Cẩm Y Vệ

Chương 813: Không Can Thiệp Triều Chính





Thần sắc Trần Minh Hào đại biến, thái giám giám hình kêu đánh thật chính là đả thương kẻ thụ hình, đánh cho tàn phế, kêu dụng tâm đánh, đó chính là đánh chết. Trương Kình có thù oán với Tần Lâm, mượn giám hình công báo thù riêng, cũng không biết là chính y muốn tới hay là bệ hạ cố ý phái y tới...
- Lão Đại, làm sao bây giờ?
Mấy vị Đại Hán tướng quân cầm gậy gỗ đều nhìn Trần Minh Hào, vẻ mặt vô cùng khó xử. Nếu như bỏ qua nhẹ nhàng cho Tần Lâm, Trương Kình tất không chịu bỏ qua cho bọn họ, nếu như đánh chết Tần Lâm thật, vừa không qua được cửa ải lương tâm mình, ngoài ra e rằng Thái hậu, Định Quốc Công cũng sẽ không chịu bỏ qua cho bọn họ.
Trương Tiểu Dương vội vàng chạy tới, có vẻ áy náy nhìn Tần Lâm gật đầu, sau đó đứng hướng hai chân ra ngoài.
Rốt cuộc Trương Thành còn có mấy phần lương tâm! Tần Lâm cười lên, nhìn Trương Tiểu Dương ra hiệu không sao cả.
Thật ra thì Trương Thành thỉnh cầu nghiêm trị hắn ở trước mặt bệ hạ cũng là thủ đoạn tự vệ, nếu như y muốn thoát nạn triệt để, hoàn toàn có thể mượn cơ hội đình trượng ném đá xuống giếng, đưa Tần Lâm vào chỗ chết.
Lúc trước Tần Lâm làm chuyện này cũng không thương lượng trước với Trương Thành, cho nên phải tự mình gánh lấy hậu quả. Trương Thành vì tự vệ nên vạch rõ quan hệ với hắn trước mặt Vạn Lịch, Tần Lâm cũng không để ý.
Trương Kình nổi giận, một tên hậu bối cũng dám tới đây chống lại mình, y liếc nhìn Trương Tiểu Dương hừ lạnh một tiếng, lại đưa mũi chân vào trong:
- Đại Hán tướng quân ở chỗ nào, mau mau dụng tâm đánh cho nhà ta!
- Xưởng Công, ngài thấy thế nào?
Trần Minh Hào nở một nụ cười bồi, chỉ chỉ Trương Tiểu Dương:
- Lời của ngài, đương nhiên là chúng ta nghe theo răm rắp, nhưng chúng ta cũng không đắc tội nổi tiểu Trương công công!
Bất kể Đốc Công Đông Xưởng hay là Đề Điều Ngự Mã Giám, những Đại Hán tướng quân này đều không đắc tội nổi, bất cứ người nào chỉ cần giơ đầu ngón tay ra là có thể nghiền nát bọn họ.
Trương Kình suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, ép Trần Minh Hào nữa cũng không có tác dụng gì. Nhưng Trương Tiểu Dương đứng ở đối diện không lên tiếng, lại hướng mũi chân ra ngoài như vậy, chẳng lẽ mình thân là Đốc Công Đông Xưởng, còn là trưởng bối, lại nói lời vô ích với tiểu bối này sao?
Đang trong lúc không biết nên làm thế nào chợt nghe có tiếng vó ngựa vang lên rầm rập từ xa, một đám người thân mặc Phi Ngư phục từ phương hướng Thừa Thiên môn nhanh chóng chạy tới, sắc mặt âm trầm của Trương Kình bất chợt nở một nụ cười.
Người tới là cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu và quan chưởng ấn Nam Trấn Phủ Ty Trương Tôn Nghiêu.
Biết được tin tức Tần Lâm muốn gạt đình trượng, Trương Tôn Nghiêu cười tít mắt, từ rất xa đã kêu lên:
- Bá phụ, để điệt nhi ra sức thay người!
