Cẩm Y Vệ

Chương 865: Giáo Chủ uy vũ




Chợt thấy Tần Lâm trở mình, thò tay giật áo ngủ bằng gấm mà nàng đang đắp.

Đường đường Bạch Liên giáo chủ đáy mắt thoáng qua một tia hốt hoảng không dễ phát giác:

- Làm gì vậy?!

Tần Lâm ghé vào bên tai nàng nói nhỏ:

- Đại tỷ, toàn thân nàng đắp trong chăn như vậy, lát nữa làm thế nào động thủ? Cũng không phải là không mặc y phục...

Bị hơi nóng từ miệng Tần Lâm thổi, Bạch Sương Hoa chỉ cảm thấy bên tai nhột nhạt, tim càng đập mạnh hơn, ra sức nghiến răng thật chặt mới không tung cước đá bay Tần Lâm xuống giường.

Tần Lâm âm thầm buồn cười, tối nay là lúc nào, cho dù có cơ hội hắn cũng không dám làm loạn. Bất quá nhân cơ hội trêu đùa Bạch Liên giáo chủ một chút, cũng coi như giải buồn.

-----------

Ngày gió to thích hợp phóng hỏa, đêm không trăng thích hợp giết người. Sắc trời tối giăng giăng, một vì sao cũng không nhìn thấy, trên mặt biển gió thổi vù vù, nghe như tiếng ma quỷ đang gào thét.

Hai bóng người một xám một đen vượt qua tường hậu viện Quần Phương các mà vào, nhẹ nhàng phất phơ rơi xuống đất, giống như hai chiếc lá mùa thu.

- Ta vừa sờ, đã sờ trúng tiểu muội muội…

Cẩu Tam nhi vừa hát bài Thập Bát Mô vừa ra nhà xí đi tiểu. Nhớ tới nữ tử Lê trại mấy ngày trước vừa mua, tính tình nóng bỏng giống như ngựa hoang, sau khi uống Mê Xuân tửu thân hình uốn éo hoan lạc dưới người mình, tâm trạng y tốt tới cực điểm.

Ặc, đó là cái gì? Cẩu Tam nhi giụi giụi mắt, hai đạo tàn ảnh một xám một đen còn lưu lại trong tầm nhìn.

Y còn chưa phản ứng kịp, trong một trận đau đớn kinh khủng tới cực điểm chợt thấy được sau lưng của mình. Người ta làm sao có thể thấy sau lưng của mình được!? Dù sao Cẩu Tam nhi vĩnh viễn không có cơ hội tìm kiếm đáp án của câu hỏi này.

Người áo xám Hàn Độc Phong kéo thi thể Cẩu Tam nhi xụi lơ, không cầm được đại tiểu tiện vào trong bụi hoa. Cổ của Cẩu Tam nhi bị vặn ngược ra sau, hai tròng mắt lồi ra ngoài, chết không nhắm mắt.

Gian phòng hảo hạng tốt nhất Quần Phương các cũng tức là phòng của Hoa Song Song cô nương ở, cửa sổ đối diện hậu viện, Hàn Độc Phong nhảy lên, hai tay Bùi Kính đỡ dưới chân y. Y mượn thế đu lên, lặng lẽ không tiếng động treo trên bậu cửa sổ, Bùi Kính nắm hai chân y, thân thể vọt nhanh lên, cũng bám vào bậu cửa.

Bên trong phòng nến đỏ chiếu sáng, trên giường lớn long phượng khắc hoa hai người đắp chung một chiếc chăn. Tần Lâm nằm ngủ mé ngoài, tiếng hô hấp dài mà đều đặn, hiển nhiên đã sớm ngủ say. Mỹ nhân bên trong nằm nghiêng đưa lưng về phía hắn, mái tóc trải dài như thác đổ xõa ra bên ngoài áo ngủ bằng gấm. Không nhìn rõ dung nhan mỹ nhân, chỉ có một đoạn cổ trắng ửng đỏ mê người, rõ ràng là dấu vết vui vầy cá nước lưu lại.

