Khi hai thuyền tiếp cận khoảng cách trong tầm bắn, người Bồ Đào Nha biếng nhác giơ hỏa thương lên chuẩn bị tác xạ, thình lình đồng tử La Bố giãn rộng ra, há miệng gọi to:
- Nằm xuống, mau mau nằm xuống!
Người Bồ Đào Nha kinh hãi phát hiện, trên thuyền đối phương có ba bốn mươi tên thiếu nữ thân mặc bạch y đứng lên, trong tay mỗi người đều có một cây hỏa thằng thương đang bốc khói. Bọn họ bóp cò tiếng súng vang lên lốp bốp thành một mảnh, lập tức một loạt đạn bắn nhanh tới dày đặc như mưa bấc.
Quả thật chính là một đợt cuồng phong, lúc này có ba tên thủy binh Bồ Đào Nha chưa kịp nằm xuống bị bắn trúng, trên boong thuyền máu tươi chảy tràn.
- Phản kích, phản kích!
La Bố múa may súng ngắn chỉ huy đám thủy binh đánh trả, cần phải thừa dịp đối phương bận rộn nạp đạn để đoạt lại quyền chủ động.
Không ngờ rằng người Bồ Đào Nha mới vừa đứng thẳng người, còn chưa kịp nhắm chuẩn tác xạ, trên thuyền đối phương lại bắn tới một đợt mưa đạn vừa nhanh vừa dày đặc, có hai người xui xẻo trúng đạn ngã lăn ra.
Vì sao lại nhanh như vậy?! Người Bồ Đào Nha đều sợ ngây người, từ trước tới nay bọn họ không nghĩ rằng mình lại bị một đám nữ nhân đánh cho tơi bời hoa lá như vậy, chỉ có thể nằm ở trên boong thuyền bị động chịu đánh.
- Nếm thử lợi hại của Tảo Kích Nữ dưới quyền Ngân Thiên Đại ta!
Chủ tướng Lập Hoa gia đứng lên, cầm cờ lệnh trong tay phất phơ.
Đám tỷ muội thủ hạ của nàng lại gia tăng tốc độ lên không ít, bắn ra hết loạt đạn này tới loạt đạn khác, bắn cho Dũng Khí hiệu người Bồ Đào Nha thủng lỗ chỗ như tổ ong. Tất cả mọi người chỉ có thể nằm ở trên boong thuyền, không thể phản kích.
Còn may vốn là hai chiếc thuyền đang chạy ngược hướng với nhau, quán tính và gió biển thúc đẩy làm cho Dũng Khí hiệu và chiến thuyền kiểu Nhật lướt ngang qua nhau ở khoảng cách hai mươi thước, khoảng cách hai bên càng ngày càng xa, rốt cục thoát khỏi tầm bắn hỏa thương.
Rốt cục người Bồ Đào Nha trên Dũng Khí hiệu đã dám đứng thẳng lên, ai nấy lòng vẫn còn sợ hãi, sắc mặt hết sức kinh hoàng.
- Mau, chúng ta đánh không lại bọn họ, gia tăng tốc độ chạy trốn!
La Bố đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Thế nhưng làm sao có thể trốn dễ dàng như vậy được, lúc này gió đang thổi hướng Tây Nam, tốc độ thuyền buồm tam giác xuôi gió chạy tới cũng chậm. Mấy chiếc chiến thuyền kiểu Nhật kia lại có tay chèo, mấy chục mái chèo đưa ra từ đáy khoang chèo nhanh như điện chớp trên mặt biển, rất nhanh đã đổi phương hướng đuổi theo đối phương như gió cuốn mây tan.
- Nữ nhân phản bội trượng phu kia, tuyệt đối không thể để cho ngươi chạy trốn như vậy được!
Chủ tướng Lập Hoa gia giơ cờ lệnh lên vẫy vẫy, ba chiếc thuyền theo sát không nghỉ.
Người Bồ Đào Nha hồn phi phách tán, không ngờ rằng thiếu nữ kia lợi hại như vậy, đánh cho bọn họ tơi bời hoa lá, theo dáng vẻ còn muốn đuổi tới cùng, đưa tất cả mọi người vào chỗ chết.