Dứt lời y tung mình xuống ngựa, đi như chạy tới, nhìn Tần Lâm nằm trên thảm chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ: ha ha, họ Tần ngươi ở Nam Kinh uy phong bực nào, lại làm mưa làm gió ở kinh sư, vốn tưởng rằng không có cơ hội báo thù tuyết hận, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay.
Lưu Thủ Hữu dang rộng hai tay, giả mù sa mưa nói:
- Ôi chao Tần Thái Bảo, vì sao ngươi lại gây ra chuyện như vậy? Bản quan nghe nói lão đệ mang quan tài can gián cho đến chết, lập tức biết đã xảy ra sai lầm cho nên vội vàng chạy tới khuyên nhủ, cuối cùng cũng chậm một bước, thật là rất đáng tiếc.
- Đúng vậy, thật sự là rất đáng tiếc!
Tần Lâm bĩu môi:
- Lưu Thủ Hữu, con người ngươi không tốt lành gì, chỉ là giả từ bi chuột khóc mèo mà thôi.
Nếu nói giả từ bi mèo khóc chuột vậy Lưu Thủ Hữu sẽ là mèo, Tần Lâm trở thành chuột, đương nhiên hắn không chịu như vậy cho nên mới nói ngược lại.
- Tần Thái Bảo ôi Tần Thái Bảo, chết đến trước mắt, ngươi còn tranh chấp miệng lưỡi với lão phu làm gì, cần gì như vậy chứ?
Lưu Thủ Hữu cười hì hì lui sang bên cạnh, nhìn thấy cỗ quan tài bách mộc Tần Lâm mang tới, lại ra lệnh cho mấy tên tâm phúc Trương Chiêu, Bàng Thanh bên người:
- Cỗ quan tài này làm sao xứng với thân phận Tần Thái Bảo? Các ngươi đi mua cỗ quan tài kim ti nam mộc thượng hạng, lát nữa Tần Thái Bảo về Tây ta sẽ liệm xác hắn.
- Hừ, ngươi chết, ta sẽ không chết!
Tần Lâm phun một bãi nước bọt thóa mạ.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực tức tối nhìn chằm chằm Lưu Thủ Hữu, nhưng lại không thể làm gì. Mắt thấy Tần Lâm đại sự không ổn, bọn họ cảm thấy toát ra mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.
Trương Kình cười híp mắt dặn dò Trương Tôn Nghiêu:
- Được, nếu con đã đến rồi vậy chỉ huy hành hình đi, chỉ cần là cẩm y quan giáo, ai tiến hành đình trượng cũng được.
- Tuân lệnh!
Trương Tôn Nghiêu cười hớn hở, đi tới trước người một tên Đại Hán tướng quân, giơ hai tay về phía trước:
- Đưa cho ta!
Đại Hán tướng quân kia quan sát Trần Minh Hào, Trương Tiểu Dương, lại nhìn sang Trương Kình, Lưu Thủ Hữu sắc mặt âm trầm đứng ở bên cạnh, chỉ nghe Lưu Thủ Hữu hừ lạnh một tiếng nhất thời tay run rẩy, không tự chủ được đưa cây gậy đình trượng cho Trương Tôn Nghiêu.
Lưu Thủ Hữu là cấp trên tất cả cẩm y quan giáo, Đại Hán tướng quân cũng thuộc về y cai quản, cho nên không dám không nghe theo.
Trương Tôn Nghiêu cầm đình trượng trong tay, nở một nụ cười lạnh.
Gậy đình trượng được làm bằng gỗ cây dẻ, đầu đánh người được vót thành hình chày, ngoài bọc sắt, trên đó còn có móc ngược. Đánh một gậy xuống, kẻ hành hình thuận thế kéo một cái, móc câu sắc bén sẽ xé ra một mảnh da thịt khá lớn trên thân thể người thụ hình. Nếu như người hành hình không hạ thủ lưu tình, không cần phải nói sáu mươi gậy, chỉ cần ba mươi gậy, da thịt người thụ hình bị đánh xé liên tục như vậy ắt cũng sẽ trở nên nát bấy.