Gương mặt trắng bệch như người chết của Bùi Kính giật giật, nhìn thân thể mỹ nhân dưới áo ngủ bằng gấm lả lướt mềm mại, ánh mắt nhìn lại Tần Lâm mang theo một cỗ tà hỏa, trên mặt lộ ra vẻ đố kỵ âm độc không thèm che giấu.

Hàn Độc Phong tỏ ra cẩn thận quan sát tình hình trong phòng, y cũng không vội vàng tiến vào bên trong, lấy từ sau lưng một món đồ. Đó là một chiếc ống đồng bằng thép ròng luyện chế tinh xảo, đường kính chừng một tấc, dài chừng hơn thước.

Hàn Độc Phong cười gằn dùng ống đồng nhắm ngay Tần Lâm, bấm vào cơ quan. Một tiếng kim loại va chạm cực nhỏ vang lên, một mũi tên nỏ từ trong ống đồng bắn ra. Mũi tên nỏ này không chỉ có cực kỳ sắc bén, mũi của nó còn hiện ra màu xanh quỷ dị, rõ ràng là đã được tẩm kịch độc thấy máu là ngừng thở.

Nụ cười Bùi Kính cùng Hàn Độc Phong vô cùng âm hiểm, bọn họ phảng phất nhìn thấy tình hình sau khoảnh khắc Tần Lâm trúng tên: đau đớn giãy giụa, trong cổ họng lại không phát ra thanh âm nào, thân thể co quắp giần giật, chết oan chết uổng trong đau đớn cực độ…

Phập… thanh âm của mũi tên nỏ xuyên thủng áo ngủ bằng gấm vang lên trong tai hai tên sát thủ hết sức dễ nghe. Bọn họ nhìn nhau, trong đôi mắt lóe lên vẻ vui mừng, kế tiếp Tần Lâm sẽ sống không bằng chết, dần dần đi tới cái chết trong đau đớn vô tận.

Không có.

Vẫn không có động tĩnh gì cả, Tần Lâm vẫn ngủ say như trước, phát ra tiếng ngáy khe khẽ, ngủ thật say.

Có chuyện gì vậy… Hàn Độc Phong không dám tin chớp chớp mắt, cơ quan ống đồng được luyện chế tỉ mỉ, tuyệt đối vạn vô nhất thất, mới vừa rồi cũng nhìn thấy mũi tên nỏ mang theo kịch độc bắn vào áo ngủ bằng gấm, chắc chắn Tần Lâm không thể nào bình yên vô sự được!

Bùi Kính cắn răng, tháo liên tử chuy bên hông xuống, cổ tay run lên, xích sắt đen bóng lập tức căng ra thẳng tắp như thương, đầu búa lóe sáng bắn thẳng vào gáy Tần Lâm.

Y đã học khôn, có lẽ áo ngủ bằng gấm trên giường có cái gì cổ quái, vậy cứ dùng búa sắt đập thẳng vào đầu, xem thử ngươi còn có thể ngủ ngon như vậy được chăng.

Mắt thấy đầu búa mang theo một đạo ô quang bắn nhanh về phía đầu Tần Lâm, chỉ trong khoảnh khắc sẽ đập vỡ đầu hắn. Với uy thế như vậy, chắc chắn não óc sẽ bắn ra như mưa.

Phía dưới áo ngủ bằng gấm đột nhiên có một bàn tay trắng muốt mềm mại thò ra, động tác uể oải thờ ơ giống như mỹ nhân phẩy tay đuổi đi con ruồi con muỗi vo ve làm phiền. Tốc độ thật chậm, động tác nhẹ vô cùng, thế nhưng phát sau mà tới trước, ngăn trước mặt búa sắt, hoặc nói chính xác hơn dường như bàn tay ấy vốn đã ở chỗ đó từ trước.

Năm ngón tay nhẹ nhàng vẫy hướng vào trong lòng bàn tay, động tác nhìn như hoa sen trắng nở, ưu nhã tuyệt trần như đang múa. Thế nhưng đầu búa tràn đầy nội kình âm nhu kia nhanh chóng lọt vào lòng bàn tay hết sức nhẹ nhàng êm ái, xích sắt đang căng thẳng kia cũng lập tức rũ xuống giống như rắn chết.

