Cẩm Y Vệ

Chương 842: Thanh Quan Hải Thụy




Sau khi Tần Lâm lên bờ gặp mặt bọn cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo, Lý Tạp Đa đội trưởng, hai bên trò chuyện với nhau thật vui. Người Bồ Đào Nha rất cảm kích hắn, bởi vì hắn gián tiếp đuổi đi người Tây Ban Nha, bảo vệ địa vị độc lập tự chủ tương đối của Macao. Trong mấy ngày kế tiếp, rất nhiều thương nhân Bồ Đào Nha mở tiệc khoản đãi bọn Tần Lâm.

Trong các buổi yến tiệc này, Minh Trí Ngọc Tử biểu hiện ra lực thân thiện siêu phàm, bất cứ là ai cũng có thể nói chuyện vui vẻ trước mặt vị nữ tử dịu dàng nhã nhặn này, cho tới quên mất thời gian.

Tần Lâm thoáng động linh cơ…

Chuyện bọn Tần Lâm ở lại Macao trong một thời gian ngắn, sau này trở thành đề tài bàn tán cho đám dân bản xứ trong lúc trà dư tửu hậu.

Cùng lúc đó, ở Quỳnh Châu phủ mà hắn sắp tới, cũng có người đang chờ đợi hắn.

Đệ nhất thanh quan triều Đại Minh, Hải Thụy Hải Cương Phong danh chấn thiên hạ!

-----------

Quỳnh Châu phủ thành ở tại Quỳnh Sơn huyện, chính là quê quán của Hải Thụy Hải Thanh Thiên. Vị thanh quan danh tiếng lớn nhất đương triều này được dân gian lưu truyền câu chuyện Hải Công Án, trong đó miêu tả lão là nhân vật xử án như thần. Bởi vì mâu thuẫn chính kiến với cố Thái Sư Trương Cư Chính, đã bị cách chức hồi hương nhàn cư nhiều năm.

Bất quá lão cũng không quy ẩn nhàn nhã chân chính mà tuân theo lời dạy của người xưa: ‘thân nơi triều đình phải lo cho dân, thân ở giang hồ phải lo cho vua’, dùng thân phận quan về hưu tiếp tục phát huy dư âm, duy trì liên lạc mật thiết với chốn quan trường.

Vừa hay Đường Kính Đình hiện đảm nhiệm Tri Phủ Quỳnh Châu là môn sinh Hải Thụy, thường xuyên đến bái vọng phủ lão sư. Lúc Tần Lâm còn đang lênh đênh trên biển, vị Tri Phủ Đại nhân này nhận được thư lão sư, bèn chạy tới phủ Hải Thụy xin bái vọng.

Nghe nói vì tiếp kiến các hương thân có chuyện tới nhờ cậy, từ trước tới nay đại môn Hải gia chưa bao giờ đóng. Lúc Đường Kính Đình tới ngoài cửa không có ai, sắc mặt y có hơi lo âu tiến vào ngôi viện có vẻ hơi cũ kỹ của Hải gia.

Lão bộc trong viện thấy là học trò chủ nhân lập tức đi vào thông truyền, rất nhanh đã có một vị thiếu phụ mặt tròn hơn hai mươi tuổi ra đón, cười khanh khách nói:

- Xin Đường Phủ Tôn chờ cho một chút, lão gia nhà ta đang làm văn cho người, ước chừng một nén nhang nữa sẽ xong.

Đường Kính Đình nhận ra đây là thiếp thất của lão sư Khâu thị, không dám chậm trễ, cười nhìn nàng chắp tay một cái.

Trước sau Hải Thụy từng có ba vị thê tử, vô số thiếp thất, hai vị thê tử trước đều bị lão bỏ, vị thê tử thứ ba đã mất sớm, trước đó còn có một tên thiếp thất cũng tự vận mà chết, hiện tại chủ trì việc nhà chính là Khâu thị này.