Trương Tôn Nghiêu ước lượng gậy đình trượng trên tay, nhìn chằm chằm Tần Lâm nằm trên thảm giống như mèo vờn chuột, cười lạnh nói:
- Tần Thái Bảo, hạ quan tự tay hầu hạ ngươi, ngươi có hài lòng không?
Tần Lâm quay đầu lại cười cười:
- Trương Tôn Nghiêu, ở Nam Kinh ta đã nói ngươi là một kẻ ngốc, kết quả kẻ ngốc đến kinh sư rồi, hừ hừ, ngươi thật sự cho là đánh được ta ư?
- Vịt chết còn mạnh miệng!
Trương Tôn Nghiêu khẽ biến sắc, không nói nhảm với Tần Lâm nữa, vung đình trượng lên chuẩn bị đánh xuống.
Nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của y, đánh xuống một gậy này e rằng sẽ khiến cho Tần Lâm nếm mùi đau khổ không ít.
- Chậm đã!
Tần Lâm thi triển một chiêu Lý Ngư Đả Đỉnh lật người lại, nắm trong tay một vật đưa ra:
- Tên ngốc, ngươi xem đây là vật gì…
Hắn còn chưa mở nắm tay ra, thình lình nghe ngoài xa có người kêu lớn:
- Trượng hạ lưu nhân! (Tha người dưới gậy)
Tần Lâm định thần nhìn lại, thì ra là thái giám Tiểu Thuận Tử bên người Trịnh Trinh rất được nàng sủng ái, hắn bèn cau mày nắm chặt tay trở lại. Trong tay hắn chính là ngọc bội mà Lý Thái hậu ban cho, chuẩn bị nếu như tình huống có biến sẽ cầu kiến Thái hậu.
Ngươi có thể đánh ta, thế nhưng trước khi hành hình phải cho ta gặp Thái hậu một phen, vốn Thái hậu đã cho phép ta có thể tới Từ Ninh cung cầu kiến bất cứ lúc nào.
Mặc dù Lý Thái hậu đã mất hai đại trợ lực Phùng Bảo và Trương Cư Chính, nhưng dù sao nàng cũng là mẫu thân ruột thịt của Vạn Lịch, nàng muốn bảo vệ Tần Lâm, Vạn Lịch cũng không thể làm gì được. Huống chi còn có ông ngoại Vũ Thanh Bá Lý Vĩ, cữu cữu Lý Cao của Vạn Lịch, hai vị này đi theo Tần Lâm kiếm tiền, kiếm nhiều tới mức ngay cả chính bọn họ cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Cho dù là Vạn Lịch ngang bướng tới mức nào, sát phạt quả quyết tới mức nào, chẳng lẽ dám vứt bỏ cả mẹ ruột, ông ngoại và cữu cữu?!
Chỉ bất quá đòn sát thủ này của Tần Lâm không tới thời khắc tối hậu là không thể lấy ra, bởi vì nếu cầu tới Lý Thái hậu không bị đánh đình trượng nữa, vậy công phu lừa gạt đình trượng coi như đổ sông đổ biển.
Bây giờ Trịnh Trinh phái người tới, chuyện đã có biến hóa, vả lại bất kể là trở nên tốt hơn hay xấu hơn, Tần Lâm cũng có thể chờ một chút xem thử, tạm thời không cần lấy ra ngọc bội kia nữa.
Thấy Tiểu Thuận Tử thở hồng hộc chạy tới, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực liền lộ vẻ vui mừng, sớm biết Tần trưởng quan và Trịnh nương nương có chút giao tình, lần này nhất định là tới cứu giúp.
Lưu Thủ Hữu cùng Trương Kình lại không cho là như vậy, một thời gian trước, dường như quan hệ giữa Trịnh nương nương và Tần Lâm trở nên lạnh nhạt. Theo như nội gián nằm vùng báo lại, Trịnh nương nương nhắc tới Tần Lâm thường thường đại động can hỏa, nói không chừng Tiểu Thuận Tử chính là nàng phái tới để lấy mạng Tần Lâm!
