Trên giường lớn, Tần Lâm đang ngủ thật say, bên cạnh là Từ Tân Di đang ngáy khò khò. Gương mặt nước da bánh mật của nàng còn lưu lại nét đỏ sau cơn mưa móc, khóe miệng dính chút nước dãi trong suốt.
A Sa đứng ở trước giường, nhờ ánh trăng sáng quan sát một hồi, thở dài sâu kín, chợt cúi người xuống, lướt qua Tần Lâm hôn lên gương mặt đầy đặn phong nhuận của Từ Tân Di hai cái:
- Từ tỷ tỷ, A Sa phải đi rồi, hôn tỷ một cái, cảm tạ tỷ đã tết đuôi sam cho muội. Còn một cái nhờ tỷ chuyển cho vị Công chúa tỷ tỷ kia…
Sau đó, A Sa nhìn Tần Lâm đang ngủ mê, nhíu đôi mày thanh tú, không biết đang suy nghĩ gì. Rốt cục nàng cúi người về phía trước, thân thể che đi ánh trăng vàng vọt, bóng đen che phủ gương mặt Tần Lâm.
Thiếu nữ có vẻ tò mò nhìn Tần Lâm đang say giấc mộng, bình sinh đây là lần đầu tiên nàng quan sát một nam nhân ở khoảng cách gần như vậy. Sắc mặt Tần Lâm hết sức an tường, hô hấp đều đặn, không thấy bóng dáng của ánh mắt hung hãn hoặc nụ cười xấu xa hề hề, điều này làm cho A Sa càng thêm trở nên yên tâm lớn mật.
Nàng đưa tay ra xoa xoa đầuTần Lâm, lại nhẹ nhàng kéo kéo lỗ tai của hắn, giống như tiểu hồ ly bướng bỉnh trêu chọc đại lão hổ đang ngủ say. Khi khóe miệng Tần Lâm phát ra những lời lẩm bẩm vô nghĩa, nàng bị dọa sợ đến lui về phía sau hai bước. Đến khi phát hiện hắn cũng không tỉnh dậy, A Sa nghịch ngợm lại giơ tay đè mũi Tần Lâm một cái:
- Hừ, không phải đại thúc ghê gớm lắm hay sao, bây giờ thì thế nào? Nếu không phải nể mặt mấy món ăn vặt của thúc, đã vẽ lên mặt thúc một con rùa đen thật to.
Tâm ý của thiếu nữ lúc nào cũng thay đổi rất nhanh, thấy Tần Lâm cũng không có bất kỳ phản ứng nào, thủy chung ngủ say như lúc ban đầu, dần dần A Sa cảm thấy không thú vị, nỗi buồn ly biệt lại chiếm thượng phong. Nhìn Tần Lâm ngủ say, nàng chỉ do dự một sát na liền cắn cắn đôi môi quyết định, khẽ chu đôi môi căng mọng ra cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Động tác của nàng vụng về mà cứng nhắc, trong khoảnh khắc vừa chạm đến môi hắn giống như chạm phải khối sắt nóng bỏng, vội vàng lùi ra xa.
Bạch Linh Sa đứng thẳng trở lại, trái tim loạn nhịp thình thịch, gương mặt đã hiện đầy rặng mây đỏ, con ngươi chuyển một vòng, đưa ngón trỏ tay phải ra đặt lên trán Tần Lâm, cười xấu xa lộ ra hai chiếc răng thỏ:
- Tần đại thúc, không nên loạn tưởng, Thanh Đại tỷ tỷ, Tân Di tỷ tỷ, Tử Huyên tỷ tỷ, mấy lão bà của thúc ta đã hôn qua, cũng không thể thiếu thúc, hì hì!
Bạch Linh Sa dứt lời bèn đi ra ngoài lặng lẽ không tiếng động, giống như một con linh miêu.
Chỗ của Đại Hoàng ở sau trong vườn hoa, Bạch Linh Sa bắt nó ra. Súc sinh cũng thông nhân tính, tựa hồ cảm giác được chủ nhân sắp rời đi, Đại Hoàng thè lưỡi liếm tay nàng liên tiếp.
