Vì vậy Cố Hối Minh nói với Thích Đại Lang rằng huynh trưởng không bằng lòng ra bạc, khích tên này đến phủ nha tố cáo, như thế mâu thuẫn giữa Cố Khắc Độc và Thích Đại Lang sẽ công khai trước thiên hạ. Một khi Cố Khắc Độc bị hại, dưới tình huống bình thường đầu tiên quan phủ sẽ nghi ngờ Thích Đại Lang hành hung trả thù.
Vụ án Thích Tần thị bất quá chỉ là mở màn cho chuyện Cố Hối Minh giết anh, sau đó mới là tuồng hát chính.
Hàng ngày vào buổi trưa Cố Khắc Độc tản bộ một mình, không muốn người khác đi theo, thật ra là vì gần đây lão mới cám dỗ được một người vợ nhỏ, nữ nhân kia cơ hồ trở thành thiếp thất bên ngoài của lão.
Cố Hối Minh nắm giữ hành tung huynh trưởng, sau khi phát hiện lão bắt buộc đi qua Hữu Cung kiều bèn thiết kế kế hoạch mưu sát tỉ mỉ mà kín đáo:
Đầu tiên y tập kích Cố Khắc Độc trên cầu, dùng hòn đá đập đầu, sau đó đập nát tiểu đệ đệ lão, ngụy trang thành hung thủ vụ án ba chiếc cầu gây án lần nữa. Vụ án ba chiếc cầu trước đó hạ thân ba người chết nhuộm đỏ máu tươi, chỉ cần tìm người mục kích hiện trường khi đó là được.
Sau đó, nếu như quan phủ nhận ra được có điều khác nhau với ba vụ án trước, như vậy y sẽ tiếp tục giết chết Thích Đại Lang, lại ngụy tạo dấu hiệu giả tạo Thích Đại Lang sợ tội tự vận, nhờ đó che giấu hung thủ thật sự.
Cố Hối Minh khích bác Thích Đại Lang cáo trạng Cố Khắc Độc, làm cho ai ai cũng biết vụ án Cố Khắc Độc cưỡng gian Thích Tần thị, chính là chuẩn bị trước khi gây án.
Cố Hối Minh cân nhắc liên tục, cảm thấy kế hoạch đã kín kẽ như áo trời, vì vậy trước khi gây án hai ngày bèn thông báo cho Thích Đại Lang, bảo rằng Cố Khắc Độc vì thanh danh hy vọng Thích Đại Lang thanh minh lời đồn lão cưỡng gian Thích Tần thị, có gì từ từ nói, bảo y tới biệt viện hậu sơn Cố gia thương lượng.
Thích Đại Lang nghe nói như thế, thật sự là niềm vui bất ngờ, y đang tính toán lần này có thể kiếm chác được một khoản. Vốn y là một tửu quỷ, chung sống cùng hồ bằng cẩu đảng không tránh được tiết lộ chút phong thanh, chuyện này sau khi xảy ra án mạng đã tiến thêm một bước chứng thực tội danh ‘làm tiền bất thành hành hung giết người’ của y.
Cuối giờ Ngọ hôm xảy ra vụ án, Thích Đại Lang dựa theo ước định đi tới biệt viện ở hậu sơn Cố gia, bất quá chờ y không phải là bạc của Cố Khắc Độc, mà là bẫy rập tử vong. Cố Hối Minh cùng tâm phúc Cố Tam đẩy y xuống hồ nước, Thích Đại Lang không biết bơi lập tức chết đuối, thi thể chìm dưới hồ.
Kế tiếp Cố Hối Minh chạy tới Hữu Cung kiều, tập kích Cố Khắc Độc từ phía sau. Kẻ vô tình người hữu ý, tội ác này tiến hành hết sức thuận lợi, một đòn thật mạnh nện vào sau gáy đã lập tức hủy đi tính mạng Cố Khắc Độc. Sau đó Cố Hối Minh đập nát tiểu đệ đệ người bị hại, lại ném hung khí xuống sông, ngụy tạo thành hung thủ vụ án ba chiếc cầu gây án lần nữa.
