Thì ra Lý Thái hậu xuất thân gia đình làm ăn tiểu môn tiểu hộ, từ nhỏ đã quen giao thiệp với tam giáo cửu lưu ngoài đường ngoài chợ. Phụ thân Lý Vĩ, ca ca Lý Cao của nàng cũng thích chiếm chút tiện nghi nhỏ, thích qua lại với thương nhân thị tỉnh, bình thời rất thích nói chuyện cười, ngược lại cũng rất thú vị.
Đợi đến khi vào cung sinh hạ Thái Tử, lên làm Thái hậu, người trong cung nói chuyện vĩnh viễn là rõ ràng đâu ra đấy, vô cùng cứng nhắc khô khan. Trượng phu Long Khánh đế lại chết sớm, nàng thật sự là rất cô tịch, mới gởi gắm tâm tư vào mõ sớm chuông chiều.
Chính vì vậy mỗi lần hai cha con Lý Vĩ, Lý Cao vào cung đòi hỏi này nọ, Lý Thái hậu ngược lại không cảm thấy phiền, nói chuyện với bọn họ nửa ngày đã cảm thấy rất vui vẻ.
Tần Lâm vốn chính là bối phận con cháu Lý Thái hậu, lúc này hắn giống như một đứa trẻ tinh nghịch ăn vạ trước mặt trưởng bối, quả thật chẳng khác nào mấy điệt nhi nghịch ngợm trong nhà Lý Thái hậu khi còn trẻ. Nàng bị chọc cho nhếch miệng cười, không còn tức giận gì nữa.
‘Tên Tần tướng quân này vừa khôi hài vừa trẻ tuổi, tốt hơn đám tài tử bệnh lao rất nhiều. Ôi, vì sao hắn kết hôn sớm như vậy, bằng không Nghiêu Anh…’
Lý Thái hậu nghĩ như vậy, hồn nhiên không biết trái tim nữ nhi bên cạnh đã sớm phó thác trên người Tần Lâm.
Mẫu thân không hiểu lòng nữ nhi giống như Lý Thái hậu, quả thật không nhiều lắm.
Thần sắc Lý Thái hậu chợt trở nên từ hòa, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, cười hỏi:
- Ừm, Tần tướng quân tới gặp ai gia có chuyện gì không? Ai gia biết ngươi vô sự không lên điện tam bảo, nhất định là tới gặp ta đòi hỏi gì đó.
Đòi ta thì hay quá… Vĩnh Ninh nghĩ như vậy, ôi chao, Chu Nghiêu Anh ngươi mặt dày như vậy sao… nghĩ tới đây nàng đỏ mặt thè lưỡi.
Gặp mặt Tần Lâm, vốn tính tình Vĩnh Ninh từ trước tới nay hướng nội cũng trở nên vui vẻ thoáng đãng hơn trước.
Tần Lâm cười xấu xa, thi lễ với Lý Thái hậu:
- Thái hậu mắt thần như điện, quả nhiên hiểu rõ tính tình vi thần. Không dối gạt Thái hậu, Phùng Đốc Công đi rồi, chức Đề Đốc Đông Xưởng trở nên khuyết thiếu. Vốn vi thần muốn làm chức quan này nhưng sợ cầu xin người khác cũng bằng vô dụng, cho nên cố ý đi cầu Lý Thái hậu.
Từ Lý Thái hậu, Vĩnh Ninh đến Trương Tiểu Dương, rồi đến cung nữ thái giám trực nhật Từ Ninh cung, tất cả đều ôm bụng cười như điên. Bọn họ từng thấy qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như Tần Lâm, thấy qua nhiều người quái đản, nhưng không ai quái đản như Tần Lâm.
- Ha ha ha, cười chết ai gia rồi!
Lý Thái hậu cười gần đứt hơi, một lúc lâu sau mới trợn tròn mắt hỏi:
- Tần tướng quân, ngươi muốn làm thái giám sao?
