Cẩm Y Vệ

Chương 978: Ngạo Khí Tài Tử




Ân sư Vương Dương Minh đã qua đời hơn năm mươi năm, tuổi Triệu Cẩm cũng gần cổ lai hy, mắt thấy mình không còn nhiều thời gian, hiện tại chuyện này vẫn chưa có lối ra, thử hỏi tên quan môn đệ tử này có mặt mũi nào gặp Dương Minh tiên sinh dưới cửu tuyền?

Từ Văn Trường đột nhiên viếng thăm, nếu nói bất kỳ chuyện nào khác, Triệu Cẩm cũng sẽ lệnh cho quản gia ngăn cản. Duy chỉ có nhắc tới tiên sư Vương Dương Minh, nhất định Triệu Cẩm đã động lòng, hơn nữa nhất định phải mở cửa đón khách!

- Mở cửa, nghênh đón Thanh Đằng tiên sinh!

Triệu Cẩm lệnh cho quản gia, lại đích thân ra cửa thứ hai nghênh đón.

Từ Vị đầu đội Hạo Nhiên cân, vận áo dài đen, đi giày đen. Lần này lão điên ăn mặc hết sức chỉnh tề, giống như tân lang vậy, ung dung tiến vào trong cửa thứ hai, từ rất xa đã hành đại lễ:

- Sơn Âm Từ Vị, bái kiến thế thúc Triệu lão tiên sinh.

Từ Văn Trường ra đời năm Chính Đức mười sáu, chỉ nhỏ hơn Triệu Cẩm năm tuổi, nhưng không thể không tự xưng là tiểu bối. Lão sư của Từ Văn Trường là Quý Bản, Vương Long Khê đều là đệ tử Vương Dương Minh, cho nên Triệu Cẩm cũng là đệ tử Dương Minh tiên sinh coi như sư thúc của lão.

Chỉ riêng điểm này có thể nhìn ra năm đó Vương Dương Minh thu Triệu Cẩm làm quan môn đệ tử (đệ tử cuối cùng), đã cho lão biết bao nhiêu ân huệ.

Triệu Cẩm không nhận lễ của vị lão thế điệt này, cũng phục xuống đất dập đầu trả lễ Từ Văn Trường, luôn miệng nói:

- Sao dám nhận đại lễ của Thanh Đằng tiên sinh…

Từ Vị cười khổ, xem ra sư thúc có vẻ rất bất mãn.

Quả nhiên mới vừa vào trong sảnh ngồi xuống, thị nữ bưng trà lên, Triệu Cẩm liền cười lạnh nói:

- Nghe Thanh Đằng tiên sinh bày mưu sắp kế dưới trướng Tần Đốc Chủ, gần đây Tần Đốc Chủ uy chấn kinh sư, hẳn là nhờ vào lão huynh ngươi ra mưu đồ sách, ẩn thân phía sau màn, chỉ điểm giang sơn. Quả thật uy phong Thanh Đằng tiên sinh không kém gì năm xưa!

Từ Văn Trường đỏ mặt, quả thật lão ra sức cho Tần Lâm, nhưng chuyện bày mưu tính kế gần đây Trương phu nhân làm rất nhiều. Nàng được năm thành chân truyền của phụ thân Trương Cư Chính, lại thông minh cơ trí hơn người, Từ Văn Trường cũng không dám múa búa trước cửa Lỗ Ban.

Từ Văn Trường chẳng qua là đệ nhất tài tử, Trương Cư Chính lại là đệ nhất danh tướng hai trăm năm qua, chênh lệch giữa hai bên không thể nào tính được.

Lời này cũng không tiện nói tỉ mỉ, Từ Văn Trường ngồi nửa mông trên ghế, vuốt chòm râu nửa xám nửa vàng của mình trầm tư, thình lình đứng dậy tỏ vẻ trang trọng hỏi:

- Xin hỏi linh vị thái lão sư ở chỗ nào, Từ Vị muốn dâng hương cúng bái linh tiền.

Triệu Cẩm kinh ngạc, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng xoay chuyển tâm niệm lại nghĩ, mặc dù mình có thể không nể mặt Từ Văn Trường, nhưng lão đúng là đệ tử tái truyền của Dương Minh Tâm Học, môn đồ của sư huynh mình Quý Bản và Vương Long Khê. Người ta muốn bái tế Thái sư phụ, mình cũng không thể ngăn cản được, làm như vậy là bất kính với Dương Minh tiên sinh.

Triệu Cẩm không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đưa Từ Văn Trường đến linh tiền.

Từ Văn Trường quỳ lạy, sau đó cung kính thắp ba nén hương, không còn phong thái của lão điên trước đó, ngược lại tỏ ra chí thành từ tận phế phủ trước đó chưa từng có.

Cho dù là Triệu Cẩm vô cùng tức giận Từ Văn Trường, đến đây cũng chỉ còn lại ba phần.

