Hình Thượng Trí càng trở nên ủ rũ như đưa đám, mặc dù y có tám chín thành nắm chắc, nhận định hai người này chính là Từ Tước và Trần Ứng Phượng, nhưng vấn đề là Vạn Lịch sẽ không tin tưởng, Trương Kình sẽ không tin tưởng, văn võ bá quan sẽ không tin tưởng. Từ Tước, Trần Ứng Phượng chấp chưởng Đông Xưởng tung hoành kinh sư, từ Vạn Lịch đến dân chúng ngoài đường phố, có không biết bao nhiêu cặp mắt đã từng thấy qua dung mạo bọn họ, quả thật hoàn toàn khác với Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền.
Nếu quả thật cáo trạng Tần Lâm ra ngự tiền, chẳng những không làm gì được hắn, ngược lại Hình Thượng Trí sẽ bị khép tội khi quân phạm thượng. Vạn Lịch nhất định sẽ nói: há đâu có lý như vậy, dám nói hai người lạ mặt này là Từ Tước và Trần Ứng Phượng, chẳng lẽ cho rằng mắt trẫm mù sao, dám chỉ hươu nói ngựa?!
- Tần Đốc Chủ, thủ đoạn ngươi thật cao minh, Hình mỗ nhận thua!
Hình Thượng Trí cười khổ chắp tay một cái, thật sự không còn gì để nói, ủ rũ cúi đầu rời đi Đông Xưởng. Lúc y ra cửa ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng Tinh Trung Báo Quốc trên cao, trong lòng bùi ngùi cảm khái.
Chuyện đã xảy ra hôm nay thật sự không thể tưởng tượng nổi, các vị sai dịch Đông Xưởng trơ mắt nhìn phe Hình Thượng Trí rơi đài, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Tào Thiếu Khâm tiến lên trước một bước, nhìn về phía đám người hắng giọng nói:
- Sử Văn Bác, Thạch Ích Cách, Đường Vĩ, còn chưa tới tham kiến Tần Đốc Chủ lần nữa?
Ba tên Chưởng Ban, Lĩnh Ban vừa bị Tào Thiếu Khâm gọi tên đều là tâm phúc của Từ Tước và Trần Ứng Phượng trước kia. Mới vừa rồi bọn họ thấy võ công lộ số Tào Thiếu Khâm và Vũ Hóa Điền đã có năm phần nghi ngờ, nghe Hình Thượng Trí nói với vẻ cực kỳ khẳng định đã có bảy phần nghi ngờ, lúc này nghe Tào Thiếu Khâm gọi thẳng tên mình nhất thời hiểu rõ trong lòng, cả ba người đồng thời lạy phục xuống:
- Thuộc hạ tham kiến Tần Đốc Chủ, sau này nguyện ra sức vì Đốc Chủ, dầu sôi lửa bỏng muôn thác không từ!
Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực nhất tề ôm quyền:
- Nguyện ra sức vì Đốc Chủ!
- Nguyện ra sức vì Đốc Chủ!
Chúng sai dịch Đông Xưởng thảy đều quỳ xuống dùng đại lễ tham bái, tiếng hô mang theo sát khí xông thẳng lên trời.
Ha ha ha… Tần Lâm ngửa mặt lên trời cười to, vẻ mặt phách lối tới cực điểm, tiếng cười vang vọng thật lâu giữa Đông Xưởng âm u.
Đốc Chủ thật là uy vũ!
-----------
Khớp xương tứ chi Bạch Ngọc Lượng bị tháo, hai chân Lang Hiệu Hòa bị gãy, được người làm khiêng trở về như hai con chó chết. Mời vị đại phu nào, chữa trị thế nào đó chính là chuyện của bọn họ, không có ai quan tâm, dù sao sang hôm sau hai người bọn họ sẽ phải tới đưa tờ trình cáo bệnh.
Đại đường Đông tập sự xưởng, Tần Lâm cười cầm hai tờ trình lên, vỗ vỗ trên công án:
- Rốt cục bọn chúng cũng thức thời.
