Tay Hoắc Thiết Sơn đè xuống đất duỗi thẳng, vừa đúng chỉ vào pho tượng thần tài này.
Chẳng lẽ quyển sổ xuất nhập công trường ở bên trong pho tượng thần tài này!?
Doãn Tân Thương nhíu mày một cái, Ngưu Đại Lực cũng ngoẹo đầu như đang suy nghĩ điều gì, ngược lại các vị cẩm y quan giáo huynh đệ đều hớn hở ra mặt. Mặc dù Lục Thiên Hộ thường là sai lầm, nhưng chó ngáp phải ruồi thỉnh thoảng vẫn có thể đoán trúng.
- Hoắc Thiết Sơn cũng sẽ không mang theo quyển sổ bên mình, nếu bị Thiếu Sư phủ lục soát thấy nguy hiểm quá lớn, hẳn là y sẽ không mạo hiểm như vậy…
Tần Lâm dứt lời liền đi tới, vô cùng cẩn thận cầm tượng thần tài lên, nhẹ bổng, bên trong rỗng ruột.
Đại bộ phận tượng đất đều trống rỗng, bằng không pho tượng đặc sẽ có sức nặng kinh người, cho nên Lục Viễn Chí mới cho rằng quyển sổ được giấu trong đó.
Câu trả lời hiện ra rất nhanh, Tần Lâm cầm tượng lên dốc ngược, khoảng trống bên trong hiện ra trước mặt mọi người. Ai ai cũng thấy rất rõ ràng, bên trong trống rỗng không có gì cả, chỉ là một pho tượng thần tài bình thường.
Lục mập cười hắc hắc xấu hổ:
- Ủa, lại đoán sai rồi, không thể nào... Đúng rồi, có thể nào bên trong bức tượng này có ngăn kép, quyển sổ được giấu trong đó không?
Dường như trí tưởng tượng tên mập vô cùng phong phú, chỉ bất quá Tần Lâm dạy y phải đưa ra giả thiết lớn mật, chứng thực cẩn thận. Thế nhưng từ trước tới nay y chỉ làm được bốn chữ đầu, bốn chữ sau lại ném ra ngoài chín tầng mây.
Doãn Tân Thương không nhịn được cất lời phản bác:
- Nhìn qua pho tượng này không có khe hở, chứng minh đất sét được nung một lần mà thành. Trừ phi lúc đổ khuôn cho quyển sổ vào trong, bằng không tuyệt đối không có ngăn kép gì cả. Nhưng nếu làm như vậy, lúc nung tượng đất sẽ đốt quyển sổ cháy rụi, dù có ngăn kép cũng chỉ còn lại một đống tro tàn.
Lục Viễn Chí mặt đỏ tới mang tai, làm mặt quỷ với Doãn Tân Thương, Doãn tiên sinh này mặt lạnh miệng lạnh, không chừa cho người ta chút thể diện nào.
Tần Lâm khoát khoát tay ra vẻ không sao cả, cầm tượng đất lên quan sát một phen, thấy quả thật là một pho tượng thần tài bình thường. Thậm chí hắn từng thấy bên đường Bồ Châu bán tượng giống như vậy, lúc này mới cười nói:
- Xem thử cũng không sao, Lục mập, để cho đệ hết hy vọng nhé!
Dứt lời Tần Lâm đi ra bên ngoài, giơ tượng thần tài lên đập mạnh xuống đất. Xoảng một tiếng vang lên, tượng đất nát bấy, chỉ có những mảnh vụn lớn có nhỏ có, không hề có ngăn kép gì cả. Về phần quyển sổ, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.
Chúng huynh đệ Hiệu Úy thi nhau ném ánh mắt khinh bỉ về phía Lục Viễn Chí, nhưng da mặt tên mập chết tiệt dày hơn tấm thớt, chỉ cười khan hai tiếng hắc hắc, hồn nhiên lơ đễnh gãi gãi đầu:
- Không phải là tượng thần tài, vậy rốt cục y muốn chỉ cái gì, chẳng lẽ là bàn nhỏ đặt trên bục ngủ?