Rốt cuộc là muốn cứu ta hay là muốn hại ta? Tần Lâm dứt khoát lật người lại nằm dài trên thảm, âm thầm nghĩ ngợi: nếu như nàng đủ thông minh, hẳn nên...
Dĩ nhiên Trịnh Trinh đủ thông minh, nếu không làm sao nàng có thể làm cho Vạn Lịch mê đắm thần hồn điên đảo, được sủng ái nhất trong cả lục cung, khí thế vượt qua cả Vương Hoàng hậu?!
- Thuận công công, sắc mặt không tệ!
Trương Kình tươi cười chào hỏi, tuy là giọng điệu trưởng bối nhưng không hề ra vẻ tự cao.
Phải biết trong Ty Lễ Giám y chỉ kế dưới chưởng ấn Bỉnh Bút thái giám Trương Hoành, Đề Đốc Xưởng Công Đông Xưởng mà thôi.
Lưu Thủ Hữu, Trương Tôn Nghiêu có thân phận thấp hơn, chỉ có thể nhìn Tiểu Thuận Tử tươi cười. Lời nói của Trịnh nương nương trước mặt Vạn Lịch còn có ích hơn cả hai Trương Ty Lễ Giám, Tiểu Thuận Tử bên người nàng cũng nước lên theo thuyền.
Trịnh nương nương được sủng ái nhất trong cả lục cung, có lẽ văn thần ngoài triều còn có thể không nể mặt nàng, cùng lắm thì hất tay không làm, còn kiếm được một chút danh dự sĩ lâm. Nhưng Trương Kình là thái giám nội đình, Lưu Thủ Hữu là cẩm y vũ thần, làm sao dám tự cao tự đại trước mặt Trịnh nương nương? Nói một câu khó nghe, cho dù là Trịnh Trinh sinh lòng ác độc đánh chết tươi Trương Kình, Vạn Lịch cũng sẽ không nói nặng lời với nàng.
Tiểu Thuận Tử cũng biết điều, cười chào hỏi bọn Trương Kình, Lưu Thủ Hữu:
- Trương Đốc Công, Lưu Đô Đốc, Tiểu Thuận Tử thỉnh an hai vị!
Trương Kình càng cảm thấy tin chắc, thấp giọng hỏi:
- Thuận công công, ngài tới nơi này, ý của Trịnh nương nương là…?
Tiểu Thuận Tử cười cười, đột nhiên lên giọng the thé nói:
- Trịnh nương nương mới vừa nói, nhà nàng năm xưa từng chịu ân huệ của Tần tướng quân, nếu làm người không biết báo ân, chẳng phải là không có gì khác loài cầm thú?! Nhưng đình trượng là pháp độ triều đình, quy chế tổ tiên truyền lại, hậu cung không được tham dự triều chính, bệ hạ đã có chỉ, nương nương cũng không thể ngăn...
Nghe đến đó Trương Kình, Lưu Thủ Hữu ngơ ngác nhìn nhau, cả hai chợt nghe lòng trầm xuống.
Trương Tôn Nghiêu phản ứng hơi chậm một chút, trong lòng cũng cảm thấy hồi hộp, vẫn còn đang suy đoán xem rốt cục ý của Trịnh nương nương là đánh hay không.
- Cho nên nương nương đặc tứ một bình linh dược trong cung, chờ lát nữa chữa thương cho Tần Thái Bảo.
Tiểu Thuận Tử dừng lại một chút, quả thật lấy từ trong ngực ra một bình thuốc đặt trên lòng bàn tay, lại nhìn về phía Trương Kình cười nói:
- Trương Đốc Công, đình trượng là thánh chỉ của bệ hạ, pháp độ của triều đình, nương nương nhà ta cũng không dám ở hậu cung can thiệp triều chính, các ngươi cứ việc đánh. Tiểu nhân sẽ ở chỗ này, chờ các ngươi đánh xong sẽ băng bó bôi thuốc cho Tần Thái Bảo, xong mới có thể trở về phục chỉ nương nương.
