Cẩm Y Vệ

Chương 948: Ý Tại Phái Công




Bất quá Chu Ứng Trinh có một vị gia gia vô cùng ưu tú, Chu Hi Trung. Năm đó Minh Thế Tông Gia Tĩnh đế ở tại hành cung Vệ Huy, nửa đêm trong cung nổi lên hỏa hoạn, Chu Hi Trung và cẩm y Đô Đốc Lục Bỉnh mạo hiểm cõng Hoàng đế đi ra trong biển lửa, vì vậy nhận được ân sủng có một không hai đương triều: Chưởng quản hai phủ tả hữu, tổng Thần Cơ doanh, Đề Đốc mười hai đoàn doanh cùng năm quân doanh, gia Thái Sư, lộc dưỡng già bảy trăm thạch, thay mặt vua tế trời ba mươi chín lần, ban thưởng đếm không xuể. Vạn Lịch nguyên niên qua đời, truy phong là Định Tương Vương!

Thành thật mà nói, trước kia Tần Lâm nghe được chuyện này cũng từng than thở mình sinh bất phùng thời. Mình cũng có công ngăn voi cứu giá, mặc dù là giả, nhưng vì sao bệ hạ không ban thưởng cho mình trọng hậu như vậy?! Gia Tĩnh khác với Vạn Lịch, thật sự là rộng rãi hơn nhiều đối với một vị thần tử có công cứu giá.

Đáng tiếc may mắn của Chu Hi Trung kết thúc sau khi chết hơn mười năm. Dư Mậu Học dẫn đầu phát khởi công kích, đám ngôn quan thi nhau hưởng ứng, đã phát mấy đạo tấu chương vào đại nội, lấy cớ sau khi tặng Vương tước cho Chu Hi Trung chết đã vi phạm thể lệ của triều đình, yêu cầu truy đoạt!

Đáng thương Chu Ứng Trinh đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống. Gia gia đã chết chừng mười năm còn bị truy đoạt Vương tước, chuyện này chẳng khác nào quật mồ đánh roi vào thi thể.

Chu Ứng Trinh ngồi phịch trên ghế, toàn thân co rút nhỏ lại, vẻ mặt như đưa đám xem thử Tần Lâm, vô cùng áo não lải nhải:

- Lúc gia tổ làm Thành Quốc Công uy phong bát diện, đến phiên ta xui xẻo tới cực điểm. Ngay cả tước vị sau khi gia gia chết được truy tặng cũng không giữ nổi, tương lai ta đây làm cháu trai, chết cũng không mặt mũi nào gặp tổ tiên!

Người thời Minh tiếp nhận Trình Chu lý học, kính trọng tổ tiên, coi trọng gia tộc nhất, thường thường bởi vì trong lúc vô tình nói ra tục danh phụ tổ đối phương phạm húy (cổ nhân để tránh húy tỏ lòng kính trọng, xưng tự không xưng tên, xưng tên là bất kính), hai hảo bằng hữu trở mặt thành thù. Huống chi truy đoạt Vương tước triều đình phong tặng tổ tiên đã mất, chuyện này cơ hồ không khác nào thù giết cha.

Nhớ lại chuyện Trương Tử Huyên, cho dù là không có chuyện Trương Kính Tu bị bức tử, chỉ riêng oán thù Trương Tứ Duy bêu xấu Trương Cư Chính sau lưng, cũng đủ khiến cho hai nhà rơi vào cục diện một mất một còn.

Đám người Dư Mậu Học dâng thư muốn truy đoạt Vương tước của Chu Hi Trung, đối với Chu Ứng Trinh quả thật còn khó chịu hơn là giết chết y. Trong lịch sử thực tế cũng vì chuyện này, Chu Ứng Trinh nhận chịu khuất nhục lớn lao, hơn hai năm sau không muốn sống nữa, đường đường Thành Quốc Công, huân quý đầu triều Đại Minh lại dùng một sợi dây kết thúc tánh mạng của mình.