Lục mập và Ngưu Đại Lực cười xấu xa hắc hắc phụ họa, đại khái chỉ cần Tần Đốc Chủ còn ở Đông Xưởng, ‘bệnh’ của Bạch Ngọc Lượng và Lang Hiệu Hòa vĩnh viễn sẽ không khỏi.
- Thôi Quảng Vi thì sao?
Tần Lâm nhìn Hoắc Trọng Lâu:
- Tên này đi hay ở?
Hoắc Trọng Lâu chắp tay thưa:
- Đúng như Đốc Chủ dự đoán, sáng sớm thuộc hạ tới nhà y tra xét, phát hiện y đã thu thập hành trang bỏ trốn, chỉ còn lại người giữ cửa. Hừ, coi như y chạy nhanh.
Thôi Quảng Vi bị Tào Thiếu Khâm vạch trần bí mật, mặc dù Nam Hải kiếm phái bị diệt nhưng vẫn còn có không ít thân bằng cố cựu đi lại trên giang hồ, một khi tin tức truyền ra nhất định tìm y báo thù. Hiển nhiên Tần Lâm chấp chưởng Đông Xưởng sẽ không che chở cho y, vì vậy tên này vắt giò lên cổ bỏ chạy suốt đêm.
- Tên này quả thật là lòng lang dạ sói!
Tần Lâm hừ lạnh một tiếng, hôm qua sau khi hắn trở về phủ, mới biết được hành vi âm hiể ác độc của Thôi Quảng Vi qua lời kể của Tào Thiếu Khâm. Kết quả chậm một bước, bị tên này thừa dịp loạn bỏ trốn.
Tào Thiếu Khâm cùng Vũ Hóa Điền liếc mắt nhìn nhau, đồng thời khom người ôm quyền:
- Thuộc hạ nguyện lĩnh mệnh truy tung tập nã, kết liễu tên khốn kiếp này thay Đốc Chủ!
Nghĩ tới chuyện Đốc Chủ nghĩ, làm chuyện mà Đốc Chủ muốn. Hai người này vốn là tai sai ác độc dưới quyền Phùng Bảo, hiện tại chuyển sang trung thành với Tần Lâm, hơn nữa trung thành gấp mười lần Phùng Bảo.
Phùng Bảo chỉ cho bọn họ vinh hoa phú quý, nhưng Tần Lâm cho bọn hắn chính là sinh mạng mới! Huống chi hai người đều không nghi ngờ chút nào, Tần Lâm có thể cho, cũng có thể thu hồi hết thảy tất cả bất cứ lúc nào.
Tần Lâm lắc đầu một cái:
- Hai người các ngươi thay ta thanh lý từ trên xuống dưới Đông Xưởng một lượt, phải làm sao điều khiển như ý như cánh tay, không thể có chút ngưng trệ nào mới được! Về phần kẻ tiểu nhân ti tiện như Thôi Quảng Vi, muốn lấy tính mạng nho nhỏ của y, cũng không cần tới bộ hạ bản đốc đích thân xuất thủ. Lưu Tam Đao, lão lấy danh nghĩa ta viết một phong thư cho Thành Thiết Hải...
Nói tới chỗ này, trên mặt Tần Lâm lộ ra nụ cười xấu xa âm trầm lạnh lẽo, ngay cả Tào Thiếu Khâm và Vũ Hóa Điền cũng cảm thấy hơi rét lạnh trong lòng, thầm nhủ quả nhiên Tần Đốc Chủ tàn nhẫn ác độc, kết quả của tên Thôi Quảng Vi kia ắt sẽ hết sức thê thảm.
Quả nhiên chân tướng vụ án Nam Hải kiếm phái bị sát hại cả nhà hai mươi năm trước, thông qua Sơn Đông đại hào Thành Thiết Hải truyền khắp giang hồ, nhất thời kích thích quần hùng công phẫn. Không chỉ có truyền nhân và thân bằng cố cựu Nam Hải kiếm phái, còn có thật nhiều đại hiệp, thiếu hiệp, nữ hiệp, hiệp cái, hiệp tăng, hiệp đạo… sinh lòng chính nghĩa diệt gian tà, khắp thiên hạ đuổi giết Thôi Quảng Vi.