Mới vừa ngồi xuống, chợt có một thiếu nữ mặt mũi non nớt xinh đẹp bưng mâm trà đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lộ vẻ hơi xấu hổ, nhỏ nhẹ nói: 

- Mời Đường Phủ Tôn dùng trà.

Đường Kính Đình vội vàng nhấp nhổm, miệng kêu khách sáo liên hồi. Thiếu nữ này là tiểu thiếp lão sư mới nạp Lý thị, năm nay mới mười sáu tuổi, bối phận lại có thể coi là sư mẫu Đường Tri Phủ.

Lại đợi thêm một hồi, chỉ nghe bên trong vang lên một trận tiếng lẹp kẹp của giày vải, rốt cục Hải Thụy đã đi ra.

Vị đệ nhất thanh quan triều Đại Minh, mỹ danh lưu truyền thanh thiên Đại lão gia này vóc người cao gầy, năm nay đã có sáu mươi tám tuổi, mặt mũi thanh gầy tinh thần quắc thước. Tiêu Dao cân bọc đầu đầy tóc bạc, ống tay áo rộng thùng thình phất phơ, quả thật là lưỡng tụ thanh phong (hai ống tay áo trống rỗng gió lùa, ý chỉ quan thanh liêm).

- Phiền Phủ Tôn đợi lâu. 

Giọng nói Hải Thụy giống như là từ trong phổi bay ra, mơ hồ có tiếng rổn rảng hữu lực.

Hai vị thiếp thất trẻ tuổi Khâu thị, Lý thị thấy Hải Thụy đi ra lập tức thu liễm nụ cười, nhất tề vén áo thi lễ, từ hai bên lui ra.

Đường Kính Đình chắp tay nói:

- Đâu có đâu có, đây gọi là quét tuyết sân Trình, học trò cũng có lòng noi theo thánh hiền, dù phải đợi thêm lâu hơn cũng không thấy phiền gì cả.

Hải Thụy khẽ khoát tay, cười vang nói: 

- Kính Đình chớ nói đùa, lão mẫu Cố gia mừng đại thọ tám mươi ba tuổi, Cố lão nhị ra nhuận bút đến tám mươi lượng, cho nên ta phí tâm viết một bài chúc mừng cho y, mãi đến giờ này mới xong xuôi.

Cố thị là hào phú Quỳnh Châu, bỏ tiền mời Hải Thụy viết một thiên Thọ Cố Mẫu Hà Thị Bát Thập Tam Tự, mượn danh thanh quan của lão làm nở mày nở mặt mình.

- Lão sư bút hạ sinh hoa, Cố gia được bài văn chúc thọ này chắc chắn thêm phần huy hoàng rạng rỡ.

Đường Kính Đình cười nịnh bợ, lại đỏ mặt lên, áy náy bất an nói:

- Sau khi học trò xem xong thư lão sư viết mấy ngày trước, quả thật là đám tiểu lại bên dưới đã đo đạc địa giới sai lầm, đo sai mất một mẫu tám phân của đất nhà lão sư, học trò đã ra lệnh cho bọn chúng sửa lại.

Đường Tri Phủ thấp thỏm trong lòng, không khỏi thầm mắng tên tiểu lại đo đạc kia không hiểu chuyện: Trương Cư Chính đã rơi đài, trong triều đình tiếng hô khôi phục trọng dụng Hải lão sư càng lúc càng lớn, không bao lâu sau lão sẽ trở lại địa vị cao. Ngươi đo cho lão nhiều ít một chút thì đã sao, vì sao lại gây khó khăn cho bản quan như vậy?!

Nhất thời sắc mặt Hải Thụy trở nên nghiêm nghị, trịnh trọng nói:

- Kính Đình lão đệ, ngươi cũng biết tính tình của ta từ trước tới nay, ta làm như vậy cũng không phải là vì tư lợi bản thân, mà là vì ích lợi dân chúng. Nếu như nhà ta bị đo sai, vậy các nhà khác của dân chúng thì sao?! Cho nên đặc biệt viết thơ nói cho ngươi biết, dặn ngươi làm Tri Phủ, trong lòng phải có cảnh giác.