Đến lúc này Cố Hối Minh tự cho là giọt nước không lọt, quan phủ sẽ bị vụ án ba chiếc cầu phát sinh trước đó nắm mũi dẫn đi. Cho dù hung thủ vụ án ba chiếc cầu sa lưới, chỉ sợ y cũng khó mà phủ nhận vụ án này, quan phủ sẽ dùng nhục hình bức cung, ép y nhận cả vụ án này, một lần bắt được mười lần không.
Cho dù là xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu, quan phủ không bị che mắt bởi vụ án ba chiếc cầu, Cố Hối Minh vẫn còn kế mượn xác hoàn hồn. Đến lúc đó y ném thi thể Thích Đại Lang ra, ngụy tạo hiện trường sợ tội tự vận, tội giết chết Cố Khắc Độc cũng sẽ bị Thích Đại Lang gánh lấy.
Y không ngờ rằng Tần Lâm mắt thần như điện, đầu tiên từ bầy cá tụ tập dưới Hữu Cung kiều tìm được hòn đá là hung khí, sau đó lại phát hiện hạ thân người chết bị đập nát mà không phải bị cắt đi. Ngay từ đầu hắn đã khám phá ra quỷ kế của hung thủ gây án bắt chước vụ án ba chiếc cầu, vạch trần làn sương mù thứ nhất mà Cố Hối Minh bố trí.
Việc đã đến nước này, Cố Hối Minh không thể không liều một phen, xế chiều hôm đó thừa dịp Cố gia làm tang sự bận rộn, y nhanh chóng trở về biệt quán mò thi thể Thích Đại Lang lên, cho Cố Tam đánh xe ngựa chở tới Ngũ Lý Câu phía Đông thành. Đích thân y bắt chước bút tích Thích Đại Lang, khắc mấy chữ ‘Đại thù phải báo, lấy cái chết chuộc tội’ lên tảng đá.
Kết quả sự việc trái với ý muốn ban đầu, làn sương mù thứ hai này vẫn không thể chịu đựng được một hiệp dưới ánh mắt sắc bén như dao của Tần Lâm, đã bị vỡ tan tành, thủng hàng trăm hàng ngàn lỗ, để lộ ra chân tướng mà Cố Hối Minh dùng trăm phương ngàn kế cố gắng che giấu.
Sắc mặt Cố Hối Minh đỏ bừng, thở hồng hộc giống như dã thú bị thương, hung hăng nhìn chằm chằm Tần Lâm:
- Bại trong tay ngươi, ta tâm phục khẩu phục, thật ra thì lúc ở Hữu Cung kiều, ta đã cảm thấy có thể lần này không trốn thoát lòng bàn tay của ngươi...
- Ngươi cũng tự biết mình, vậy vì sao lại rơi vào nông nỗi này?
Tần Lâm nhìn hai chữ ‘hiếu thuận’ trên bảng sơn đen thếp vàng treo trong đại đường Cố gia, lại nở một nụ cười giễu cợt.
Cố Khắc Liên, Cố Khắc Tịch mới vừa phục hồi tinh thần lại, cùng nhau kêu to:
- Giỏi cho tên nghiệt chủng, chỉ vì địa vị gia chủ mà gây ra tội ác tày trời như vậy!
Đường Kính Đình giận đến mặt đỏ tới mang tai:
- Lấy đệ thí huynh, nhân luân thảm biến, quả thật là nỗi nhục của sĩ lâm Quỳnh Châu, nỗi nhục của sĩ lâm Lĩnh Nam!
Hải Thụy không nói nửa lời, chỉ lắc đầu thở dài không dứt trước kia lão rất có hảo cảm với Cố Hối Minh, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có thể coi là mắt mình bị mù, đã nhìn lầm người.
