Cẩm Y Vệ

Chương 836: Cứu Vớt Gia Lạp Hạ




Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung được Tần Lâm dặn dò, không thèm để ý tới Tiết Tân Nhan.

Đợi đến ngày thứ ba, Tuần Phủ Phúc Kiến kiêm Đề Đốc quân vụ địa phương, Phó Đô Ngự Sử Cảnh Định Hướng phát quân lệnh hỏa tốc sáu trăm dặm từ Phúc Châu tới: ‘Tội Mao Khổ Nhi đại ác vô cùng, mất hết nhân tính, giết người phân thây khiến cho người ta ghê tởm, không cần chờ đợi xử trảm sau Thu, lập tức xử trảm trấn an dân chúng. Tri Huyện Hải Trừng Tiết Tân Nhan ngu ngốc vô năng, cách chức đợi tội, ngoài ra bổ nhiệm nhân tài khác, Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung bắt được hải phỉ có công, có thăng thưởng.’

Tin tức trước tiên đến huyện nha, sau đến đại doanh Thủy sư, dáng vẻ Tiết Tân Nhan thất hồn lạc phách là không cần phải nói. Hai vị Du, Trầm vô cùng hưng phấn, chạy tới Lâm Anh hiệu tạ ân Tần Lâm.

Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ đang ngồi, Bạch Sương Hoa vẫn tránh né hai vị tướng quân triều đình này.

- Đã sớm biết ân chủ tay mắt thông thiên, không ngờ lại là mạc nghịch chi giao với Cảnh Đô Đường, ân chủ nhờ cậy, lão không thể từ chối.

Du Tư Cao là mẫu người thật thà ngay thẳng, vui vẻ nói, sâu trong lòng lại cảm thấy bất bình vì phụ thân Du Đại Du đã mất. Nếu như năm xưa có người thưởng thức lão như hiện tại Tần Lâm thưởng thức y, lão nhân gia đã không phải sống cuộc đời buồn bực bất đắc chí như vậy, quãng đời cuối cùng chỉ được ngồi ở chức Phó Tướng xa doanh nho nhỏ, không thể kiến công lập nghiệp vì nước.

Tuy rằng Trầm Hữu Dung cũng vui vẻ ra mặt nhưng lại ngấm ngầm coi thường lời của Du Tư Cao. Tính tình y linh hoạt bén nhạy, mơ hồ nhìn ra giữa Tần Lâm và Tuần Phủ Phúc Kiến Cảnh Định Hướng e rằng không phải là dùng từ ‘mạc nghịch chi giao’ là có thể hình dung. Bởi vì lời Tần trưởng quan nói ra, Cảnh Đô Đường lại tuân theo răm rắp.

Tần Lâm cười khoát khoát tay:

- Du thế huynh, Trầm thế huynh, đây là Cảnh Đại tiên sinh coi trọng hai người các ngươi, không phải là công ta tiến cử. Bây giờ Tri Huyện Hải Trừng đổi là Tống Nhân Hiểu, ta nghe nói y là quan viên mẫn cán nổi danh Phúc Kiến, các ngươi luyện Thủy sư ở chỗ này sẽ thuận tiện hơn nhiều, không bị quan địa phương gây khó dễ nữa.

Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung nhìn nhau, miễn cưỡng cười cười:

- Tống Tri Huyện làm việc đắc lực, là quan viên tài giỏi đệ nhất Phúc Kiến, y làm quan địa phương tốt hơn tên họ Tiết kia gấp trăm lần. Chỉ bất quá, chỉ bất quá dù chúng ta luyện binh như thế nào đi nữa cũng, cũng...

Nói tới chỗ này, bọn họ cũng có vẻ lúng túng.

Sau khi lên thuyền Du Tư Cao quan sát Lâm Anh hiệu quyến luyến không thôi, nhìn ván thuyền bóng loáng mới tinh, cự pháo đen bóng nặng ký, cột buồm cao chọc trời, cảm thấy vô cùng thích thú.

