Cẩm Y Vệ

Chương 969: Đông Xưởng Tranh Phong




Có thân binh sai dịch đưa gương tới, Từ Tước, Trần Ứng Phượng soi qua cũng không dám tin sờ sờ mặt:

- Đây... Đây là ta sao?

Trời ơi, ngay cả giọng nói cũng đã thay đổi, Tần Lâm đã dùng dao chỉnh sửa dây thanh quản bọn họ.

Tần Lâm chắp tay sau lưng, ung dung nhàn nhã mỉm cười:

- Từ nay về sau các ngươi sẽ không còn là Từ Tước, Trần Ứng Phượng ngày xưa nữa, các ngươi muốn làm gì, vậy thì thuận tiện rất nhiều!

- Đúng đúng, chúng ta không còn là Từ Tước và Trần Ứng Phượng.

Hai vị này nhất tề gật đầu, chợt phục lạy xuống:

- Tần Đốc Chủ là phụ mẫu tái sanh hai ta, nguyện trọn đời đi theo hầu hạ, kính xin Đốc Chủ ban tên cho!

Ban tên cho? Tần Lâm chưa chuẩn bị chuyện này, sau khi đảo mắt vài vòng bèn nhàn nhạt nói:

- Như vậy, sau này Từ Tước gọi là Tào Thiếu Khâm, Trần Ứng Phượng gọi là Vũ Hóa Điền đi.

Dường như hai cái tên này rất uy phong, hai người bọn họ đều tỏ vẻ hài lòng. Bất quá vì sao Tần Đốc Chủ xoay người sang bên cạnh len lén cười thầm như vậy?!

(Tào Thiếu Khâm là nhân vật trong phim Long Môn khách sạn do Chân Tử Đan đóng, Vũ Hóa Điền là nhân vật trong phim Long Môn Phi Giáp do Trần Khôn đóng, cả hai đều là thái giám Đông Xưởng, Tây Xưởng.)

-----------

Bên trong Đông Xưởng âm u mang theo sát khí nhàn nhạt, các vị Khoa Quản Sự, Chưởng Ban, Lĩnh Ban, Ty Phòng, Dịch Trưởng, sai dịch, xếp hàng từ trong đại đường kéo dài ra đến ngoài sân. Ai nấy đều mặc áo nâu giống nhau, đông như kiến, sắc mặt ai cũng hung thần ác sát không phải là hiền.

- Hình Chưởng Hình giá lâm!

Thanh âm kéo dài từ ngoài cửa truyền vào.

Rào rào một trận, chúng sai dịch đồng loạt quỳ một gối xuống hô to:

- Thuộc hạ tham kiến Chưởng Hình Thiên Hộ!

Hình Thượng Trí đầu đội ô sa không cánh gắn ngọc, mặc áo nâu ngang nhiên tiến vào. Đám tâm phúc Chưởng Ban Khoa Quản Sự Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi tiền hô hậu ủng, dáng vẻ vô cùng uy phong lẫm lẫm.

Sau khi đi thong thả tới bên trái công án giữa đại đường, Hình Thượng Trí vén áo bào lên, đường hoàng ngồi xuống, lúc này mới hắng giọng nói:

- Các huynh đệ cực khổ, đứng lên đi.

- Tạ Chưởng Hình!

Chúng sai dịch cùng kêu lên, thanh âm chấn động ngói trên nóc nhà.

Hình Thượng Trí quét mắt nhìn mọi người trong sân, hài lòng gật đầu một cái, sau đó lấy ánh mắt thăm dò nhìn về phía một vị trung niên bên cạnh.

Người này vận mũ đỉnh nhọn áo nâu giày da trắng, thân phận là Dịch Trưởng lại xưng Đương Đầu, thuộc về quan lại Đông Xưởng trung hạ cấp, nhưng ánh mắt vừa chạm vào mắt Hình Thượng Trí, khẩu khí ngược lại rất lớn:

- Lão gia nhà ta không nhìn lầm người, Hình Chưởng Hình quả nhiên là một viên hổ tướng, xử lý Đông Xưởng đâu vào đấy.