Cố Hối Minh đột nhiên bật cười to:
- Nỗi nhục của sĩ lâm, nhân luân thảm biến?! Ha ha ha, Đường Tri Phủ ngài thật biết nói đùa! Đúng, ta thí huynh, bất quá nói đến nỗi nhục của sĩ lâm còn có người xếp hạng trước cả ta!
Cố Khắc Liên, Cố Khắc Tịch nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, muốn xông lên che miệng Cố Hối Minh, nhưng Cố Hối Minh chợt trừng mắt. Dáng vẻ y như đã hóa điên, khiến cho hai người bọn họ bị dọa sợ tới nỗi lui về phía sau hai bước.
Đường Kính Đình gằn giọng nói:
- Cố Hối Minh, ngươi nói như vậy là có ý gì?
Cố Hối Minh khẽ cắn răng, không nói tiếng nào, ngửa mặt nhìn hai chữ ‘hiếu thuận’ treo cao trên linh đường, chỉ cười lạnh không ngừng.
- Quan nhân giết chết Đại lão gia, cũng là vì thiếp thân.
Nhị nương tử đã từ phía sau đi ra không biết từ lúc nào, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run lẩy bẩy, ánh mắt đau đớn nhìn chằm chằm Cố Hối Minh.
Rốt cục sắc mặt Cố Hối Minh thay đổi:
- Như Bình!
Như Bình không để ý đến y, vén áo thi lễ mọi người:
- Chuyện đã tới nước này, thiếp thân cũng không cần giấu diếm gì nữa. Đại lão gia hoang đường vô sỉ, ngay cả… ngay cả em dâu cũng không chịu buông tha, mượn phương diện làm ăn đẩy Hối Minh đi, tìm cơ hội muốn làm ô nhục thiếp thân. Sau đó thiếp thân lấy cái chết ép buộc, lão mới chuyển chủ ý sang Thích Tần thị, nhưng sau khi Thích Tần thị đi rồi, lão vẫn tiếp tục buông lời chọc ghẹo thiếp thân…
Bạch Sương Hoa phát ra tiếng thở dài sâu kín, từ ngày lẻn vào Cố phủ nhìn thấy tình hình, nàng đã sinh lòng nghi ngờ, không nghĩ tới tội ác đang nhất nhất diễn ra ở bên cạnh mình, rốt cục hiện tại đã được chứng thật, tâm trạng nàng hết sức không vui.
Tần Lâm cầm tay nàng siết chặt, cũng phát ra tiếng thở dài từ tận đáy lòng.
Hải Thụy cùng Đường Kính Đình đều cả kinh trợn mắt há mồm, không nghĩ tới Cố gia là danh môn sĩ lâm Quỳnh Châu, lại sinh ra thảm kịch thảm tuyệt nhân luân như thế. Hai người không tự chủ được đưa mắt nhìn về phía hai huynh đệ Cố Khắc Liên, Cố Khắc Tịch.
Thần sắc huynh đệ Cố gia hốt hoảng, ánh mắt lén lút tránh né, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, không dám phản bác lời của Nhị tẩu Như Bình.
Thấy dáng vẻ bọn họ như vậy, Hải Thụy đã hiểu ra hết thảy. Cho dù là huynh đệ Cố gia không phải là tòng phạm của Cố Khắc Độc, chắc chắn cũng có hiềm nghi biết chuyện mà không báo, dung túng bao che. Mà ‘nghiệt chủng’ Cố Hối Minh và thê tử Như Bình phải chịu khuất nhục ở Cố gia thế nào, không cần nói cũng biết.
- Cố Hối Minh ôi Cố Hối Minh, ngươi thật là hồ đồ!
Hải Thụy vừa cảm thấy đau lòng, lại vừa tức giận, râu bạc run run, run giọng nói:
- Cho dù là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, vì sao ngươi không cáo đến Đường Tri Phủ? Chẳng lẽ lão phu và Đường Tri Phủ không thể chủ trì công đạo cho ngươi sao!? Ngươi lại phạm vào tội nghiệt giết người hại mạng như vậy, thật là hồ đồ!