Trầm Hữu Dung chỉ thầm thở dài trong bụng, Thủy sư sa sút đã lâu, Thủy sư Đại Minh đánh đâu thắng đó vào thời Trịnh Hòa hạ Tây Dương, tới năm Gia Tĩnh ngay cả giặc Oa cũng không đánh nổi, bị bọn họ đánh thẳng vào thủ phủ Trung Quốc. Du Long Thích Hổ không thể làm gì khác hơn là chiến đấu với giặc Oa trên lục địa quê mình, đây rõ ràng là nỗi nhục của Thủy sư Đại Minh.

Thủy sư và Lục sư bất đồng, có lẽ đối với Lục sư vũ dũng và huấn luyện quan trọng hơn, Thủy sư lại quan trọng thuyền to pháo mạnh hơn. Nếu không mặc cho Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung thao luyện Thủy sư hùng mạnh tới mức nào, dựa vào mấy chiếc phúc thuyền cũ kỹ, ngay cả thuyền nhỏ người Tây Dương cũng không đuổi kịp.

Mà những chuyện này cũng không phải chỉ đổi một Tri Huyện là có thể giải quyết, dù là đổi một Tuần Phủ cũng không được, cho nên hai vị Du, Trầm cũng chỉ có thể cười khổ.

Tần Lâm quan sát sắc mặt đoán ý đã nhìn thấu rõ ràng, bèn chỉ Lâm Anh hiệu dưới chân hỏi:

- Đưa chiếc thuyền này cho các ngươi thao luyện, có được chăng?

Kim Anh Cơ nghe vậy không mấy hài lòng, chiếc thuyền này là tọa hạm mà nàng đặc biệt tuyển chọn, được đặt tên chung của cả hai người, có địa vị đặc biệt trong lòng nàng.

Ánh mắt Du Tư Cao sáng lên, tiếp theo thần sắc ảm đạm:

- Ân chủ nói đùa, bọn tiểu nhân làm sao dám có hy vọng xa vời như vậy. Chỉ cần để cho chúng ta điều khiển những thuyền của Ngũ Phong hải thương này vài ngày, thao diễn vài trận hải chiến, mạt tướng cùng quan binh dưới quyền cũng đã rất vui mừng.

- Vậy cũng được, không thành vấn đề. 

Tần Lâm cười hỏi Kim Anh Cơ:

- Để cho hai vị tướng quân Du, Trầm dẫn dắt Thủy sư Phúc Kiến, liên thủ diễn luyện với chiến hạm Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty, liên thủ đả kích hải tặc, có được chăng?

Ngũ Phong hải thương có chiến thuyền mới tạo, kỹ thuật hàng hải cũng rất tốt, duy chỉ có tác chiến vẫn cảm giác giống như đám người ô hợp, chỉ bằng vào thuyền to pháo mạnh đối phó địch nhân, thiếu đi kỷ luật và chiến trận chiến thuật của quân chính quy. Du Tư Cao và Trầm Hữu Dung thao luyện Thủy sư đến mức cực kỳ tinh nhuệ, nhưng không có hạm thuyền tân tiến cho bọn họ điều khiển, không thể làm gì khác hơn là ngày ngày ngồi mấy chiếc thuyền cũ kỹ lang thang trên mặt biển, truy đuổi một chiếc thuyền nhỏ của người Tây Dương cũng không đuổi kịp.

Hai bên phối hợp với nhau không phải là bổ sung sở trường sở đoản cho nhau hay sao?

Kim Anh Cơ, Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung lập tức hiểu ý Tần Lâm, cùng kêu lên tán thưởng, nhất là Kim Anh Cơ cười tít mắt, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.

So ra Ngũ Phong hải thương vẫn chiếm phần hơn, cho dù có một ngày hai bên tách ra, thuyền vĩnh viễn vẫn là của Ngũ Phong hải thương, Thủy sư Phúc Kiến không thể lấy đi, còn để lại kỷ luật chiến trận và chiến thuật hải chiến chính quy.

