Cẩm Y Vệ

Chương 925: Nỗi Khổ Trong Lòng




Nếu quả thật có một quyển sổ ghi chi tiết xuất nhập như vậy, động tác Hoắc Thiết Sơn trước khi chết chắc chắn là chỉ dẫn đường tắt cho mọi người tìm được nó. Trước đó kiểm nghiệm thi thể đã xác nhận sau khi Hoắc Thiết Sơn bị vết thương chí mạng vẫn còn sống thêm một thời gian ngắn, tư thế có vẻ không được tự nhiên của y chắc chắn là cố ý bày ra.

Thậm chí trong đầu Tần Lâm hiện ra tình cảnh của Hoắc Thiết Sơn trước khi chết: Trương Thăng cầm đầu bọn hung thủ đứng ở bốn phía phòng, hài hước nhìn Hoắc Thiết Sơn bị thương nặng, sắp sửa tử vong, trên mặt nở một nụ cười dữ tợn, giống như ma quỷ. 

Mà Hoắc Thiết Sơn cố gắng nén cơn đau kịch liệt, cơ mặt nhăn nhó vì đau đớn, vẫn cố gắng duy trì tư thế ám chỉ phương hướng cho người sau. Cho tới khi cái chết hoàn toàn phủ xuống, cặp mắt y vẫn trợn tròn không chịu nhắm lại... Mà trách nhiệm của ta chính là phá giải mật mã tử vong do Hoắc Thiết Sơn dùng tánh mạng lưu lại! Tần Lâm âm thầm nắm chặt quả đấm.

- Này, huynh đang nghĩ gì vậy?

Trương Tử Huyên nhẹ nhàng đẩy Tần Lâm một cái, động tác này trong mắt mọi người không khỏi có vẻ mập mờ, cho nên trên mặt tròn trĩnh mịn màng của nàng hiện lên một vầng mây đỏ. Cho dù đã sớm gả làm vợ người, da mặt thiên kim tướng phủ vẫn còn rất mỏng, vẫn xấu hổ như thường.

- Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ chúng ta dồn hết lực chú ý vào tay phải Hoắc Thiết Sơn vươn ra, có lẽ đã bỏ quên tay trái y đè trên ngực.

Tần Lâm nghĩ ngợi cười cười, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Thôi Bảo Trụ, Trần Kim Hòa:

- Các ngươi nhớ lại thử xem, trong nhà của Hoắc bả đầu và công trường các ngươi có thứ gì có liên quan tới tâm (tim) hay không, hoặc có cùng âm với chữ Tâm. Nếu như có liên quan với tượng thần tài, vậy càng tốt.

Hai tên thợ rèn vẫn còn đang khổ sở suy tư, cơ mặt của Lục Viễn Chí run lên, nhất thời hớn hở ra mặt, lớn tiếng nói:

- Ta biết rồi! Tân đồng âm với Tâm, Hoắc Thiết Sơn giấu sổ ghi chi tiết xuất nhập bên trong một pho tượng thần tài mới (tân)!

Đơn giản như vậy sao? Chúng quan giáo huynh đệ ngơ ngác nhìn nhau, mọi người nửa tin nửa ngờ. Dù sao xác suất Lục mập đoán trúng thật sự quá ít, cho dù là trúng cũng quá nửa là do chó ngáp phải ruồi.

Hai vị thợ rèn nghe vậy càng thêm ngơ ngác, đồng thanh lên tiếng nói:

- Tượng thần tài cũng có, bất quá thờ tượng thần tài chú trọng càng lâu năm càng linh nghiệm. Pho tượng thần tài ở công trường Tây Diêu trấn là truyền xuống từ đời tổ sư chúng ta, e rằng đã có năm ba mươi năm, đã cũ tới mức không thể nào cũ hơn được nữa.

