Trương Tử Huyên và Từ Văn Trường lập tức phản bác, Tần Lâm thân là Đốc Chủ Đông Xưởng, muốn chiêu lãm nhân tài làm chuyện dơ bẩn thay mình thật ra không khó. Cao thủ nhất lưu trên chốn giang hồ cũng có không ít người ham mê công danh, đồng thời võ công Hoắc Trọng Lâu và Lưu Tam Đao cũng rất cao cường, bất kể dùng người nào cũng không nguy hiểm bao nhiêu so với trọng dụng Từ Tước Trần Ứng Phượng.
Hai vị này đã bị Vạn Lịch ghi hận trong lòng, bệ hạ và các vị triều thần quên bẵng bọn họ chẳng qua là vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện rối rắm, lại thêm Phùng đảng đã bị thanh trừ triệt để, hai người bọn họ đã trở thành cọp chết. Nếu quả thật thả bọn họ ra, cọp chết sống lại, hừ hừ, hãy chờ bị quần hùng hợp nhau tấn công đi!
- Mạo hiểm nhỏ, ích lợi nhận được sẽ rất nhỏ. Mạo hiểm lớn, ích lợi nhận được cũng sẽ rất lớn.
Tần Lâm nói với bọn họ như vậy, rốt cục cũng nói rõ ra kế sách của mình.
Trương Tử Huyên, Từ Văn Trường nghe thấy phương pháp chưa bao giờ nghe này, rất là giật mình, ai nấy lộ vẻ nửa tin nửa ngờ, dù sao từ trước tới nay chưa có ai làm như vậy.
-----------
Sau khi Từ Tước và Trần Ứng Phượng được cứu ra địa lao bèn chui thẳng vào trong phòng bên cạnh ao ở hậu hoa viên phủ Tần Lâm. Hai người bọn họ cũng vô cùng ngoan ngoãn, không bước ra khỏi cửa nửa bước, mỗi người chiếm một gian bên trong ba gian phòng, bình thường tụ tập ở phòng khách chính giữa hóng gió phơi nắng.
Từ Tước đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế trước cửa sổ, híp mắt lim dim, vẻ mặt nhàn nhã tự tại.
Lão bằng hữu Trần Ứng Phượng lại biết chắc chắn y không sảng khoái thoải mái giống như ngoài mặt.
Từ trong tù đi ra liền tắm rửa, kế tiếp mấy ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cả hai mập lên trông thấy. Ngoại trừ không thể ra cửa, còn lại vô cùng thoải mái thư thái. Huống chi cho dù là không thể ra cửa, nơi này gió Xuân đưa hương hoa thơm ngát tới, so với địa lao âm u ẩm ướt đã là từ địa ngục lên tới thiên đường.
Bất quá Chưởng Hình Thiên Hộ đã từng làm mưa làm gió, tay cầm đại quyền sinh sát Đông Xưởng, há có thể cam lòng sống cuộc sống của phú gia ở nơi này?! Bên dưới bề ngoài bình tĩnh của y, trong lòng đã dậy sóng trùng trùng.
- Từ Đại ca, chẳng lẽ huynh thật sự cam tâm tình nguyện sống ở chỗ này sao?
Rốt cục Trần Ứng Phượng không nén được tức giận, đi tới trước người Từ Tước, ngoẹo đầu nhìn bạn cũ.
- Tránh ra, ngươi che mất ánh mặt trời rồi.
Từ Tước phất tay một cái, ung dung chậm rãi nói giữa vẻ kinh ngạc của Trần Ứng Phượng:
- Nơi này có gì không tốt, trong địa lao có thể có ánh mặt trời như vậy sao, có hoa thơm như vậy cho ngươi ngửi sao?
Dứt lời Từ Tước còn hít một hơi thật sâu, chưa mất đi sẽ không biết quý giá, đã từng là Chưởng Hình Thiên Hộ Đông Xưởng, rượu ngon gái đẹp, bảo mã hương xa, muốn cái gì không có. Lúc này y tranh thủ phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp, có thể hít thở không khí trong lành.