- Trương lão ca quá khen, quá khen.

Hình Thượng Trí luôn miệng khiêm tốn, ngoài mặt lộ vẻ đắc ý, sau lưng Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi trao đổi ánh mắt với nhau, sắc mặt tỏ vẻ vinh dự lây bằng hữu.

Đương Đầu họ Trương này gọi là Trương Xuân Duệ, thân phận chân thật là quản sự tâm phúc trong phủ của Trương Kình, Đương Đầu chỉ là danh nghĩa, thật ra thì rất khi ít đến Đông Xưởng.

Lần này y đột nhiên đại giá quang lâm, cũng không khó đoán được nguyên nhân sau lưng: Trương Kình muốn xem thử Hình Thượng Trí có khống chế vững vàng Đông Xưởng thay mình hay không.

Tần Lâm tráo đổi Từ Tước, Trần Ứng Phượng mang đi, Hình Thượng Trí tốn một thời gian tra tìm tung tích hai người này, hoặc là chờ đợi Tần Lâm có điều cử động, hy vọng có thể mất bò mới lo làm chuồng.

Kết quả hai người kia vào Tần phủ không hề ra nữa, Hình Thượng Trí vô kế khả thi, chuyện lớn như vậy y không dám tiếp tục che giấu mãi, chỉ đành phải nhắm mắt hồi báo Trương Kình.

Trương Kình âm trầm không nói nửa lời, ngày thứ hai Trương Xuân Duệ liền tìm tới cửa. Trương Kình không lo lắng về Từ Tước và Trần Ứng Phượng, bởi vì hai người bọn họ đã biến thành chuột qua đường, cả đời không thể xuất đầu lộ diện được nữa, Trương Ty Lễ lo lắng là lực khống chế của Hình Thượng Trí ở Đông Xưởng.

Có thể thay Trương Ty Lễ canh chừng Đông Xưởng, tương lai ắt sẽ không thiếu phần lợi ích, nếu không thể làm được nói không chừng sẽ phải lập tức thay người khác.

Hình Thượng Trí không dám chậm trễ, lập tức phái ra tâm phúc đắc lực nhất, dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất nói rõ ai mới là chủ nhân Đông Xưởng chân chính ở trước mặt Trương Xuân Duệ.

Bây giờ, cuối cùng có thể thở phào rồi.

Được voi đòi tiên, đoán chừng chủ tử sẽ không thay ngựa giữa dòng, tâm tư Hình Thượng Trí hoạt động tích cực trở lại. Nhìn công tọa trống giữa đại đường, trong cảm giác đố kỵ lại nảy sinh mơ ước: Tần Lâm mười ngày nửa tháng cũng không tới một lần, ghế Đốc Chủ Đông Xưởng cứ trống không như vậy, dựa vào cái gì Hình mỗ chỉ có thể ngồi ở bên trái, không thể ngồi được vị trí chính giữa?

Nếu như là Trương Kình, Trương Thành làm Đốc Công Đông Xưởng, dĩ nhiên Hình Thượng Trí không dám, cũng sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng Tần Lâm xuất thân võ thần lại đảm nhiệm vị trí Đốc Chủ Đông Xưởng, tâm tư Hình Thượng Trí khó tránh khỏi nảy sinh mơ ước, đây cũng là một trong những nguyên nhân y thường xuyên đối đầu với Tần Lâm.

Đột nhiên có tiếng vó ngựa chạy như bay từ xa đến gần, thần sắc mọi người tại trường đều lộ vẻ kinh ngạc: ai dám cỡi ngựa chạy bên ngoài nha môn Đông Xưởng?

Sai dịch giữ cửa thông báo với giọng kinh ngạc:

- Đốc, Đốc Chủ giá lâm...