Ặc… Lục mập cười hăng hắc xấu hổ, đưa tay gãi gãi đầu, sau đó tự giác bỏ tay xuống dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, miệng lẩm bẩm:

- Nhìn cái gì vậy, không phải là đoán sai thôi sao, có gì đặc biệt hơn người... Mập gia đi ra ngoài một chút, mấy tên chó săn phủ Trương Tứ Duy muốn thu xác Trương Thăng, mập gia dứt khoát băm nhuyễn cho chó ăn, cũng tiết kiệm cho Trương Tứ Duy được một cỗ quan tài.

Dứt lời Lục Viễn Chí liền đỏ mặt đi ra ngoài, sau khi y cưới nữ binh Giáp đã thật sự thành gia lập nghiệp, dù sao cũng không còn mặt dày như xưa. Y đi theo Tần Lâm bao nhiêu năm như vậy, cũng làm được tới vị trí cẩm y Thiên Hộ. Bêu xấu trước mặt huynh đệ Hiệu Úy của mình cũng không sao, nhưng trước mặt bọn Doãn Tân Thương, Ngạch Triều Ni Mã, mặt y không khỏi cảm thấy nóng bừng, ở trong khách sảnh cũng không được tự nhiên, bèn tùy tiện tìm một lý do muốn chuồn ra bên ngoài.

- Đứng lại! 

Đột nhiên Tần Lâm quát ngắn một tiếng.

Lục Viễn Chí lập tức dừng chân lại, tỏ ra ngơ ngác quay đầu lại:

- Tần ca, có chuyện gì vậy?

Dáng vẻ Tần Lâm hết sức kỳ quái:

- Đệ mới nói gì vậy, lặp lại lần nữa cho ta!

Lục Viễn Chí gãi gãi đầu nhắc lại: 

- Không phải là chúng ta đã treo đầu chó của Trương Thăng lên cột cờ thị uy sao? Hôm nay có mấy tên người làm trong phủ Trương Tứ Duy tới cầu khẩn, nói Trương Tứ Duy căn dặn đem thi thể hậu táng, cầu xin chúng ta trả lại cái đầu cho bọn chúng. Hừ, loại người như vậy còn hậu táng, ném cho chó ăn đã là may mắn, đỡ được một cỗ quan tài.

Tần Lâm đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to:

- Trương Tứ Duy ôi Trương Tứ Duy, lão thật sự là tự đào mộ chôn mình, còn phải đa tạ đệ nhắc nhở ta!

A, thì ra là như vậy… con ngươi xinh đẹp Trương Tử Huyên chợt lóe, cũng hiểu ra chỉ hơi chậm một chút so với Tần Lâm.

Tần Lâm thu nụ cười lại, than thở:

- Nói khó không khó, nói đơn giản cũng đơn giản hết sức! Thôi sư phó, Trần sư phó, hai người các ngươi nói ta nghe thử, khi Hoắc Thiết Sơn còn sống, TÂM tư lão để ở nơi nào?

Hai vị thợ rèn không hẹn mà cùng nói:

- Đương nhiên là đặt hết vào đứa con trai độc nhất của sư phó, sư đệ Hoắc Bảo Căn của chúng ta. Hoắc sư đệ chết trận biên quan, lòng của sư phó sư nương cũng chết theo!

- Như vậy bây giờ Hoắc Bảo Căn ở nơi nào? 

Tần Lâm lại hỏi tới.

- Hạ táng rồi, sau khi chở quan tài từ biên quan về đã dựng linh đường, làm pháp sự xong mới mai táng…

Thôi Bảo Trụ, Trần Kim Hòa nói tới đây, hai người đều ngơ ngác nhìn nhau, tỏ vẻ không dám tin.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Doãn Tân Thương và tất cả huynh đệ Hiệu Úy nghe đến đó, tất cả đều chợt hiểu ra, câu trả lời quả nhiên vô cùng đơn giản, lại làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!

