện này cũng không làm trở ngại suy nghĩ của y:
- Tần tặc giảo hoạt đa đoan, lần trước hạ thủ với chúng ta chỉ thương tổn được da lông, không thể thương gân động cốt. Cố mỗ liệu tên giặc này chưa chịu bỏ qua như vậy, chúng ta vẫn phải tiếp tục nghiêm phòng tử thủ, nếu hắn có động tĩnh gì, ba vị hiền đệ Giang, Dương, Lý lập tức xuất thủ!
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực đồng thời gật đầu đáp ứng, bọn họ cũng oán hận Tần Lâm thấu xương, quyết tâm mở to hai mắt nhìn chằm chằm Đông Xưởng, chỉ cần bên kia có sơ hở gì, bọn họ sẽ hợp nhau tấn công ở Đô Sát viện.
Các vị cựu đảng thanh lưu đều hết sức rõ ràng, thật ra thì mình ở vào một vị trí rất có lợi, triều đình cho phép Ngự Sử ngôn quan nghe lời đồn nói chuyện, chính là nói bất kể chuyện có thật hay không cứ to tiếng mắng xong hãy nói. Một lần không lật đổ Tần Lâm được thì còn lần khác, không tin hắn là thân Kim Cương Bất Hoại.
- Không sợ giặc trộm chỉ sợ giặc dòm ngó, chỉ có đạo lý ngàn ngày làm giặc chứ không có đạo lý ngàn ngày đề phòng giặc. Chúng ta bới lông tìm vết, còn không sợ lật đổ được Tần Lâm?!
Lý Thực hưng phấn nói, sắc mặt hơi đỏ.
Cố Hiến Thành cười lắc đầu một cái:
- Nhữ Bồi hiền đệ sai rồi, Tần Lâm mới là giặc, chúng ta là chính nhân quân tử, cho nên mới công khai lên án tội trạng hắn.
Đúng đúng đúng, Lý Thực lúng túng xấu hổ, thầm nhủ trong lòng: vì sao lại so sánh mình với giặc như vậy, rõ ràng chúng ta là chính nhân quân tử.
-----------
Đám quân tử cựu đảng thanh lưu cũng không cần chờ Tần Lâm xảy ra sơ hở, ngày vào triều kế tiếp chợt có một bản tấu chương vô cùng đặc biệt đưa ra đình nghị.
Nói đặc thù là vì con trai tố cáo phụ thân, Đại Minh trọng nhất hiếu đạo, gia đình người bình thường tố cáo phụ thân, cho dù là phụ thân có tội, quan phủ cũng đánh con trước, trong mệnh quan triều đình càng là chuyện động trời chưa từng có.
Vạn Lịch mỉm cười đem tấu chương giao phó đình nghị, thậm chí y nhìn vị Thân Thời Hành Thân Thủ Phụ sắc mặt có vẻ khó coi đứng đầu ban văn thần, với vẻ đầy thâm ý.
‘Hừ, phiếu nghĩ lưu trung bất phát, thiếu chút nữa trẫm bị lão lừa gạt, lão hồ ly! Đáng tiếc trẫm tuệ nhãn như đuốc, đoán được bài tính nho nhỏ này của lão, rốt cuộc vẫn là giao phó đình nghị!’
Vạn Lịch đắc ý suy nghĩ, cảm thấy mình rất có tài nghệ, ngay cả Thân Thời Hành là lão xảo quyệt thấm nhuần quan trường mấy chục năm cũng bị mình đoán được.
Vạn Lịch vẫn giữ thể diện cho Thủ Phụ, không mời Thân Thời Hành tuyên đọc, mà là bảo Thứ Phụ Dư Hữu Đinh đọc một lần.
Sắc mặt của Dư Hữu Đinh cũng không dễ coi chút nào, nhưng lão cũng không phải là người cá tính cường ngạnh, Vạn Lịch bảo đọc, lão liền nín thở đọc tấu chương một lượt.
Phần tấu chương này là Tri Phủ Sơn Đông Duyện Châu Vương Tượng Càn viết. Y tố cáo tội cha mình Vương Chi Viên, nói vào năm Vạn Lịch thứ bảy Vương Chi Viên nhậm chức Tuần Phủ Hồ Quảng, phụng mệnh Trương Cư Chính bắt đại nho Tâm Học Hà Tâm Ẩn. Kết quả Hà Tâm Ẩn bệnh chết trong ngục, sau đó lương tâm Vương Chi Viên khó yên, nửa đêm giật mình khó ngủ, thần sắc hoảng hốt tinh thần tiều tụy.