Trong khoang thuyền, Minh Trí Ngọc Tử thở dài sâu kín, sau đó sóng mắt ôn nhu như nước nhìn về phía Ngõa Vi:
- Đã như vậy, xin giao ta ra đi thôi!
- Cái, cái gì?!
Ngõa Vi cả kinh lui về phía sau một bước, làm sao cũng không dám tin tưởng vào lúc sống chết trước mắt này, từ miệng vị nữ tử xinh đẹp ôn nhu trước mặt lại có thể nói ra lời quyết tuyệt như vậy.
- Gia Lạp Hạ, lòng can đảm của ngài khiến cho ta vô cùng khâm phục, nhưng chúng ta không thể giao ngài cho thiếu nữ kia. Trừ phi chết đi mới có thể kết thúc lời thề ta bảo vệ ngài!
Ngõa Vi quả quyết nói, quyết tâm trở thành đạo phòng tuyến cuối cùng bảo vệ Gia Lạp Hạ.
- Vô dụng.
Minh Trí Ngọc Tử cười khổ, vẻ mặt thay vì nói đau khổ không bằng nói là khám phá tình đời tịch mịch:
- Tú Cát thành người thiên hạ, đã không còn ai có thể ngăn trở y, Cửu Châu Đại Hữu thị đầu phục Tú Cát, Lập Hoa gia là gia thần Đại Hữu, hẳn là phụng mệnh Tú Cát đuổi theo. Vị tiểu thư kia gọi là Lập Hoa Ngân Thiên Đại (Tachibana Ginchiyo), từ năm tám tuổi đã thừa kế chức đốc soái Lập Hoa gia, người ta gọi là Bạch Từ Quan Âm, Phong Tuyết Bạch Mai, thủ hạ của nàng là Tảo Kích Nữ nổi danh về tốc độ bắn, các ngươi đánh không lại nàng.
- Ta...
Yết hầu Ngõa Vi giật giật muốn nói gì đó, rốt cục lại không nói ra, sắc mặt cũng đã đỏ như tôm luộc. Muốn thừa nhận đánh không lại một bé gái quả thật khiến cho y khó lòng tiếp nhận, nhưng sự thật rành rành trước mắt, lại hoàn toàn không có cách nào phản bác.
- Cho nên xin cho ta đi ra ngoài đi, ít nhất còn có hy vọng bảo toàn sinh mạng của các ngươi, các kỵ sĩ trung thành của ta.
Minh Trí Ngọc Tử khẽ cười cười, trong nét dịu dàng toát ra vẻ kiên định không thể dao động, cuối cùng cúi người dịu dàng thi lễ.
Ngõa Vi bị phong tư nàng chấn nhiếp, kinh ngạc không tự chủ được lui về sau một bước, trơ mắt nhìn Minh Trí Ngọc Tử đi ra khỏi khoang thuyền.
Một bóng người màu trắng đội mũ trùm đầu xuất hiện ở đuôi Dũng Khí hiệu. Mái tóc của nàng bị gió biển thổi lất phất càng lộ ra vẻ phong hoa duyên dáng yêu kiều, lập tức thu hút sự chú ý của người trên bốn chiếc thuyền hai bên.
Minh Trí Ngọc Tử tháo mũ trùm đầu xuống, thản nhiên lộ ra sắc mặt bình tĩnh, dịu dàng gọi:
- Ngân Thiên Đại tiểu thư Lập Hoa gia, xin nghe mấy câu khẩn cầu của tội nhân!
Mặc dù Lập Hoa Ngân Thiên Đại cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, so sáng với phong tư của Minh Trí Ngọc Tử giống như một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành. Nhìn lại khôi giáp trên người chính nàng cũng cảm thấy buồn bã, không thể làm gì khác hơn là cậy mạnh vung cờ lệnh lên, gằn giọng nói:
- Ngươi vứt bỏ trượng phu, phản bội bản quốc, còn có gì để nói? Lập Hoa Ngân Thiên Đại ta phụng mệnh Đại Hữu gia chủ, Tú Cát Đại tướng quân, đặc biệt tới bắt ngươi trở về!
