Lý Thời Trân chắp tay một cái, lắc đầu thở dài rời đi, lòng vô cùng buồn bực vì không thể cứu được một vị Tướng gia trị quốc như vậy.
Trương Tử Huyên mềm nhũn tựa vào cột đá, nước mắt tuôn trào từ đôi mắt xinh đẹp, gương mặt trắng nõn hết sức đau buồn.
Tần Lâm thở dài thật dài, khẽ vỗ nhẹ vai nàng an ủi, trời chiều chiếu bóng hai người ngả xuống thật dài.
Bất quá Trương Cư Chính gọi Tần Lâm hồi kinh cũng không phải là bảo hắn an ủi con gái mình, mà là có nhiệm vụ gian nan. Rất nhanh bên trong truyền ra tiếng kêu hơi khàn khàn, gọi Tần Lâm vào phòng.
Nếu như mới vừa rồi chợt nghe được tin tức sinh tử, Trương Cư Chính còn hơi có thất thố, như vậy bây giờ thần sắc của lão đã trang nghiêm như thường, nắm tay của Tần Lâm tràn đầy tha thiết nhìn hắn:
- Nếu Lý thần y đã nói như vậy, xem ra là dương thọ lão phu đã đến. Tần Lâm, con là nhân tài đương thế, thiết nghĩ không quá mười năm nữa, lão phu ắt sẽ giao Giang Lăng đảng vào tay con…
Trương Tự Tu, Trương Giản Tu, Trương Doãn Tu vô cùng kinh hãi, thần sắc Du Thất và mấy tên người làm cũng biến đổi. Trương Cư Chính có con trai, hơn nữa Trạng Nguyên, Bảng Nhãn đều có, lão nói lời này không khỏi khiến cho người ta giật mình.
Vậy mà Trương Kính Tu thân là con trai lớn và Trương Mậu Tu thân là Trạng Nguyên lang lại tỏ vẻ hẳn nên như vậy. Hai người bọn họ rất rõ ràng bản lãnh Tần Lâm, cũng biết tại sao phụ thân cố ý chọn hắn, kế tiếp sẽ nói gì.
Quả nhiên Trương Cư Chính thình lình đổi giọng, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay Tần Lâm:
- Bất quá con còn quá trẻ tuổi, quá trẻ tuổi... Cho nên ta chỉ có thể giao Giang Lăng đảng cho Trương Tứ Duy và Thân Thời Hành, nhưng thâm niên và uy tín Trương Tứ Duy quá cạn, Tằng Tỉnh Ngô, Vương Quốc Quang, Lý Ấu Tư, Phan Quý Tuần, Vương Triện đều không phục lão, Thân Thời Hành lại là hảo hảo tiên sinh... Cho nên, đến mười năm sau, thâm niên và uy tín con đã thành, con… con sẽ biết nên làm như thế nào.
Dứt lời, ánh mắt Trương Cư Chính quét một vòng sang mấy đứa con trai, thần sắc từ ái pha lẫn nghiêm nghị khiến cho bọn họ hiểu rõ ý của phụ thân.
Làm sao Trương Cư Chính không muốn để cho con trai thừa kế sự nghiệp của mình? Nhưng Trương Kính Tu cổ hủ không biết biến thông, Trương Tự Tu bình thường không có gì nổi bật, tính tình Trương Mậu Tu không trầm ổn, mấy đứa con trai còn lại tuổi còn nhỏ, đều không phải là nhân tuyển lý tưởng. Duy chỉ có Tần Lâm, trừ không có xuất thân Tiến Sĩ ra, những mặt khác đều xuất sắc.
Tính tình Tần Lâm ngoài tròn trong vuông, đối với người nhà bằng hữu cực kỳ trung hậu, chọn hắn làm người thừa kế tương lai thật sự là quyết định vô cùng lý tưởng.
Ngoài ra không phải là Trương Tướng gia không nghĩ cho con trai mình. Mấy huynh đệ Trương Kính Tu đều học văn, chỉ có Tần Lâm là võ thần, tương lai văn võ hỗ trợ lẫn nhau tất nhiên là phối hợp tốt nhất.
