Cẩm Y Vệ

Chương 955: Ngô Tán Nữ




Mượn ánh sáng tờ mờ trước khi trời sáng nhìn vào bên trong, mọi người lập tức hít sâu một hơi khí lạnh: Ngô Tán Nữ ngửa mặt lên trời nằm trên giường, hai mắt biến thành lỗ thủng máu, y phục trước người bị lột ra, trên thân thể đã trở nên trắng bệch hiện rõ ràng tiêu ký một đóa hoa sen máu thật lớn.

- Bạch, Bạch, Bạch Liên Ma giáo!

Sắc mặt Thuận công công trong phút chốc trở nên tái xanh, lui về phía sau một bước. Cho dù là y được Trịnh Trinh sủng ái hết mức, bên trong bên ngoài rất có thể diện, nghiễm nhiên có khí thế của một quyền yêm, nhưng thật ra tuổi cũng chỉ chừng hai mươi, bảy tám tuổi đã vào cung không ra ngoài nữa, cho nên chưa từng thấy qua cảnh tượng kinh hoàng như vậy.

Có hoạn quan lão thành hơn nhắc nhở y đi báo cáo Trịnh nương nương trước, sau đó sẽ bẩm báo Ty Lễ Giám.

Lúc này Thuận công công mới như từ trong mộng thức tỉnh, liền lăn một vòng chạy về phía Ninh Tú cung trước, dập đầu xuống đất bình bịch:

- Nương nương, nương nương, đã xảy ra chuyện...

Chưa tới nửa giờ sau, Tần Lâm liền dẫn dắt đám tinh binh cường tướng Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao giục ngựa chạy tới Ninh Tú cung, sắc mặt ai nấy hết sức nghiêm túc: thật sự không nghĩ tới ngày hôm qua mới vừa nhận trách nhiệm nặng nề phòng thủ cung cấm trước triều đình, hôm nay lại xảy ra trọng án lớn như vậy!

Chờ Tần Lâm ở Ninh Tú cung, trừ Trịnh Trinh cùng Thuận công công ra, còn có Vạn Lịch đang sắp nổi trận lôi đình.

Tối hôm qua Vạn Lịch cũng không nghỉ lại ở Ninh Tú cung, thân là đế vương y có thể coi là chuyên tình, nhưng hai ngày nay Trịnh Trinh có vẻ không thoải mái, bảo y chạy tới chỗ của Lưu Đoan Phi. Trịnh Trinh rất hiểu đạo lý muốn bắt cố thả, làm như vậy vừa để cho Vạn Lịch càng thêm trân ái mình, lại khiến cho Lưu Đoan Phi vạn phần cảm kích, tiến thêm một bước cô lập Vương Hoàng hậu.

Kết quả sáng sớm Vạn Lịch thức dậy lập tức nghe được tin khiến cho y vô cùng chấn động: cung nữ Ngô Tán Nữ Ninh Tú cung đêm khuya bị hại, trên người có khắc tiêu ký hoa sen máu đầm đìa, giống như tám mươi mốt tên quan giáo Xưởng Vệ bị giết trước đó.

Nghĩ đến Trịnh quý phi Trịnh Trinh trân ái đang ở Ninh Tú cung, còn có Hoàng thứ tử Chu Thường Tuân thương yêu nhất, Vạn Lịch bị dọa sợ đến cực điểm, cũng nổi giận cực điểm.

Y vỗ bàn quát tháo:

- Tần Lâm, uổng cho trẫm tin tưởng ngươi hết mực, ngươi phòng thủ cung cấm như vậy hay sao!? Há đâu có lý như vậy, trẫm phải...

Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao quỳ gối sau lưng Tần Lâm, cúi gằm đầu thật sâu, ngay cả nửa chữ cũng không dám nói. Từ trước tới nay bọn họ không nghĩ tới mình sẽ gặp phải cơn giận lôi đình của bệ hạ, thầm nói chỉ sợ là lúc này Tần Đốc Chủ sẽ chịu xui xẻo, trong lòng không nhịn được than dài một tiếng.

Tần Lâm luôn miệng xin tội, chẳng qua là ánh mắt len lén liếc về phía màn treo của Ninh Tú cung.

Không ngờ rằng Vạn Lịch còn chưa dứt lời, sau màn vang lên tiếng khóc oa oa của trẻ con, Trịnh Trinh cất tiếng nức nở oán trách:

- Bệ hạ, còn hiềm hai mẹ con thiếp bị kinh sợ chưa đủ sao, cất tiếng kêu la ở chỗ này như vậy? Hiện tại chỉ có tìm được hung thủ, mẹ con thiếp mới có thể an tâm!

- Phải, phải, ái phi nói đúng.

Vạn Lịch hòa hoãn trở lại, cười nhìn về phía màn che. Hiện tại trong lòng vị bệ hạ này vô cùng áy náy, nghĩ đến tối hôm qua không ở lại Ninh Tú cung lại xảy ra chuyện này, y hết sức hối hận.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực bất đồng, so với Hoắc Trọng Lâu và Lưu Tam Đao, bọn họ hiểu được một chút nội tình, nhìn nhau: rốt cuộc là lời bên gối vẫn lợi hại.