Bùi Kính chợt nghe tim mình như chìm xuống, y biết rất rõ ràng mình đã tốn hao biết bao công phu trên sợi liên tử chuy này, nhưng chủ nhân của tay kia khó lòng tin được giống như Ma Thần, cũng chính vì vậy phản ứng của y hơi chậm một bước, một bước chí mạng.

Tráng sĩ chặt cổ tay, hai chân Bùi Kính giậm mạnh vào tường, tay trái đẩy mạnh cửa sổ, tay phải buông bỏ liên tử chuy, ba động tác làm liền một mạch nhanh như thiểm điện, thân hình sắp sửa bay ngược ra hậu viện.

Đã muộn! Trong khoảnh khắc Bùi Kính sắp động, bàn tay nắm liên tử chuy kia nhẹ nhàng run lên, đột nhiên một cỗ cự lực hùng mạnh như bài sơn đảo hải theo xích sắt tuôn trào tới. Lập tức toàn thân Bùi Kính chấn động mạnh như vừa bị sét đánh, kỳ kinh bát mạch bị chấn cho tan tác. Mà liên tử chuy thường dùng hoàn toàn thoát khỏi khống chế của y, xích sắt như rắn vừa sống lại, quấn lấy cổ y, kéo y trở vào phòng.

Động tác mau lẹ, hết thảy chỉ xảy ra trong vài cái chớp mắt, con ngươi Hàn Độc Phong chợt thu nhỏ lại. Từ khi bàn tay thần kỳ kia tiếp lấy liên tử chuy, y đã biết vì sao tên nỏ lúc trước mình bắn ra lại không thấy tăm hơi như đá chìm đáy biển.

Hàn Độc Phong sinh lòng ác độc bấm vào cơ quan, ba mũi tên nỏ còn lại trong ống đồng bắn ra thành hình chữ Phẩm về phía Tần Lâm nhanh như điện chớp. Đồng thời hai chân y cũng đạp mạnh vào tường, tả chưởng đẩy mạnh vào song cửa, thân thể đang treo trước cửa sổ nhanh chóng bật ngửa về phía sau.

Tần Lâm đang muốn lật người ngồi dậy, thấy ba điểm hàn tinh nhanh như điện chớp bắn tới, tên này có ưu điểm anh hùng thức thời vụ, vội vàng co người lại nấp sau lưng giáo chủ Đại nhân.

- Chút tài mọn cũng dám khoe khoang!

Bạch Sương Hoa cười lạnh co chỉ bắn ra ba cái giữa không trung, tuy rằng động tác của nàng thong thả, nhưng mỗi chỉ đều bắn trúng một mũi tên nỏ. Chỉ nghe ba tiếng phập trầm đục, tên nỏ bị nàng bắn ghim vào vách gỗ sâu chừng hai tấc.

Hai mắt Tần Lâm ngời sáng, giáo chủ tỷ tỷ thật lợi hại, nếu như không xuất ra tuyệt kỹ độc môn ôm bắp đùi, quấn khăn trải giường, trưởng quan ta không phải là đối thủ của nàng!

Hàn Độc Phong không trông cậy vào ba mũi tên nỏ có thể gây tổn thương cho Tần Lâm, thậm chí không thể nào ngăn cản được đối thủ kinh khủng tới cực điểm kia. Y ngã lộn nhào từ cửa sổ lầu hai xuống, lúc sắp sửa chạm đất lấy tư thế cực kỳ quỷ dị uốn éo thân thể một cái, lưng y lướt ngang sát đất trượt nhanh về phía tường viện, sau đó đưa tay níu vào một gốc bông vải, thân hình dựng đứng dậy… Chuỗi động tác liên hoàn này được Hàn Độc Phong thi triển tinh diệu đến tột bậc, y biết ở trước mặt đối thủ đáng sợ tới cực điểm đó, mình sẽ không có cơ hội thứ hai.

Tường viện ngay ở phía sau, sắp chạy thoát vẫn không thấy ai đuổi theo, tâm trạng căng thẳng của Hàn Độc Phong rốt cục buông lỏng.

