Cẩm Y Vệ

Chương 889: Khả Năng Duy Nhất




Tần Lâm suy nghĩ một chút, quyết định tiến hành dựng lại hiện trường, hắn lệnh cho Ngưu Đại Lực lấy trong phòng sổ sách của Lôi Bạo ở kế bên một chiếc ghế bành y như vậy đặt sau bàn. Sau đó kéo ghế bành có thi thể Âu Dương Bằng sang bên, Tần Lâm ngồi lên ghế kia ngang hàng với thi thể.

- Vị Tần gia này làm việc không hề ngại xui xẻo.

Các quan quân thấp giọng bàn tán, vô hình trung lại coi trọng hắn hơn trước.

Binh thư trên giá sách rất nhiều, Tần Lâm lấy một quyển, mở ra đặt lên bàn giống như quyển kia. Kết quả phát hiện ra độ cao giữa ghế và bàn không thể thích hợp, phải khom người đọc sách, tư thế không thoải mái. Vì vậy hắn lại cầm sách trong tay đọc, cùi chỏ đặt lên tay vịn ghế bành.

- Đúng vậy, tướng quân nhà ta đọc sách chính là như thế. 

Lôi Bạo lớn tiếng kêu lên, vô cùng bội phục Tần Lâm.

Tần Lâm ngẩng đầu ra lệnh:

- Tên mập, bây giờ đệ giả làm thích khách, tới ám sát ta.

Lục Viễn Chí lén lén lút lút nhón chân đi tới, tay giấu ở sau lưng nắm một mũi Điêu Linh tiễn. Cửa phòng hướng Nam, ánh mặt trời chiếu khiến cho bóng y lay động trong phòng, cực kỳ nổi bật.

Tần Lâm cười lắc đầu một cái:

- Không đúng, ta đã nhìn thấy ngươi, thích khách lão huynh... Kẻ nào dám tự tiện xông vào nội nha, người đâu, bắt lại cho ta.

Ngưu Đại Lực lập tức xông ra bắt Lục Viễn Chí lại.

Diễn lại từ đầu.

Lần này Lục Viễn Chí giấu mũi tên bên dưới y phục, sải bước đi nhanh vào chắp tay một cái:

- Tướng quân, ty chức có chuyện quan trọng cần thương nghị. 

Tần Lâm đặt binh thư lên bàn, cười híp mắt nhìn y: 

- Có chuyện gì, nói đi.

- Khải bẩm tướng quân, Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly được Hán gian buôn lậu quân giới, binh thế khôi phục, đã kéo hết mười vạn quân xuôi Nam xâm lược…

Lục Viễn Chí vừa nói vừa đi đến bên người Tần Lâm.

Thần sắc Tào Tứ cùng Tôn Hữu Đạo âm trầm bất định, thầm nhủ trong lòng: tên mập này rõ ràng là chỉ hòa thượng mắng con lừa trọc. Thôi được, cứ mặc kệ hắn, hiện tại chúng ta lên tiếng tranh cãi chẳng khác nào lạy ông con ở bụi này.

Bọn Bạch Sương Hoa, Ngưu Đại Lực biết được nội tình cười thầm không dứt, Hán gian bị tên mập mắng không ai xa lạ, chính là lão thái gia Thiếu Sư phủ, cầm đầu thương nhân Sơn Tây Trương Doãn Linh.

Lúc này Lục Viễn Chí đã đi tới bên người Tần Lâm, mà Tần Lâm đối đáp với y nên thủy chung cũng nhìn chằm chằm y. Lục Viễn Chí sờ mũi một cái nở một nụ cười khổ, ý là không có cách nào hạ thủ.

Y chớp chớp đôi mắt nhỏ, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp, bèn chỉ bức bản đồ treo trên vách sau lưng Tần Lâm, lên tiếng nói:

- Xin tướng quân hãy xem nơi này, là phòng tuyến chín trọng trấn, phòng giữ Đại Đồng phủ là vô cùng quan trọng…

Tần Lâm nghiêng đầu qua xem, Lục Viễn Chí bèn lấy mũi tên nhọn từ trong áo ra giả vờ muốn đâm, Tần Lâm lại dùng dư quang khóe mắt nhìn thấy:

- Lớn mật, ngươi làm gì vậy?!

Lục mập nhăn nhó mặt mày, oán trách: 

- Tần ca, ngài sớm có chuẩn bị, dĩ nhiên không được, thích khách giết Âu Dương tướng quân là kẻ có lòng người vô ý, biết đâu y nhìn bản đồ xuất thần thì sao?

Nếu đầu xoay qua một bên xem bản đồ như vậy, vết máu sẽ không phun ra trên bàn. Hơn nữa Âu Dương tướng quân trị quân rất nghiêm, nếu như có người chỉ bản đồ nói chuyện, có lẽ y sẽ không ngồi, tư thế ngồi nghiêng đầu nhìn sau lưng như vậy cũng thật khó chịu, càng khó phân tâm hơn, từ đó bị thích khách thừa dịp ra tay. Tần Lâm cau mày, quay đầu lại, ngồi ngay ngắn trở lại.