- Hì hì, được rồi, được rồi.
A Sa ôm chó nhẹ nhàng vuốt ve, mặt nàng cọ cọ vào chiếc tai mềm mại của nó:
- Vốn ta muốn mang ngươi đi, nhưng Tần đại thúc phá án phải dùng tới ngươi, cho nên hãy ở lại bên cạnh hắn đi!
Thình lình tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên phía sau, Tần Lâm ngửa mặt lên trời thở dài:
- Khụ khụ, còn tưởng rằng một tiểu nha đầu thầm thương trộm nhớ đại thúc, không nghĩ tới ôi không nghĩ tới, thì ra đãi ngộ với ta còn không bằng Đại Hoàng, thật là làm sao chịu nổi, làm sao chịu nổi...
A Sa quay đầu nhìn lại, đôi mắt thông minh tràn đầy kinh hãi, tiếp theo gương mặt trở nên đỏ tới mức có thể chảy nước:
- Tần, Tần đại thúc, mới vừa rồi...
Tần Lâm nói y như thật:
- Mới vừa rồi cũng không biết tiểu nha đầu nào đó miệng còn hôi sữa lặng lẽ chạy vào trong phòng đại thúc, cũng bắt chước người lớn hôn môi, khiến cho đại thúc không đau không nhột. A Sa, ngươi biết là ai không?
Đáng thương khuôn mặt nhỏ nhắn Bạch Linh Sa trở nên đỏ hết mức, nụ hôn đầu, đó là nụ hôn đầu của ta, đại thúc ngươi thật là quá đáng!
Hai mắt nàng ẩn hiện sát khí, ngầm vận nội công, trường quần màu cánh sen không gió mà lay, đầu đang cúi thấp lập tức ngẩng lên. Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có vẻ âm trầm, hung tợn nhe răng hỏi Tần Lâm:
- Đã như vậy, chẳng lẽ đại thúc đã biết thân phận chân thật của A Sa rồi sao, hắc hắc hắc...
Tựa hồ sớm có dự cảm, A Sa đã sớm nghĩ tới cảnh tượng hôm nay, chẳng qua là không ngờ rằng lại tới đột nhiên như vậy, bất ngờ như vậy, lại đúng vào lúc mình rời đi... Nàng nói xong câu này, trong lòng như trút được gánh nặng, bất quá lập tức lại thấp thỏm, có hơi chột dạ không dám nhìn Tần Lâm, vô cùng cẩn thận dùng dư quang quan sát sắc mặt của hắn.
Tần Lâm nghiêng người sang bên đứng chắp tay, ánh mắt nhìn trăng sáng trên bầu trời, nghiêm mặt lạnh lùng nói:
- Có tin ở đây có hai mươi cây Xế Điện Thương đang nhắm vào ngươi hay không, chỉ cần đại thúc ra lệnh một tiếng, lập tức loạn súng cùng bắn!
Trong hậu viện duy chỉ có nơi này lên đèn chiếu rọi, nhiều địa phương khác tối giăng giăng, gió đêm thổi tới cây cỏ lay động, không biết trong đó ẩn nấp bao nhiêu cao thủ Đông Xưởng.
- Ta, ta tin.
Bạch Linh Sa trở nên ỉu xìu như đưa đám, lại nhìn Tần Lâm một cái sâu kín, không biết tại sao trong lòng thật sự vạn phần uất ức, nước mắt lóe lên trong đôi mắt: người ta chỉ muốn đùa với ngươi một chút, không ngờ rằng ngươi…
- Hay quá, ta gạt được ngươi rồi!
Tần Lâm cười lắc đầu một cái, đến gần A Sa đưa tay xoa xoa đầu nàng, chỉ chỉ bốn phía:
- Thật ra thì không có một người nào cả, không tin ngươi xem đi.
Tần Lâm còn giơ đèn lồng lên cho sáng hơn một chút, cố ý soi vào những góc tối.
Bạch Linh Sa trước đó không nhìn, nghe câu này lập tức bật cười, quơ quơ quả đấm nhỏ:
- Đại thúc đáng ghét, ta hận thúc chết đi được!