Du Tư Cao và Trầm Hữu Dung cũng tỏ ra vui vẻ, bọn họ đã ngán đến tận cổ mấy chiếc phúc thuyền cũ nát kia, Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty cũng là quân đội Thổ Ty triều đình, huống chi còn có quan hệ với ân chủ Tần trưởng quan. Nếu không phải nhờ hắn âm thầm thúc đẩy từ bên trong, làm sao có được cơ hội tốt như vậy?! Cứ thử đi tìm người Tây Dương mượn mấy chiếc thuyền phối hợp với Thủy sư Phúc Kiến thao diễn xem có được không?!

Chuyện này quyết định như vậy, Tần Lâm lại ngẫm nghĩ, hỏi Du Tư Cao:

- À, đúng rồi, đám người Tây Dương trong doanh các ngươi bây giờ thế nào?

- Đám hồng mao quỷ kia ngày nào cũng nhao nhao đòi đi.

Du Tư Cao chỉ chỉ Trầm Hữu Dung: 

- Trầm lão đệ nói sợ rằng Tần trưởng quan có chỗ dùng tới bọn họ, bảo tiểu nhân kiếm cớ không thả bọn họ.

- Đi, chúng ta đi xem thử. 

Tần Lâm cười lên.

-----------

Trong Thủy Sư doanh, bọn La Bố, Ngõa Vi rối loạn như bầy ruồi, gặp ai cũng hỏi khi nào mình có thể tự do rời đi được.

Đám quan giáo dang rộng hai tay, không hẹn mà cùng nói cho bọn họ biết, Du tướng quân còn chưa truyền tướng lệnh xuống, không ai có thể thả bọn họ rời đi.

- Tại sao vậy, Tần tướng quân đã bắt được tội phạm, chúng ta đã được rửa sạch hiềm nghi kia mà?! 

La Bố mở to mắt đôi mắt xanh biếc, kinh ngạc hỏi.

Ngõa Vi đảo mắt một vòng, giả vờ nói:

- Chúng ta muốn đi gặp Tần tướng quân, cảm tạ hắn bắt được hung thủ thật sự.

- Bất kể các ngươi làm gì, dù sao không có mệnh lệnh sẽ không được ra ngoài!

Đám quan giáo nghiêm mặt nói, ra vẻ đây chỉ là việc công.

Người Bồ Đào Nha buồn bực vô cùng, La Bố làm dấu thánh giá liên hồi trước ngực:

- Thượng đế còn muốn thử thách chúng ta nữa sao, chẳng lẽ lòng tin của chúng ta còn chưa đủ thành kính sao?! Nơi Đông phương quốc độ có tín đồ thành kính đang chờ đợi cứu vớt!

- Hơn nữa còn là một vị Công chúa xinh đẹp! 

Ngõa Vi bổ sung, vẻ mặt đầy ước mơ, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

La Bố nghiến răng nghiến lợi mới có thể nhịn được kích động muốn nện cho bằng hữu một trận. Đông phương có câu nói thế nào… đúng rồi, chó không bỏ được thói quen ăn phân, Ngõa Vi dây dưa với Hạ Quế Thư suýt chút nữa đã chạm mặt tử thần, nhưng không hề rút được bài học kinh nghiệm.

- Tướng quân trở về doanh rồi! 

Tướng sĩ phụ trách thủ vệ đại doanh Thủy sư đứng hết sức tề chỉnh, quan binh vốn là cười cười nói nói trong phút chốc trở nên vô cùng nghiêm túc, rất nhanh đã có tiếng tù và ù ù nổi lên.

Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung đứng hai bên tả hữu, đi giữa chính là Tần Lâm.

Người Bồ Đào Nha như vừa vớ được cọng rơm cứu mạng, vừa kêu lên vừa chạy tới:

- Thượng đế phù hộ, Tần tướng quân vĩ đại, rốt cục ngài cũng tới rồi! Chúng ta trông ngài giống như hành nhân trong sa mạc trông dòng suối mát.

Tần Lâm cười đưa ra hai tay: 

- Các khách nhân từ phương xa tới, tại sao muốn gặp ta gấp gáp như vậy, chẳng lẽ các ngươi muốn rời khỏi Nguyệt Cảng rồi sao?! Hải cảng xinh đẹp này không đáng lưu luyến hay sao?