Trần Ứng Phượng tức giận vô cùng, chỉ ra bên ngoài nói:
- Từ lão ca, ngươi nói nhảm gì vậy, chúng ta bị nhốt cả đời ở chỗ này, bị một đám nha đầu sai dịch trông coi, chẳng phải là khổ sở lắm sao?
- Này, tỷ muội chúng ta cũng không phải là trông coi các ngươi.
Nữ binh Giáp nghe Trần Ứng Phượng gầm thét, liền bĩu môi.
Nữ binh Ất cười ha hả:
- Thật ra thì chúng ta là đang bảo vệ các ngươi.
- Vốn nơi này rất an toàn, bất quá vạn nhất có chuyện gì, tỷ muội ta đối phó thay các ngươi, ai bảo các ngươi không thể ló mặt?
Nữ binh Bính nói tiếp.
Tiểu Đinh cười một tiếng ngọt ngào:
- Cho nên, hai người các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời mới được…
Giáp Ất Bính không có lời gì để nói tiểu muội muội mình.
Từ Tước và Trần Ứng Phượng nghe vậy tức tối gần muốn thổ huyết, hổ lạc đồng bằng bị chó khi, Đông Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ Lý Hình Bá Hộ ngày xưa, đến bây giờ ngược lại phải nhờ mấy tiểu cô nương bảo vệ. Thế nhưng đây lại là sự thật, cho dù là bọn họ có một thân võ công nhưng lại không thể ló mặt trước người ngoài.
Bên ngoài Tần Lâm đã sắp xếp canh gác cả ngoài sáng lẫn trong tối tầng tầng lớp lớp. Bất quá vườn hoa của mình để quá nhiều sai dịch hung hăng, rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này, cho nên giao cho bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh phụ trách vòng phòng thủ trong cùng.
- Ôi, muốn ra cũng không được, rốt cục vì sao Tần Đốc Chủ lại giữ chúng ta ở đây?
Trần Ứng Phượng đấm một quyền vào tường, nhắc tới càng thêm buồn bực. Y biết rất rõ ràng, hiện tại thủ hạ Hình Thượng Trí có không biết bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm bốn phía, mình chỉ cần ra khỏi đại môn Tần phủ, nhất định không có kết quả tốt.
Từ Tước nhàn nhạt nói:
- Cũng không tới nỗi vỗ béo hai ta sau đó mang đi làm thịt, ta đoán chỉ vài ngày tới Tần Đốc Chủ cũng sẽ có điều chỉ thị.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tần Lâm và Thanh Đại, Lục Viễn Chí cùng đi tới.
Vì sao tiểu thư cũng tới đây… Giáp Ất Bính Đinh nghênh đón, bởi vì là xuất thân nha hoàn bồi gả, miệng xưng Thanh Đại là tiểu thư nhưng trong lòng không khỏi kinh ngạc, không biết vì sao Tần Lâm mang nàng tới.
Nữ y quán làm những công việc gián điệp không để cho Thanh Đại phí công nhúng tay vào. Đồng thời vị nữ y tiên này cũng không bằng lòng quản chuyện khác, cho dù cũng biết chút đỉnh công việc của Giáp Ất Bính, nhưng từ trước tới nay không nghe thấy không hỏi, dường như nàng chỉ cảm thấy hứng thú đối với y thuật.
Hôm nay Thanh Đại có hơi hưng phấn, sắc mặt còn vẻ trẻ con hơi mập hồng hào, theo thật sát bên người Tần Lâm. Rốt cục có thể sử dụng phương thức của mình làm chút chuyện giúp Tần ca ca, trong lòng nàng cũng có hơi đắc ý.