Thánh Nữ Ma giáo, cũng là cao thủ nhất lưu tu tập Bạch Liên Triều Nhật thần công đến tầng bảy, nhưng quả đấm của nàng đấm vào ngực Tần Lâm lại không đau chút nào.
Bạch Linh Sa đưa tay lau nước mắt một cái, lại bĩu môi:
- Thúc không xứng đáng với chức Đốc Chủ Đông Xưởng!
Tần Lâm cũng cười lên:
- Ngươi cũng không xứng đáng với chức giáo chủ Ma giáo.
Hai người đồng thời ôm bụng cười to, cười đến gần chảy cả nước mắt.
Sau khi cười xong là biệt ly, số mạng đã định Bạch Linh Sa phải rời khỏi ngôi phủ đệ này, lên ngôi Bạch Liên giáo chủ thống soái Tả Hữu sứ giả, Tam đường chủ, mười trưởng lão, mấy chục vạn giáo chúng.
- Ôi, hiện tại ngươi phải rời đi sao?
Tần Lâm lắc đầu thở dài:
- Sau này ta gọi là ngươi là A Sa hay là giáo chủ Ma giáo?
- Tùy thúc, đại thúc!
A Sa nghịch ngợm le lưỡi một cái.
Câu trả lời này đã rất rõ ràng, Tần Lâm cười cười, thành khẩn nhìn vào mắt nàng:
- A Sa, lấy lập trường của ta tựa hồ không nên nói những lời này... Đương nhiên Bạch Liên giáo coi triều đình là địch, coi Xưởng Vệ thậm chí người trong quan phủ đều là ưng khuyển triều đình. Quả thật trong đó cũng có không ít người xấu, nhưng cũng có thật nhiều người vô tội, thậm chí là dũng sĩ cầm đao thương bảo vệ xã tắc. Trong Bạch Liên giáo cũng có nhiều người không đáng chết, vậy sau này ngươi nên bớt tạo sát nghiệt đi!
Mới đầu Tần Lâm cho rằng hết thảy tao ngộ của Bạch Liên giáo đều đến từ quan phủ, chỉ biết là đây là một Ma giáo sách động dân chúng vô tội khởi nghĩa, làm cho rất nhiều người phải mất mạng oan uổng, thủ đoạn hung tàn, hành sự tàn nhẫn, cho nên hắn không chút do dự truy sát tiêu diệt Bạch Liên giáo thay triều đình.
Nhưng sau đó tiếp xúc càng ngày càng nhiều, hắn ảnh hưởng Bạch Sương Hoa, Bạch Linh Sa, đồng thời bản thân cũng dần dần bị ảnh hưởng, hiểu rõ đầu đuôi gốc ngọn về Ma giáo này: tuy rằng bọn họ không ngừng khởi sự, gây ra hao tổn bên trong Hoa Hạ, nhưng phải biết cuối triều Nguyên Bạch Liên giáo Hồng Cân quân khởi nghĩa.
‘Cầm trong tay chín mươi chín cương đao, giết hết Hồ Lỗ mới dừng tay’, cũng là anh hùng hào kiệt khu trừ Thát Lỗ khôi phục Trung Hoa. Là vì triều đình từ thời Chu Nguyên Chương Soán đoạt đế vị Hàn Lâm Nhi, lại còn triển khai trấn áp tàn khốc đối với Bạch Liên giáo, lúc này mới khiến cho bọn họ trở thành Ma giáo hành tung quỷ bí.
Huống chi Tần Lâm chạy Đông chạy Tây, nhìn thấy những chuyện xảy ra ở Hưng Quốc Châu, Giang Nam, Kế Trấn và Tam Tấn Quan Trung. Đại Minh lập quốc hai trăm năm, sĩ thân hào cường, quan thân cấu kết, nói dân chúng lầm than cũng hơi quá khoa trương. Dù rằng có Trương Cư Chính tạo ra được khí tượng trung hưng, nhưng quả thật có không ít địa phương cơ hồ đến mức quan ép dân phản, chỉ cần có một mồi lửa ắt sẽ làm dấy lên biển lửa ngút trời.