Vào giờ phút này mặc dù Chu Ứng Trinh như đưa đám, nhưng còn xa chưa nghĩ tới chuyện tự vận, bởi vì y còn có một cọng rơm cứu mạng, Tần Lâm.

Trước hết Tần Lâm gật đầu một cái về phía Chu Ứng Trinh an ủi y, kế đó nhìn sang Từ Văn Trường:

- Từ lão tiên sinh…?

Từ Văn Trường ta thán một tiếng, tay vuốt chòm râu dê:

- Tên Dư Mậu Học này tính tình hẹp hòi thiên khích, là đồng đảng với Giang Đông Chi, Lý Thực, Dương Khả. Lệnh tổ Chu công gia năm xưa thân thiết với Trương Giang Lăng, khi còn sống Giang Lăng tướng công từng hứa sau khi lão chết sẽ phong vương. Sau đó lão công gia qua đời vào năm Vạn Lịch nguyên niên, quả nhiên Giang Lăng tướng công sách động triều đình truy phong Vương tước. Lễ bộ Thượng Thư Vạn Sĩ Hòa lên tiếng khuyên can, mà Dư Mậu Học dâng thư lời lẽ kịch liệt nhất.

- Không chỉ có đạn hặc Công bộ Thị Lang Phan Quý Tuần tán thành chuyện này, thậm chí còn chỉ trích Giang Lăng tướng công. Sau bị Dư Mậu Học cách chức trích ra kinh, cho đến khi Giang Lăng qua đời mới được triệu hồi kinh sư, từ đó nghiễm nhiên được danh thần tử trung trực, là mèo mả gà đồng một bọn với đám Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành, Cố Hiến Thành.

Giỏi cho Từ Văn Trường, nói tới chưởng cố triều đình năm xưa rõ ràng rành mạch như lòng bàn tay, quả nhiên là Thiệu Hưng Sư Gia số một, quân sư đầu chó số một.

Năm xưa Trương Tử Huyên còn nhỏ, chỉ biết được đại khái nội tình, gật đầu một cái:

- Thì ra là như vậy, Dư Mậu Học này vốn không thù không oán với Chu lão công gia, là vì đảng tranh với tiên phụ mới ghét lây cả Quốc Công phủ.

- Dư Mậu Học muốn trút giận năm xưa, tại sao sớm không đề cập tới, muộn không đề cập tới, lại nói ra vào đúng lúc này?

Doãn Tân Thương vỗ vỗ bàn, gằn giọng nói:

- Đây là Hạng Trang múa kiếm, ý tại Phái công!

Đương nhiên là như vậy, Dư Mậu Học hồi kinh cũng đã lâu như vậy, sở dĩ bây giờ nói lên chuyện này chính là muốn mượn người chết chèn ép người sống, hạ thủ với Chu Ứng Trinh, cắt vây cắt cánh của Tần Lâm!

Doãn Tân Thương am tường binh pháp thao lược, cũng không xa lạ gì mưu kế này.

Sắc mặt Từ Văn Trường có vẻ buồn rầu:

- Doãn tiên sinh nói tại sao Dư Mậu Học sớm muộn không đề cập tới, bây giờ lại nói ra, hắc hắc hắc, Triệu Cẩm ôi Triệu Cẩm!

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, trong lòng cùng hiện ra hai chữ: tới rồi.

Thì ra là Đô Sát viện Tả Đô Ngự Sử Trần Giá, Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài có quan hệ rất tốt với Tần Lâm, nếu như Dư Mậu Học gây sóng gió, rất có thể đông đảo ngôn quan bị hai vị lão tiên sinh này ngăn chận. Phải biết bọn họ đều là lão thần ba triều, môn sinh cố lại rất nhiều, đám thanh lưu Dư Mậu Học Cố Hiến Thành muốn đấu với hai lão cũng không phải dễ dàng như vậy.