Vương Tượng Càn thân là nhi tử, cho là chỉ có giải bày chuyện này với triều đình, rửa sạch nỗi oan cho Hà Tâm Ẩn, mới có thể làm cho nội tâm phụ thân bình thản an hưởng tuổi già. Cho nên y mạo hiểm tội lớn bất hiếu dâng thư lên triều đình, đồng thời phong khố treo ấn ở Duyện Châu, chờ đợi triều đình giáng tội cách chức quan.
Thì ra là như vậy! Văn võ bá quan yên lặng chốc lát, tiếp theo ào lên một tiếng bàn tán xôn xao. Thị vệ trực nhật không thể đàn áp, sóng âm muốn lật tung cả ngói lưu ly lợp trên Hoàng Cực môn.
Nguyên nhân là vì vụ án Hà Tâm Ẩn bị hại thật sự có ảnh hưởng quá lớn, mà Vương Tượng Càn phận làm con dám kể tội cha, cũng khiến cho người ta hết sức giật mình.
Hà Tâm Ẩn cũng không phải là vô danh tiểu tốt gì, nhập thất đệ tử của Vương Dương Minh là Vương Cấn thành lập Thái Châu học phái là môn phái Tâm Học lớn nhất, Hà Tâm Ẩn tòng sư Vương Cấn, là đệ tử tái truyền của Vương Dương Minh, đồng thời lão còn có một đồng môn sư huynh nổi danh vang dậy: Từ Giai, Thủ Phụ năm cuối Gia Tĩnh, công thần lật đổ gian tướng Nghiêm Tung, lão sư của Trương Cư Chính!
Trong chuyện Từ Giai lật đổ Nghiêm Tung, Hà Tâm Ẩn cũng xuất lực rất nhiều, lấy áo vải thân tang phủ triều đình, thế nhân xưng là Ẩn Tướng.
Đáng tiếc sau đó Hà Tâm Ẩn đắc tội một người tuyệt đối không thể đắc tội, Trương Cư Chính.
- Cho dù là hảo bằng hữu cản đường, ta cũng sẽ diệt trừ!
Giang Lăng tướng công đẩy mạnh triều chính mới, sẽ khai đao với địa chủ hào mạnh quan liêu cổ hủ mà khổng lồ, thủ đoạn nhất định phải mạnh mẽ bá đạo, tuyệt không thể cho phép người bên cạnh dây dưa cản trở, dù là người này là Hà Tâm Ẩn cũng không được!
Vì vậy Tuần Phủ Hồ Quảng Vương Chi Viên phụng mệnh Trương Cư Chính, bắt Hà Tâm Ẩn lại bí mật xử tử.
Dĩ nhiên Vương Tượng Càn không ngốc như vậy, trong tấu chương thừa nhận bắt Hà Tâm Ẩn là phụng mệnh Trương Cư Chính, nhưng chỉ nói bệnh chết trong ngục.
Chuyện này thật ra trên dưới trong ngoài triều rất nhiều người biết, chỉ nói riêng chuyện Hà Tâm Ẩn bị giết, lão chết như vậy thật sự quá oan uổng. Nhưng lão cũng không phải là mệnh quan triều đình, Giang Lăng đảng rơi đài, bọn Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền bị cách chức trước đó đều được khôi phục chức quan như cũ, thậm chí thăng liền ba cấp, Hà Tâm Ẩn lại không được ai để ý tới.
Ngoài ra trong ba vị phụ thần nội các, Thân Thời Hành là xuất thân Giang Lăng đảng, Dư Hữu Đinh, Hứa Quốc cũng có dây dưa không rõ ràng với Trương Cư Chính, chỉ sợ có dính líu tới vụ án Hà Tâm Ẩn, cần gì vì một tên dân đen mà gây phiền phức cho ba vị Các Lão?!
Kết quả không biết Vương Tượng Càn uống lộn thuốc gì, lôi chuyện phụ thân làm năm xưa ra, giả bộ không tính tới điểm này.