Tay trái Hoắc Thiết Sơn ôm ngực, hẳn là không ám chỉ gì. Có lẽ là lúc ngã xuống ngẫu nhiên bị đè lại, tay phải vươn ra ngoài có chỉ hướng cụ thể, bất quá phương hướng chỉ chỉ có tượng thần tài tương đối nổi bật một chút. Ngoài ra chỉ còn bục ngủ, bàn trên bục ngủ, gối…
- Tất cả lục soát qua một chút đi.
Tần Lâm lệnh cho các huynh đệ Hiệu Úy, lại cười khẩy nói:
- Dĩ nhiên cái nhìn của ta và Doãn tiên sinh nhất trí, có lẽ không phải là giấu bên trong một món đồ ở chỗ này, nếu không quá dễ dàng bị Thiếu Sư phủ phát hiện, hẳn là Hoắc Thiết Sơn muốn ám chỉ điều gì đó với chúng ta.
Các huynh đệ Hiệu Úy bắt đầu đập vỡ đồ đạc, lật bục ngủ lên, phá bàn ra xem… Phần lớn thời điểm không có thần kỳ huyền diệu như vậy, chuyện mỗi lần tới hiện trường, linh quang chợt lóe liền bắt được hung thủ là vô cùng hiếm có. Ít nhất Tần Lâm không có bản lãnh ấy, tuyệt đại đa số thời điểm vẫn phải lần từng bước một, không buông tha bất kỳ một khả năng nào dù là nhỏ nhất.
Cho dù là hắn suy đoán quyển sổ không có trong phòng này, nhưng vẫn phải lục soát hết theo phương thức trải thảm. Tần Lâm không phải là thần tiên, cũng có lúc phán đoán sai, vạn nhất quyển sổ kia xa tận chân trời gần ngay trước mắt, thật sự được giấu trong phòng thì sao?!
Kỳ tích không xuất hiện, các huynh đệ Hiệu Úy lật tung cả gian phòng lên, thậm chí phát huy năng lực đập phá chỉ có cẩm y quân dư mới có, đập tan tành tất cả gia cụ và đồ khả nghi thành từng mảnh vụn. Ngay cả một chiếc chăn bông còn lại trên giường cũng nắn qua từng tấc một, nhưng rốt cục vẫn không tìm được gì cả.
Những huynh đệ này đều là tinh anh trong tinh anh Xưởng Vệ, bản lãnh dụng hình, điều tra, lục soát là lợi hại nhất cả thiên hạ, ánh mắt sắc bén hơn cả lão ưng, cảm giác linh mẫn hơn cả chó săn. Thế nhưng bọn họ vẫn không tìm được, vậy có nghĩa là thật sự bên trong gian phòng này hoàn toàn không có bất ngờ gì cả.
Lần này ngay cả Doãn Tân Thương cũng có chút buồn bực, y nghiên cứu binh pháp thao lược rất sâu, nhưng bản lãnh phá án kém xa không bằng Tần Lâm. Lúc này thấy vụ án không có đầu mối, khó tránh khỏi có chút nóng nảy, nhìn Tần Lâm chắp tay một cái, áy náy nói:
- Chúa công, học trò xấu hổ! Nếu có thể thăm dò tin tức từ Tây Diêu trấn chạy về sớm hơn một ngày, vậy đã có thể tìm được Hoắc Thiết Sơn tranh trước Thiếu Sư phủ.
Tần Lâm thản nhiên cười một tiếng, tiện tay vỗ vỗ vai Doãn Tân Thương:
- Doãn tiên sinh đã rất nỗ lực, mắt lão huynh ngươi đen như chơi liền một lúc tám tên kỹ nữ, thế nhưng đồng tử đỏ ngầu như nhịn một năm chưa từng thấy qua nữ nhân. Hừ, còn gì để nói, hẳn là đã mấy ngày đêm không ngủ không nghỉ rồi phải không?
Vốn là hai mắt Doãn Tân Thương đỏ ngầu, lần này thật sự có chút cay cú, hận không có thiên quân vạn mã trong tay, lập tức chỉ huy đại quân đạp bằng Thiếu Sư phủ mới hả dạ.