Chúng Chưởng Ban, Đương Đầu cũng hết sức kinh ngạc, đêm đó Hoắc Trọng Lâu và Lưu Tam Đao xông vào địa lao Đông Xưởng, tiếp theo Từ Tước và Trần Ứng Phượng bị nhốt tự vận bỏ mình. Ngày hôm sau Tần Đốc Chủ tới lộ mặt một lần, từ đó về sau chưa từng tới Đông Xưởng nữa, hôm nay là ngọn gió nào đưa lão nhân gia tới đây?

Hừ! Hình Thượng Trí lạnh lùng hừ một tiếng, vững vàng ngồi ở sau công án, cũng không có ý đứng dậy chào đón, Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi thảy đều bất động, trên mặt nở một nụ cười lạnh.

Tần Lâm cũng đang cười, là cười tự tin, cười hài hước. Hắn mặc giang nha hải thủy đại hồng mãng bào, đầu đội ô sa không cánh, lưng đeo cửu long ngọc đái, yêu bài ngà voi, lộ ra khí phái quý quan triều đình.

Được đám sai dịch Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực tiền hô hậu ủng, giữa đồng phục áo nâu của sai dịch Đông Xưởng, cẩm bào ngọc đái của Tần Lâm trở nên nổi bật vô cùng, khiến cho người ta cảm thấy trước mắt sáng lên.

Đám sai dịch đứng dưới đường có vẻ lúng túng không biết làm sao, mặc dù có hơn phân nửa nhìn sắc mặt Hình Thượng Trí màm hành sự, nhưng dù sao cũng là Đốc Chủ Đông Xưởng giá lâm, chẳng lẽ còn có thể giữ nguyên dáng vẻ trước đó?

Đám sai dịch xếp hàng đứng trong đại đường, kẻ càng đứng trước quan chức càng cao. Càng tới gần cửa là đám Đương Đầu, sai dịch, không ít người xôn xao, quay đầu lại nhìn xem Hình Thượng Trí chỉ thị như thế nào.

Khóe miệng Tần Lâm khẽ nhếch nở một nụ cười, đám sai dịch bên dưới không chịu nổi, toát mồ hôi lạnh toàn thân, đầu gối mềm nhũn ra, mắt thấy sẽ phải quỳ xuống đình tham.

- Ha ha ha, mọi người ngây người ra như vậy làm gì?

Hình Thượng Trí đầy mặt gió Xuân từ đại đường đi ra, sải bước tiến nhanh về phía Tần Lâm, vừa đi vừa mắng:

- Đám nhãi con chết tiệt này, các ngươi cho rằng mình là ai vậy, còn không mau hành lễ với Tần Đốc Chủ?

Chúng sai dịch như được đại xá, nhất tề quỳ xuống tung hô:

- Thuộc hạ cung nghênh Tần Đốc Chủ!

Hình Thượng Trí đi lên trước nhìn Tần Lâm chắp tay một cái, quay đầu lại mắng:

- Đám con cháu loài rùa các ngươi, đừng cho rằng Tần Đốc Chủ trẻ tuổi hơn các ngươi mà dễ nói chuyện. Quả thật không biết trời cao đất rộng, dám khinh lờn Đốc Chủ, lão gia ta không tha cho các ngươi!

Có thể làm được Chưởng Hình Thiên Hộ, Hình Thượng Trí cũng không phải là hạng người kém cỏi tầm thường, lời nói này hết sức đường đường chính chính, bất kể là ai cũng cho rằng y đang duy trì quyền uy cho Tần Lâm. Nhưng trong giọng điệu y mang thâm ý hết sức rõ ràng, y mới nghiễm nhiên là chủ nhân chân chính Đông Xưởng này.

Nghe y nói lời này, chúng sai dịch còn không chịu hành lễ với Tần Lâm mới là lạ.

Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi cũng đi theo sau nhìn Tần Lâm chắp tay, trong lòng đã trở nên hồi hộp, Trương Xuân Duệ do Trương Kình phái tới kia cũng cười âm hiểm liên tiếp, mới vừa rồi chẳng qua là thấy lực chưởng khống của Hình Thượng Trí như vậy, còn cảm thấy không thỏa đáng, lần này va chạm chính diện với Tần Lâm, rốt cục Đông Xưởng theo họ gì đã rất rõ ràng.

