Nhưng hôm nay người tới tiễn đưa vị Cẩm Y Hiệu Úy Tần Lâm này nhiều vô số kể: phụ tử Định Quốc Công Từ Văn Bích, phụ tử Vũ Thanh Bá Lý Vĩ, Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh, Vũ Anh Điện Đại Học Sĩ Thân Thời Hành, Văn Uyên các Đại Học Sĩ Dư Hữu Đinh, Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử Trần Giá, Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài, Thiêm Đô Ngự Sử Trương Công Ngư, Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực, Đông Xưởng Lý Hình Bá Hộ Hoắc Trọng Lâu, Đề Điều Ngự Mã Giám Trương Tiểu Dương, Tri Huyện Uyển Bình Hoàng Gia Thiện, Thích Kim...
Có vô số dân chúng kinh sư kể cả già trẻ lớn bé chịu đựng gió rét tới đưa tiễn hắn. Lão bà bà tóc bạc phơ xách giỏ theo, mở ra mấy lớp vải bông đậy trên mặt, lấy trứng gà luộc nóng hổi ra nhét vào tay Tần Lâm.
Người trong thiên hạ đâu phải vô tâm, ai một lòng vì dân, ai là gian nịnh tiểu nhân, trong lòng dân chúng có phân biệt rõ ràng.
Huân thích, văn thần, võ tướng, thái giám, khoa đạo ngôn quan, còn có hàng ngàn hàng vạn dân chúng vây quanh Tần Lâm giống như chúng tinh phủng nguyệt, giống như ngàn vạn ngọn núi triều bái Thái Nhạc.
- Ta sẽ còn trở lại!
Sau khi Tần Lâm lưu luyến chia tay với Từ Tân Di và Thanh Đại, ngắm nhìn tường thành kinh sư trải qua tang thương, ngắm nhìn nóc điện lưu ly của Hoàng Cực điện Tử Cấm thành, buông lại một câu vô cùng kinh điển.
Chuyến này cũng không có bất cứ tiếc nuối nào, mặc dù Tần Lâm bị cách đi hết thảy chức quan, nhưng Từ Tân Di vẫn là nữ nhi duy nhất của Ngụy Quốc Công Nam Kinh, đường muội của Định Quốc Công Từ Văn Bích kinh sư, thân thích của Vũ Thanh Bá phủ nhà mẹ Thái hậu, nàng và Thanh Đại ở lại kinh sư, tuyệt không người nào dám tới cửa khi dễ các nàng.
Tuy rằng Thích Kế Quang đã bị cách chức, nhưng e rằng chuyển giao phải mất nửa năm một năm nữa, Thích Kim và mấy vị tướng quân thanh niên ở lại biên quân cũng không còn ý nghĩa gì. Tần Lâm bèn an bài bọn họ tới dưới tay Trương Tiểu Dương làm quan quân Đằng Tương tứ vệ, lấy binh pháp Thích Kế Quang truyền lại thao luyện quân giáo tứ vệ.
Lão huynh kết nghĩa Trương Công Ngư cũng không bị dính líu chút nào, y thuộc về thanh lưu danh tiếng cực tốt, lại là môn sinh của lưu nhiệm Thứ Phụ Thân Thời Hành, được hai vị cấp trên trực tiếp Trần Giá Ngô Đoài thưởng thức, vị trí hết sức ổn định.
Trương Thành kịp thời vạch rõ giới hạn với Tần Lâm, có lẽ là Vạn Lịch hấp thu bài học của Phùng Bảo, không muốn một nhà Trương Kình độc quyền, sau khi Trương Hoành tự vận bèn dùng Trương Kình đảm nhiệm chức chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám, bỏ Trương Thành vào vị trí Đề Đốc Đông Xưởng, duy trì cục diện hai Trương đối kháng ở nội đình.
