Có lúc đau đớn sẽ mang lại lực lượng hùng mạnh hơn nữa, dường như Trương Tử Huyên hiện tại cười nhiều hơn trước. Nhưng trong lúc vô tình, nụ cười nàng toát ra vẻ nghiêm túc trầm ổn, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Sách trong thư phòng nàng, Tứ Thư Ngũ Kinh và điển tịch đại nho Tống Minh đều bị ném vào góc. Chỉ cần đọc tên sách mà đêm đêm nàng hay chong đèn đọc, là có thể hù dọa đám tiên sinh Hàn Lâm thấm nhuần bát cỗ văn và tam cương ngũ thường trong đầu gần chết: Trường Đoản Kinh, Quỷ Cốc Tử, Trúc Thư Kỷ Niên, Lữ Thị Xuân Thu...
Những bộ sách bí ẩn tương truyền này lật nghiêng toàn bộ lịch sử đã được người đời quen thuộc. Tam đại Thánh Vương Nghiêu Thuấn Vũ cũng không phải là nhường ngôi một cách thuận hòa êm đẹp, mà quá trình truyền thừa đế vị tràn đầy âm mưu quỷ kế. Nhân vật Nho gia được sùng bái như thánh hiền Chu Công Đán lại không khác Vương Mãng, Tào Tháo về bản chất. Chiến Quốc thất hùng tranh bá, không chỗ nào là không dùng gian kế đối phó nhau…
Từ Tân Di vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, Trương Tử Huyên gõ vào bàn cờ lần nữa, nàng mới giật mình tỉnh lại:
- A, đến phiên ta rồi sao? Ha ha sáng nay dậy sớm tới Tây Sơn đua ngựa, cho nên có hơi phân thần.
- E rằng không phải là vì thức dậy quá sớm, mà là nhìn thấy đôi én kia cho nên trong lòng có cảm ngộ.
Trương Tử Huyên mím môi khẽ cười.
Nước da bánh mật của Từ Tân Di đỏ ửng lên, bĩu môi nói:
- Hừ, chẳng lẽ muội không nhớ tên kia sao, ôi, chỉ có tiểu Thanh Đại ngốc nghếch mới vô tư như vậy…
Một tràng tiếng cười như chuông bạc từ đối diện ao nước truyền tới, Thanh Đại và A Sa đang đá cầu, Giáp Ất Bính Đinh xếp thành bức tường người đứng ở chính giữa, cầu lông gà bay qua bay lại trên đầu các nàng.
Thanh Đại mặc tiểu sam màu lam viền hoa, mái tóc búi cao dùng một chiếc đũa xiên ngang, sắc mặt hồng hào thỉnh thoảng bật cười khúc khích.
Giọng Từ Tân Di hơi lớn, bị Thanh Đại nghe được, nàng đá cầu sang cho tiểu Đinh, sau đó cất bước khoan thai đi tới:
- Hì hì, có người nói xấu sau lưng muội…
- Này, muội thật sự không nhớ Tần ca ca ư?
Từ Tân Di liếc nàng một cái.
Thanh Đại cắn cắn đôi môi mọng, thành thật nói:
- Nhớ chứ, bất quá Tần ca ca nói chúng ta nên vui vẻ ở nhà chờ huynh ấy, cho nên, cho nên dù là muội rất nhớ hắn, cũng phải sống thật vui vẻ.
- Muội thật sự nghe lời hắn ư?!
Từ Tân Di bĩu môi, chợt mắt hạnh đảo tròn, kéo Thanh Đại ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng dụ dỗ:
- Muội có muốn ra biển không, có muốn đi xem phong cảnh phương Nam, có muốn đi tìm Tần ca ca của muội không? Kim yêu tinh có thuyền, đại phụ như muội chỉ cần lên tiếng nói, nhất định ả sẽ không từ chối…
Trương Tử Huyên mỉm cười một tiếng, Từ đại tiểu thư thật đúng là không an phận.