Tần Lâm cười cười, rất tự nhiên vỗ vỗ vai Hình Thượng Trí:

- Thỉnh thoảng bản đốc mắc chút bệnh xoàng, bao nhiêu chuyện trong ngoài Đông Xưởng này đều do Hình Chưởng Hình dốc hết toàn lực xử lý, quả thật cực khổ vô cùng. Bây giờ rốt cục bản đốc đã khỏi bệnh, có thể đích thân xử lý mọi việc, nay về sau Hình Chưởng Hình có thể nhiều nghỉ ngơi một chút.

Nụ cười Hình Thượng Trí lập tức cứng đờ, lời này của Tần Lâm bề ngoài mềm mỏng, nhưng thâm ý trong đó hết sức nham hiểm, bảo y nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng quản chuyện khác.

Đám sai dịch Đông Xưởng toàn là những kẻ tinh minh, nghe ra giọng nói Đốc Chủ bất đồng dĩ vãng, chẳng lẽ là…

Tần Lâm không nhanh không chậm đi thong thả vào đại đường, bọn Hoắc Trọng Lâu, Lục Viễn Chí theo sát phía sau, trong đó có hai người lạ mặt làm như vô ý quét qua mặt Hình Thượng Trí.

Hình Thượng Trí nhất thời nghe tim mình như chìm xuống, ánh mắt của hai người kia hết sức đáng sợ, âm lãnh, tàn nhẫn, bạo ngược, ác độc, mang đến cho y một cảm giác đã từng quen biết.

Chẳng lẽ trước kia đã từng quen biết? Hình Thượng Trí cau mày khổ sở nhớ lại, nhưng hoàn toàn không tìm được một chút xíu đầu mối giữa biển ký ức mênh mông.

Tần Lâm đi tới bên cạnh công tọa chính giữa đại đường, vỗ vỗ lưng ghế, lại quét nhìn phía dưới một vòng, cuối cùng dừng ở trên mặt Hình Thượng Trí, lúc này mới ung dung điềm tĩnh ngồi xuống, nụ cười của hắn tự tin mà thoải mái. Trong mắt chúng sai dịch Đông Xưởng, vào giờ phút này sắc mặt Hình Thượng Trí buông lỏng hơn mới vừa rồi lại càng thêm phách lối, dường như đang nói cho mọi người biết: lão tử mới là Đốc Chủ Đông Xưởng, chỉ có lão tử có thể ngồi vị trí này!

- Giới thiệu một chút, hai vị huynh đệ bản đốc mang đến từng lập được công lớn ở Đông Hải, Mạc Bắc, vốn là thân phận Cẩm Y Vệ, bây giờ bản đốc điều hai người bọn họ đến Đông Xưởng này phụng chức.

Tần Lâm vẫy vẫy tay, chỉ hai người lạ mặt:

- Vị này là Tào Thiếu Khâm, vị này là Vũ Hóa Điền, tương lai mọi người hãy thân thiết với nhau hơn.

Tào Thiếu Khâm và Vũ Hóa Điền nhìn các vị sai dịch chắp tay một cái, trong lòng hai người đều cảm khái muôn phần, thế nào cũng không nghĩ tới cuộc đời này còn có thể đứng ở trên đại đường Đông Xưởng này.

Đông Xưởng Cẩm Y Vệ phải thi hành rất nhiều nhiệm vụ bí mật, có Đốc Chủ hoặc là quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty đích thân bố trí nhân sự sắp xếp hồ sơ, chuyện này cũng không có gì kỳ quái, chúng sai dịch bèn đáp lễ với bọn họ.