Trương Kình và Lưu Thủ Hữu trợn tròn mắt kinh ngạc, đồng thời cảm thấy miệng mình đắng nghét, tuy rằng lửa giận đầy bụng lại không dám phát tác chút nào.
Người ta đã nói hậu cung không tham dự triều chính, các ngươi cứ tùy tiện đánh, ta trả ân cá nhân tặng bình thuốc mà thôi, chính là lẽ thường tình. Đừng nói là bệ hạ, dù là trăm quan công nghị cũng không thể nói ta có lỗi.
Nhưng Trịnh Trinh đã nói đến như vậy, phái người đem linh dược đến, ai ăn gan hùm mật gấu dám đả thương một cọng lông măng của Tần Lâm?!
Trịnh Trinh, nàng quả nhiên rất thông minh! Tần Lâm thoải mái nằm trên thảm, tay bắt chéo sau gáy khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười xấu xa.
Theo ánh mắt Tần Lâm, bên trong dãy cung điện trùng trùng của Tử Cấm thành, một bóng người đang tựa lan can mà đứng. Trịnh Trinh mặc cung trang màu hồng phấn đầu cài trâm phượng, mỉm cười vuốt ve bụng đã nhô lên, nhìn về hướng Tần Lâm ngoài xa.
Nàng có mang lớn dần, căn cứ thái y chẩn mạch, nghi ngờ trong bụng chính là một vị long tử.
- Con trai ngoan của ta, con phải thấy mặt vị Tần thúc thúc kia, mẹ con là người có lòng tốt, cũng không thể để cho hắn chết đi như vậy…
Trịnh Trinh vỗ nhẹ bụng, cảm thụ bào thai trong bụng máy động, trên mặt tràn ngập ánh sáng của người mẹ hiền.
Chỉ tiếc sau khoảnh khắc, trên mặt nàng trở nên giá lạnh băng sương rất nhanh, trầm giọng nói:
- Bởi vì chỉ hắn mới có biện pháp diệt trừ nghiệt chủng kia thay hai mẹ con chúng ta, để cho con trở thành Thái Tử, ngồi lên long ỷ, trở thành cửu ngũ chí tôn!
Lại liếc nhìn Tần Lâm thật sâu, Trịnh Trinh rời đi hành lang, trong lòng rất là đắc ý: ngươi rất kiêu ngạo, ngông cuồng không ai sánh kịp, hoàn toàn không coi ta ra gì. Nhưng cũng có lúc ngươi gặp chuyện xui xẻo như vậy, cần ta trợ giúp…
Tần Lâm mắt thấy bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ kia biến mất giữa đình đài lầu các trùng trùng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. Hắn khẽ lắc đầu cười khổ, không ngờ rằng có ngày mình cũng được nàng tương trợ, coi như là hai bên hòa nhau.
Bất quá hắn có linh cảm ân oán dây dưa giữa mình và Trịnh Trinh sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy…
Tần Lâm muốn ‘được’ đình trượng thoải mái nằm dưới thảm, Trương Tôn Nghiêu muốn thi hành đình trượng lại cảm thấy thứ mình đang cầm trong tay không phải là đình trượng, mà là một cây gậy sắt được nung nóng đỏ, khiến cho y đau thấu tâm can.
Làm sao dám đánh?! Cho dù là Trịnh Trinh nói ra lời nói dối trắng trợn nhất, Vạn Lịch cũng sẽ răm rắp nghe theo, ngay cả Trương Kình cũng không dám giương oai ở trước mặt nàng, huống chi Trương Tôn Nghiêu?! Chọc tới Trịnh nương nương, khiến cho hai bác cháu bọn họ rơi đài là chuyện không tốn chút sức nào đối với nàng.
- Này, Trương Tôn Nghiêu ngươi lề mề dây dưa làm gì vậy, lão tử sắp ngủ đây!
Tần Lâm không nhịn được thúc giục.