Trên một chiếc thuyền khác tên phó tướng trẻ tuổi mày rậm mắt to cau mày, Ngân Thiên Đại, nàng vẫn không chịu nhắc tới tên ta.
Minh Trí Ngọc Tử cười khổ một cái, bỏ trượng phu, có ai biết nàng bị trượng phu nhốt ở thâm sơn, bởi vì tín ngưỡng Cơ Đốc, một tên thân cận thị nữ nhất bị trượng phu tự tay cắt mũi, ném trước mặt nàng...
Nhưng nàng không nói ra những chuyện này, bất quá chỉ mỉm cười ôn hòa:
- Được rồi, ta trở về với ngươi. Bất quá hy vọng Ngân Thiên Đại tiểu thư có thể thả những người Nam Man này (Nhật Bản xưng người phương Tây là Nam Man), bọn họ bị ta dùng kim tiền mua chuộc, cũng không biết nội tình, không liên quan với chuyện này.
Bọn người Bồ Đào Nha La Bố, Ngõa Vi hết sức thẹn thùng, vốn là tuân theo lời kêu gọi của cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo chạy tới cứu viện giáo hữu, không ngờ rằng tới thời khắc tối hậu một nữ tử như nàng lại cứu tất cả mọi người, làm sao bọn họ có thể chịu đựng được?!
- Không được!
Lập Hoa Ngân Thiên Đại cự tuyệt vô cùng dứt khoát:
- Bọn họ đều là đồng lõa của ngươi, nhất định phải bắt hết trở về!
Ánh mắt Minh Trí Ngọc Tử ôn nhu như nước, nhìn chằm chằm vào gương mặt còn chưa hết vẻ ngây thơ của Lập Hoa Ngân Thiên Đại, mỉm cười lắc đầu một cái, thấp giọng than:
- Quả thật là thiếu nữ…
Bọn người Bồ Đào Nha La Bố, Ngõa Vi thảy đều đứng lên, nắm chặt hỏa thương trong tay, trong lồng ngực ai nấy khí huyết sôi trào. Nam tử hán tung hoành trên biển, há có thể nhờ vào nữ nhân cầu xin tha mạng?!
Ba chiếc chiến thuyền kiểu Nhật càng đuổi càng gần, cũng sắp sửa tiến vào tầm bắn của hỏa thương. Minh Trí Ngọc Tử vẫn mỉm cười đứng ở đuôi thuyền, chuẩn bị dùng thân thể nghênh đón mưa đạn đập vào mặt, mà người Bồ Đào Nha cũng đã sẵn sàng chuẩn bị liều chết. La Bố thấp giọng lẩm bẩm lần cầu nguyện cuối cùng trước khi lâm tử, Ngõa Vi cũng nở một nụ cười khổ.
Răng cửa Lập Hoa Ngân Thiên Đại nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi, nhìn Minh Trí Ngọc Tử duyên dáng yêu kiều, thật sự không hiểu vì sao đối phương bỏ qua thân phận cao quý, phản bội trượng phu đại danh đỉnh đỉnh, chạy trốn theo đám Nam Man này.
Phong Tuyết Bạch Mai lúc này vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa hề trải đời.
- Lập Hoa Tảo Kích Nữ, chuẩn bị...
Ngân Thiên Đại giơ cờ lệnh lên chuẩn bị vẫy xuống.
Ùng ùng!
Thình lình cuối chân trời vang lên tiếng pháo như sấm động, mang theo lực lượng hùng mạnh không thể địch nổi, tuyên bố Lâm Anh hiệu giá lâm.
Bên ngoài một doi đất của quần đảo Goto, một chiếc cự hạm khổng lồ được gió Tây Nam đẩy đang rẽ sóng chạy băng băng tới. Thân thuyền tẩm dầu sáng loáng, buồm màu trắng toát giương cao trên cột chọc thủng chín tầng mây hiện ra đồ án năm ngọn núi ngũ sắc hết sức rõ ràng, chính là Ngũ Phong thuyền chủ đại giá quang lâm.