Tần Lâm giơ đầu ngón tay lên, thanh âm của hắn mới đầu còn cao vút, sau đó dần dần trầm thấp xuống: 

- Đúng, quyển sổ ấy hẳn đang nằm trong quan tài con của Hoắc Thiết Sơn Hoắc Bảo Căn! Tay trái Hoắc Thiết Sơn đặt lên vị trí tim, con trai là tim của y, tay phải chỉ tượng thần tài, lấy hài âm chữ quan tài. Ôi, Hoắc Thiết Sơn vẫn canh cánh bên lòng về cái chết của con trai, lúc sắp chết cũng còn xấu hổ, nhưng sớm biết như vậy lúc trước đừng làm…

Vậy mà Tần Lâm cũng nghĩ ra được, thật là bội phục! Trương Tử Huyên, Doãn Tân Thương thán phục không thôi, bọn họ đều là người vô cùng thông minh, nhưng tự vấn lòng sợ rằng nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra được. Phải biết nếu như giấu sổ ghi chi tiết xuất nhập vào trong quan tài, vậy lúc muốn lấy ra nhất định phải khai quan, bại lộ thi thể. Sợ rằng bất kỳ một vị phụ thân tâm trí bình thường nào cũng sẽ không làm chuyện như vậy, mà bất kỳ người nào thấy ám hiệu của y cũng sẽ theo bản năng không suy nghĩ theo hướng này.

Sợ rằng đây chính là nguyên nhân khiến cho câu trả lời cũng không tối tăm khó hiểu, nhưng lại chậm chạp mãi không tìm được, bởi vì nó nhắm đúng vào góc chết trong tâm lý người ta.

Dù sao vào thời này, luật Đại Minh quy định vô cớ giải phẫu người chết là tội tàn hủy thi thể, quan phủ điều tra phá án thông thường chỉ kiểm tra bên ngoài thi thể, khai quan phơi thây nạn nhân lại càng đi ngược với lẽ thường tình . Giấu chứng cứ trong quan tài của con trai yêu dấu, chỉ cần là người bình thường sẽ không suy đoán theo phương hướng như vậy.

May là Tần Lâm đã quen với chuyện không suy luận theo lẽ thường, mới có thể đoán ra đáp án. Mà ý niệm lóe lên trong đầu hắn cũng nhờ Lục Viễn Chí nói câu ‘tiết kiệm được một cỗ quan tài’, nhờ vậy trong lúc vô tình mới đoán được câu trả lời.

Hắn thở dài một cái:

- Có lẽ Hoắc Thiết Sơn làm như vậy còn có thâm ý, để cho oan hồn con trai mình cầm sổ ghi chi tiết đến U Minh địa phủ tố cáo tội ác của Thiếu Sư phủ.

Thanh âm Trương Tử Huyên chợt vút cao:

- Có lẽ còn có một ý nghĩa khác, để cho con trai chết không nhắm mắt chính mắt thấy quyển sổ phơi bày ra dưới ánh mặt trời, tội phụ tử Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước bị phơi bày rõ ràng khắp thiên hạ, chúng ta không thể phụ nỗi khổ tâm của vị phụ thân này.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu một cái thật mạnh, Tần Lâm khoát tay một cái đứng lên:

- Tây Diêu trấn, khai quan!

----------- 

Phong Lăng trấn, Thiếu Sư phủ, mắt thấy đã đến trưa, Trương Tứ Duy một thân đồ tang ở suốt trước linh đường cả đêm qua không ngủ. Mà mấy đệ đệ của lão cũng bầu bạn bên cạnh, sắc mặt tỏ ra nôn nóng, thỉnh thoảng nhìn lấm lét về phía cửa chính.

Triệu Phúc dẫn người cả đêm ra phủ đi Tây Diêu trấn giết người diệt khẩu, trắng đêm không về, tự nhiên mấy vị lão gia nôn nóng trong lòng. Trời vừa sáng bọn họ liền phái người tới Bồ Châu thành, đi Tây Diêu trấn hỏi thăm tin tức, đến bây giờ cũng chưa truyền tin tức về phủ.

- Đại lão gia bớt bi ai thuận theo biến cố! 