Hoắc Trọng Lâu nhân họa đắc phúc, vốn là Tần Lâm bị cách chức lưu đày, y ở Đông Xưởng có vẻ tràn ngập nguy cơ. Không ngờ rằng Trương Hoành vừa chết, Trương Kình nhận chức ở Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng lại đổi thành bạn cũ của Tần Lâm Trương Thành, kế tiếp hết thảy đều dễ nói.
Vị trí quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ được giao cho thế tập Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Lạc Tư Cung, lòng tràn đầy mong chờ Tần Lâm rơi đài mình sẽ thượng vị. Trương Tôn Nghiêu phụng chỉ đi Giang Lăng, vẫn không biết mình vồ trật đích, cho dù là trở lại cũng chỉ có thể ở trong bốn bức tường của Nam Trấn Phủ Ty.
Lạc Tư Cung xuất thân cẩm y vũ thần thế gia, không giống Lưu Thủ Hữu xuất thân hậu duệ văn thần, cũng không có quan hệ gì với Trương Kình Trương Thành, là người mà Vạn Lịch cất nhắc.
Từ Văn Trường phân tích cho là cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu và Trương Kình là một đảng, Nam Trấn Phủ Ty lại do điệt nhi Trương Kình Trương Tôn Nghiêu cai quản, cho nên Vạn Lịch cố ý dùng Lạc Tư Cung cai quản Cẩm Y Vệ để có sự cân bằng.
Lạc Tư Cung nhậm chức sẽ đối mặt Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu giáp công, cho nên một mặt y cất nhắc tâm phúc của mình, một mặt chọn lựa thủ đoạn lung lạc đối với đám người Tần Lâm lưu lại như Hồng Dương Thiện, Mã Bân, Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan, cũng không có cố ý chèn ép. Dĩ nhiên nếu chư vị Hồng, Mã muốn như cá gặp nước giống như lúc Tần Lâm còn tại vị, vậy thì không có khả năng.
So ra hai huynh đệ Cảnh Định Hướng, Cảnh Định Lực hạnh phúc hơn nhiều, thậm chí địa vị còn được đề cao. Bởi vì chẳng qua là sau khi bọn họ bị Tần Lâm khống chế bèn đổi thành ngoài sáng mắng trong tối giúp một tay, người đời cũng không biết chuyện này. Đồng thời Vạn Lịch triệu hồi đại thần phe thủ cựu trở lại, tỷ như tân nhiệm Đại Lý Tự Thừa Triệu Ứng Nguyên, Hình bộ Thượng Thư Vương Dụng Cấp, năm xưa toàn là bè đảng của huynh đệ Cảnh gia, lúc này phụng chỉ hồi triều tự nhiên sẽ chiếu cố cho nhau.
Lần này Tần Lâm rời kinh sư lưu đày tới Quỳnh Châu, tuy rằng mất hết tất cả chức quan nhưng lại thu hết được lòng quân lòng dân, được thiên hạ đặt nhiều kỳ vọng. Ngoài ra hắn đã bố trí nước cờ ngầm trong triều, đây gọi là rồng nằm ao cạn tạm thời thu móng vuốt, đợi đến khi trở lại kinh sư chính là lúc tiềm long thăng thiên.
- Đi, các huynh đệ nhanh lên!
Sau khi Tần Lâm giục ngựa rời đi tầm mắt mọi người tiễn hành, cũng không đi tới Thông Châu phía Đông, đi đường thủy Kinh Hàng Đại Vận Hà xuôi Nam, mà là quay đầu ngựa sang phương hướng Tây Nam, đi Bảo Định phủ Bắc Trực Lệ.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng mười tên thân binh lập tức giục ngựa ra roi. Bọn họ đều lấy đủ loại lý do từ đi quan chức, đi theo bên người Tần Lâm. Nếu như không phải là Tần Lâm nghiêm khắc cấm đoán, số quan giáo huynh đệ làm như vậy sẽ còn nhiều hơn gấp mấy lần, mấy chục lần.
- Ôi Tử Huyên, muội đã quá xem thường huynh…
Sờ sờ lá thư cất trong ngực áo, trong lòng Tần Lâm cảm thấy ngọt ngào, lại không nhịn được nóng nảy vạn phần.