- Lão sư thật là lo cho dân chúng, chỗ nào cũng nghĩ đến ích lợi dân chúng, thật sự khiến cho học trò khâm phục không thôi. 

Đường Kính Đình vạn phần kính ngưỡng nhìn lão sư, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, biết lần này coi như mình đã qua ải, không vì chuyện này mà đắc tội lão sư.

Hải Thụy lại vuốt râu, bắt đầu lải nhải:

- Trương Cư Chính tiến hành đo đạc ruộng đất gì đó, khiến cho thiên hạ khó khăn phiền nhiễu, lão phu không tán thành. Nhưng không thể không tuân thủ pháp độ triều đình, không thể làm gì khác hơn là mặc cho bọn họ đo đạc. Nhưng hiện tại Trương Cư Chính đã chết, triều đình đã thay đổi chiều hướng, những biện pháp sách nhiễu dân chúng này phải bị phế trừ hết…

Đường Kính Đình cười bồi nghe lão sư cằn nhằn oán trách. Hải Thụy bãi quan nhàn cư mười lăm năm, trong lúc Trương Cư Chính nhiếp chính đương nhiên lão không thể phục hồi chức quan cũ, khó tránh khỏi oán niệm trong lòng hơi lớn một chút, trận cằn nhằn lải nhải này cũng không khỏi kéo dài một chút.

Rốt cục Hải Thụy cũng lải nhải xong, đột ngột đổi giọng:

- Bất quá ta mời ngươi tới cũng không phải là vì chuyện đo đạc ruộng đất. Lão phu thấy gần đây triều đình thanh toán Trương Cư Chính, hành sự không khỏi quá nghiêm khắc, thủ đoạn không khỏi quá khốc liệt. Lúc này có người dám đứng ra minh oan cho Trương Cư Chính, cũng coi như cứng đầu cứng cổ.

- Lão sư nói là Cẩm Y Vệ họ Tần kia ư? 

Đường Kính Đình hỏi dò, thấy lão sư gật đầu một cái lại nói:

- Ngày hôm trước học trò xem công văn thấy hắn bị đày đi đến Quỳnh Châu, ước chừng mấy ngày nữa sẽ đến. Ý của lão sư là…

Hải Thụy vuốt râu, ngoài mặt nở một nụ cười hiểu ý:

- Lão phu muốn gặp hắn một lần, nếu như thật sự là nhân tài có thể đào tạo… Ha ha, nghe nói người này không chỉ có lắm thủ đoạn xử án, tính khí cũng rất có phong thái của lão phu năm xưa.

- Họ Tần may mắn quá mức, có thể được lão sư ghé mắt xanh, nếu như hắn biết lão sư cố ý thu vào môn trường, nhất định sẽ vui vẻ vô cùng! 

Đường Kính Đình lại âm thầm lặng lẽ nịnh lão sư một cái, trong lòng cười thầm thì ra là như vậy.

Mặc dù Hải Thụy bất hòa với Trương Cư Chính, nhưng cũng không phải cùng đường với bọn Trương Tứ Duy, Lưu Thủ Hữu, Nghiêm Thanh. Nói chính xác, tính lão vô cùng cố chấp, đây gọi là nước quá trong thì không có cá, người quá xét nét thì không có bạn, lão thuộc về nhân vật trong lúc hoạn nạn khó khăn, dù là bất cứ phe nào nắm quyền cũng không coi trọng lão.

Chẳng qua là Trương Cư Chính bị rơi đài, bọn Trương Tứ Duy lên đài, nhất định sẽ lấy chiêu bài thanh quan của Hải Thụy ra để dát vàng lên mặt mình. Không chỉ phục hồi nguyên chức, còn rất có khả năng được triều đình trọng dụng, cho nên Đường Kính Đình vốn đối với lão sư miễn cưỡng qua loa, gần đây lại trở nên càng ngày càng nhiệt tình như thế.