Bên người Trương Tứ Duy, một văn sĩ hơn bốn mươi tuổi ở bên cạnh không ngừng khuyên nhủ, lại nói:

- Lão gia nhà ta lên đường từ Đồng Châu, đường sá xa xôi, lại phải chuẩn bị tế lễ, sợ rằng sẽ tới chậm một chút... Đại lão gia khóc lóc như vậy làm tổn thương thân thể, nhất định lão gia nhà ta biết được sẽ hết sức đau lòng…

Vị này từ Đồng Châu Mã gia Mã Tự Cường tới, Mã Tự Cường từng đảm nhiệm nội các Đại Học Sĩ, cũng là phụ thần Các Lão một triều, mặc dù đã chết mấy năm nhưng Mã gia vẫn là cự thất Quan Trung, đệ đệ Mã Tự Lệ kinh doanh mỗi ngày thu hàng đấu vàng, từ trước tới nay vẫn như chim liền cánh, như cây liền cành với Trương gia.

Lại có một vị lão đầu tử đầu đội Hạo Nhiên cân, tay cầm quải trượng đầu rồng, mày râu bạc như tuyết, miệng lải nhải không ngừng:

- Hiền điệt không cần như vậy, tuổi em rể đã là thọ chung chính tẩm, cũng không có gì tiếc nuối. Lão ấy đi trước một bước, chúng ta cũng sắp sửa nối gót theo sau. Ôi, Sùng Cổ thỉnh thoảng cảm phong hàn, cho nên lão đầu tử ta thay mặt tới đây. Tưởng em rể lúc còn sống tính tình nhân hậu, sẽ không chấp nhất chuyện này…

Lão đầu tử ỷ già lên mặt này là đồng tộc của Vương Sùng Cổ, nghe nói còn là đường huynh họ xa của lão, cho nên xưng Trương Doãn Linh là em rể, xưng Trương Tứ Duy là hiền điệt.

Dương Bác Dương gia cũng có một vị cô nãi nãi đến, hiện tại đang bầu bạn bên giường Hồ thị mà Trương Doãn Linh mới cưới sau này. Gần đây Thiếu Sư phủ gặp phải biến cố lớn lao, Hồ thị bị dọa sợ đến tan gan vỡ mật, đã bệnh nằm liệt giường một thời gian, mắt thấy thở ra thì nhiều hít vào thì ít, e rằng không chịu đựng được mấy ngày nữa.

Trong lòng Trương Tứ Duy nôn nóng không yên, lại bị bọn người xung quanh lải nhải không ngừng, nếu là người khác e rằng đã phát tác. Nhưng ngoài mặt lão vẫn bất động, ngoại trừ vẻ đau buồn vẫn giữ được vẻ ung dung điềm đạm, biểu hiện ra khí độ của Tể Tướng hết sức rõ ràng.

Ngược lại mấy đệ đệ của lão Trương Tứ Giáo, Trương Tứ Đoan, Trương Tứ Tượng vẫn lộ ra vẻ không hề lo lắng. Nhớ năm xưa hào môn Tam Tấn Quan Trung đều xem Thiếu Sư phủ là đầu lãnh, phụ thân Trương Doãn Linh cũng là đầu lãnh thương nhân Tam Tấn. Hiện tại lão đã chết, huynh trưởng chạy cấp tốc trở về, Mã Tự Lệ, Vương Sùng Cổ hẳn phải đích thân tới đây phúng viếng mới phải. Thế nhưng hiện tại tiếng tăm Thiếu Sư phủ không tốt, bọn họ không chịu tới, chỉ phái vài kẻ vớ vẩn tới đây cho có lệ, quả thật vô cùng đáng ghét.

Hừ, chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, bằng vào thế lực ngầm môn sinh cố lại của Đại ca ở trong triều, bằng vào uy vọng Trương gia ở Bồ Châu, ở Sơn Tây, ở toàn bộ Tam Tấn Quan Trung, chắc chắn bọn họ sẽ cấp tốc chạy tới đây dập đầu trước linh đường của phụ thân mình.