Trương Tử Huyên được phụ thân Trương Cư Chính chân truyền, nói về quyền mưu so ra cũng không kém lão hồ ly Từ Văn Trường chìm nổi mấy chục năm trong chốn quan trường, thậm chí còn có hơi vượt qua. Chẳng qua là nàng quá quan tâm nên bị loạn, lần này nghe nói hướng gió trong triều có biến, nàng bèn viết thư nói ở nhà thủ hiếu ba năm không gặp mặt Tần Lâm, chính là muốn gạt Tần Lâm sang bên khỏi bị Trương gia liên lụy.
Nàng không biết Tần Lâm không hề sợ liên lụy, chính hắn còn nghĩ ra kế lừa gạt một trận đình trượng nữa là.
Hình bộ Thị Lang Khâu Tranh cùng Trương Tôn Nghiêu Nam Trấn Phủ Ty đã dẫn dắt Đề Kỵ ra kinh ba ngày trước. Để tránh bị thế lực đồng tình với Trương Cư Chính và Giang Lăng đảng trong ngoài triều kềm chế, bọn họ kiêm trình ngày đêm, Tần Lâm lại nhất định phải chờ thánh chỉ đày đi, không thể làm gì khác hơn là chậm ba ngày.
Hắn còn có thể đuổi kịp sao?
-----------
Giang Lăng thành thuộc Kinh Châu phủ Hồ Quảng, Trường Giang vạn dặm lượn quanh thành mà qua, trăm ngàn năm qua cổ thành có quá nhiều truyền thuyết. Mà trong hơn mười năm qua, không nghi ngờ chút nào Thái Sư Thủ Phụ Trương Cư Chính là niềm tự hào lớn nhất của tòa thành này.
Trương Cư Chính vì dốc lòng xây dựng đất nước, thay đổi xu hướng suy tàn từ triều đình đến dân gian trong thời Gia Tĩnh bị giặc Oa và Bắc Lỗ thay nhau xâm lược, dần dần đã có dấu hiệu triều Vạn Lịch trung hưng.
Cho nên bất kể người Giang Lăng đi tới nơi nào cũng sẽ hết sức tự hào nói với người khác: Trương Thái Sư là hàng xóm của chúng ta, khi còn nhỏ ta từng bắt cua, bắt châu chấu với lão!
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, thường là sẽ lập tức thu hoạch rất nhiều ánh mắt kính ngưỡng, hâm mộ, ngạc nhiên.
Cuộc đời Trương Cư Chính cũng được người Giang Lăng lồng vào trong đủ các truyền thuyết giả có thật có. Lúc Trương Thái Sư ra đời có tia sét đánh xuống, lúc còn nhỏ chỉ ra suối nước… các lão nhân rất hay say sưa kể cho đám con cháu nghe. Mà ngôi phủ đệ Thái Sư tọa lạc giữa Giang Lăng thành cũng đã trở thành một thứ tín ngưỡng trong lòng người Giang Lăng.
Nhưng bây giờ không khí toàn bộ Giang Lăng thành đều trở nên ngột ngạt, trên đường phố ít thấy người đi đường, cho dù có lác đác dân chúng đi qua cũng cắm đầu đi vội, e sợ gặp họa bất ngờ.
Bởi vì vào buổi trưa có một đội Đề Kỵ diễu võ dương oai đi tới Giang Lăng, bọn họ trực tiếp chặn đại môn Thái Sư phủ, nghe nói là Hoàng đế phái tới tịch biên gia sản Trương gia.
Không phải là Trương Thái Sư thống trị triều Đại Minh như mặt trời lên cao sao? Không phải là lão một lòng phò tá Thái Tử mười tuổi, mười năm qua trung thành với triều đình, được thiên tử nhận làm lão sư sao? Vì sao lão vừa qua đời không lâu, Hoàng đế liền phái người tới tịch biên gia sản như vậy?
Người Giang Lăng không nghĩ ra, cảm thấy vô cùng uất ức, tức nghẹn trong lòng.