Đường Kính Đình cũng tỏ ra khổ sở nói:
- Ôi, vụ án liên quan tới danh dự cá nhân như vậy, có thể bí mật xét xử ở nhị đường, bản quan sẽ làm hết sức để không truyền ra ngoài, Cố Hối Minh lại liều mạng làm càn như vậy… Cố gia đứng đầu trong sĩ lâm Quỳnh Châu, hiện tại gây ra chuyện tày trời như vậy, thành tích giáo hóa mục dân của bản quan coi như mất sạch không còn.
Bạch Sương Hoa hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt lạnh như băng lóe lên ngọn lửa, khóe miệng khẽ nhếch khinh thường. Hừ, các ngươi thật sự không biết, hay là biết mà vẫn giả bộ hồ đồ?!
Tần Lâm nhìn nàng lắc đầu một cái, bây giờ cũng không cần phải nói gì cả, sự thật chính là sự châm biếm trào lộng tuyệt hảo.
Cố Hối Minh cau mày, đôi môi giật giật, sắc mặt vô cùng cổ quái nhìn Hải Thụy, hồi lâu sau mới cười khổ nói:
- Hải Thanh Thiên, tiểu nhân còn nhớ ngài từng nói qua, phàm xử án nghi nan trong hai bên nguyên bị cáo ắt phải xử ép một bên, thay vì xử ép huynh, không bằng xử ép đệ.
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng lại giống như sấm nổ giữa trời quang, chấn động Hải Thụy hồn phi phách tán. Lão lập tức ngây người ra tại chỗ, đôi môi run rẩy kịch liệt, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Vì duy trì cương thường lễ nghĩa, vì bảo vệ lời dạy Nho gia huynh hữu đệ cung, Hải Thụy đã đưa ra tiêu chuẩn định sẵn ‘Thay vì xử ép thúc, không bằng xử ép điệt, thay vì xử ép huynh, không bằng xử ép đệ’ từ trước, cho là làm như vậy có thể duy trì trung hiếu nhân nghĩa, có thể chỉnh đốn thời thế lòng người.
Nhưng Hải Thụy ngàn vạn lần không nghĩ tới, chính là tiêu chuẩn định sẵn này đã làm cho Cố Hối Minh hoàn toàn mất đi lòng tin với lão và đệ tử Đường Kính Đình, gây ra hai vụ án đẫm máu. Xét từ một góc độ nào đó, chính là đạo học cương thường việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, thay vì xử ép huynh, không bằng xử ép đệ vân vân… đã thúc đẩy xảy ra huyết án này, đạt tới cực điểm thảm tuyệt nhân luân.
Sự thật huyết án Cố phủ đã chứng minh tiêu chuẩn định sẵn là sai lầm, lễ nghĩa cương thường mà Hải Thụy hết sức muốn duy trì rốt cục lại bị chính tay lão phá hoại. Lão tiên sinh chỉ cảm thấy cổ họng chợt ngọt, thân thể lảo đảo ngã xuống.
- Lão sư, lão sư!
Đường Kính Đình kinh hô thất thanh, nhanh chóng đỡ lấy Hải Thụy. Đám tùy tùng phủ nha bấm Nhân Trung, xoa huyệt Thái Dương cho lão, rất lâu sau mới từ từ tỉnh lại.
Sau khi Hải Thụy tỉnh lại lập tức nhìn chằm chằm Tần Lâm, đôi môi mấp máy không nói nên lời, sắc mặt nóng nảy mà áy náy.