Từ Tước và Trần Ứng Phượng đều từ trong phòng ra đón, hai người cũng rất nghi ngờ, Tần Lâm dẫn theo Lục Viễn Chí cũng không có gì là kỳ quái, vì sao cũng dẫn cả phu nhân mình tới đây? Chẳng lẽ vị tiểu cô nương sắc mặt đáng yêu, còn mang nét ngây thơ con trẻ chưa hết này là kẻ chủ mưu sau màn của Tần Lâm?
Tần Lâm cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, lập tức hỏi thẳng:
- Xem ra được nghỉ ngơi mấy ngày qua, tinh thần khí sắc hai vị cũng không tệ lắm, như vậy hiện tại là lúc ta thực hiện cam kết. Các ngươi có muốn quang minh chính đại trở lại Đông Xưởng hay không, có muốn đoạt lại quyền lực mất đi hay không? Các ngươi bằng lòng trả giá cho chuyện này không?
Tới rồi! Rốt cục Trần Ứng Phượng đã chờ được ngày này, nhưng câu trả lời đã chuẩn bị sẵn của y lại nghẹn trong cổ, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Thần sắc Từ Tước trịnh trọng trầm ổn hơn lão bằng hữu, nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm chậm rãi lên tiếng nói:
- Đây chính là mong muốn của chúng ta, cầu còn không được. Nếu sự thật đúng như lời Tần Đốc Chủ nói, Từ mỗ không hề tiếc thân này!
- Các ngươi phải chịu khổ sở, thậm chí cửu tử nhất sinh thì sao?
Tần Lâm lại hỏi.
Từ Tước chém đinh chặt sắt nói:
- Muôn thác không hối hận!
Trần Ứng Phượng cũng gật đầu một cái thật mạnh.
Hiện tại Từ Tước Trần Ứng Phượng không còn bất kỳ con đường nào, cho dù là từ nay thoát đi kinh sư ẩn tính mai danh, cũng chỉ như cái xác biết đi sống không còn ý nghĩa gì cả. Muốn trở lại đường đường chính chính một lần nữa, dù là Tần Lâm bảo hai người bọn họ lên núi đao xuống biển lửa, bọn họ cũng chỉ có thể nhắm mắt xông bừa.
Được! Tần Lâm cười lạnh vỗ vỗ tay, trầm giọng nói:
- Đi theo ta.
Trong phủ có một tòa tiểu viện đã đề phòng sâm nghiêm, Hoắc Trọng Lâu, Ngưu Đại Lực dẫn dắt thân binh sai dịch phòng thủ nghiêm ngặt, thủ nơi này sánh ngang với mật thất Đông Xưởng, Bạch Hổ đại đường Cẩm Y Vệ.
Từ Tước và Trần Ứng Phượng vừa vào đã ngửi thấy mùi rượu nóng hết sức nồng nặc, tràn ngập cả nhà. Trong phòng lại càng nồng nặc hơn, dường như mặt đất và tất cả đồ dùng trong nhà đều được rượu mạnh rửa qua một lượt.
- Các ngươi có tắm không?
Tần Lâm đột nhiên hỏi.
Từ Tước và Trần Ứng Phượng hơi chần chờ, sau đó gật đầu. Ở trong ngục không thể tắm, sau khi đi ra bọn họ hận không thể tắm mỗi ngày ba lần.
- Vậy thì tốt.
Tần Lâm gật đầu một cái, bảo bọn họ tắm thay y phục mới sạch sẽ, sau đó dẫn tới bên trong một gian phòng.
Mới vừa vào Lục Viễn Chí liền run lập cập, phòng này lạnh hơn nơi khác, bởi vì bốn phía toàn là khối băng đựng trong bao tải, là vận chuyển từ hầm băng tới.
Giữa phòng bày một chiếc bàn gỗ thô, Tần Lâm chép miệng nói với Từ Tước:
- Nằm lên đó.
Từ Tước bèn làm theo.
Thanh Đại bưng ra một chén nước thuốc màu đen:
- Uống thuốc này đi.