Bây giờ, Trần Giá Ngô Đoài hoặc là tuổi tác đã cao, hoặc là mệt mỏi chán nản, chủ động từ chức hồi hương. Từ chuyện Triệu Cẩm có hiềm khích với Trương Cư Chính tiếp nhận Tả Đô Ngự Sử, chưởng Đô Sát viện, có thể thấy gió đã đổi chiều. Chẳng những Triệu Cẩm sẽ không áp chế ngôn quan mà còn đổ thêm dầu vào lửa, nói không chừng ngay cả bản thân lão cũng cầm gươm ra trận.

- Chẳng lẽ kẻ chủ sử sau màn là chuyện này Triệu Cẩm?

Trương Tử Huyên suy nghĩ một chút, thần sắc có vẻ không xác định.

Doãn Tân Thương hừ một tiếng:

- Còn nói gì nữa, Giang Lăng tướng công một tấm lòng son báo quốc, gian nịnh tiểu nhân như Triệu Cẩm sinh lòng oán hận, bây giờ nhảy ra gây sóng gió, chính là đạo lý này.

Thật ra thì Trương Cư Chính và Giang Lăng đảng cũng có tật xấu như bao người khác, tham tiền, háo sắc cũng không ít, đại đa số người không thể được coi là một tấm lòng son trung với nước. Chẳng qua là so với cựu đảng ngồi mà luận đạo, không bàn chuyện nước, tối thiểu Giang Lăng đảng cũng cải cách, cũng làm rất nhiều chuyện tốt hơn nhiều.

Hơn nữa Doãn Tân Thương từng chịu ân huệ Giang Lăng tướng phủ, lúc y nhắc tới dĩ nhiên tức giận không thôi.

Hàm răng Trương Tử Huyên nhẹ nhàng cắn cắn môi đỏ mọng, khẽ cau mày liễu, trong mắt thoáng qua vẻ lãnh khốc:

- Bất kể có phải là Triệu Cẩm hay không, kế này thật sự rất lợi hại, lại nhắm rất chuẩn, phân tấc vừa đủ, hừ hừ…

Dư Mậu Học dâng thư, câu từ vô cùng xảo diệu, nếu như nói đánh rắn đánh ba tấc, vậy thư của y đã đánh trúng vào tâm khảm Vạn Lịch.

Hôm nay vị bệ hạ này ghét nhất là Trương Cư Chính, ghê tởm nhất chính là Giang Lăng đảng, hận không thể thanh tẩy hết thảy có liên quan với Trương Cư Chính.

Chu Hi Trung đã chết chừng mười năm trước, cũng không phải là mới vừa qua đời, sớm hóa thành bộ xương khô dưới đáy mộ. Nếu như Dư Mậu Học nói thẳng phong vương không hợp thể lệ triều đình, muốn truy đoạt Vương tước, chỉ sợ tất cả mọi người bao gồm đồng đảng sẽ cho rằng y mê muội hóa rồ, bằng không tại sao tính toán với một bộ xương khô như vậy.

Nhưng liên lụy tới Trương Cư Chính vậy thì lại khác, Chu Hi Trung là a dua Trương Cư Chính mới được truy tặng Vương tước, như vậy nói ra bây giờ sẽ không đơn thuần nhằm vào Chu Hi Trung, mà là đại biểu cựu đảng thanh lưu tiếp tục làm ra thanh trừng chính trị đối với Trương Cư Chính.

Đối với Trương Tử Huyên mà nói, chuyện này tuyệt đối không thể chấp nhận được, ngoài sáng là nhắm vào Chu Hi Trung, trong tối lại moi ra chuyện Trương Cư Chính vốn đã dần dần trở nên bình ổn. Nếu như Vương tước Chu Hi Trung bị truy đoạt, Chu Ứng Trinh tự nhiên không còn mặt mũi gặp người, danh tiếng Trương Cư Chính còn có thể tốt được sao?!

Thiên kim tướng phủ cắn môi, rõ ràng rất tức giận.

- Này, lão bà lão bà, ngàn vạn lần đừng động thai khí, nếu không lần sau quyết không dám tìm muội nghị sự nữa.