- Còn triều chính mới của con…
Trương Cư Chính cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘của con’, dừng một chút mới nói:
- Lão phu đã suy nghĩ rất lâu, thủy chung vẫn do dự không quyết… Ôi, bỏ đi, đến lúc đó lão phu ở dưới cửu tuyền xem con thẳng tay thi triển vậy.
Tần Lâm xúc động nhận lời, nhìn ánh mắt tha thiết của Trương Cư Chính chỉ cảm thấy mũi mình cay cay. Vào giờ phút này hắn nhận lời ký thác của Trương Cư Chính, ngoài quyền lực vô thượng và vinh dự ra, còn có một phần trách nhiệm nặng nề.
- Đi đi, bây giờ lão phu muốn nghỉ ngơi một hồi.
Trương Cư Chính buồn bã khoát tay áo, chậm rãi dựa vào gối phía sau, cảm thấy sau khi đưa ra quyết định này chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng như vậy.
-----------
Tử Cấm thành, Dưỡng Tâm điện, Trương Kình xuôi tay cúi đầu, sặc sỡ ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu vào sống mũi y, khiến cho y càng trở nên giống như gian thần mũi trắng.
- Hoàng gia, Kinh Hồ thần y Lý Thời Trân mới vừa được Tần Lâm dẫn vào Thái Sư phủ!
Trương Kình cố ý nhấn mạnh tên Tần Lâm.
Sắc mặt của Vạn Lịch lập tức trở nên âm trầm bất định, thậm chí y cảm thấy giận dữ như vừa bị bán đứng. Vì sao tên Tần Lâm này lại làm như vậy, không phải là trẫm vẫn đối xử rất tốt với hắn sao, không phải là trẫm đã cho hắn vinh hoa phú quý sao? Không ngờ rằng hắn lại đối nghịch với trẫm, dẫn người đi cứu Trương Thái Sư! Hừ, chữa hết bệnh cho Trương tiên sinh để lão tiếp tục cai quản chặt chẽ trẫm như trước sao?!
Một vị bạn bạn khác đã theo Vạn Lịch từ thời niên thiếu, cũng nhận chức Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám Trương Thành, thấy vậy trong lòng thầm than thở. Vị Hoàng gia này tính tình hẹp hòi nhỏ mọn, chỉ nhớ ưu điểm của người khác trong lúc nhất thời, lại vĩnh viễn không quên khuyết điểm của người ta. Xét trên phương diện nà giống như lão tổ tông Hồng Vũ gia Chu Nguyên Chương, có thể cùng hoạn nạn không thể cùng giàu sang, làm Hoàng đế mà giết sạch khai quốc công thần.
Cứ lấy Tần Lâm mà nói, hắn ngăn voi cứu giá, tra ra Tôn Hoài Nhân giả, giải quyết án mạng Khúc Lưu quán, bao nhiêu lần lập được công lớn với Vạn Lịch, nhưng chỉ cần hắn có một chút không hợp tâm ý của Vạn Lịch, vị đế vương này nhất thời quên hết công lao của hắn không còn.
‘Gần vua như gần cọp, nhà ta cũng phải cẩn thận mới được.’ Trương Thành nghĩ như vậy.
Bất quá y thân là bạn bạn đã theo Vạn Lịch từ thời niên thiếu, cũng hy vọng lật đổ chưởng ấn Ty Lễ Giám Phùng Bảo như Trương Kình. Mà Phùng Bảo lại liên minh cùng Trương Cư Chính, cho nên y cũng có địch ý với Trương Cư Chính. Nhưng bởi vì tranh quyền đoạt lợi với Trương Kình, Trương Kình lôi kéo Lưu Thủ Hữu, nên Trương Thành ra sức lôi kéo Tần Lâm đã sớm có giao tình.
Tranh đấu trong triều từ trước tới nay không chỉ có một mặt đơn thuần.