Tần Lâm nhìn dáng vẻ Vạn Lịch cũng âm thầm buồn cười, nữ nhân Trịnh Trinh này làm cho Vạn Lịch mê muội gần như mù quáng, còn xem nàng như bảo bối.

Nhắc tới cũng phải nói, nếu không phải là Tần trưởng quan chúng ta kiên trì ranh giới cuối cùng, sợ rằng đầu bệ hạ đã mọc sừng. Tối thiểu cho đến trước mắt, chỉ có Vạn Lịch có lỗi với Tần trưởng quan, từ trước tới nay hắn không làm gì có lỗi với Vạn Lịch.

- Hoàng nhi, hoàng tôn...

Thanh âm lộ vẻ kinh hoàng của Lý Thái hậu từ bên ngoài truyền tới.

Tần Lâm vội vàng dẫn dắt thủ hạ tránh lui, ra ven đường bên ngoài cung quỳ xuống nghênh đón.

Lý Thái hậu được Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh dìu tới, lão Thái hậu đã sớm từ Lý nương nương khống chế triều chính, biến thành Quan Âm thường làm bạn với thanh đăng cổ Phật. Mặc dù năm đó Lý Thái hậu đối với Vĩnh Ninh rất lạnh nhạt, nhưng hiếu tâm của Vĩnh Ninh cũng không giảm, thương cho mẫu thân tịch mịch, thường tới bầu bạn với lão nhân gia.

Thấy Tần Lâm cũng ở nơi đây, bước chân Vĩnh Ninh hơi chững lại, ánh mắt dừng lại trên mặt hắn, đôi môi hơi mấp máy vài cái.

Cô nãi nãi của ta, muốn chào hỏi chờ một lát được không… Tần Lâm toát mồ hôi như suối.

Theo phụng bồi Lý Thái hậu còn có Vương Hoàng hậu, sắc mặt nàng cũng có vẻ nghiêm trọng, nhưng đứa ngốc cũng có thể nhìn ra đầu mày cuối mắt của nàng có vẻ đắc ý.

Vạn Lịch và Trịnh Trinh ôm con trai cùng nhau ra đón, tuy Lý Thái hậu không cầm quyền nữa, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột Vạn Lịch, hiếu đạo vẫn không thể thiếu, nếu không Khởi Cư Chú ghi cho một khoản, tương lai sử xanh sẽ lưu truyền tiếng xấu.

- Nhi thần / thần thiếp cung nghênh mẫu hậu!

Vạn Lịch cùng Trịnh Trinh xá một cái.

Lý Thái hậu cũng già đi rất nhiều, vốn là bốn mươi tuổi, hiện tại nhìn qua chừng năm mươi tuổi, bước nhanh tới kéo con trai:

- Ôi, lần này khiến cho ta sợ chết đi được, con đừng quá khẩn trương, có bị giật mình hay không? Bây đâu, bảo Ngự Thiện phòng chuẩn bị Thiên Ma Nhũ Cáp thang, cho bệ hạ uống cho đỡ sợ.

- Nhi thần, nhi thần không có nghỉ ngơi ở Ninh Tú cung đêm qua.

Vạn Lịch ngượng ngùng nói.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, sau này không nên ở chỗ này, không an toàn.

Lý Thái hậu nói một hơi, dứt lời như mới vừa thấy Trịnh Trinh:

- Trịnh quý phi, nàng cũng đứng lên đi, đáng thương tôn nhi của ta...

Cho dù Vạn Lịch bất mãn Lý Thái hậu nhúng tay vào chuyện triều chính, trước sau lật đổ Phùng Bảo và Giang Lăng đảng, chặt đứt tay trái tay phải, hoàn toàn cướp đi quyền bính của nàng, nhưng làm mẫu thân cũng không trách con trai, vô cùng thương yêu y.

Lý Thái hậu dứt lời nhận lấy Chu Thường Tuân từ trong ngực Trịnh Trinh, thương yêu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, không để ý tới Trịnh Trinh nữa.

Trịnh Trinh hung hăng trợn mắt nhìn Vương Hoàng hậu một cái, trên mặt xinh đẹp mà nghiêm túc của Vương Hoàng hậu nở một nụ cười lạnh. Hiển nhiên là nàng xúi giục Lý Thái hậu tới nơi này, mà Lý Thái hậu muốn nói gì cũng đã có thể đoán trước được.

- Bệ hạ, nên đi Càn Thanh cung hoặc là ở chỗ tỷ muội khác, nếu không người khác sẽ trách thần thiếp được ngài sủng ái quá mức, hơn nữa chỗ thần thiếp cũng không an toàn...

Trịnh Trinh yêu kiều muốn khóc, tỏ ra hết sức đáng thương.

Vạn Lịch còn đang áy náy, vì sao nàng lại nói như vậy… Lập tức vỗ ngực:

- Ái phi, trẫm sẽ không đi đâu cả, sẽ ở Ninh Tú cung coi chừng nàng và con trai chúng ta... Mẫu hậu, tâm ý trẫm đã quyết.