Tần Lâm vội vội vàng vàng chạy tới, cũng không quản người khác có mặt tại trường, mặt mũi tươi cười phụng bồi cẩn thận, lại vỗ vỗ ngực:

- Xe tới trước núi tất có đường, chuyện này cũng không có gì khó khăn, có gì đặc biệt hơn người?

- Nói thì dễ lắm!

Trương Tử Huyên thở dài, nhìn Tần Lâm một chút, rốt cục miễn cưỡng cười cười, nói ra phân tích của mình.

Vạn Lịch học tập đế vương tâm thuật, vô cùng am hiểu cách cân bằng thế lực khắp nơi, bảo đảm hoàng quyền không lọt sang tay người khác. Y điều con rể Trương Cư Chính là Tần Lâm về kinh sư nhậm chức Đốc Chủ Đông Xưởng, lại miễn cưỡng khôi phục chức quan cho kiện tướng Giang Lăng đảng Phan Quý Tuần như cũ, làm Công bộ Thị Lang lo việc trị thủy. Như vậy vì duy trì toàn thể cục diện thanh toán Trương Cư Chính, chèn ép Giang Lăng đảng, tất nhiên ở phương diện khác phải có điều thiên lệch.

Nói cách khác, Vạn Lịch rất có khả năng thuận nước đẩy thuyền, lấy danh nghĩa Chu Hi Trung a dua Trương Cư Chính, thuận thế truy đoạt Vương tước, duy trì cán cân chính trị trong triều.

- Phu nhân cao kiến!

Từ Văn Trường vỗ vỗ bàn, lão còn chỉ muốn ra đầu mối, Trương Tử Huyên đã vạch trần ra hết thảy, thật là lợi hại. Trong lòng lão âm thầm suy nghĩ: Tần Đốc Chủ đã là yêu nghiệt, Trương Tử Huyên cũng có tâm cơ thâm trầm sâu sắc như vậy, con do bọn họ sinh ra tương lai sẽ lợi hại tới mức nào?!

Chu Ứng Trinh nghe đến đó, sắc mặt càng trở nên khó coi, níu lấy ống tay áo Tần Lâm hết sức đáng thương, thanh âm nức nở nghẹn ngào:

- Tần Đốc Chủ, bây giờ chỉ có ngươi có thể giúp tiểu đệ! Ngươi, nếu ngươi không quản, tiểu đệ sẽ lập tức đập đầu chết tại nơi này!

- Yên tâm, đừng nói chuyện này dính dấp đến cha vợ của ta, chỉ riêng chuyện bọn họ muốn hạ thủ với ta từ chỗ ngươi, ta cũng tuyệt không thể khoanh tay đứng bàng quan.

Trong mắt Tần Lâm lóe lên vẻ tàn khốc, thanh âm vô cùng kiên định.

Rốt cục Chu Ứng Trinh cũng yên lòng một nửa, sau khi thiên ân vạn tạ cáo từ rời đi.

- Dư Mậu Học là một tên đầu gỗ, bản lãnh Triệu Cẩm cũng không thể làm được, nhất định chuyện này có hạng người gian trá âm thầm chủ trì bên trong.

Từ Văn Trường vuốt vuốt râu trầm tư.

- Trừ vị Cố Đại Giải Nguyên kia, còn có thể là ai nữa!?

Trương Tử Huyên bĩu môi, trong con ngươi xinh đẹp có vẻ nghi hoặc:

- Nhưng ta cảm thấy, Dư Mậu Học chọn thời cơ động thủ có hơi cổ quái, có lẽ sau lưng còn có chuyện gì chúng ta không biết...

Tần Lâm nghe vậy khẽ nhướng mày.

-----------

Trương Tử Huyên nói không sai, chủ mưu chuyện này đúng là Cố Hiến Thành Cố Đại Giải Nguyên, nổi danh là cây gậy khuấy phân vào năm Vạn Lịch. Ngoài ra còn có mấy tên miệng thối phụ họa, trước một đời là bọn Dư Mậu Học, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền… lớp hậu sinh mới nổi sau đó là bọn Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực…

Bọn họ đều tụ tập ở phủ đệ Dư Mậu Học, chúng thanh lưu danh sĩ nói cười ồn ào huyên náo.