- Đây là cái gì?
Trần Ứng Phượng không nhịn được hỏi.
- Hoa Mạn Đà La, Dương Trịch Trục, Sinh Thảo Ô... Đại khái gần như Ma Phí Tán (thuốc mê) của Hoa Đà.
Thanh Đại cười híp mắt nói, Ma Phí Tán của Hoa Đà đã sớm thất truyền, nhưng tìm dược liệu tiến hành phối chế cho ra phương thuốc có hiệu quả gần giống như vậy lại không khó khăn gì mấy.
Thật ra Từ Tước cũng không nghe giải thích, Thanh Đại còn chưa nói hết, y đã sớm ngửa cổ ực một cái, uống cạn sạch chén thuốc. Sau đó lẳng lặng nằm trên bàn, rất nhanh y có cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng tríu, ý thức càng ngày càng mơ hồ...
Thanh Đại lấy vải trắng ngâm rượu mạnh ra, lau mặt của Từ Tước hai lần.
Lục Viễn Chí mở túi công cụ, lấy ra các loại công cụ nho nhỏ như tiểu đao sắc bén luyện chế bằng thép ròng, móc câu, kẹp gắp… dùng rượu mạnh cẩn thận rửa sạch, sau đó đốt trên ngọn lửa đèn, chờ đến khi ngọn lửa tắt đi mới đưa cho Tần Lâm.
Trần Ứng Phượng cũng hít sâu một hơi khí lạnh, chỉ thấy Tần Lâm cầm đao hoa hoa đo đạc gì đó trên mặt Từ Tước.
Chẳng lẽ là muốn bắt chước Dự Nhượng hủy dung ư!? Thời Xuân Thu Dự Nhượng là gia thần Trí Bá nước Tấn, ba nước Triệu, Hàn, Ngụy cùng nhau diệt Trí thị. Dự Nhượng dùng sơn sơn lên mình, nuốt than cho câm, ngầm phục dưới cầu, mưu hành thích Triệu Tương Tử báo thù cho Trí Bá. Trần Ứng Phượng cho là Tần Lâm muốn dùng biện pháp này hủy khuôn mặt mình và Từ Tước.
Thôi vậy, hủy dung nhan vẫn còn hơn sống mãi nơi này cả đời làm cái xác biết đi. Trần Ứng Phượng cười khổ liên tục, dựa theo Tần Lâm dặn dò, y có thể ở lại cửa quan sát, nhưng không cho phép phát ra âm thanh.
Nhưng rất nhanh Trần Ứng Phượng đã phát giác chuyện có vẻ không giống như tưởng tượng của mình. Tần Lâm cũng không dùng dao rạch loạn trên mặt Từ Tước, mà là bóp miệng y há ra, đưa dao vào trong đó.
- Móc.
Tần Lâm đưa tay ra.
Lục Viễn Chí thuần thục đưa móc vào tay hắn, sau đó không biết Tần Lâm làm gì, từ góc độ Trần Ứng Phượng chỉ nhìn thấy một dòng máu đỏ tươi từ miệng Từ Tước chảy ra.
Kẹp, cương châm, kéo… cùng với rất nhiều công cụ kỳ dị không thể gọi tên được đưa vào tay Tần Lâm liên tiếp. Chỉ thấy hắn cúi người bận rộn làm gì đó trên mặt Từ Tước, có lúc đưa công cụ vào miệng, có lúc đưa vào mũi, có lúc cắt da đầu, có lúc lại rạch da xung quanh mắt…
Từ Tước đã uống Ma Phí tán lẳng lặng nằm trên bàn giống như một cỗ thi thể, dường như không hề hay biết gương mặt mình đang bị dao kéo mổ xẻ.
Cuối cùng thậm chí Tần Lâm vận dụng kềm thép, Lục Viễn Chí phụ trách mở miệng Từ Tước ra, Đốc Chủ Đông Xưởng tự mình động thủ, nhổ bốn cái răng trong cùng của y.