Muốn bênh Tần Lâm vài câu lại sợ ngay cả mình cũng không tiện thoát thân, Trương Thành suy nghĩ một chút bèn nói:
- Bệ hạ, nô tỳ đã hỏi qua thái y, nghe nói bệnh Trương Thái Sư đã là vô phương cứu chữa, cho dù là Lý Thời Trân tới tưởng cũng không làm nên chuyện gì.
Quả nhiên so với ghi hận Tần Lâm, Vạn Lịch quan tâm bản thân Trương Cư Chính hơn, y liền vui vẻ ra mặt:
- Hừ, chờ Trương Thái Sư về cõi âm, trẫm mới thật sự nhiếp chính. Đến lúc đó trẫm cũng sẽ trọng dụng hai người các ngươi hơn.
- Tạ ân điển bệ hạ!
Trương Kình, Trương Thành đều quỳ xuống tạ ơn, lộ vẻ hết sức vui mừng. Hiện tại bọn họ đã là Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám, đi lên nữa cũng chỉ có chức thủ lĩnh nội đình chưởng ấn Ty Lễ Giám. Ý của Vạn Lịch đã hết sức rõ ràng: lật đổ Phùng Bảo, nội đình chính là thiên hạ của hai Trương.
Chỉ bất quá chưởng ấn Ty Lễ Giám chỉ có một, bên cạnh hoàng thượng lại có hai Trương công công, vậy ai sẽ làm?
Trương Kình và Trương Thành nhìn nhau, trong nụ cười giả mù sa mưa của bọn họ tràn đầy địch ý với nhau.
- Đừng tưởng rằng nhà ta không biết ngươi cấu kết với Tần Lâm.
Trương Kình nheo mắt thầm nhủ trong lòng như vậy.
- Ngươi và Lưu Thủ Hữu cũng không phải là hạng tốt lành gì.
Trương Thành cũng âm thầm thóa mạ trong lòng.
Vạn Lịch giả làm như không biết, thật ra thì thấy rất rõ ràng thái độ của hai Trương. Y hoàn toàn biết tâm kết của hai vị bạn bạn này, bất quá như vậy vô cùng hợp ý của y.
Lợi dụng hai Trương đối phó Phùng Bảo độc quyền một nhà, sau đó để hai Trương tranh chấp khiến cho hai người bọn họ kiềm chế lẫn nhau. Không thể không nói tuy rằng tư chất Vạn Lịch cũng chỉ trung bình, nhưng y đi theo Trương Cư Chính học tập đế vương thuật cũng học được đôi chút quyền mưu của Trương Cư Chính.
Nhưng rất đáng tiếc, thân là đế vương nhất định phải tâm như bể cả mới có thể khống chế đế vương thuật, nếu như lòng dạ hẹp hòi, ngược lại sẽ bị đế vương thuật khống chế mà không tự biết.
- Đúng rồi...
Trương Thành tỏ vẻ hớn hở nói:
- Lý Thời Trân cũng không phải là thái y, hơn phân nửa sẽ nói rõ với Trương Thái Sư, không phải là chúng ta nên nhân cơ hội này để cho lão an tâm tĩnh dưỡng, thu hồi quyền lực trong tay lão sao?
Vạn Lịch mỉm cười không nói, trên mặt lộ ra vẻ tự đắc.
Ngu ngốc! Trương Kình liếc Trương Thành một cái, lớn tiếng phản bác:
- Làm như vậy chẳng phải là đập cỏ động rắn hay sao? Ngược lại Hoàng gia vẫn nên để cho Trương Thái Sư tiếp tục chấp chính, cho dù lão dâng biểu xin từ cũng phải hết sức giữ lại. Dù sao lão cũng sống không được bao lâu, chờ lão trăm tuổi rồi tự nhiên hết thảy sẽ đâu vào đấy.
- Vẫn là Trương Kình hiểu rõ lòng trẫm.
Lúc Vạn Lịch khen ngợi, nụ cười của y có vẻ miễn cưỡng.
Trương Kình chợt nghe tim mình như chìm xuống, biết mình đã phạm vào kiêng kỵ của bệ hạ. Dám nhìn thấu tâm tư của Hoàng đế như vậy, làm mất hết cả uy nghiêm thần thánh không thể xâm phạm.