Tần Lâm ngạc nhiên, tiếp theo lắc đầu quầy quậy như trống bỏi:
- Không, không được, vi thần có ba vị lão bà.
- Đốc Chủ Đông Xưởng, còn gọi Khâm Sai Đề Đốc Đông Xưởng bạn sự quan giáo, từ trước đến giờ là vị trí chỉ có thái giám làm, chỉ có chức Chưởng Hình Thiên Hộ, Lý Hình Bá Hộ mới là cẩm y quan điều qua có thể làm được.
Lý Thái hậu vừa cười vừa giải thích cho Tần Lâm, nói một chút lại không kềm chế được bật cười phá lên:
- Ngươi là tên khốn, thật là bất học vô thuật, còn đòi làm Đốc Chủ Đông Xưởng, vì sao ngươi không cầu vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám? Nếu ngươi chịu bỏ ba lão bà, tịnh thân vào cung, ai gia sẽ để cho ngươi làm chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Chủ Đông Xưởng!
Ừm, dường như đây là một đề nghị hay, chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng quyền khuynh thiên hạ, một tay che trời, dưới quyền yêm đảng vô số ưng khuyển, từ nay trở thành nhân vật phản diện cuối cùng trong lòng tất cả các nhân sĩ chính nghĩa.
Hừ hừ, Tần trưởng quan của chúng ta cũng không phải là thứ người như thế!
Cho dù là người khác đồng ý, Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa cũng không vui, nghe mẫu thân nói những lời không đâu vào đâu, bảo Tần Lâm làm chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng, miệng anh đào nhỏ của nàng chu cao đến mức có thể treo bình dầu lên.
Tần Lâm cười cợt nhả nói:
- Thái hậu gạt thần. Chưởng ấn Ty Lễ Giám đã có người, thần chỉ đi cầu địa vị Đốc Chủ Đông Xưởng, Thái hậu không cho thì thôi còn muốn lừa gạt…
- Cái gì, chức chưởng ấn Ty Lễ Giám có người rồi sao?
Lý Thái hậu lập tức xụ mặt xuống, hỏi thăm tả hữu:
- Chẳng lẽ đã bổ nhiệm chưởng ấn Ty Lễ Giám rồi sao, vì sao ai gia không biết?
Bên cạnh Lý Thái hậu tự nhiên có không ít tai mắt, nàng không hỏi không ai dám nói, lúc này nàng chủ động hỏi tới, mấy tiểu thái giám lập tức quỳ sụp xuống đất, liên tiếp dập đầu:
- Không phải là bọn nô tỳ lớn mật dám gạt nương nương, thật ra là… nghe nói bệ hạ muốn chọn một trong hai vị Trương công công để làm chưởng ấn Ty Lễ Giám.
Dù bọn thái giám chưa nói rõ, Lý Thái hậu cũng hiểu được là con trai mình lại giở trò, lập tức liền đỏ mặt lớn tiếng:
- Bãi giá, tới Dưỡng Tâm điện!
Lý Thái hậu giận đùng đùng ra khỏi Từ Ninh cung, Tần Lâm vẫn đi theo sau giả vờ ngây ngốc:
- Ôi, ta chỉ cần chức Đốc Chủ Đông Xưởng, chức chưởng ấn Ty Lễ Giám cho ai cũng được, nương nương cần gì tức giận như vậy?!
Chu Nghiêu Anh bật cười, người này thật là…
- Được rồi, Tần Thái Bảo ngài cũng chớ có giả bộ nữa!
Trương Tiểu Dương nhẹ nhàng kéo kéo Tần Lâm, tiếp tục giả bộ nữa ngài cũng không hiềm hơi quá đáng sao?
-----------
Dưỡng Tâm điện, Vạn Lịch đang thân bút thảo chỉ. Ty Lễ Giám là nội đình, mặc dù trên thực tế quyền lực là nha môn đầu não nội đình ngang với nội các, nhưng trên danh nghĩa thuộc về gia nô Hoàng đế, cho nên y thân bút viết chiếu tay là được, không cần trải qua các loại trình tự như phiếu nghĩ, phê hồng, phong bác, chế cáo, phát phó…
Trong lòng Trương Kình dương dương đắc ý, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cảm kích vô tận, khom lưng đứng bên cạnh vịn tờ giấy cho Vạn Lịch.