Nếu là người trong thiên hạ ai ai cũng được ăn no mặc ấm, còn ai chịu theo Bạch Liên giáo làm những chuyện liều mạng đeo đầu ngang hông?! Nếu như triều chính không phát sinh sửa đổi, triều chính mới từ nay không giải quyết được gì, như vậy phát triển tiếp dựa theo lịch sử thực tế, cho dù là không có Bạch Liên giáo, cũng sẽ có Cao Nghênh Tường, Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung, Kiến Châu Nữ Chân đánh sập giang sơn vạn dặm Đại Minh.
Bạch Liên giáo giết không hết, Tần Lâm nhớ rất rõ ràng trong lịch sử thực tế hai trăm năm sau, đã là Mãn Thanh chiếm cứ Trung Hoa, vào năm Gia Khánh Bạch Liên giáo Vương Thông Nhi khởi nghĩa, quy mô cũng hết sức khổng lồ.
Lần đó khởi nghĩa kéo dài chín năm, quét ngang năm tỉnh, phá hai trăm lẻ bốn châu huyện, đánh gục hơn hai mươi viên Đề Đốc Tổng Binh, quân phí triều đình Mãn Thanh hao phí tới hai vạn vạn lượng.
Lưu Khấu trỗi dậy, Mãn Thanh nhập quan, trong hai trăm năm có không biết bao nhiêu thay đổi, Bạch Liên giáo cũng còn nhảy nhót mạnh khỏe, chẳng lẽ dựa vào trấn áp là có thể tiêu diệt được sao!? Sau khi Tần Lâm suy tính có được câu trả lời, hiển nhiên là phủ định.
Cho nên dần dần hắn tra biết thân phận A Sa, cũng không có tính toán bắt nàng lại. Như đã nói qua, giáo chủ Ma giáo Bạch Sương Hoa còn ở bên cạnh hắn lâu như vậy, A Sa có đáng kể gì.
Có lẽ có thể thử một chút lộ số khác, phải biết Bạch Liên giáo trong ba đời Nguyên Minh Thanh đều gây sự rất hung hãn, đến gần hiện đại ngược lại ngày càng suy thoái, thậm chí nửa đời trước Tần Lâm không nghe nói qua tên của nó trong cuộc sống thực tế...
Huống chi, hắn tuyệt không hy vọng A Sa có đôi mắt thông minh và hai chiếc răng thỏ đáng yêu biến thành một giáo chủ Ma giáo giết người không chớp mắt.
Bạch Linh Sa ra sức cắn môi, nàng không muốn lừa gạt Tần Lâm:
- Đại thúc, thúc phải biết, bọn Cao Tả Sứ, Ngả Hữu Sứ họ...
- Cho ta thời gian, các ngươi sẽ thấy biến hóa.
Tần Lâm nắm lấy vai A Sa:
- Cho nên bây giờ, ngươi hãy tận lực kéo dài thời gian...
- Ừ!
Bạch Linh Sa gật đầu một cái thật mạnh.
Chính là vì Bạch Sương Hoa thấy được biến hóa ở Tam Tấn Quan Trung, thấy Phá Quân, Thất Sát trong ba hung tinh trở về vị trí cũ, vì vậy hoàn toàn bỏ qua tính toán liên thủ với Tần Lâm, Kim Anh Cơ cát cứ duyên hải Đông Nam. Tần Lâm tin tưởng mình cũng có thể làm cho A Sa, làm cho cả Bạch Liên giáo thấy được biến hóa lớn hơn.
- Như vậy, ta đi rồi, đại thúc bảo trọng!
Bạch Linh Sa gật đầu một cái, trong mắt lại bắt đầu ngân ngấn nước.
Thần sắc Tần Lâm thoáng do dự, rốt cục vẫn hỏi:
- Sư phó ngươi, nàng có khỏe không?
- Nàng đi rồi, bỏ lại chúng ta mà đi.
A Sa ảm đạm cúi đầu, miệng nhỏ nhắn khẽ mếu cơ hồ muốn khóc lên.