La Bố khom người xuống thi lễ, sau đó ngẩng lên nói:

- Bởi vì chúng ta được cha xứ Macao Phật Lôi Cách Lý Áo ủy thác, phải đi Nhật Bản giải cứu một vị tín đồ thành kính, cho nên không thể không mau chóng rời khỏi nơi này.

- Nàng là vị nữ sĩ cao quý xinh đẹp, ta rất vinh hạnh tham gia hành động chính nghĩa lần này. 

Ngõa Vi có vẻ rất đắc ý, nhìn dáng dấp, y không chỉ có tự cho là phong lưu, còn chịu ảnh hưởng sâu sắc của tiểu thuyết kỵ sĩ độc hại Âu Châu lưu hành vào thời đại này.

Thì ra là đi Nhật Bản giải cứu một vị tín đồ Cơ Đốc, Tần Lâm nhất thời cảm thấy vô cùng hứng thú. Theo hắn tưởng tượng, chắc chắn là một vị nữ tử Tây Dương truyền giáo bị người Nhật Bản bắt giữ. Ừm, nói không chừng mười mấy năm sau sẽ xuất hiện một tiểu muội muội xinh đẹp đáng yêu lai hai dòng máu, đây mới là điều khiến cho Tần trưởng quan của chúng ta cảm thấy hứng thú.

- Khụ khụ, thế lực bắt giữ vị nữ sĩ kia có phải họ Lang Trạch (Takizawa) hay không? 

Tần Lâm cười xấu xa hỏi.

(Rất có khả năng ám chỉ Takizawa Laura, ngôi sao phim cấp 3 Nhật Bản nổi danh cùng với Maria Ozawa).

La Bố cùng Ngõa Vi đều không hiểu là có ý gì, cùng nhau lắc đầu quầy quậy như trống bỏi:

- Không, không, kẻ bắt giữ nữ sĩ Gia Lạp Hạ chính là trượng phu của nàng, tên người Nhật Bản rất khó nhớ, đúng rồi, hình như là gọi Tế Xuyên.

Có bệnh ư?! Tần Lâm âm thầm hừ lạnh, người ta là lão công quản lão bà, các ngươi dính vào làm gì chứ?! Bất quá dường như chuyện tiểu muội muội lai kia càng có hy vọng hơn…

Không thèm quản nhiều như vậy, Tần Lâm lại hỏi một phen tình huống thế lực người Bồ Đào Nha ở Macao, người Tây Ban Nha ở đảo Luzon, thậm chí là thực dân phương Tây trên toàn bộ Nam Dương, sau đó bảo Du Tư Cao thả bọn họ rời đi.

La Bố chợt lấy ra một phong thơ:

- Đúng rồi, xin Tần tướng quân mang phong thư này cho cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo Macao, dường như ngài rất có hứng thú với tình huống Nam Dương, lão là người Gia Tô hội, có lẽ sẽ trợ giúp không ít cho ngài.

Tần Lâm thu cất phong thư, quả thật chuyến này hắn muốn đi Macao xem thử người Bồ Đào Nha ở đó, người Tây Ban Nha ở đảo Luzon, cũng vào khoảng thời này đã có thể tiếp xúc với hai đám người thực dân phương Tây này.

Người Bồ Đào Nha thiên ân vạn tạ rời đi, thậm chí La Bố còn nói, nếu như không phải là trước đó đã hứa với cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo, y sẽ hết sức vui lòng vì ra sức Tần tướng quân. Nghe nói triều Đại Minh và người Tây Ban Nha bất hòa, nếu như hai bên phát sinh chiến tranh, y rất bằng lòng tác chiến vì Đại Minh, cũng là gián tiếp tác chiến với địch nhân của Bồ Đào Nha.

- Chờ các ngươi từ Nhật Bản trở lại rồi hãy nói! 