Trương Thành áo não như đưa đám nhưng cũng không thể biểu lộ ra ngoài, cũng đang mài mực thay Vạn Lịch. Bất quá ánh mắt y thỉnh thoảng nhìn ra ngoài: điệt nhi Trương Tiểu Dương đã đi tìm Tần Lâm, không biết lần này Tần Lâm có thể vãn hồi cục diện được chăng? Sợ rằng khả năng không nhiều, dù sao quân vô hí ngôn, lúc này đang viết chiếu tay…
Chợt có tiếng bước chân vội vàng từ xa đến gần, đại môn bị đẩy ra kêu ken két. Vạn Lịch ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đập vào mắt y chính là vẻ mặt tức giận của mẫu thân Lý Thái hậu.
- Bệ hạ, ngươi, ngươi muốn lừa gạt ai gia tới khi nào?
Lý Thái hậu giận không chỗ phát tiết, chỉ Trương Kình, Trương Thành nói:
- Hai con thỏ nhỏ chết bầm, ngươi muốn cho tên nào làm chưởng ấn Ty Lễ Giám? Giỏi, giỏi lắm, ngay cả ai gia ngươi cũng giấu, rốt cục ngươi đang sợ cái gì? Trong lòng ngươi rốt cục ai gia là Lữ Hậu hay là Võ Tắc Thiên?
Hai Trương lập tức quỳ sụp xuống đất, liên tiếp dập đầu xin tha. Trương Kình rất là thấp thỏm bất an, mà tâm trạng Trương Thành hơi tốt hơn một chút, dù sao bệ hạ đã định chưởng ấn Ty Lễ Giám là Trương Kình, nếu như Thái hậu phá hỏng chuyện này thì hay quá…
Vạn Lịch khẽ nhếch môi cố gắng nặn ra một nụ cười, đứng dậy đi ra khỏi bàn:
- Mẫu hậu nói quá lời, chẳng qua là nhi thần không muốn người phí tâm, cho nên tự ý chủ trương chọn chưởng ấn Ty Lễ Giám, cũng không có ý gạt người. Mẫu hậu nhân hiếu từ ái, mẫu nghi thiên hạ, làm sao những phụ nhân làm loạn triều chính tiền triều kia có thể so sánh được, nhi thần thật sự sợ hãi tới cực điểm.
Cơn giận của Lý Thái hậu hơi tiêu mất một chút, nhưng thấy Trương Kình và Trương Thành quỳ trên mặt đất vẫn cảm thấy nhìn ngang nhìn dọc đều không thuận mắt. Để cho bọn họ làm chưởng ấn Ty Lễ Giám thái giám, quả thật nàng hết sức không cam lòng.
- Thôi được, chuyện bên ngoài triều mẫu hậu bất kể, mặc tình con thẳng tay thi triển, tránh cho con nói là mẫu hậu can dự vào triều chính.
Lý Thái hậu khoát khoát tay, ngăn con trai đang muốn mở miệng giải thích, lại thình lình đổi giọng:
- Bất quá gia nô nội đình, ta thân là Thái hậu lần này vẫn phải làm chủ, để cho, để cho... Trương Hoành làm!
Suy nghĩ một hồi, Lý Thái hậu mới nói ra cái tên Trương Hoành này, nàng cũng là tạm thời nhớ ra, bình thời đã cảm thấy Trương Hoành chững chạc, thanh liêm, không kết đảng doanh tư. Mặc dù lão biết chuyện lật đổ Phùng Bảo không báo, nhưng lại cùng Tần Lâm bảo vệ tánh mạng Phùng Bảo, cũng gián tiếp bảo vệ mấy phần mặt mũi Lý Thái hậu, cho nên lúc này đột nhiên nghĩ đến lão.