Tên này không còn được Đông Xưởng che chở, lập tức trở thành con chuột qua đường, trốn chui trốn nhủi sống không bằng chết. Sau đó rốt cục bị cừu gia bắt lại, bị giết vô cùng thê thảm, quả thật là thiên đạo tuần hoàn báo ứng chẳng sai.
Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền phụng mệnh Tần Lâm, ra sức chỉnh đốn Đông Xưởng.
Trước Tần Lâm ở Đông Xưởng cũng có Hoắc Trọng Lâu cùng Lưu Tam Đao làm tâm phúc, Hoắc Trọng Lâu dũng mãnh tinh tiến, Lưu Tam Đao lão thành trì trọng, nhưng vào thời Phùng Bảo hai người bọn họ lại không phải là nhân vật cầm đại quyền.
Đông tập sự xưởng là cơ quan đặc vụ cao nhất triều Đại Minh, từ trước tới nay toàn là do quyền yêm nắm trong tay. Thủ đoạn ác độc, hung hiểm dị thường, làm người trong giang hồ nghe thấy phải biến sắc, còn hiệu quả hơn cả khiến cho trẻ con khóc đêm phải nín.
Nhân vật trong Đông Xưởng từ sai dịch nhỏ nhất đến Chưởng Ban Lĩnh Ban, không hề có loại người nào được coi là hiền lành lương thiện. Cho dù là có cũng bị ảnh hưởng trở nên lòng dạ độc ác, hoặc bị chèn ép thanh toán, bị người khác nuốt chửng cả da lẫn xương.
Cho nên mặc dù Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao là nhân vật nổi bật trong Đông Xưởng, nhưng vẫn không đủ hung, không đủ độc, không trấn áp được cục diện.
Tào Thiếu Khâm và Vũ Hóa Điền lại khác, bọn họ đã từng là Từ Tước Từ Chưởng Hình, Trần Ứng Phượng Trần Lý Hình năm xưa, hết sức hung tàn, nanh ác, ác độc, âm hiểm.
Từ Tước và Trần Ứng Phượng có được tất cả phẩm chất ‘ưu tú’ nhất trong toàn Đông Xưởng, hai người bọn họ chính là A Tu La thống soái quần ma. Nếu như nơi này là địa ngục, hai người bọn họ chính là Diêm Vương gia.
Lĩnh Ban Chưởng Ban Đông Xưởng có thể so với âm ty phán quan, Dịch Trưởng sai dịch coi như ngưu đầu mã diện, có thể sính hung làm ác trước mặt người bình thường. Nhưng nếu như gặp phải Diêm Vương gia, vậy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dập đầu.
Huống chi năm xưa Từ Tước và Trần Ứng Phượng chấp chưởng Đông Xưởng trong thời gian dài, bây giờ biến thân Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền, biết rất rõ ràng sư thừa lai lịch, võ công lộ số, tâm tính phẩm chất, thậm chí còn cả những điều bí mật của đám sai dịch. Đối với đám sai dịch thật sự là muốn vo tròn bóp méo thế nào cũng được, không ai có thể trốn thoát khỏi ma chưởng hai người bọn họ.
Ác nhân tự có ác nhân trị, nếu không phải hai người này là đại hung đồ, đám sai dịch Đông Xưởng há có thể cúi đầu xếp tai trước mặt Tần Lâm!?
Không ít người nhìn ra chỗ tương tự giữa Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền và Từ Tước, Trần Ứng Phượng, lại liên tưởng đến thời gian trước hai dư nghiệt Phùng đảng bị giam cầm đột nhiên tự vận, càng nhìn càng cảm thấy nghi hoặc, bèn dùng lời lẽ quanh co khéo léo hỏi han.