- Ngũ Phong hải thương lại trở lại? Bọn họ muốn làm gì?
Lập Hoa Ngân Thiên Đại giật mình kinh hãi.
La Bố không ngừng làm dấu thánh giá, mừng đến chảy nước mắt:
- Tần tướng quân, Tần tướng quân vĩ đại, thượng đế trên cao, là kỳ tích do ngài tạo nên, khiến cho hắn xuất hiện ở nơi này. Hắn là do thượng đế phái tới cứu chúng ta!
- Tần tướng quân ư? Trong thư của cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo không có nói tới người này.
Minh Trí Ngọc Tử ném ánh mắt thăm dò về phía mũi Lâm Anh hiệu.
Nàng nhìn thấy một người cười cợt nhả đứng ở đầu thuyền, nở một nụ cười xấu xa giống như một vị đệ đệ nghịch ngợm của nàng, bên trái hắn là một mỹ nhân mặt trái xoan eo rắn nước, mặc trường quần màu đen thêu mẫu đơn. Bên phải hắn là một vị mỹ nhân khác trông lạnh lùng như một ngọn núi băng, tuy rằng gió biển mạnh mẽ như vậy nhưng nàng chỉ mặc quần lụa mỏng màu cánh sen, toàn thân lâng lâng phiêu hốt như tiên giáng trần, dường như muốn lăng không bay đi.
Mọi người trên Lâm Anh hiệu cũng nhìn thấy đuôi Dũng Khí hiệu có vị nữ tử ôn nhuận như ngọc, toàn thân bị bao phủ bên trong áo choàng kiểu Tây Dương. Mỗi cái cau mày hay nụ cười của nàng đều dịu dàng ưu mỹ, khiến cho mọi người không tự chủ được nhớ tới vị Đại tỷ tỷ ôn nhu xinh đẹp nhà bên cạnh lúc tuổi còn thơ.
- Ngươi, các ngươi muốn làm gì?
Lập Hoa Ngân Thiên Đại không nén được tức giận, Lâm Anh hiệu khổng lồ như vậy, bản thân nó đã mang theo áp lực nào đó khó có thể kháng cự. Vốn ba chiếc chiến thuyền kiểu Nhật cũng có thể coi là chiến hạm nhị đẳng, ở trước mặt nó chỉ như ba con thỏ trước mặt con voi.
Nhìn tiểu muội muội ngước mặt chất vấn, quái thúc thúc Tần Lâm cười hắc hắc xấu xa:
- Đương nhiên là tới đây mời nàng xem cá vàng… à không, lầm, ta nói là xin bỏ qua cho Gia Lạp Hạ tiểu thư.
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
Mắt Lập Hoa Ngân Thiên Đại trợn lên rất lớn, tức giận nói.
Những võ tướng đã từng nếm mùi đau khổ dưới tay Lập Hoa Tảo Kích Nữ, e rằng lúc này sẽ bị dọa cho sợ hãi tan gan vỡ mật, nhưng trong mắt Tần Lâm, thiếu nữ này hết sức xinh đẹp đáng yêu, nhất là lúc nàng tức giận trợn trừng mắt lại càng đáng yêu hơn.
- Nói như vậy, thúc thúc sẽ dùng đại pháo giáo huấn nàng!
Tần Lâm cười khan.
Vừa dứt lời, cửa sổ hai bên khoang thuyền mở ra rầm rập, lộ ra mấy chục khẩu đại pháo dầu mỡ bóng loáng, nòng pháo đen ngòm nhìn qua hết sức kinh người.
Đây cũng không phải là tiểu pháo trước mũi thuyền Dũng Khí hiệu, mà là trọng pháo thập nhị bàng pháo và nhị thập tứ bàng số một chân chính phỏng chế theo Bồ Đào Nha và Tây Dương, uy lực một đợt bắn của nó, bất kỳ thuyền bè nào trong thời này cũng không dám thử.
Thần sắc Lập Hoa Ngân Thiên Đại đại biến, từ trước tới nay nàng chưa từng thấy loại chiến thuyền nối thẳng khoang, chứa được mấy chục khẩu đại pháo như vậy. Đối mặt mấy chục khẩu đại pháo uy hiếp, cho dù là người can đảm tới mức nào cũng sẽ sinh lòng sợ hãi.