Vạn Lịch hết sức bất đắc dĩ, nhưng cũng hiểu được chuyện lật đổ Phùng Bảo kích thích đối với mẫu thân rất lớn, không thích hợp tranh cãi nữa, nếu không cực kỳ bất lợi đối với chuyện mình cần làm kế tiếp, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng cầu khẩn:
- Mẫu hậu, Trương Hoành tuổi cao như vậy, con sợ lão làm việc lực bất tòng tâm…
- Ai gia bất kể, lần này con nhất định phải nghe ai gia.
Lý Thái hậu bày ra dáng vẻ không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Chu Nghiêu Anh thủy chung không nói một lời, lần này rốt cục nhỏ giọng nói:
- Hoàng huynh, mấy ngày nay mẫu hậu giận đến ăn không ngon, huynh hãy theo lời mẫu hậu đi.
Mặc dù tính tình Vạn Lịch khắc bạc nhưng đối với người nhà mình vẫn coi như tạm được, thấy vị muội muội từ trước tới nay không hề gây chuyện cũng mở miệng năn nỉ, mẫu hậu lại nhất quyến không nhượng bộ, y đành phải thở dài một tiếng:
- Được được, sẽ cho Trương Hoành làm chưởng ấn Ty Lễ Giám.
Trời ơi… Trương Kình tức gần nổ phổi, cái ghế chưởng ấn Ty Lễ Giám rõ ràng đã tới tay lại vuột mất, chẳng khác nào vịt chín còn mọc cánh bay.
Trương Thành trừng mắt nhìn y, trong lòng hết sức vui mừng trước tai họa của kẻ khác.
Lý Thái hậu đắc thắng mà về, lưu lại Vạn Lịch dở khóc dở cười, Chu Nghiêu Anh dìu mẫu thân rời đi, cười cười xin lỗi với huynh trưởng, sau đó lại quay đầu lại tìm kiếm bóng người quen thuộc kia.
Tần Lâm đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, chuyện muốn làm Đốc Công Đông Xưởng từ nay không nghe hắn nhắc tới nữa.
- Ủa, Tần tướng quân đâu, không phải là hắn đòi làm Đốc Chủ Đông Xưởng sao?
Lý Thái hậu suy nghĩ một chút lại cười lên, Chu Nghiêu Anh cũng cười khanh khách theo, cảm thấy Tần Lâm thật là hết sức tức cười.
-----------
Dưỡng Tâm điện, Vạn Lịch đi qua đi lại vô cùng nôn nóng, cáu kỉnh chất vấn mấy tên tiểu thái giám:
- Người nào nói tin tức cho mẫu hậu? Không phải là trẫm đã có nghiêm lệnh rồi sao?
- Là, là Tần Thái Bảo!
Tiểu thái giám quỳ xuống, thanh âm nức nở:
- Hắn, hắn đòi làm Đốc Chủ Đông Xưởng, chạy tới cầu xin Thái hậu nương nương, kết quả nương nương nhắc tới chuyện chưởng ấn Ty Lễ Giám... Chúng ta, chúng ta cũng không dám cản trở hắn!
- Đồ vô dụng!
Vạn Lịch đá một cước khiến cho tiểu thái giám ngã lăn ra, trong lòng thầm kêu xui xẻo, tên Tần Lâm này cũng quá nóng lòng. Trẫm bởi vì chưa quyết định vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám, còn phải cân nhắc nhiều lần mới chưa tấn thăng thực quyền cho hắn và Lưu Thủ Hữu, không ngờ rằng tên này lại gấp gáp đi cầu Thái hậu như vậy…
Huống chi cầu xin cái gì khác không cầu, lại cầu xin chức Đốc Chủ Đông Xưởng!