Trong một nhà dân bên đường vang lên tiếng kêu non nớt của trẻ con:
- Gia gia, gia gia, người kể chuyện Trương Thái Sư khi còn bé, rốt cuộc là có thật hay không vậy?
Lão nhân vuốt ve đầu cháu mình:
- Đương nhiên là thật, từ nhỏ Trương Thái Sư cố gắng học tập, lại rất quan tâm dân chúng, thề quyết ra sức cho quốc gia, sau đó tuổi còn trẻ đã thi đậu Tú Tài...
- Nhưng vì sao nhà Thái Sư lại bị triều đình phái người tới tịch biên gia sản?
Đứa cháu không hiểu chớp chớp mắt:
- Mới vừa rồi những người đó cỡi ngựa, cầm đao cầm thương thật là hung dữ, suýt chút nữa bị bọn họ cỡi ngựa đụng vào, Thiết Đản còn bị đánh một roi.
- Bởi vì trong triều đình xuất hiện gian thần, Hoàng đế bị gian thần che mắt.
Lão nhân thấp giọng đáp, nhưng ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía đám người trước cửa Thái Sư phủ mang theo vẻ chán ghét thật sâu.
Đại môn sơn son đinh đồng đã đóng thật chặt, Khâu Tranh và Trương Tôn Nghiêu diễu võ dương oai đứng ở cửa, tuyên đọc thánh chỉ Vạn Lịch Hoàng đế hạ đạt: tước đoạt hết thảy tước hiệu của Trương Cư Chính thụ phong khi còn sống như Thái Sư, Thượng Trụ Quốc… thu hồi hết thảy phong tặng của triều đình đối với Trương Cư Chính trước đó, ngay cả đồ sứ, mâm bạc, ngân đĩnh bát bảo cùng với đề biển ban cho lão vân vân, nhất nhất thu hồi hết không chừa một món nào.
- Mau mau phong bế toàn bộ phủ đệ, không được để cho bọn họ cuốn gói chuồn mất!
Tri Phủ Kinh Châu Ngô Hi chỉ huy ba ban nha dịch bản phủ bao vây xung quanh phủ đệ Trương gia nước chảy không lọt.
Chính là tên Ngô Hi này, vào năm Vạn Lịch thứ sáu lúc Trương Cư Chính đinh ưu về nhà làm tang sự phụ thân, y hết lòng nịnh bợ, lăng xăng lo trước lo sau hết sức nhiệt tình. Thế nhưng hiện tại hài cốt Trương Cư Chính còn chưa lạnh, Vạn Lịch hạ chỉ tịch biên gia sản, y lại gấp hơn bất kỳ ai khác, vội vàng chạy tới bao vây phủ đệ Trương Cư Chính.
Trong phủ truyền ra một thanh âm trong trẻo dễ nghe:
- Ngô Tri Phủ, thật ra thì ngài không cần phải gấp gáp như vậy, người Trương gia chúng ta sẽ không cuốn gói chạy trốn. Những vật mà bệ hạ ban cho tiên phụ trước đây đều chất ở chỗ này không thiếu một món nào, các ngươi dời đến Hoàng Cực điện đi, để cho bệ hạ đích thân kiểm lại, sẽ không thiếu một món nào.
Trong sân Trương Tử Huyên giận đến đỏ bừng mặt mũi, phẫn hận lớn tiếng nói. Dưới chân nàng đặt rất nhiều thứ mà Vạn Lịch ban cho Trương Cư Chính ngày trước, mâm bạc, vàng bạc châu báu cũng không nói, duy chỉ có mấy tấm biển do ngự bút ban cho hết sức làm cho người khác chú ý: Nhĩ vi diêm mai, Nhữ tác chu tiếp, Phong vân tế hội, Chính đại quang minh
Đây là lễ vật mà đứa học trò ngoan tặng cho lão sư trong mười năm Trương Cư Chính phò tá Vạn Lịch, biểu đạt lòng tôn kính mến yêu của y với lão sư, thế nhưng vào giờ phút này rõ ràng là hết sức mỉa mai.