Chợt nghe bên ngoài có tiếng người ngựa lao xao, không biết có bao nhiêu người đang đi về phía này. Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, cẩm y quan giáo canh gác bên ngoài đi vào bẩm báo:
- Khải bẩm Tần trưởng quan, bên ngoài có chừng hơn hai trăm thổ binh tráng ban cung thủ mã khoái, cầm cờ hiệu của Tri Châu Bồ Châu, không biết ý tới thế nào.
- Vậy sao?
Tần Lâm cau mày lại.
Doãn Tân Thương hào hứng xoa xoa tay chân rục rịch muốn thử, đám cung thủ mã khoái địa phương này trong mắt y chẳng khác nào gà đất chó ngói. Huống chi nơi này lại là địa hình vùng núi dễ dàng phát huy lấy ít thắng nhiều, chỉ cần Tần Lâm ra lệnh một tiếng, y nắm chắc sẽ chỉ huy mười mấy huynh đệ Hiệu Úy nơi này, đánh cho đối phương tơi bời hoa lá.
- Thôi, dù sao y cũng là Tri Châu triều đình, chẳng lẽ chúng ta thật sự làm thịt y?
Tần Lâm cười khoát khoát tay ngăn Doãn Tân Thương, sau đó phủi phủi bụi đất trên người nghênh ngang tiến ra bên ngoài.
Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí lập tức hộ vệ ở bên người Tần Lâm, một cầm Tấn Thiết Bàn Long Côn, một cầm Xế Điện Thương, đề phòng nghiêm ngặt.
Phe Bồ Châu có hơn hai trăm người giơ cờ hiệu đủ loại tản ra, ở trong núi có vẻ thưa thớt, cũng không có đội hình nghiêm chỉnh gì, không trách Doãn Tân Thương chuẩn bị dẫn dắt hơn mười Hiệu Úy huynh đệ đánh cho bọn họ tan tác.
Tần Lâm bĩu môi khinh thường, lớn tiếng nói:
- Hoàng Tri Châu ngươi giở trò quỷ gì vậy? Tần mỗ đang phá án ở chỗ này, đây là vụ án của Cẩm Y Vệ, không cần ngươi nhúng tay.
Hoàng Chí Liêm thò đầu ra từ sau một lá cờ, lớn tiếng kêu lên:
- Tần Lâm, ngươi đã bị người tố cáo, có người cáo ngươi bắt cóc lương dân tới chỗ này mưu đồ bất chính. Cho nên bản châu điểm khởi thổ binh, đặc biệt tới bắt ngươi!
Tần Lâm cười cười, hẳn là lúc hắn trói Tưởng Ma Tử và Trần Nhị Hắc chạy tới đây, dọc đường không biết bị người nào nhìn thấy. Thiếu Sư phủ gốc gác thâm sâu, tai mắt ở Bồ Châu đông đảo, biết tin tức này rất nhanh, bèn tố cáo tới Tri Châu.
Ngược lại tên Hoàng Chí Liêm này ẩn giấu thật sâu, mấy ngày trước còn tới thăm viếng phủ Tần Lâm, kết quả hẳn y là tâm phúc của Trương Tứ Duy, Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đều thầm giật mình.
Cũng may từ đầu đến cuối Tần Lâm không hề tin tưởng y, dù sao Trương Tứ Duy làm Thủ Phụ Đại Học Sĩ, trước kia lúc Trương Cư Chính còn sống cũng là Thứ Phụ quyền thế cực lớn. Thiếu Sư phủ nằm ở nơi chướng khí mờ mịt, Trương Tứ Duy há có thể không cho tâm phúc nằm vùng ở chỗ này làm quan địa phương. Cho nên Hoàng Chí Liêm tới bái, Tần Lâm cũng chỉ đối đáp qua loa, thủy chung vẫn duy trì cảnh giác đối với y.
- Hoàng Tri Châu, vì sao trước cung kính sau kiêu ngạo như vậy?