Tần Lâm nắm tay lạnh như băng của Hải Thụy, vỗ nhè nhẹ:
- Hải lão tiên sinh, lão muốn nói gì, ta đã hiểu. Trước tiên người xử án phải giữ vững tâm mình, không để bị ngoại vật làm động, như vậy mới có thể chấp pháp công bình, không thiên vị bất kỳ bên nào. Đây gọi là trong lòng có thiện niệm, còn nếu lão muốn đưa những thứ ngoài công chính ra vào trong quá trình xét xử, dùng giàu nghèo, trưởng ấu, tôn ti… để thiết lập định kiến ban đầu, kết quả cuối cùng sẽ hoàn toàn ngược lại.
Hải Thụy ra sức gật đầu một cái, Đường Kính Đình híp mắt như có điều suy nghĩ, hai thầy trò này cũng không phải là hạng người ngu ngốc ngoan cố, thậm chí có thể coi là quan tốt trong thời này. Sau khi phá giải được chấp niệm trong lòng, nhất thời trước mắt thông suốt sáng sủa.
-----------
Mấy ngày sau, sĩ lâm Quỳnh Châu còn chưa khôi phục như cũ từ sau chấn động huyết án Cố phủ, như đã đoán trước, chiếu lệnh mong đợi đã lâu rốt cục cũng đến: Trương Tứ Duy, Nghiêm Thanh liên danh thượng tấu, triều đình khôi phục đại thanh quan Hải Thụy, thăng làm Hữu Đô Ngự Sử Nam Kinh.
Đô Ngự Sử chính là đại quan chính nhị phẩm, với danh vọng của Hải Thụy e rằng triều đình sẽ còn trọng dụng thêm một bước nữa. Người trong sĩ lâm Quỳnh Châu nhất thời ào ào chen chúc về phía chỗ ở Hải Thụy, chúc mừng lão từng bước lên cao, lại bị hai nàng thiếp thất dùng lời lẽ khéo léo cự tuyệt, ngăn lại ngoài cửa.
- Lão sư cần gì làm như vậy?
Trong thư phòng, Đường Kính Đình cười khổ không thôi.
Hải Thụy cầm bút viết tấu chương như bay, cho đến khi viết xong chữ cuối cùng mới ném bút sang bên, cười nói:
- Lão phu có mặt mũi nào đi làm Hữu Đô Ngự Sử! Năm đó Giang Lăng tướng công nói không sai, lão phu là cỏ xanh vạn năm, chỉ có thể ngạo sương tuyết mà không thể làm rường cột. Tài Tần Lâm hơn xa lão phu, nếu triều đình sử dụng thích đáng, chắc chắn sẽ là tường thành của quốc gia, lợi khí để tru lục gian tà. Thà rằng lão phu không làm Hữu Đô Ngự Sử, cũng phải bảo cử hắn phục hồi chức quan như cũ!
-----------
Không gì đẹp hơn chốn nhân gian vào tiết tháng Tư, phong cảnh bình nguyên Hoa Bắc kinh sư Xuân về rạng rỡ. Bên trong phủ đệ Tần Lâm nằm ở hẻm Thảo Mạo, hoa tươi đua nhau khoe sắc, gió Xuân thổi lất phất dương liễu tung bay, trên không hồ nước có một đôi én đang bay.
Từ Tân Di dùng khăn gấm thêu hình khổng tước ngậm châu buộc trên đầu, thân mặc giáng sa cung trang duỗi đôi chân dài ra không có chút hình tượng gì, đường hoàng ngồi trên một tảng Thái Hồ thạch. Tay nàng cầm con cờ trắng rất lâu vẫn không hạ xuống, trợn tròn mắt hạnh, xuất thần nhìn đôi én đang chao liệng trên trời.
Trương Tử Huyên cầm con cờ màu đen, gõ bàn một cái:
- Này, tới phiên tỷ đó!
Thiên kim tướng phủ vận một bộ đồ tang màu trắng, có câu nói nữ tử mặc hiếu phục càng thêm xinh đẹp, càng làm nổi bật khí phái như ngọc của nàng. Sau khi trở lại nhà ở kinh sư, sống chung với Từ Tân Di, Thanh Đại, nàng đã dần dần khôi phục lại sau cảm giác thất chí khi trước.