Hải Thụy có bản lãnh xử án, dạy học trò lấy Cương làm chủ, có hiệu là Cương Phong tiên sinh. Mà Tần Lâm cũng nổi danh xử án như thần, lời đồn vì phá án mà không ngại khó khăn moi gan mổ bụng, tru lục gian tà mặt sắt vô tình, vừa hay cũng hợp với chữ Cương này. Vì vậy Hải Thụy nghe nói hắn bị giáng chức đày tới Quỳnh Châu, bèn sinh lòng muốn thu nhận hắn vào môn trường.

Một danh sĩ hải nội sắp được khôi phục trọng dụng, thanh quan số một đương triều, thu một Cẩm Y Hiệu Úy bị cách đi tất cả quan chức, đày đi địa phương xa xôi làm môn sinh, Hải Thanh Thiên đối với Tần Lâm quả thật là bất chấp thân phận, phá lệ thưởng thức! 

Đường Kính Đình vỗ ngực cả quyết:

- Xin lão sư bất tất phải nhọc lòng, Tần Lâm biết được lão sư thưởng thức, nhất định sẽ cảm kích rơi nước mắt. Học trò sẽ phái người tới Bá Hộ Sở thông báo một tiếng…

Lời còn chưa dứt, Hải Thụy khoát tay liên tiếp:

- Khoan hãy để lộ cho Bá Hộ Sở, để xem họ Tần giao thiệp với Mạc Bá Hộ như thế nào rồi hãy tính. Ngươi cũng hiểu có người tuổi còn trẻ chợt leo lên địa vị cao, thình lình một buổi sáng bị cách chức khó tránh khỏi tâm tính thay đổi. Rốt cục tên Tần Lâm này là người thế nào, lão phu muốn xem thử rồi hãy nói.

Đường Kính Đình gật đầu một cái:

- Lão sư khổ tâm tính toán, học trò đã hiểu, sẽ phái người tới bến cảng theo dõi.

Tri Phủ lão gia rất rõ ràng, Mạc Bá Hộ là phe Lưu Thủ Hữu, đến lúc đó xem thử Tần Lâm đối phó y thế nào, sẽ biết người này có toan tính thế nào trong lòng.

----------- 

Ba ngày sau, trên một vịnh biển vắng vẻ cách bến tàu Quỳnh Châu phủ hai mươi dặm, cự hạm Lâm Anh hiệu bốn ngàn liêu thả neo dừng lại, bên cạnh có neo một chiếc Quảng thuyền kiểu cũ.

Quỳnh Châu là trạm cuối Tần Lâm đày đi, ngồi Lâm Anh hiệu lên bờ không khỏi quá mức phô trương, cho nên mới đổi sang ngồi Quảng thuyền, tránh làm cho người khác chú ý.

Ngũ Phong thuyền chủ, Doanh Châu Tuyên Úy Sứ vận một bộ giáng sa quần, dáng vẻ kiều mỵ động lòng người, cầm tay Tần Lâm lưu luyến từ biệt. Mặt trái xoan cười một cách tự nhiên, trong đôi mắt lại ứa ra lệ quang yêu kiều, tựa như sóng biếc Đông Hải rạo rực.

- Tần tướng quân, chúng ta xin thề với thượng đế nhất định sẽ cô phụ ủy thác, chuyện của Macao cứ giao cho chúng ta là được. 

La Bố tháo mũ xuống khom lưng thi lễ, khiến cho mọi người cười trộm không dứt. Y nói ‘không phụ ủy thác’ thành ‘cô phụ ủy thác’, khiến cho ý nghĩa hoàn toàn ngược lại.

Minh Trí Ngọc Tử dịu dàng mỉm cười, ánh mắt ấm áp dừng trên mặt Tần Lâm thật lâu, cuối cùng để hai tay trước ngực thi lễ:

- Tần tướng quân, Ngọc Tử sẽ hoàn thành sứ mạng.