Mấy chiếc thuyền sắp lướt qua nhau, chiếc thuyền tên phó tướng kia lại tăng nhanh tốc độ, đám chèo thuyền khua động mái chèo thật nhanh, mũi thuyền nhắm thẳng Lâm Anh hiệu phóng tới.
- Ủa, bọn họ muốn làm gì?
Kim Anh Cơ kinh ngạc há to cái miệng nhỏ nhắn.
Phó tướng tướng mạo đường đường ném ánh mắt khinh miệt về phía Lập Hoa Ngân Thiên Đại:
- Để cho nàng thấy Lập Hoa Tông Mậu ta vũ dũng thế nào! Chỉ cần xông tới gần, hỏa pháo cũng không thể phát huy uy lực, lúc ấy hãy xem võ sĩ chúng ta!
Kim Anh Cơ hiểu được ba phần, ghé bên tai Tần Lâm nói nhỏ:
- Lập Hoa Tông Mậu, y là dưỡng tử của Lập Hoa Đạo Tuyết, trượng phu Lập Hoa Ngân Thiên Đại, có danh xưng Vũ Dũng, cũng rất nổi danh ở Cửu Châu...
Há chỉ rất nổi danh, sau đó y còn được xưng là quân thần Nhật Bản, nhân nghĩa vô song đánh đâu thắng đó, Tần Lâm nhìn Lập Hoa Tông Mậu vội vàng xông đến, khẽ cau mày:
- Nổ súng!
- Bắn ai?
Kim Anh Cơ hưng phấn đỏ mặt lên, rốt cục đã có thể đánh được rồi.
Tần Lâm cười lạnh, chỉ một cái về phía Lập Hoa Tông Mậu ngồi trên chiến thuyền xa xa, y dám cưới tiểu muội muội đáng yêu như Lập Hoa Ngân Thiên Đại, quả thật là không thể tha thứ được!
Kim Anh Cơ cười khanh khách, nhẹ nhàng vung tay ra lệnh.
Lập tức núi lửa bạo phát.
Lâm Anh hiệu từ đầu thuyền đến đuôi thuyền theo thứ tự lần lượt lóe lên ngọn lửa và khói mù màu xám. Sau đó trên mặt biển vang lên một tràng tiếng nổ đùng đùng, giống như sấm nổ cuối chân trời.
Trước sau trái phải chiến thuyền kiểu Nhật Lập Hoa Tông Mậu đang ngồi, trên mặt biển xuất hiện từng cột nước to lớn, đột nhiên thân thuyền rung lên, phảng phất hết thảy không gian thời gian đều ngừng phắt lại vào giờ phút này.
Viên đạn to mang theo động năng đáng sợ, trong khoảnh khắc va chạm hoàn toàn phóng thích không chút giữ lại, sóng xung kích quét ngang hết thảy không thể địch nổi. Chiến thuyền kiểu Nhật dùng phương pháp ghép nối tạo nên mạn thuyền rất yếu, lập tức vỡ tan ra một lỗ to tướng. Các mảnh gỗ bắn tung ra với tốc độ cao còn sắc bén hơn cả dao nhọn, cắt qua da thịt, thân thể, xuyên vào nội tạng, nát xương... các võ sĩ Nhật Bản.
Đây chỉ là quả thứ nhất bắn trúng, sau đó các quả đạn pháo còn lại thi nhau nện vào chiến thuyền kiểu Nhật, khiến cho nó tan tành giữa trận pháo kích. Đến khi khẩu đại pháo cuối cùng nằm ở đuôi Lâm Anh hiệu nổ lên tiếng nổ cuối cùng, chiến thuyền kiểu Nhật đã biến thành một đống mảnh gỗ bập bềnh, xen lẫn trong đó còn có máu tươi đỏ ửng trên mặt biển.
- Khặc khặc, Lập Hoa Tông Mậu chết đi!
Tần Lâm ngửa mặt lên trời cười to.