Đột nhiên y vô cùng kinh hãi phát hiện, một đạo thân ảnh màu trắng từ cửa sổ bay ra với tư thế mạn diệu thướt tha, nhưng tốc độ lại nhanh như tia chớp.

Lúc này mây tan gió ngừng, trăng non như lưỡi liềm, nữ tử áo trắng lăng không phi độ không dính một hạt bụi nào, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ. Tay áo phất phơ, dung nhan tuyệt thế nổi bật dưới màu hoa đỏ của bông vải, cảnh tượng tuyệt trần như trong ảo mộng.

Nhưng lòng của Hàn Độc Phong lại đang không ngừng chìm xuống, chìm xuống, khinh công đối phương đã đến gần Lăng Không Độ Hư, y không có chút cơ hội nào...

Tần Lâm mới vừa từ giường lớn khắc hoa bò dậy, hai chân xỏ giày, Bạch Sương Hoa đã xách theo Hàn Độc Phong từ cửa sổ trở lại. Đáng thương Hàn Độc Phong là cao thủ thích khách trong mười hai giám bốn ty tám cục, hiện tại bị người ta bắt giống như chim ưng xớt gà con, tứ chi mềm nhũn rũ xuống, hoàn toàn không có cơ hội giãy giụa phản kháng.

Cho dù là giao phong chính diện sa trường chinh chiến giữa thiên quân vạn mã, giáo chủ Ma giáo cũng có thể chém Đại tướng cấp Đô Chỉ Huy Sứ trong lúc cười nói, đối phó người như Hàn Độc Phong thật là giết gà dùng dao mổ trâu.

Mới vừa rồi Bùi Kính bị xích sắt mình cuốn lấy ngất đi, vào lúc này chậm rãi tỉnh dậy. Đang định giãy dụa đứng dậy, Bạch Sương Hoa xách theo Hàn Độc Phong nhẹ nhàng ném tới, hai tên thích khách đụng vào nhau lại ngã lăn ra đất.

- Khổ cực rồi, giáo chủ tỷ tỷ khổ cực rồi!

Tần Lâm cười hắc hắc, tự mình xách hài đặt dưới chân nàng. Thấy chân ngọc trong trắng hồng hào, da thịt sáng bóng mượt mà, không nhịn được thuận tay bóp một cái.

Bạch Sương Hoa mang hài vào, không tung cước đá bay Tần Lâm ngược lại gương mặt khẽ ửng hồng. Gặp phải người không biết xấu hổ như Tần Lâm, cho dù là giáo chủ Đại nhân cũng không làm gì được hắn.

Bùi Kính và Hàn Độc Phong nghe được trong miệng Tần Lâm thốt ra hai chữ giáo chủ, nhất thời giống như thấy quỷ sống, kinh hãi tới cực điểm nhìn Bạch Sương Hoa, không hẹn mà cùng run giọng nói:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi là giáo chủ Ma giáo, Tần... Tần... Tần Lâm ngươi lại làm khách trong màn của giáo chủ Ma giáo!

Vốn là hai tên thích khách còn muốn bạo khởi làm khó dễ bắt Tần Lâm, hoặc là nghĩ biện pháp khác chạy trốn. Kết quả vô cùng hoảng sợ phát hiện, mỹ nữ nằm trên giường với Tần Lâm chính là Bạch Liên giáo chủ từng khiến cho vô số ưng khuyển Xưởng Vệ phải rét lạnh trong lòng, chút can đảm cuối cùng trong lòng bọn họ cũng hoàn toàn tan biến.

- Này, đừng nói khó nghe như vậy, sao lại gọi là khách trong màn của giáo chủ tỷ tỷ?

Tần Lâm cười xấu xa, mặt dày ôm ngang eo nhỏ nhắn của Bạch Sương Hoa:

- Chẳng lẽ không thể là giáo chủ tỷ tỷ ngưỡng mộ tài hoa tại hạ, cho nên bắt chước Hồng Phất Nữ bỏ trốn trong đêm sao?

- Cút!