Thanh Đại còn chưa kịp đáp, Từ Văn Trường bước chân vội vã đi tới, sau lưng lão là ba tên quản gia mỗi tên ôm một cái hộp lớn.
- Ba vị phu nhân, Tần trưởng quan nhờ Ngũ Phong hải thương gởi thư tay.
Từ Văn Trường lệnh cho quản gia đặt lễ vật xuống, sau đó cho bọn họ lui ra.
- Là gì vậy?
Thanh Đại còn chưa hết tính ngây thơ, lòng hiếu kỳ nặng nhất, vội vàng đi tới mở nắp hộp ra.
Trong hộp thứ nhất là một thanh bảo kiếm hình rắn vô cùng sắc bén. Mắt hạnh Từ Tân Di sáng ngời, lập tức chộp vào tay, tiện tay chém hờ vài cái, thanh âm vun vút sắc bén kinh người. Lại xem giấy ghi chú ngắn gọn trong hộp, nói rằng đây là Xà Hình kiếm do thổ dân trên Nam Dương đảo dùng bí pháp luyện chế.
Mở hộp thứ hai ra, là trân châu mài thành bột phấn, đen như mực, đây là quà tặng cho Trương Tử Huyên, giúp nàng vẽ tranh sẽ đẹp hơn không ít.
Cho đến khi mở hộp thứ ba ra, Thanh Đại mới tìm được quà của mình, đó là một ít thực vật vùng nhiệt đới kỳ quái, hải mã khô, sao biển…
- Hì hì, có lẽ tương lai Thanh Đại có thể viết một quyển Hải Ngoại Bản Thảo Thập Di.
Thanh Đại le lưỡi một cái, nụ cười vô cùng khả ái.
Từ Tân Di vội vàng xúi giục nàng:
- Vậy thì càng nên đi Quỳnh Châu, nghe nói thời tiết Quỳnh Châu đảo nóng bức, khác xa Trung Nguyên, nói không chừng có thể tìm được rất nhiều dược liệu quý hiếm. Hơn nữa dọc trên đường đi ngang qua Macao, ở đó có người Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, trong tay bọn họ nhất định có không ít dược vật bên kia đại dương.
Khụ khụ... Từ Văn Trường ho khan hai tiếng:
- Nếu là muốn đi Quỳnh Châu tìm Tần trưởng quan, vậy thì không cần. Mới vừa rồi Trương tiểu công công trong cung đưa tin cho hay, có hai đạo tấu chương liên quan tới Tần trưởng quan đã tới kinh sư.
Trương Tử Huyên đang nghịch bột trân châu nghe vậy liền ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe tinh quang.
Từ Văn Trường cho biết chi tiết, đạo tấu chương thứ nhất là Bá Hộ Mạc Trí Cao Bá Hộ Sở Quỳnh Châu dâng lên, đạn hặc Tần Lâm thân bị cách chức vẫn không biết hối cải, mượn ơn vua ngày trước hoành hành bất pháp, công khai dùng cửu long ngọc đái ngự tứ, tội danh khi quân phạm thượng. Đạo tấu chương thứ hai lại là của đệ nhất thanh quan Đại Minh hơn hai trăm năm, Hải Thụy Hải Bút Giá dâng lên, từ đi chức Hữu Đô Ngự Sử Nam Kinh, đồng thời bảo tấu Tần Lâm phục hồi nguyên chức.
Thanh Đại và Từ Tân Di nghe vậy nửa vui nửa buồn, hai đạo tấu chương hoàn toàn trái ngược. Dĩ nhiên danh tiếng Hải Thụy lớn hơn Mạc Trí Cao nhiều lắm, nhưng chính cục trong triều bất lợi đối với Tần Lâm, không biết rốt cuộc sự thái sẽ phát triển như thế nào…
Trương Tử Huyên không chút nghĩ ngợi, liền cười lạnh nói:
- Chuồn chuồn lay cột đá không biết lượng sức mình, Mạc Trí Cao chỉ là một Bá Hộ nho nhỏ cũng dám dính vào, nhưng chỉ cần Trương Tứ Duy còn chưa mê muội, nhất định đạo tấu chương này tới nội các sẽ bị bác bỏ. Ngược lại không biết Tần huynh dùng pháp môn gì, có thể lừa gạt khiến cho Hải Bút Giá thà chịu từ quan cũng phải bảo tấu, thật sự không ngờ tới. Bất quá nhất định Trương Tứ Duy sẽ nghĩ ra biện pháp khác ngăn trở Tần huynh phục quan hồi triều.