Chuyện Tần Lâm cầu xin chức Đốc Chủ Đông Xưởng trở thành chuyện cười ở kinh sư trong một quãng thời gian dài. Bất quá vị Tần tướng quân này thường làm ra những chuyện khác thường, tỷ như tình cờ chữa khỏi bệnh Trương Cư Chính, lập tức lấy đi nữ nhi người ta vân vân, cho nên dần dần mọi người cũng không cho là kỳ quái nữa.
Vẻ mặt Trương Kình như đưa đám:
- Bệ hạ, ngài phải làm chủ thay nô tài, nhất định là tên Tần Lâm này cố ý đi nhắc nhở Thái hậu nương nương, hắn không xem bệ hạ ra gì.
Trương Thành lập tức phản kích lại:
- Vì sao lại nói như vậy, nếu như Tần Lâm thật sự có lòng, vậy phải cầu xin chưởng Cẩm Y Vệ sự, Tả Đô Đốc gì đó. Chỉ cần hỏi bất cứ ai cũng biết từ trước tới nay chức Đốc Chủ Đông Xưởng chỉ dành cho nội thần chúng ta, rõ ràng là hắn tạm thời khởi ý, tâm huyết dâng trào chạy đến Từ Ninh cung mà thôi.
Vạn Lịch khẽ vuốt cằm, cảm thấy Trương Thành nói có đạo lý, Tần Lâm mới vừa cùng Lưu Thủ Hữu lập được công lao hãn mã lật đổ Phùng đảng, không lâu sau trẫm sẽ thăng thưởng thật to, hắn cần gì mạo hiểm đắc tội trẫm đi nói cho Thái hậu như vậy? Huống chi Trương Kình vuột mất chức chưởng ấn Ty Lễ Giám, nhưng Trương Thành kết giao với Tần Lâm cũng không được làm, mà là tiện nghi cho lão thái giám Trương Hoành, Tần Lâm và Trương Hoành cũng không có giao tình gì.
Tên Tần Lâm này thường hay làm ra một ít chuyện khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng.
Thấy bộ dáng ái tướng tâm phúc như đưa đám, Vạn Lịch suy nghĩ một chút, lại ôn nhu nói:
- Hai vị Trương Bạn Bạn, trẫm biết các ngươi trung thành cảnh cảnh, bất quá bây giờ ẩn nhẫn tạm thời giúp trẫm đi. Trương Hoành đã rất cao tuổi, ngồi ở vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám không được bao lâu. Trương Kình, Đông Xưởng cho ngươi quản, giao Ngự Mã Giám cho Trương Thành đi.
Vốn là lời này không phải là chính miệng Hoàng đế nói ra, chỉ cần hơi chỉ điểm là đủ rồi, nhưng Vạn Lịch còn chuyện cần hai Trương đi làm, cho nên nói ra lộ liễu như vậy.
Quả nhiên ánh mắt của Trương Kình và Trương Thành đồng thời sáng lên, Trương Hoành tuổi tác đã cao, mắt mờ tay yếu làm được bao lâu. Coi như để lão tạm thời bảo quản vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám thay chúng ta vậy.
Nhìn nhau, trong đôi mắt của hai vị Trương công công lại dấy lên ý chí chiến đấu lần nữa, thậm chí càng nồng đậm hơn so với lúc đầu. Trương Kình sợ Trương Thành tới sau mà lên trước, Trương Thành sợ Trương Kình lên trước có ưu thế, hai người đều xoa tay chân muốn xung phong hãm trận lập công mới cho bệ hạ.
Vạn Lịch cười vui vẻ, đột nhiên y phát giác để cho Trương Hoành làm chưởng ấn Ty Lễ Giám trước, sau đó hai Trương tiếp tục cạnh tranh có lẽ là một lựa chọn tốt hơn, vì sao lúc trước mình không nghĩ ra?
Vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám coi như đã định. Cũng cùng lúc đó Tần Lâm đã sớm chạy ra khỏi Tử Cấm thành, bởi vì hắn biết với thế cục trước mắt, kết quả Lý Thái hậu xuất động sẽ chỉ có thể là điều mà mình hy vọng.