Thanh Đại vô cùng nhanh chóng dùng bông vải cầm máu cho Từ Tước đã mất hết tri giác. Cuối cùng nàng dùng kim khâu nhỏ như lông trâu may tất cả vết thương của Từ Tước lại. Sau đó dùng vải trắng băng bó khuôn mặt, cả đầu y thật chặt.
Trần Ứng Phượng thấy vậy trợn mắt há mồm, nếu không phải là sớm biết Tần Lâm có mưu đồ, trong thoáng chốc thậm chí y cho rằng Tần Lâm đang dụng hình với Từ Tước. Ba vị đang đứng bên cạnh bàn mổ là chuyên gia khốc hình già dặn nhất, đáng sợ nhất.
Phù… rốt cục Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, trên trán hắn đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Là một đại phu chỉnh sửa dung mạo, lần giải phẫu này quả thật không dễ dàng gì.
Kiếp trước từng có tên tội phạm bị truy nã lợi dụng đổi dung mạo để trốn truy nã, vì vậy Tần Lâm hiểu rõ một ít kiến thức của phương diện này. Thật ra thì nguyên lý là rất dễ hiểu, pháp y cũng rất quen thuộc kết cấu con người thân thể, thậm chí giải kiến thức phẫu học còn vượt qua một ít bác sĩ ngoại khoa. Có căn bản như vậy một lý thông tất cả đều thông, làm chuyện giải phẫu đổi dung mạo cũng chỉ còn lại có vấn đề kinh nghiệm và kỹ thuật.
Cũng may Từ Tước và Trần Ứng Phượng cũng không cần dung nhan đẹp đẽ, chỉ cần sửa đổi tướng mạo là được. Muốn sửa dung mạo trở nên đẹp rất khó, nhưng chỉ cần khiến cho dung mạo bọn họ trở nên khác trước, vậy thì đơn giản hơn nhiều.
Tần Lâm và Lục Viễn Chí mang Từ Tước sang một gian phòng khác, sau đó vẫy vẫy tay với Trần Ứng Phượng:
- Tới phiên ngươi!
May là Trần Ứng Phượng gan lớn, lúc này sắc mặt có cũng hơi trắng bệch. Nhưng không có cách nào khác, y nghiến răng một cái, nằm lên bàn mổ, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch Ma Phí tán trong chén.
-----------
Từ Tước và Trần Ứng Phượng đều là nhất lưu cao thủ, thân thể hết sức cường tráng, không bao lâu sau đã tới ngày vết thương lành lại tháo băng.
Tần Lâm tới xem, không cần nói Trương Tử Huyên, Từ Văn Trường, Doãn Tân Thương, Thanh Đại muốn xem thử kiệt tác của mình và Tần ca ca, ngay cả Từ Tân Di cũng tò mò tới xem thử.
Đầu Từ Tước Trần Ứng Phượng vẫn còn băng bó thật chặt. Lúc này bọn họ tháo ra từng vòng băng, lúc dung mạo bọn họ lộ ra hoàn toàn, mọi người đồng thời kêu lên kinh ngạc.
Mặt Từ Tước vốn rộng nay trở thành hẹp dài, mắt một mí trở thành hai mí, miệng lại trở nên rộng hơn trước kia, há miệng cơ hồ muốn ngoác to đến tận quai hàm.
Mắt ong vò vẽ của Trần Ứng Phượng biến thành mắt ti hí, thịt nung núc trên mặt biến mất hơn phân nửa, lỗ mũi lại sụp xuống không ít, nhìn qua không còn lộ hung tướng dữ tợn như trước nữa.
Tóm lại thay đổi này là vô cùng to lớn, cho dù là cha mẹ ruột bọn họ đứng trước mặt cũng không nhận ra, hoàn toàn chính là một người khác, không còn chút dáng vẻ nào của trước kia nữa.