Dựa theo Tần Lâm chỉ thị, lời nói của Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền tuy không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, tạo ra một màn sương mù mê hoặc. Tuy vậy trong lòng đám sai dịch Đông Xưởng lại biết rõ ràng, vì vậy càng thêm kính sợ đối với Tần Lâm: làm cho hai vị Đại nhân Từ Trần thay hình đổi dạng, lấy diện mạo hoàn toàn bất đồng rời núi lần nữa, thủ đoạn bực này quả thật làm người ta không thể tưởng tượng nổi!
Tần Lâm lại cất nhắc Sử Văn Bác, Thạch Ích Cách, Đường Vĩ năm xưa vốn có dính dấp với Phùng đảng, lại thêm những nhân vật không hài lòng Hình Thượng Trí, gần đây bị y chèn ép, hết thảy đều được nhận chức Khoa Quản Sự
Rất nhanh Đông Xưởng đã hoàn toàn đổi sang họ Tần, bất kể sai dịch, Đương Đầu hay Ty Phòng, Chưởng Ban, Lĩnh Ban, thấy Tần Lâm đều tỏ vẻ nơm nớp lo sợ, ánh mắt còn toát ra vẻ nóng bỏng, hy vọng được Đốc Chủ thưởng thức, từ nay một bước lên trời.
Hình Thượng Trí tuyệt không cam lòng bị đuổi ra khỏi cửa như vậy, y nghĩ hết biện pháp muốn vạch trần mặt mũi thật của Tào Thiếu Khâm và Vũ Hóa Điền, trước sau mời bọn Trương Tôn Nghiêu, Nghiêm Thanh, Khâu Tranh canh ngoài cửa Đông Xưởng, hoặc là làm bộ vô tình gặp được giữa đường, mục đích là nhận diện hai người này.
Phải biết năm xưa Từ Tước và Trần Ứng Phượng uy chấn kinh sư, những người này đã hết sức quen thuộc diện mạo bọn họ.
Nhưng kết quả làm cho Hình Thượng Trí nhiều lần thất vọng, bởi vì bọn Nghiêm Thanh không thể không thừa nhận, Tào Thiếu Khâm và Vũ Hóa Điền hoàn toàn là hai khuôn mặt xa lạ, không những không tìm được cái bóng của Từ Tước và Trần Ứng Phượng, ngay cả ấn tượng cũng không có một chút.
Đến sau đó, ngay cả cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu cũng lấy danh nghĩa Xưởng Vệ hợp tác phá án, chạy đến Đông Xưởng đi dạo một vòng, bị Tào Thiếu Khâm và Vũ Hóa Điền lừa gạt xoay vòng vòng một phen. Tên này cũng hết sức mặt dày, nhìn chằm chằm hai người bọn họ không chớp mắt, trầm tư suy nghĩ.
Cuối cùng rốt cuộc vẫn là Lưu Thủ Hữu lão luyện, nhìn ra mấy phần đầu mối, y nói với Hình Thượng Trí như vầy:
- Từ thân hình dáng đi, nhất là ánh mắt quen thuộc đó, bản Đô Đốc dám khẳng định hai người này chính là Từ Tước và Trần Ứng Phượng! Nhưng không biết tên Tần Lâm kia dùng thủ đoạn gì biến bọn họ thành bộ dáng bây giờ, đã thay hình đổi dạng biến thành hai người khác... Hình Chưởng Hình, thứ cho bản Đô Đốc không thể ra sức.
Vào thời này không hề có khái niệm chỉnh dung, từ trước tới nay chưa từng có ai làm chuyện thay đổi dung mạo. Chỉ có Tôn Hầu Tử trong Tây Du ký có bảy mươi hai phép thần thông mới có thể hóa thành người khác. Cho nên dù Lưu Thủ Hữu lão mưu thâm toán, Hình Thượng Trí cũng không phải bất tài, rốt cục cũng không nghĩ ra Tần Lâm đã giở trò gì, càng không tìm được bất kỳ chứng cớ nào.
Phải biết những bản lãnh như giám định vân tay, phục hồi dung mạo từ đầu lâu… chỉ có bản thân Tần Lâm nắm được. Lục Viễn Chí cũng chỉ biết chút đỉnh bên ngoài, người khác muốn tra xét là không thể nào.