Tần Lâm chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, chẳng lẽ nữ tử kiêu ngạo đó đã...
Lại nghe A Sa giậm chân, giọng nghẹn ngào nức nở nói tiếp:
- Sư phó ngốc không biết chạy đến nơi nào, cũng tại ngươi không tốt, cũng tại ngươi không tốt!
Phù... Tần Lâm dài ra một hơi, sau đó tự giễu cười cười. Bạch Sương Hoa thần công đại thành, cao thủ trong giáo không phải là đối thủ của nàng, tự nhiên đi tới tự do, không hề bị người làm khó.
- Nếu như gặp nàng, chuyển cáo một câu thay đại thúc ta...
Tần Lâm nói tới chỗ này, chợt giật mình, chuyển cáo cái gì đây? Dùng một câu thẳng thắn ngắn gọn ‘xin lỗi’, hay dùng một câu thơ cho văn chương ‘thế gian khó được đôi đường vẹn, chẳng phụ Như Lai chẳng phụ nàng’?
A Sa nhíu chiếc mũi nhỏ, tỏ vẻ tức giận nói:
- Hừ, hay là nói con cóc ghẻ đại thúc nhớ nàng, lăn lộn dưới đất cầu xin nàng tới đây, có được hay không?
Dứt lời, A Sa không quay đầu lại đi tới bên tường viện, mũi chân điểm vào thân cây bên cạnh, phi thân lướt qua tường viện, đi xa không hề lưu luyến.
Lệ rơi xuống trong gió đêm, nhỏ xuống mặt đất tựa như giọt sương đầu đêm rét mùa Xuân ngưng kết, cơ hồ chỉ trong một ngày Bạch Linh Sa mất đi hai người thân cận nhất...
- Vì sao dứt lời lại đi ngay như vậy!?
Tần Lâm ngạc nhiên, cười khổ lắc đầu một cái quay gót trở về. Nhìn lại Từ Tân Di bên gối vẫn ngủ say như cũ, không biết nằm mơ thấy chuyện gì đẹp, trên khuôn mặt hồng hào của nàng còn đọng một nụ cười, một sợi nước dãi trong suốt từ khóe miệng rơi xuống, hắn bất đắc dĩ thở dài: quả nhiên vẫn là người không có tim không có phổi vui vẻ nhất!
Sáng sớm hôm sau, trên dưới phủ Tần Lâm bị tiếng kêu của Từ Đại tiểu thư làm cho nhức đầu:
- A, không thấy A Sa đâu cả, có phải là bị người dẫn dụ bắt đi rồi hay không? Không được, ta phải mau mau đi tìm nàng!
Tần Lâm gãi gãi đầu, A Sa là tiểu quái vật, không đi dẫn dụ người khác coi như may mắn, nào có người dám dẫn dụ nàng?
Trương Tử Huyên và Tần Lâm trao đổi ánh mắt với nhau, hai người len lén cười. Chuyện rõ ràng như vậy, chỉ sợ ngay cả Thanh Đại cũng có phát giác, kẻ chân chính chẳng hay biết gì cũng chỉ có một mình Từ Đại tiểu thư mà thôi.
Mấy ngày kế tiếp, Lưu Thủ Hữu, Lạc Tư Cung, Trương Tôn Nghiêu bận rộn vỡ đầu sứt trán. Trong tám mươi mốt người Xưởng Vệ bị làm hại có chừng năm mươi người là cẩm y quan giáo, nói chuẩn xác chính là bộ hạ của ba người bọn họ.
Vừa đúng bên trong hệ thống Cẩm Y Vệ, Lưu Thủ Hữu kết thân với Trương Kình nhưng tương đối độc lập, Lạc Tư Cung là quân cờ ngầm do Vạn Lịch an bài, Trương Tôn Nghiêu lại là cháu ruột Trương Kình. Các bên minh tranh ám đấu với nhau tranh đoạt quyền chủ đạo đã lâu rồi, vào lúc này ai nấy đều hô hào đòi phá trọng án Bạch Liên giáo.