Về phần chuyện khác, bọn họ cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao Đại ca mình đã trở về, trời Bồ Châu này không thể nào sập được… Nhìn xem, không phải là lão vẫn thủy chung ung dung trấn định sao?!

Bọn họ không biết bề ngoài Trương Tứ Duy trấn định như thường, nhưng trong lòng đã dậy sóng trùng trùng. Tên Tần Lâm kia thật sự rất khó đối phó, nếu như lần phản kích ban đêm này lại thất bại…

Nhưng vào lúc này, mấy tên người làm hớt hãi chạy vào, thần sắc vô cùng kinh hoảng, kêu thét lên:

- Đại lão gia, Đại lão gia, không xong...

- Vì sao lại không có quy củ như vậy… 

Mấy huynh đệ Trương Tứ Giáo Trương Tứ Tượng định nổi giận quát tháo. 

Nhưng sắc mặt của Trương Tứ Duy đã trở nên cực kỳ khó coi, lão đã nghe thấy ngoài xa tiếng người ngựa xôn xao dần dần đến gần.

Trương Công Ngư cỡi trên lưng ngựa vô cùng oai vệ, quan bào gấm thêu rực rỡ, hai mắt thần quang lấp lánh, ba chòm râu dê lất phất tung bay, được hộ vệ tiền hô hậu ủng. Sau lưng y là đại quân Giáng Châu vệ đao thương như rừng, trung quân thân binh giơ cao quan hàm cờ hiệu: Hữu Phó Đô Ngự Sử, Tuần Phủ Sơn Tây kiêm Đề Đốc quân vụ Nhạn Môn quan! 

Nhưng trong lòng Trương Đô Đường không hề bình tĩnh như ngoài mặt, thân là môn sinh đương kim Thủ Phụ Đại Học Sĩ Thân Thời Hành, chuyến này y lại phải đi đối phó tiền nhiêm Thủ Phụ Đại Học Sĩ Trương Tứ Duy. 

Phượng Bàn tiên sinh là nhân vật khổng lồ, Giang Lăng đảng gần như bất khả chiến thắng cũng phải bị hủy trên tay lão. Từ khi lão chấp chưởng Thủ Phụ tới nay tác phong mạnh mẽ quyết đoán, bất kể Lại bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh mà Vạn Lịch tín nhiệm, hay là hai vị quyền yêm Trương Kình Trương Thành nội đình cũng bị lão đè ép không làm gì được.

Đối phó một địch nhân đáng sợ như vậy, chỉ cần có chút sơ sót bất cẩn sẽ gặp phải trả thù đáng sợ vô tình. Nếu như lần này Trương Tứ Duy không rơi đài, với thân phận nhỏ bé của Trương Công Ngư chắc chắn không chịu mổi một đòn sấm sét của Phượng Bàn tướng công.

Thật may là bên người Trương Công Ngư còn có lão bái đệ.

Tần Lâm Tần trưởng quan đầu đội ô sa không cánh, thân mặc giang nha hải thủy tọa mãng bào, lưng thắt cửu long ngọc đái, đeo một thanh Thất Tinh bảo kiếm. Hắn cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử thuần một màu trắng, ai nhìn thấy không khỏi cất tiếng ngợi khen: hay cho một cây cột chống trời bạch ngọc của triều Đại Minh!

Trương Công Ngư nhìn trộm sang, chỉ thấy thần sắc lão bái đệ ung dung không vội vã, hai mắt nửa mở nửa khép, khóe miệng khẽ cười mỉm hài hước vô cùng quen thuộc, dường như không xem vị Phượng Bàn tướng công âm hiểm đáng sợ kia ra gì. Vì vậy vốn là Tuần Phủ Đại nhân thấp thỏm bất an trong lòng, nhịp tim cũng từ từ khôi phục chậm lại, cổ họng cũng không còn phát khô như lúc mới vừa từ Bồ Châu đi ra.