Lợi hại thật! Từ Văn Trường thán phục vô cùng, lão suy đi nghĩ lại thời gian một nén nhang, mới cho ra kết luận hoàn toàn giống với Trương Tử Huyên.
Ánh mắt của lão và Trương Tử Huyên trong lúc vô tình chạm vào nhau, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi: Trương Tử Huyên hiện tại giống như một thanh bảo kiếm sắc bén ẩn sâu trong vỏ, ra tất thấy máu, thấy máu phong hầu!
Từ Văn Trường và Trương Tử Huyên thương nghị sắp tới nên làm thế nào, thậm chí thái độ của lão còn kính cẩn hơn cả lúc đối mặt với Tần Lâm, không dám lên mặt lão tiền bối với nàng.
Thanh Đại cùng Từ Tân Di nghe vậy nghi hoặc không hiểu, thầm nói Trương Tứ Duy đối địch với phu quân, làm sao lão chịu bác bỏ tấu chương của Mạc Trí Cao?!
-----------
Trong phủ nội các Thủ Phụ Trương Tứ Duy, vị khôi thủ văn thần mới nổi lên này đang đi qua đi lại, vẻ mặt không kiên nhẫn, hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Cố Hiến Thành đang ngồi ngay thẳng:
- Đạo tấu chương này của Hải Bút Giá... Thúc Thời, ngươi thấy thế nào?
Cố Hiến Thành chắp tay một cái:
- Đại nhân, chuyện này thật sự rất kỳ quái.
Trương Tứ Duy nói tiếp:
- Hải Bút Giá và Trương Cư Chính cũng không phải là một đảng, thậm chí còn ghét nhau. Thế nhưng lão thà rằng từ quan cũng muốn bảo cử Tần Lâm, nhất định sau lưng chuyện này có một bí mật tày trời.
Cố Hiến Thành khom mình về phía trước:
- Kính xin Đại nhân chỉ rõ.
Trương Tứ Duy nghĩ ngợi nói:
- Hải Bút Giá nổi danh xử án như thần, Tần Lâm cũng được xưng đoán dương xét âm, mắt thần như điện, nhất định là Tần Lâm giở ra quỷ kế khuất phục Hải Thụy trên phương diện này, mới có đạo tấu chương hôm nay.
Cố Hiến Thành chợt hiểu ra:
- Đại nhân anh minh!
Về phần đạo tấu chương của Mạc Trí Cao, Trương Tứ Duy cùng Cố Hiến Thành không thèm nhắc tới nửa lời. Với tính tình của Vạn Lịch Hoàng đế chắc chắn sẽ không trừng trị Tần Lâm vì chuyện này. Bởi vì cửu long ngọc đái kia là Vạn Lịch tự mình ban cho Tần Lâm, đại biểu quyền uy đế vương, không phải Mạc Trí Cao quỳ trước Tần Lâm mà là cửu long ngọc đái. Vạn Lịch mới vừa nếm được mùi vị cầm quyền, chẳng lẽ lại phản đối quyền uy của mình sao?!
Trương Tứ Duy và môn sinh đắc ý mới thu nhận của lão, hai thầy trò vắt hết óc đối phó Tần Lâm. Nhưng chuyện triệu hồi Hải Thụy quả thật kinh động không nhỏ, khắp thiên hạ đều biết triều đình muốn khôi phục trọng dụng đệ nhất thanh quan triều Đại Minh Hải Bút Giá, kết quả Hải Thụy từ quan bảo cử Tần Lâm ra ngoài dự đoán của mọi người. Chuyện này đã khiến cho người ta phải trợn mắt há mồm, khiến cho Trương Tứ Duy trở tay không kịp.