Bạch Sương Hoa nghiến răng ken két, rất muốn nện cho Tần Lâm một trăm lần.

Bùi Kính kinh hãi muốn rơi đồng tử xuống đất, Bạch Liên giáo chủ lại ngủ cùng giường với Tần Lâm, chuyện này thật sự khiến cho y không dám tin, cất tiếng the thé nói:

- Tần Lâm, ngươi, ngươi lại dám cấu kết với giáo chủ Ma giáo, ngươi đây là đại nghịch bất đạo...

Tần Lâm sờ sờ mũi, nhìn chăm chú vào cặp mắt kinh hãi của Bùi Kính:

- Nhưng chúng ta ngoại trừ ngủ trên giường ra cũng không làm chuyện xấu gì khác, không giống như ngươi giở trò thái sinh chơi đùa vô cùng vui vẻ, tự cho là Quỳnh Châu trời cao Hoàng đế xa, mình là từ kinh sư tới, có thể muốn làm gì thì làm, coi dân chúng là súc vật, làm ra hành vi thái sinh trời giận người oán! Tên thái giám biến thái chết bầm kia, ngươi cho là ăn tiểu kê kê là có thể mọc ra tiểu kê kê sao, vậy ngươi ăn óc heo chẳng lẽ óc ngươi cũng hóa thành óc heo?!

- Ngươi... Ngươi... Ngươi...

Sắc mặt Bùi Kính trắng bệch, lắp bắp hồi lâu không nói nên lời.

Bạch Sương Hoa bật cười, Tần Lâm mắng thật điêu ngoa độc ác, nhưng cũng mắng thống khoái, hả giận!

Quả thật như Tần Lâm phân tích, Bùi Kính bị Gia Tĩnh đế thu thập kinh nguyệt xử nữ để luyện chế đan dược ảnh hưởng, cũng giở trò thái sinh. Vụ án ba chiếc cầu chính là y làm ra, sở dĩ ở gây án trên cầu là hy vọng linh hồn người chết chân không đến đất cật không đến trời, không thể tới âm tào địa phủ tố cáo.

Cho dù là Hải Thụy và Đường Kính Đình tài ba tới mức nào, dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng hung thủ vụ án ba chiếc cầu chính là y. Nhờ Mạc Trí Cao hiệp trợ phá án lại càng buồn cười, Bùi Kính núp trong nha môn Bá Hộ Sở rất lâu, làm sao bộ khoái tìm được y?

Tần Lâm trầm giọng nói:

- Là ai phái các ngươi tới? Có phải Trương Kình hay không? Nói cho ta biết hết thảy, ta có thể tha các ngươi một mạng, về phần chuyện ta và Bạch Liên giáo chủ chung chăn gối, các ngươi có thể đi tố cáo, xem ai chịu tin tưởng.

Bùi Kính cùng Hàn Độc Phong lập tức sáng mắt lên:

- Ngươi, ngươi cũng không thể gạt chúng ta.

- Trừ tin tưởng ta ra, các ngươi còn có lựa chọn khác sao?

Tần Lâm khẽ mỉm cười, Bạch Sương Hoa cũng không lỡ thời cơ cười lạnh một tiếng.

Đối mặt giáo chủ Ma giáo chèn ép, hai tên thích khách không dám giấu giếm chút nào, nhất nhất khai ra rõ ràng.

- Các ngươi có thể đi rồi.

Tần Lâm chỉ chỉ cửa sổ.

Thật sự để chúng ta đi sao? Hai người nửa tin nửa ngờ cất bước về phía cửa sổ, đến trước cửa sổ lại đồng thời xông ra ngoài.

Bóng trắng chợt lóe, Bạch Sương Hoa đuổi theo nhấn một chưởng vào huyệt Bách Hội đỉnh đầu Bùi Kính cùng Hàn Độc Phong. Chỉ nghe hai tiếng bốp nhẹ vang, thân hình hai tên thích khách nhảy lên không trung chững lại, tiếp theo rơi xuống trong hoa viên, đầu lâu vỡ vụn thất khiếu chảy máu, trong phút chốc chết oan chết uổng.