Thế lực Tây Ban Nha ép người quá đáng, Mãng Ứng Lý Miến Điện cũng không phải hiền lành, Tần Lâm thấy Minh Trí Ngọc Tử sở trường giao du tiến thoái ung dung ở Macao, bèn mời nàng lấy thân phận đại biểu Ngũ Phong hải thương lưu trú Macao, thay mình thu thập tin tình báo thực dân phương Tây và các nước Nam Dương. Macao là cửa ngõ thực dân Tây Dương giao lưu với Trung Quốc, còn có hải thương các nước Nam Dương đến nơi đó mua bán, sẽ rất dễ dàng lấy được tin tức tương quan.

La Bố, Ngõa Vi được sung làm hộ vệ cho Minh Trí Ngọc Tử, nhìn dáng vẻ bọn họ rất thích công việc này, nhất là Ngõa Vi, vui mừng tới mức không khép miệng lại được.

Chỉ bất quá tại sao ánh mắt của Minh Trí Ngọc Tử thỉnh thoảng lại làm như vô ý nhìn lướt qua khuôn mặt Tần Lâm, có lúc còn cúi đầu nở một nụ cười khẽ?!

Trừ Minh Trí Ngọc Tử ra không còn ai biết được, thật ra nụ cười xấu xa của Tần Lâm có hơi giống với đệ đệ nàng đã chết... Cho nên nàng mới không xuống thuyền ở Macao, mà là kiên trì đưa Tần Lâm đến Quỳnh Châu, sau đó mới trở lại Macao.

Rốt cục Kim Anh Cơ cũng buông tay Tần Lâm ra, nhìn một người trong đội ngũ thân binh, cười nói: 

- Tiểu oan gia Tần Lâm này, giao hết cho huynh đó, ngàn vạn lần chớ có thiếu…

Tần Lâm gãi gãi đầu, làm như ta là Đường Tăng không bằng, ai cũng muốn cắn một miếng chia phần sao?!

Trong đội ngũ thân binh có một người mặt như giồi phấn, giữa hai lông mày anh khí bừng bừng, ánh mắt giống như hàn băng vạn năm không thay đổi, chính là Bạch Liên giáo chủ Bạch Sương Hoa giả trang thành thân binh.

- Hừ, ta chỉ cần chính mắt thấy kết cục đánh cuộc giữa hai ta. 

Bạch Sương Hoa cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như dao liếc qua người Tần Lâm một lượt:

- Không cần biết hắn sống hay chết…

- Có thật không!? 

Kim Anh Cơ che miệng anh đào nhỏ cười khanh khách, rốt cục làm cho Bạch Sương Hoa có chút chột dạ dời ánh mắt sang chỗ khác...

-----------

Những năm đầu Vạn Lịch thiên hạ có mấy phần khí tượng trung hưng, mặc dù so ra Quỳnh Châu phủ kém những thương cảng lớn như Hàng Châu, Nguyệt Cảng, Quảng Châu, nhưng bến cảng Quỳnh Sơn vẫn vô cùng nhộn nhịp. Phúc thuyền Quảng thuyền thuyền đánh cá nhiều không đếm xuể ra ra vào vào, vận chuyển vải dệt thủ công của dân tộc Lê trên Quỳnh Châu đảo, dược liệu trên Ngũ Chỉ sơn vào đại lục, cũng vận chuyển lá trà đồ sứ tơ lụa từ Quảng Châu Lôi Châu tới đây.

Bên cạnh bến cảng có một chiếc kiểu cũ Quảng thuyền chậm rãi vào cảng, hoàn toàn không làm cho người ta chú ý, có một nhóm hơn mười người bỏ thuyền lên bờ. Bất kể ngư phu hay là phu khuân vác trên bến cảng cũng tuyệt đối không ngờ rằng, trong đám người nhộn nhịp này lại có tiền nhiệm Thái Tử Thái Bảo, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần Lâm từng làm mưa làm gió ở kinh sư.

Bất quá thánh chỉ đày Tần Lâm đi Quỳnh Châu Cẩm Y Vệ làm việc đã sớm công bố rõ ràng khắp thiên hạ, cho nên hắn cũng không cố ý che giấu hành tung.