Lục mập nở một nụ cười khổ, thế này không được thế kia cũng không được, quả thật là rất khó.

Tần Lâm cũng gãi đầu không ngừng, trong vụ án này nguyên nhân cái chết, thời gian tử vong đều không tồn tại nghi vấn gì, kỹ thuật pháp y cơ hồ không có đất dụng võ, chính là vụ án ly kỳ cổ quái, ngay cả chuyện dựng lại hiện trường cũng nhiều lần thất bại. 

- Thôi, tra xét cẩn thận một lần nữa, có lẽ thi thể có thể nói cho chúng ta biết nhiều hơn. 

Tần Lâm dứt lời, đứng dậy cẩn thận quan sát thi thể lần nữa, còn nhẹ nhàng mở cằm thi thể.

Lúc này chưa xảy ra thi cương, vừa bóp liền há hốc miệng ra, nhất thời mùi máu tanh ập vào mũi. Tần Lâm không thèm để ý, chỉ chăm thú cẩn thận quan sát miệng thi thể máu tươi tràn ngập.

Có gì hay ho mà nhìn? Lục Viễn Chí mê hoặc không hiểu, mũi tên nhọn đâm vào miệng mà chết, nguyên nhân cái chết không có nghi vấn gì kia mà?!

Thần sắc Tần Lâm đột nhiên ngưng trọng, vẫy vẫy tay với Lục Viễn Chí:

- Cho ta cái khăn tay.

Lục Viễn Chí đưa khăn tay cho hắn, Tần Lâm nắm khăn tay cẩn thận lau chùi miệng thi thể, tay dính đầy máu đen cũng bất chấp.

Kỳ quái thật, đôi môi có không ít vết nứt, nhưng hàm răng lại không rụng cái nào, thoạt nhìn giống như là đang há miệng bị đâm vào, chẳng lẽ là thừa dịp y ngáp đã hạ thủ?

Tần Lâm dứt lời bèn vứt khăn tay dính đầy vết máu đi, ngồi trở lại ghế bành, sau đó ngáp một cái thật dài.

Lục Viễn Chí hơi ngẩn ra, lập tức cầm mũi tên nhọn làm bộ đâm vào.

Mọi người chợt hiểu ra, thì ra hung thủ giả bộ đàm luận, đứng ở bên người Âu Dương Bằng, thừa dịp y ngáp bèn cầm mũi tên đâm vào miệng khiến cho y chết ngay tức khắc. Âu Dương Bằng bị mũi tên đâm vào miệng như vậy đương nhiên không có cách nào lên tiếng.

Mấy tên võ sĩ Mông Cổ đều nói may mắn, hung thủ cố ý cắm mũi tên vào trong miệng Âu Dương Bằng, chỉ sợ là muốn chế tạo dấu hiệu giả ‘bị Thần Tiễn Thủ giết chết’. Hơn nữa trong cùng lúc đó Triết Biệt đang trên gò đất đối diện cửa sổ thư phòng, hung khí lại là Điêu Linh tiễn mà y sử dụng, thật sự là bằng chứng như núi.

Trên mặt Triết Biệt bị bôi thuốc trị thương, tức giận nói:

- Thích khách này thật là tàn độc, muốn dùng biện pháp như thế để giá họa chúng ta, thật may là y nhất định phải lau đi vết máu dính ở đuôi tên, kết quả bị vị Tần trưởng quan này đoán ra không sai chút nào.

- Không đúng. 

Nụ cười trên mặt Tần Lâm đột nhiên ngưng lại, cúi đầu suy nghĩ một hồi:

- Nếu là thừa dịp ngáp hạ thủ, nếu như rất lâu Âu Dương Bằng không ngáp, hung thủ vẫn đứng ở bên cạnh y chờ cơ hội sao!? Không có đạo lý này! Có lẽ chúng ta nghĩ lầm rồi...

Ngưu Đại Lực và Lục Viễn Chí đang cao hứng cũng ngây người ra tại chỗ, Tần Lâm nói có lý, hung thủ tay cầm mũi tên nhọn đứng ở bên người Âu Dương Bằng, chờ cơ hội y ngáp mới hạ thủ, nói thế nào cũng cảm thấy là lạ.

Chẳng lẽ lúc án phát còn có một tình huống khác chưa cân nhắc đến? Tần Lâm híp mắt như có điều suy nghĩ, chỉ chốc lát sau nói:

- Doãn tiên sinh, lão Du, các ngươi kể lại tình huống ngày hôm qua gặp mặt Âu Dương tướng quân, tới hôm nay cuối cùng nhìn thấy y thế nào.

Doãn Tân Thương trí nhớ rất tốt, nhớ lại tình hình ngày hôm qua, kể lại tỉ mỉ:

- Hôm qua chúng ta gặp Âu Dương tướng quân, y cao hứng vô cùng, thiết yến chiêu đãi chúng ta. Quan quân Giáng Châu vệ từ Trấn Phủ, Kinh Lịch trở lên đều ngồi cùng, ăn dê nướng, uống rượu Hạnh Hoa thôn.