Dư Mậu Học vỗ vỗ cánh tay của Cố Hiến Thành rất thân thiết:

- Kế một hòn đá hạ ba con chim của Cố thế huynh thật sự là hay không thể tả, Dư mỗ chỉ có thể ngợi khen bản lãnh của thế huynh cao tận mây xanh.

Cố Hiến Thành cười cười, chắp tay nói quá khen quá khen, trong lòng lại hơi có ác cảm với vị đồng đạo này. Mở miệng ra là tự thị bối phận, lúc nào cũng tự xưng là tiền bối, thật là đáng ghét.

Đám người Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền, Giang Đông Chi cùng kêu lên tán dương, nói Cố Hiến Thành bày ra kế này cực kỳ tuyệt diệu.

Vốn là từ khi Trương Tứ Duy bị xui xẻo, Thân Thời Hành leo lên vị trí Thủ Phụ, bọn họ có hơi kinh hoảng. Nhưng Cố Hiến Thành nói thật hay, hôm nay ba vị Các Thần kém xa không hùng mạnh bằng thời Trương Giang Lăng, ngôn quan thanh lưu kéo bè kết đảng, cứu viện lẫn nhau như chim liền cánh, ai làm gì được chúng ta, ngay cả bệ hạ cũng phải nhường ba phần!

Thời Trương Cư Chính áp chế ngôn quan rất lợi hại, Vạn Lịch vì thanh toán Giang Lăng đảng lại mở rộng ngôn lộ một lần nữa, cũng tương tự như mở hộp Pandora. Sau đó thanh lưu ngôn quan lớn thế đã thành, ngay cả chính Hoàng đế là y cũng nếm mùi đau khổ không ít, cho tới mấy chục năm sau không chịu thượng triều. Cho dù là trẫm không chọc nổi, chẳng lẽ không trốn được sao?!

Được Cố Hiến Thành ra mưu đồ sách, cựu đảng thanh lưu dần dần ổn định trận cước.

Sau đó Cố Hiến Thành sách động dâng thư ngăn cản Tần Lâm hồi kinh, kết quả thấy bản thân Vạn Lịch và huân quý kinh sư đều trông ngóng vị tài thần gia Tần Lâm này, mình dâng thư đạn hặc cũng không có tác dụng gì. Tên này một kế bất thành lại ra kế khác, xúi giục Dư Mậu Học dâng thư truy đoạt Vương tước của Chu Hi Trung.

Kế này hết sức ác độc, chính là một hòn đá hạ ba con chim: đầu tiên Dư Mậu Học trút được cơn giận năm xưa, lão Dư đạn hặc bất thành ngược lại bị cách chức, cơn giận này đã ấp ủ trong lòng hơn mười năm. Kế đó đả kích Chu Ứng Trinh lôi kéo vũ huân quý thích thay Tần Lâm, chặt đứt vây cánh của hắn. Cuối cùng hùa theo tâm tính cân bằng chế ngự thần tử của Vạn Lịch, lật lại chuyện xưa Trương Cư Chính và Chu Hi Trung.

Dĩ nhiên còn có âm mưu thứ tư, Cố Hiến Thành vẫn giấu kín trong lòng, ngay cả các vị đồng đảng cũng không biết...

Đối mặt các vị đồng đảng khen ngợi, Cố Hiến Thành khiêm tốn cười cười:

- Cố mỗ làm như vậy chính là vì quốc triều giang sơn vĩnh viễn vững như bàn thạch mà thôi. Hôm nay Giang Lăng gian đảng đã bị bài trừ toàn bộ, vất vả lắm mới có cục diện như bây giờ, chúng ta phải nỗ lực mới được. Đám võ huân quý thích kinh sư bị tiền tài mê hoặc, trở thành đồng đảng của Tần tặc, cho nên chúng ta dùng uy chấn nhiếp, khiến cho bọn chúng biết nặng nhẹ.

Lời nói này thật lợi hại!