Thế nhưng sau khi Từ Văn Trường dâng hương xong cũng không rời đi, mà là tựa như ngây người nhìn chằm chằm linh vị kia, chợt lên tiếng khóc lớn:

- Thái lão sư ôi thái lão sư, vốn ngài nên được thờ nơi Khổng miếu, bầu bạn bên cạnh Phu Tử cùng chư vị tiên hiền, được người đọc sách khắp thiên hạ đảnh lễ quỳ lạy. Vì sao từ trước tới nay vẫn còn cô đơn lẻ loi ở chỗ này, năm này qua năm khác không thấy ánh mặt trời, uất ức tới nông nỗi như vậy…

Từ Văn Trường khóc ròng hào hùng bi tráng, lại giật râu giật tóc, cắn ngón tay, phát huy ra mười hai phần phong thái của mình.

- Từ tiên sinh, Từ tiên sinh…

Quản gia có hơi lo lắng, muốn tiến tới đỡ lão.

Không cần, Triệu Cẩm khoát khoát tay, sớm biết phong thái của Từ Văn Trường cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại bị lão khóc kể đánh động, cảm thấy trong lòng chua xót, hai mắt đỏ ngầu. Vương Dương Minh đối với lão danh là thầy trò, tình như phụ tử, ân đồng tái tạo, Từ Văn Trường khóc kể như vậy đã chạm vào nỗi đau trong lòng lão.

Vừa nín khóc, lão điên chợt nổi cơn điên, bất ngờ thò tay ra chộp lấy linh vị nhét vào trong ngực đi ra ngoài.

Triệu Cẩm cả kinh ngây người, vừa đuổi theo vừa luôn miệng kêu gọi quản gia.

Mấy tên người làm đuổi theo kéo Từ Văn Trường lại, không ngờ rằng lão điên phát điên giống như trâu điên mù quáng, thân thể gầy gò không biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, vừa đẩy vừa né, mấy tên người làm lập tức ngã lăn lông lốc.

- Từ Vị, rốt cục lão muốn làm gì?

Triệu Cẩm tức gần nổ phổi kêu lên.

Từ Văn Trường cũng không quay đầu lại nói:

- Ta đem linh vị thái lão sư đến Khổng miếu!

Điên rồi, lão già này thật sự điên rồi! Đám quản gia người làm ngơ ngác nhìn nhau, dĩ nhiên bọn họ biết tâm sự của lão gia mình, đó chính là làm sao cho thái lão sư Dương Minh tiên sinh được thờ nơi Khổng miếu. Nhưng chuyện này là phải được triều đình phê chuẩn, tự mình mang tới đặt ở Khổng miếu có thể định đoạt sao?

Triệu Cẩm đã sớm quan tâm quá nên bị loạn, Từ Văn Trường ôm đi linh vị lão sư mà lão kính trọng nhất, có thể không nóng nảy sao được. Nếu thật sự bị lão mang linh vị tới Khổng miếu, ắt Vương Dương Minh sẽ bị vạn thế cười chê. Triệu Cẩm vừa tức vừa gấp tới mức giậm chân, đỏ mắt gọi:

- Từ Vị, trước hết để linh vị lão sư xuống, lão phu sẽ nghe theo lão hết thảy.

- Thật ư?

Từ Văn Trường quay đầu lại toét miệng cười một tiếng, ánh mắt sáng ngời hữu thần, không phải là điên thật.

Lão…! Triệu Cẩm giận đến nỗi thở hồng hộc, cuối cùng không làm gì được lão điên này, đi tới kéo tay của lão lại:

- Từ thế điệt, chúng ta vào trong nói chuyện, chớ nên xúc phạm tới hương hồn của tiên sư.

Từ Văn Trường cất tiếng cười ha hả, mặc cho lão kéo vào trong sảnh, sau đó đi tới trước bàn thờ, tỏ ra cung kính đặt linh vị trở lại chỗ cũ.

Chính miệng Triệu Cẩm đã thốt ra hai chữ thế điệt, cũng không thu về được nữa. Từ Văn Trường hành động ngang ngược, lại giả điên giả khùng, giống như keo dán dính vào người Triệu Cẩm không thể dứt bỏ.

Hai người mật nghị hồi lâu, đến lúc đưa Từ Văn Trường ra cửa, sắc mặt Triệu Cẩm đã tươi cười rạng rỡ, đưa lão thẳng ra tới cửa chính, sau đó còn vái dài sát đất:

- Lão thế điệt, mọi chuyện trông cậy vào lão.

Từ Văn Trường lắc lư trở lại Tần phủ, Tần Lâm và ba vị phu nhân đang ở thư phòng chờ lão.

- May mắn không làm nhục mệnh!

Từ Văn Trường nở một nụ cười khả ái.

Tần Lâm cười cười:

- Tiên sinh cực khổ rồi.

Trương Tử Huyên bĩu môi nói:

- Triệu Cẩm cũng không phải là lão già ngoan cố, cần gì hùa theo đám đạo học tiên sinh cựu đảng kia làm bậy…