Tần Lâm cười vỗ vỗ vai La Bố, trong bụng buồn cười, đầu óc những người Bồ Đào Nha này có hơi quá khích.

Trở lại Lâm Anh hiệu, hai bên đều dương buồm ra biển, Lâm Anh hiệu chạy về hướng Tây Nam, người Bồ Đào Nha chạy về phía Đông Bắc.

Trong khoang thuyền, Kim Anh Cơ, Bạch Sương Hoa và Tần Lâm cùng ăn tối.

- Nàng thấy những người Bồ Đào Nha kia có phải là có tật xấu hay không, người ta lão công quản lão bà, bọn họ dính vào làm gì?

Tần Lâm đưa đũa gắp một con tôm, nói về hành động của người Bồ Đào Nha hết sức vui vẻ.

Bạch Sương Hoa cũng rất xem thường, cảm thấy người Bồ Đào Nha thuần túy là bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, nghiêng đầu sang quan sát Kim Anh Cơ, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Trên mặt trái xoan kiều mỵ mê người của Doanh Châu Tuyên Úy Sứ lộ vẻ đầy mê hoặc, cau đôi mày suy nghĩ, dường như đang nghĩ chuyện gì đó hết sức khẩn trương.

- Tế Xuyên, Gia Lạp Hạ... 

Đột nhiên Kim Anh Cơ kêu to lên:

- Bọn họ muốn đi cứu nữ nhi của Minh Trí Quang Tú, chính là Minh Trí Ngọc Tử gả cho Tế Xuyên thị!

- Minh Trí Quang Tú ư?! 

Tần Lâm lấy làm kinh hãi, chính là biến cố Bản Năng tự (sự kiện chùa Honnoji).

Kim Anh Cơ hiểu rất rõ ràng tình huống Nhật Bản, gật đầu một cái nói:

- Vào năm ngoái, Chức Điền Tín Trường bị Minh Trí Quang Tú sát hại ở Bản Năng tự, bây giờ Nhật Bản đã là thiên hạ của Bình Tú Cát, không trách Minh Trí Ngọc Tử muốn chạy.

Minh Trí Quang Tú là Đại tướng thủ hạ Chức Điền thị (Oda), nhiều năm chinh chiến nhiều lần lập chiến công, nhưng vì bị Vũ Sài Tú Cát cũng tức là Phong Thần Tú Cát hãm hại, bị đại gia Chức Điền Tín Trường vũ nhục, cũng tước đoạt lãnh địa cùng bổng lộc của Quang Tú. Không thể nhịn được nữa, ngay sau đó Quang Tú quyết định mưu phản, giả mượn danh nghĩa phụng mệnh trợ giúp Vũ Sài Tú Cát xuất binh, dọc đường chuyển hướng đánh tới Bản Năng tự, nơi Chức Điền Tín Trường đang nghỉ ngơi.

Minh Trí Quang Tú hạ lệnh ‘Địch ở Bản Năng tự’ cho các binh lính, quân coi giữ Bản Năng tự chưa tới trăm người, lúc Chức Điền Tín Trường biết bị bao vây đã nói ‘chắc chắn thất bại’. Quả nhiên Chức Điền Tín Trường không địch lại, tự thiêu vào ngày đó. Minh Trí Quang Tú lập tức tiến quân kinh đô, Chức Điền Tín Trung là con trưởng của Tín Trường phòng thủ kinh đô tự biết không địch lại, không thể làm gì khác hơn là mổ bụng tự sát.

Sau khi tiến vào kinh đô, ngay sau đó Minh Trí Quang Tú được Thiên Hoàng sắc phong Chinh Di Đại tướng quân, nhảy một cái trở thành người thống trị cao nhất Nhật Bản, sau đó phát hịch văn khắp thiên hạ, hiệu triệu các nơi hưởng ứng mình.

Đang lúc này, Vũ Sài Tú Cát từ Tây Quốc chạy về dẫn dắt ba vạn đại quân chinh phạt Quang Tú, Quang Tú dẫn dắt hơn một vạn sáu ngàn người nghênh chiến, lực lượng địch ta chênh lệch quá xa.