Hình Thượng Trí lẩm bẩm trong lòng, giả vờ cười hỏi:

- Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, hai vị huynh đệ này là Tần Đốc Chủ đích thân cất nhắc, nhất định thân thủ bất phàm. Không biết Đốc Chủ chuẩn bị bổ nhiệm chức vị gì, hạ quan cũng tiện làm thủ tục, an bài sự vụ cho hai vị ấy?

Tần Lâm như không có chuyện gì xảy ra nói:

- Chưởng Hình Thiên Hộ và Lý Hình Bá Hộ đã có người... Vậy thì Sửu Khoa và Dần Khoa Quản Sự đi.

Cái gì? Hình Thượng Trí giận đến sắc mặt biến thành màu đen, Sửu Khoa và Dần Khoa Quản Sự đều là tâm phúc của y, câu nói đầu tiên của Tần Lâm đã muốn giành vị trí. Hơn nữa theo ý hắn dường như Chưởng Hình Thiên Hộ là mình cũng phải cút đi, nhường lại vị trí cho hắn.

Hình Thượng Trí đè nén lửa giận chắp tay một cái:

- Thuộc hạ cho rằng Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa cũng không có lỗi gì, không thích hợp đổi vị trí. Có thể an bài vị trí khác cho hai vị huynh đệ mới, mặc dù có công lớn nhưng dù sao cũng mới vào Đông Xưởng, tựa hồ nhậm chức Dịch Trưởng sẽ thích hợp hơn.

Hình Thượng Trí vừa dứt lời vừa lặng lẽ làm dấu tay ra hiệu.

Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa lập tức kêu to:

- Tần Đốc Chủ xử lý bất công, chỉ dùng thân tín. Chúng ta vất vả mấy chục năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, vì sao lại phải nhường vị trí cho người mới?

Trong đám sai dịch mười tên có hết tám nghe lệnh của Hình Thượng Trí, nhất thời không ít người lên tiếng phụ họa ầm ầm, bên trong đại đường Đông Xưởng quân tình hung hãn, sóng âm cơ hồ muốn lật tung nóc nhà.

Trương Xuân Duệ cười hì hì nhìn cảnh tượng này, hận không được lập tức đánh nhau mới thỏa. Tần Lâm kém cỏi bất tài, bị thuộc hạ ép bức như vậy, nếu tin này truyền vào trong triều hẳn sẽ rất thú vị.

Tần Lâm khẽ ừm một tiếng, nhướng mày từ chối cho ý kiến, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa cho là Tần Lâm vô kế khả thi, lại bước về phía công tọa một bước, khí thế hung hăng ép tới, nghiến răng nghiến lợi như muốn nuốt chửng Tần Lâm.

- Ôi, vì sao lại nói như vậy…

Hình Thượng Trí giả vờ gấp gáp, dùng lời khéo léo khuyên giải:

- Tần Đốc Chủ, chúng giận khó phạm, ngài xem có nên thu hồi mệnh lệnh hay không?

- Ha ha ha…

Tần Lâm đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, thình lình thu tiếng cười lại:

- Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền, người khác thấy các ngươi không đủ phân lượng, vậy hãy để cho bọn họ mở rộng tầm mắt đi.

Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền vượt qua đám người bước ra, phân ra tả hữu đứng hai bên công án Tần Lâm, tay giấu trong tay áo cười âm hiểm, sắc mặt toát ra vẻ tàn độc.

Đám sai dịch Đông Xưởng đang ồn ào huyên náo nhất thời sửng sốt, thầm nhủ ánh mắt hai vị này vô cùng lợi hại, giống như có hai ngọn quỷ hỏa âm u nằm trong đồng tử, khiến cho người ta nhìn thấy phải kinh hoảng.

Hình Thượng Trí giật nảy mình, thầm nhủ trong lòng vì sao cảm thấy dường như đã từng quen biết hai người kia… Thế nhưng y vắt hết óc suy nghĩ, trong ký ức lại hoàn toàn không có dung mạo của hai người này. Thôi, đã làm phải làm tới cùng, hôm nay cứ việc làm cho lớn chuyện.