Tần Lâm bật cười ha hả, hắng giọng nói:
- Chủ nhân Trương Tứ Duy của ngươi đã rời kinh rời chức, đang trở về trên đường quê nhà đinh ưu, Thân lão tiên sinh hiện đảm nhiệm Thủ Phụ, triều đình đặc phái ta tới đây tra xét, đã tra ra không ít tội chứng của phụ tử lão. Sắp sửa sẽ bắt lão, ngươi cần gì đi theo lão chịu xui xẻo như vậy?
- Nói nhăng nói càn!
Bên cạnh Hoàng Chí Liêm là một người mặt lộ vẻ phong trần, hơi gầy gò tiều tụy, sống lưng thẳng tắp, mặc một chiếc áo dài màu lục sẫm in hoa, chừng hơn ba mươi tuổi đang nhìn Tần Lâm với ánh mắt lạnh lùng.
Đây chính là quản gia mà Trương Tứ Duy tín nhiệm nhất, Trương Thăng Trương Đại Lang.
Y giơ tay chỉ Tần Lâm, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo:
- Tần tặc, ngươi vẫn còn ở đó yêu ngôn hoặc chúng ư, có thể lừa gạt được ai chứ. Cố Hiến Thành Cố lão gia đã liên danh các quan viên thanh lưu chính trực như Lại bộ thiên quan Nghiêm Đại lão gia, Hình bộ Thượng Thư Vương Đại lão gia, Hộ bộ Thị Lang Dư lão gia, Đại Lý Tự Thừa Triệu lão gia vân vân, đã dâng tấu chương đạn hặc ngươi hai mươi tội lớn như mưu quốc bất trung, tự tiện chuyên quyền, câu thông Phiên thuộc, cấu kết ngoại địch vân vân… Chỉ sợ vào giờ phút này chiếu sách triều đình xử lý tội ngươi theo pháp luật đang trên đường tới đây, nực cười ngươi vẫn còn lớn lối dọa người. Lúc chiếu chỉ đến đây thì đã muộn!
Thật là phách lối, Trương Thăng mắt mọc trên trán, dáng vẻ như người nhà Tể Tướng quan thất phẩm, khí thế ngất trời. Cho dù là Du Thất năm xưa cũng còn kém xa y, rõ ràng là gặp xui xẻo nhưng vẫn còn tỏ ra kiêu ngạo phách lối như vậy.
Tần Lâm đã nhận được tin tức Thân Thời Hành âm thầm gặp gỡ Từ Văn Trường ở nữ y quán, kết quả sau đó giống như dự đoán. Thế nhưng từ đầu đến cuối tên Trương Thăng này không nói tới tên Thân Thời Hành, Tần Lâm lập tức biết y chỉ cố làm ra vẻ như vậy, thật ra thì ngoài mạnh trong yếu.
Nhưng đám mã khoái cung binh Bồ Châu không biết, trong lòng bọn họ chỉ có Thiếu Sư phủ vững vàng không ngã, Phượng Bàn tướng công Trương Tứ Duy càng là nhân vật như thiên thần. Lúc này nghe Trương Thăng nói những lời này nhất thời phấn chấn tinh thần, cất tiếng kêu lên cất bước tiến về phía trước.
Hoàng Chí Liêm lại mơ hồ cảm thấy chuyện Tần Lâm nói có vài phần có khả năng, nhưng y đã lên thuyền giặc với Trương Tứ Duy, trở thành kẻ chung một chiếc thuyền, lúc này cũng không có đường lui, bèn hoa tay múa chân chỉ huy đám thổ binh từ bốn phía vây lại.
- Cứu mạng, cứu mạng, trong này có người sắp bị giết!
Trần Nhị Hắc bị giam trong sân đột nhiên gào lên, tiếp theo có mấy tiếng bốp bốp vang lên, xem ra là bị bạt tai.
Sắc mặt âm lãnh của Trương Thăng lộ vẻ vui mừng, ghé vào bên tai Hoàng Chí Liêm nói thật thấp đôi câu, nhất thời Hoàng Chí Liêm càng thêm vui mừng, lớn tiếng quát:
- Dân chúng bị bắt đang ở trong viện, các vị theo bản quan xông tới!