- Hay là chúng ta làm cho hắn phải bận rộn mệt mỏi?
Nụ cười Cố Hiến Thành lộ vẻ vô cùng âm hiểm.
Trương Tứ Duy khẽ cau mày, lập tức hiểu ý của Cố Hiến Thành.
Triều Đại Minh, có lúc thăng quan cũng là biện pháp sửa trị người, hôm nay thăng Tri Huyện Vân Nam Khúc Tĩnh, nhậm chức được ba tháng lại thăng Thông Phán Bắc Trực Lệ Kế Châu, bởi vì giao thông không phát đạt, hành hạ người ta phải bôn tẩu trời Nam đất Bắc không ngừng. Thường là mập hóa gầy, gầy ốm chết, thậm chí có quan viên bị chính địch dùng phương pháp này làm cho phải tự sát.
Bất quá nên an bài Tần Lâm đi nơi nào đây… Dù ở Quỳnh Châu xa xôi vạn dặm, tên này cũng có thể gây ra động tĩnh, quả thật là khó đối phó.
Trương Tứ Duy còn đang cân nhắc chợt nghe bên ngoài truyền báo, nói Vũ Thanh Bá phủ đưa tới một vò dấm Sơn Tây lâu năm.
Vũ Thanh Bá Lý Vĩ nguyên quán Sơn Tây, Trương Tứ Duy là người Bồ Châu Sơn Tây, có quan hệ đồng hương, hai bên thường tặng lễ vật qua lại.
Một vò dấm không đáng giá bao nhiêu, Trương Tứ Duy cũng không để trong lòng, nhưng đột nhiên lão ngây ngẩn cả người, tiếp theo bật cười ha hả:
- Thật là càng ngày càng hồ đồ, lại không nghĩ tới điểm này. Hừ, cho dù là họ Tần có bản lãnh bay trên trời chui xuống đất, cũng sẽ làm cho hắn không thể tạo nên chút gợn sóng nào.
-----------
Tần phủ, Trương Tử Huyên đang khảy Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm, khúc đàn Thập Diện Mai Phục thanh âm sang sảng, toát ra khí thế sát phạt nồng đậm. Bọn thị nữ đứng nghiêm nghe lâu, tâm thần mơ hồ bị tiếng đàn chấn nhiếp.
Rốt cục khúc đàn đã dứt, dư âm vẫn còn quanh quẩn.
- Trương Tứ Duy ôi Trương Tứ Duy, hôm nay lão rơi vào bẫy của ta, ngày sau ắt sẽ nhận lấy hậu quả!
Trương Tử Huyên dùng sức khảy dây đàn, tiếng đàn cao vút như tiếng kiếm ngâm.
Vò dấm lâu năm Sơn Tây kia là Trương Tử Huyên nhờ Từ Tân Di ra mặt, nhờ Vũ Thanh Bá phủ tặng cho Trương Tứ Duy...
-----------
Thế lực các phe phái trong kinh sư bắt đầu dậy sóng, có phe bảo vệ Tần Lâm, có phe muốn hại Tần Lâm. Bất quá kinh sư và Quỳnh Châu cách nhau vạn dặm, chỉ thị từ trung tâm triều Đại Minh phát ra, cho dù lấy tốc độ nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng mới có thể đến Quỳnh Châu.
Trong thời gian này, sĩ lâm Quỳnh Châu hỗn loạn tận trời. Một con sóng ào tới ba đợt, đầu tiên là nhân luân thảm biến Cố phủ, tiếp theo triều đình phát tới đạo thánh chỉ quan trọng chờ đợi đã lâu, khôi phục chức quan cho Hải Thanh Thiên. Nhưng không ai ngờ được Hải Thụy lại từ quan, đồng thời tiến cử Tần Lâm bị cách chức biếm đến Quỳnh Châu. Trong tấu chương còn nói hắn hơn xa lão, chính là rường cột quốc gia!