Vạn Lịch thân là đế vương lại hết sức phản phúc vô thường, rõ ràng là nói lời rồi lại ăn lời.
- Trương tiểu thư, đây không phải là thời điểm lệnh tôn Đại nhân còn làm Thái Sư Thủ Phụ nữa, ta khuyên nàng nên thức thời vụ đi!
Ngô Hi bên ngoài tường viện lên tiếng nói, tức giận phất tay áo, sau đó quát tháo bọn nha dịch phong tỏa cửa nẻo.
Không chỉ có Trương Cư Chính không làm Thái Sư Thủ Phụ nữa, ngay cả Giang Lăng đảng mà lão cất nhắc cũng bị cách chức toàn bộ. Ngay cả thượng ty trực tiếp của Ngô Hi, Tuần Phủ Hồ Quảng Vương Chi Viên cũng đã bị cách chức về quê mấy ngày trước, cho nên y mới lớn gan như vậy, vội vàng ra sức nịnh nọt lấy lòng đám đại thần phe thủ cựu trong triều.
Biểu diễn hơn nửa ngày, rốt cục Ngô Hi chạy tới trước mặt Khâu Tranh và Trương Tôn Nghiêu giống như con chó, vô cùng cung kính nói:
- Khâu Thị Lang, Trương Chỉ Huy, hạ quan đã phân phái nhân thủ bao vây Trương gia nước chảy không lọt. Theo hai vị hiện tại chúng ta vào tịch biên gia sản trước, hay dự tiệc đón gió tẩy trần cho hai vị trước?
- Đương nhiên là tịch biên gia sản!
Khâu Tranh vô cùng hiên ngang phất ống tay áo, giọng nói lạnh lùng tàn khốc:
- Chúng ta phụng chỉ tới đây tự nhiên phải ra sức làm việc. Tịch biên gia sản là đại sự quan trọng nhất mà bệ hạ giao phó, chúng ta không thể vì tư mà quên công, ta có lòng dạ nào đi đón gió tẩy trần?!
- Ôi chao, Khâu Thị Lang quả thật là trung thần triều ta, không hổ là thanh lưu danh sĩ thanh danh hiển hách!
Ngô Hi vừa cảm thán lại vừa bội phục.
Trương Tôn Nghiêu cũng xoa xoa tay, sớm nghe nói trong phủ Trương Cư Chính của cải phong phú, chuyến này phát tài rồi.
-----------
Lúc này trong Trương phủ đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Trương Tử Huyên đứng ở tiền viện nhìn những tấm biển ngự bút ‘Nhĩ vi diêm mai’, ‘Nhữ tác chu tiếp’ cười lạnh không ngừng. Trương Mậu Tu giận đến nổi trận lôi đình, há miệng mắng to Ngô Hi là tiểu nhân hèn hạ, mấy huynh đệ Trương Tự Tu, Trương Doãn Tu cúi đầu thở dài, ngồi lặng yên không nói.
Người làm gia nô trong phủ kinh hoảng chạy loạn bốn phía, nhưng cả tòa phủ đệ đã bị Ngô Hi phái nha dịch vây quanh tầng tầng, bọn họ không thể chạy đi đâu được.
- Ngô Hi, ngươi là kẻ phản phúc vô thường, hèn hạ vô sỉ! Nhớ năm đó tiên phụ còn tại thế, thái độ của ngươi thế nào, hôm nay thế nào?
Trương Mậu Tu tính tình nóng nảy, chỉ tường viện mắng ra bên ngoài.
Trương Tử Huyên lộ vẻ buồn bã kéo kéo huynh trưởng:
- Ca ca, huynh vẫn chưa rõ sao? Thượng bất chính hạ tắc loạn, kẻ phản phúc vô thường không chỉ là Ngô Hi!
Trương Mậu Tu ngẩn ra, bất đắc dĩ nuốt trở vào bụng những lời định tiếp tục thóa mạ Ngô Hi.