Tần Lâm chính là tính đúng điểm này, mới không chút kiêng kỵ để Tào Thiếu Khâm và Vũ Hóa Điền ra mặt trợ giúp mình nắm Đông Xưởng trong tay. Thậm chí để cho chuyện này trở thành bí mật công khai một nửa ở nội bộ Đông Xưởng, dùng phương thức mập mờ thần bí như vậy để chấn nhiếp những kẻ hai lòng.
Tới đây Hình Thượng Trí đã bó tay hết cách, nghe lời của Lưu Thủ Hữu càng muốn hộc máu hơn. Biết rõ hai người kia chính là Từ Tước và Trần Ứng Phượng dư nghiệt Phùng đảng, vạch trần bọn họ là có thể làm cho Tần Lâm đại bại thua thiệt, nhưng trớ trêu thay lại là vô kế khả thi.
- Có lẽ, Hình Chưởng Hình còn có cơ hội.
Lưu Thủ Hữu nở một nụ cười cao thâm khó lường vuốt râu, ghé vảo bên tai Hình Thượng Trí thấp giọng nói:
- Ngươi cảm thấy sĩ lâm thanh lưu sẽ ngồi nhìn võ thần may mắn thăng tiến nắm trong tay Đông Xưởng sao?
Mắt Hình Thượng Trí lập tức sáng lên.
-----------
Lưu Thủ Hữu không hổ là hậu nhân danh thần, quả nhiên như y nói, khi Tần Lâm thẳng tay chỉnh đốn lại Đông Xưởng, thế lực dần dần trở nên thăm căn cố đế hết sức vững vàng, dòng nước ngầm kinh sư cũng bắt đầu chuyển động.
Nhà Cố Hiến Thành ở hẻm Xà Gia, khách nhân ngồi chen chúc trong đại đường. Hộ bộ Thị Lang Dư Mậu Học, Chiêm Sự Phủ Hữu Tán Thiệnn Triệu Dụng Hiền, Chiêm Sự Phủ Hữu Trung Doãn Ngô Trung Hành… những người này đã từng chịu đình trượng dưới thời Trương Cư Chính, có được đại danh tam đại mạ tướng (chuyên mắng chửi). Hiện tại Đô Sát viện giám sát Ngự Sử Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực, thân là hậu khởi chi tú trở thành tam đại mạ tướng mới, tất cả đang ngồi đủ mặt nơi này.
Biết được địa vị Tần Lâm ở Đông Xưởng ngày càng vững chắc, rốt cục Cố Hiến Thành không nhịn được cầm gươm ra trận. Tay trái y vịn ngọc đái ngang hông, tay phải vung vẩy, giọng nói dõng dạc hào hùng:
- Tần tặc là con rể gian tướng Giang Lăng, quả thật là mèo mả gà đồng một bọn với đám quyền gian Giang Lăng đảng, xuất thân võ thần nịnh nọt may mắn mà chưởng Đông Xưởng, quả thật là mối nguy cho quốc triều. Chúng ta là người đọc sách thánh hiền, tự xưng là trực thần can gián, há có thể ngồi nhìn gian nịnh đắc thế? Lại bộ Nghiêm Thiên Quan, Hộ bộ Vương Đại Tư Đồ đã chỉ thị, bằng lòng giúp chúng ta một tay!
Địa vị Nghiêm Thanh, Vương Dụng Cấp quá lớn, thân là Bộ Đường Thượng Thư không tiện tới chung với đám thanh lưu ngôn quan này, Cố Hiến Thành phải chạy tới chạy lui ra sức.
Giang Đông Chi lập tức vỗ án:
- Tất cả một lòng, há để cho gian nịnh lộng hành như vậy! Giang mỗ lập tức dâng thư đạn hặc Tần tặc mười tội lớn.
Về phần rốt cuộc là mười tội nào, thật ra thì Giang Đông Chi vẫn chưa nghĩ ra. Y nói ra trước để gia tăng khí thế mà thôi, sau khi trở về sẽ từ từ suy nghĩ.