Vốn văn võ khác đường, tính tình Hải Thụy lại vô cùng cứng rắn, lão có thể đưa ra đánh giá cao như vậy đối với một kẻ vũ phu, quả thật đã khiến cho người không biết nội tình nghi hoặc không hiểu.
Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, Tần Lâm cũng không để ý tới bọn Cẩm Y Vệ Bá Hộ Sở. Dù sao tính toán mình sẽ không ở Quỳnh Châu quá lâu, mỗi ngày hắn cùng Bạch Sương Hoa, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực du sơn ngoạn thủy khắp nơi, thậm chí ngồi thuyền lớn Ngũ Phong hải thương chạy đến cực Nam Quỳnh Châu đảo đi dạo một vòng, khát uống nước dừa, đói ăn hải sản nướng. Cuộc sống vô cùng tiêu dao tự tại, cũng giống như là đi tới thế ngoại đào nguyên, ngay cả Bạch Liên giáo chủ cũng rộng mở lòng mình, thoải mái cùng hải âu giữa mênh mông trời biển.
Hải Thụy cùng Đường Kính Đình bị Tần Lâm khuất phục, năm lần bảy lượt nhắc tới vụ án ba chiếc cầu trước mặt hắn, ý ở ngoài lời, muốn nhắc khéo thỉnh cầu hắn ra tay giải quyết vụ án hết sức nghi nan này.
Hải Thụy cố chấp hiếu danh, Đường Kính Đình chú trọng làm quan, nhưng cũng không phải là hạng người ngu xuẩn vô năng, bọn họ cũng từng nghĩ ra trăm phương ngàn kế cố gắng phá án. Tỷ như phái người âm thầm cải trang trà trộn vào thị tỉnh thu thập đầu mối, bỏ ra ngàn vàng treo thưởng cho người có thể cung cấp đầu mối, nhiều lần hỏi thăm người báo án xem thử có bỏ sót tin tức hay không, thậm chí nhiều lần khám nghiệm hiện trường phát hiện án mạng, cố gắng tìm ra dấu vết bị bỏ sót lần trước...
Nhưng những cố gắng này đều rơi vào khoảng không giống như đá chìm đáy biển, sát thủ thần bí kia như đột nhiên chui lên từ dưới lòng đất, sau đó lại chui trở vào sâu trong lòng đất, không thấy tăm hơi.
Dù sao Hải Thụy cũng đã từ quan bảo cử Tần Lâm, phá án bất quá là vì bảo vệ quê cha đất tổ, Đường Kính Đình lại gấp gáp hơn nhiều. Y thân là Tri Phủ một phương, xảy ra vụ án nhân luân thảm biến Cố gia, trách nhiệm dạy dỗ con dân coi như hoàn toàn hỏng bét. Vụ án ba chiếc cầu lại chậm chạp không bắt được hung thủ, tiền đồ chốn quan trường của y vô cùng ảm đạm.
Đường Kính Đình bệnh gấp chạy cầu y loạn xạ, còn nhắm mắt đi tìm Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ Quỳnh Châu vốn không mấy coi trọng. Mạc Trí Cao vỗ ngực nói sẽ tra tìm đầu mối thay y, ban đầu Đường Kính Đình còn vui mừng, nhưng mấy ngày kế tiếp không thấy chút tăm hơi nào, y cũng hiểu ra bất quá người ta cũng chỉ nói cho qua chuyện.
Hai thầy trò Hải Thụy, Đường Kính Đình vô kế khả thi, cũng chỉ có thể quay trở lại mời Tần Lâm giúp một tay. Bất quá vụ án Cố gia là Tần Lâm toàn lực điều tra phá án, vụ án ba chiếc cầu xảy ra trước khi hắn tới Quỳnh Châu một thời gian, hai vị này cũng chỉ có thể dùng lời lẽ mềm mỏng cầu khẩn, hy vọng Tần Lâm xuất thủ lần nữa.
Hôm nay bọn họ lại tới ngôi biệt viện Tần Lâm ở Quỳnh Châu phủ thành, quấn lấy làm phiền hắn.