Có người cho là Vương Tượng Càn con kể lỗi cha, thật sự không nên, phải bị bãi quan cách chức. Có người nói Vương Chi Viên bắt oan Hà Tâm Ẩn, khiến cho lão chết oan trong ngục, mặc dù Vương Chi Viên đã bãi quan cũng phải chịu trừng trị. Còn có người mắng Trương Cư Chính hãm hại trung lương...
Trong ba vị phụ thần, Dư Hữu Đinh và Hứa Quốc từng được Trương Cư Chính tiến cử tỏ vẻ hơi lo, duy chỉ có Thân Thời Hành ung dung tự tại.
Ngược lại trong đội ngũ võ thần, thần sắc Tần Lâm có hơi không được tự nhiên, nụ cười trở nên cứng đờ trên mặt trước đó chưa từng có. Dù sao hắn cũng là con rể Trương Cư Chính, hơn nữa nhiều lần bảo vệ Giang Lăng tướng phủ. Bởi vì bọn Thân Thời Hành hết sức vạch rõ giới hạn với Giang Lăng đảng, Trương Doãn Tu Trương Mậu Tu bị cách chức, trong triều cục trước mắt coi như Tần Lâm là người có quan hệ mật thiết nhất với Trương Cư Chính.
Cơ hội tốt như vậy, Cố Hiến Thành nào chịu bỏ qua, y lập tức lắc mình bước ra khỏi hàng, nghiêm nghị nói:
- Khải tấu bệ hạ, thần có kiến nghị.
Vạn Lịch thấy là Cố Hiến Thành ra ban khải tấu, trong lòng cảm thấy vui mừng, khẽ gật đầu một cái cho phép y nói.
Sắc mặt Cố Hiến Thành nghiêm trang trịnh trọng, tỏ ra hùng dũng nói:
- Khải tấu bệ hạ, vi thần cho là Vương Chi Viên làm trành cho hổ, Vương Tượng Càn kể lỗi của cha, phụ tử hai người hoàn toàn không có thể thống của mệnh quan triều đình, phụ bất trung, tử bất hiếu, thật sự là bội nghịch hoang đường, làm trái luân thường, chiếu theo luật nên luận tội trừng phạt!
Hay! Dư Mậu Học Dư Đại Chủy khen hay luôn miệng, bọn Giang Đông Chi, Dương Khả Lập cũng xăn tay áo trợ uy, trong lúc nhất thời quần tình kích động, ngự triều ngọ môn Tử Cấm thành như đã biến thành chỗ chọi gà.
Năm Cảnh Thái quan văn dám đánh chết kẻ mà bọn họ nhận định là gian thần ngay tại triều. Triều Gia Tĩnh vào đại lễ nghị, thậm chí con của Thủ Phụ Dương Đình Hòa, Hàn Lâm Dương Thận dẫn người mai phục bên trong ngọ môn, chuẩn bị đánh chết hai tên sủng thần của Gia Tĩnh đế. Cho tới năm Vạn Lịch hiện tại, quan văn vẫn lấy chuyện mua danh trung trực làm vinh, lễ nghi triều đình cũng không quản được bọn họ.
Nhưng cũng có một số quan văn cau mày thờ ơ bàng quan, cảm thấy Vương Chi Viên đã miễn quan hồi hương, lần này lại là con của lão chủ động khai báo, tha người được thì nên tha. Về phần Vương Tượng Càn con kể lỗi cha cố nhiên không đúng, nhưng cũng có thể thông cảm về tình được, y không phải là vì công danh lợi lộc mà báo, chỉ bất quá muốn cho phụ thân yên lòng mà thôi.
Nhưng cục diện bây giờ ai chịu đứng ra nói một câu đỡ thay phụ tử Vương gia, chắc chắn sẽ bị bọn Ngự Sử ngôn quan phun nước bọt mà chết.
Đám võ thần lại càng không thể nào nhúng tay vào chuyện này, dù là Định Quốc Công Từ Văn Bích đứng ở đầu ban võ thần lúc này cũng cười khẽ không nói lời nào, chỉ trợn to mắt các quan văn biểu diễn... Tuyệt đại đa số thời điểm, võ thần tại triều chỉ là bù nhìn, phàm là chuyện không có liên quan tới chức quyền mình, bọn họ sẽ ngậm miệng không nói nửa lời.