Doãn Tân Thương xoa xoa tay chân muốn khai chiến, các huynh đệ Hiệu Úy nhao nhao muốn thử, Lục Viễn Chí cười một cách tự nhiên, Ngưu Đại Lực ngược lại mơ hồ có chút lo lắng. Đương nhiên là Hoàng Chí Liêm đáng ghét, nhưng rốt cục y vẫn là Tri Châu do triều đình bổ nhiệm, là quan văn xuất thân chính đồ, lại tạm thời chiếm đạo lý, chẳng lẽ Tần trưởng quan thật sự giết chết y sao?!
Hơn nữa những thổ binh cung thủ này cũng được tuyển chọn từ trong dân chúng ra, không phải là đám tay sai ác ôn Thiếu Sư phủ không chuyện ác nào không làm, chuyên ức hiếp bá tánh, nếu động thủ với bọn chúng lỡ tay giết chết…
Duy chỉ có trên mặt Tần Lâm thủy chung treo nụ cười xấu xa, thậm chí nhìn Hoàng Chí Liêm giống như nhìn dê con chờ giết thịt.
- Hoàng Chí Liêm ôi Hoàng Chí Liêm, còn có tên quản gia cái rắm gì đó, đây là các ngươi ép ta. Chậc chậc, cần gì trở mặt với nhau như vậy?
Tần Lâm chậc chậc lẩm bẩm trong miệng, còn lắc lư làm ra vẻ ngây thơ vô tội.
Hoàng Chí Liêm là một quan văn, lúc này lại chẳng khác nào chó điên, thấy Tần Lâm không có ý phản kháng y càng thêm yên lòng, lớn tiếng nói:
- Xông lên, bắt hắn lại!
- Tên họ Hoàng kia, đây chính là ngươi tự chuốc lấy!
Tần Lâm cười cười, ung dung tiêu sái cởi áo choàng xanh khoác ngoài ra, đưa cho Lục Viễn Chí bên cạnh.
Chỉ thấy bên trong hắn mặc một chiếc mãng bào thêu một con rồng tứ trảo bằng chỉ vàng hào quang lấp lánh, bên dưới thêu cảnh giang nha hải thủy. Hông hắn đeo một chiếc đai lưng ánh vàng lấp lánh, trên khắc chín con rồng uốn khúc lượn quanh, ở giữa là một hạt châu cực lớn.
Mắt của Hoàng Chí Liêm lập tức trợn to, gần như lồi ra khỏi hốc mắt. Giang nha hải thủy tọa mãng bào, cửu long ngọc đái ngự tứ!
Đám thổ binh lại không nhận ra, có tên cung binh không hiểu chuyện còn giương cung lắp tên nhắm bắn Tần Lâm. Nói thì chậm, thật ra thì lúc ấy rất mau, Hoàng Tri Châu nhanh chóng xông tới như mãnh hổ, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh rơi mũi tên xuống đất.
Tri Châu Đại nhân làm gì vậy…? Đám thổ binh không hiểu vì sao, ngược lại phe Thiếu Sư phủ không ít người biết người biết của, Trương Thăng thầm nói một tiếng xui xẻo.
Dưới mắt mọi người, miệng Hoàng Chí Liêm đắng ngắt, nhưng lại không nghĩ ra biện pháp nào cả. Y đành quỳ hai gối xuống trước mặt Tần Lâm tung hô:
- Tri Châu Bồ Châu Hoàng Chí Liêm cung thỉnh thánh an, vạn tuế vạn tuế vạn vạn vạn!
Trương Thăng cũng không thể làm gì khác, đành phải quỳ xuống theo cung thỉnh thánh an. Những thổ binh kia trợn mắt há mồm, bất kể biết hay không cũng chỉ có thể bắt chước làm theo.
Tần Lâm cười xấu xa nhắm kinh sư hướng Đông Bắc chắp tay một cái, đáp lại:
- Thánh cung an.