Nhìn lại vẻ chế giễu trong mắt Trương Thành, Trương Kình nhất thời biết mình mắc bẫy, âm thầm hối hận không thôi.
Quả nhiên không bao lâu Thông Chính Ty mang biểu văn Trương Cư Chính thỉnh từ đi vào, trình cho Vạn Lịch.
Trương Kình vội vàng mài mực, Trương Thành đi lấy bút, hầu hạ Vạn Lịch thân bút phê duyệt phần tấu chương không giống tầm thường này. Chỉ thấy Hoàng đế múa bút thành văn, kể lại từ khi lên ngôi kế vị Trương Cư Chính đã giúp đỡ y bảo vệ xã tắc thế nào, khi còn nhỏ được lão hết lòng dạy dỗ, sau đó lại là công trung với nước, cúc cung tận tụy thế nào. Tóm lại ngàn lời cuối cùng hóa thành hai chữ: giữ lại.
- Bệ hạ thật sự nhịn chuyện mà người khác không thể nhẫn nhịn, mưu trí sâu xa, thật là bậc thánh minh chi chủ.
Trương Kình nịnh bợ như nước thủy triều.
Trương Thành cũng không cam tụt lại phía sau, đồng thời cũng nịnh nọt.
- Chẳng những trẫm không cho phép lão nhân bệnh về hưu, còn phải hạ chỉ để cho văn võ bá quan phàm là gặp chính sự khó xử đều phải tới Thái Sư phủ thỉnh giáo.
Vạn Lịch nở một nụ cười âm hiểm, cứ như vậy Trương Cư Chính ắt càng cực khổ hơn, sẽ chết nhanh hơn.
Trương Thành kinh hãi trong lòng, chút thiên lương cuối cùng trong đáy lòng chưa hoàn toàn diệt mất thầm nói một tiếng xấu hổ. Phải biết đế vương thuật của Vạn Lịch thảy đều là nhờ Trương Cư Chính hết lòng dạy dỗ, không ngờ rằng y lại lấy thứ này đi đối phó lão sư của mình.
- Chẳng những trẫm phải nhiều lần giữ Trương Cư Chính lại, trẫm còn phải đích thân đi thăm lão.
Vạn Lịch viết nét bút cuối cùng bên dưới tấu chương, đắc ý cười nói.
Vạn Lịch ngự giá tới Thái Sư phủ, dọc đường quét dọn nghiêm chỉnh, người trên dưới Trương phủ ra nghênh tiếp, dù là Trương Cư Chính cũng phải gắng gượng xuống giường ra mắt.
- Xin Trương tiên sinh làm như vậy, quý thể quan trọng hơn!
Vạn Lịch giả mù sa mưa xông lên, đưa tay đỡ Trương Cư Chính, cảm thấy thân thể đối phương đã suy yếu vô cùng, trong lòng lại hết sức vui mừng.
Trương Cư Chính cảm tạ:
- Bệ hạ tới đây khiến cho lão thần vô cùng sợ hãi, đáng tiếc thọ nguyên lão thần đã tận, mạng không lâu nữa, không thể lo lắng thay bệ hạ được nữa.
- Vì sao Trương Thái Sư lại nói những lời này?
Vạn Lịch kinh ngạc vô cùng, nhìn nhìn mấy đứa con trai Trương gia quỳ ở bên cạnh, Trương Kính Tu lập tức nói cho y biết tin Lý Thời Trân chẩn bệnh cho phụ thân mình.
- Trời không có mắt, khiến cho anh hùng chết sớm!
Vạn Lịch tỏ vẻ buồn bã, rơi xuống vài giọt lệ, cực kỳ áo não nói:
- Khanh có tài tế thế an bang, giúp cho xã tắc, một lời định thiên hạ, an bài vạn sự vững như bàn thạch. Nay muốn rời trẫm mà đi, quốc sự biết hỏi ai đây?
- Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh lão thành mưu quốc, có thể nhận chức Thủ Phụ, Hộ bộ Thị Lang Hứa Quốc có thể nhập các phụ chính, Thiêm Đô Ngự Sử Vương Triện là anh tài đương thời, hy vọng bệ hạ hãy dùng bọn họ…
Trương Cư Chính nói một hơi mấy cái tên, mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng lão không hề nhìn sang Tần Lâm một lần nào.
Trương Kính Tu không hiểu vì sao, liên tiếp nháy mắt ra dấu với phụ thân, nhắc nhở lão còn có Tần Lâm. Nhưng Trương Mậu Tu có điều sở ngộ vội vàng kéo kéo vạt áo huynh trưởng, bảo y đừng lên tiếng nói.
Rõ ràng Trương Cư Chính có thâm ý khác...
Ánh mắt của Vạn Lịch lóe lên mấy cái, gật đầu nói:
- Lời Thái Sư nói, trẫm chuẩn cho. Hai khanh Phan, Hứa trẫm đã sớm biết, duy chỉ có tên Vương khanh không thường nghe nói. Trương Thành ngươi nhớ, sau khi trở về khắc tên Vương khanh lên ngự bình.
Trương Thành vội vàng đáp ứng.
Vạn Lịch lại dùng sức cầm tay của Trương Cư Chính, nhìn mấy con trai Trương gia quỳ ở bên cạnh:
- Xin Thái Sư chớ âu lo, ngài tận tâm tận lực hơn mười năm, trẫm không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể trông nom mấy vị công tử của Thái Sư, cho bọn họ hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
- Bệ hạ ban cho hậu ân như vậy, lão thần tan xương nát thịt cũng khó lòng báo đáp.
Trương Cư Chính cảm kích rơi nước mắt nói.
Vạn Lịch lo lắng ân cần gật đầu một cái, lại nhỏ xuống mấy giọt nước mắt, cuối cùng ta thán rời đi Trương gia. Không ai biết sau khi lên ngự liễn, vị Hoàng đế này lập tức cười tít mắt.
-----------
Ty Lễ Giám, Phùng Bảo ngồi trên Thái Sư ỷ, đôi mày nhướng lên cao, ánh mắt lạnh như điện quét nhìn các vị đồng liêu. Mà bất kể thái giám Bỉnh Bút Ty Lễ Giám và thái giám thủ lĩnh mười hai giám bốn ty tám cục ở bên ngoài uy phong tới mức nào, lúc này chỉ có thể bình tâm tĩnh khí xuôi tay đứng nghiêm, cũng không dám thở mạnh.
- Trương Thái Sư bệnh nặng, có con thỏ nhỏ chết bầm nóng nảy nhảy nhót lung tung.
Phùng Bảo đặt mạnh chén trà xuống, gằn giọng nói:
- Nhưng nhà ta vẫn chưa chết, nếu ai muốn vội vàng lên thay, không ngại cứ việc thử xem.
Các vị thái giám thủ lĩnh nhất thời câm như hến, không tự chủ được nhìn sang Trương Kình và Trương Thành. Không cần nói, con thỏ nhỏ chết bầm theo lời Phùng Ty Lễ chính là hai vị này.
Trương Kình cùng Trương Thành nhìn nhau, đối mặt Phùng Bảo, hai người bọn họ lại là cùng chung cừu địch, tựa hồ tin tức Trương Cư Chính sẽ chết khích lệ hai người bọn họ, khiến cho lòng sợ hãi vốn có với Phùng Bảo cũng chợt như tiêu tan không ít. Bọn họ cùng nhau giương mắt lên, tuy rằng không nhìn thẳng vào mắt Phùng Bảo nhưng cũng nhìn quanh quất, làm như chuyện không liên quan tới mình.
- Hừ, nhà ta đang nói hai người các ngươi đó!
Phùng Bảo dằn mạnh chén trà trên bàn, dĩa lót, chén trà và nắp đậy cùng nhau kêu loảng xoảng:
- Hai tên mê hoặc Hoàng thượng kia, cho là các ngươi có cơ hội chống lại nhà ta sao, nằm mơ! Hôm nào nhà ta sẽ bẩm báo Từ Thánh Thái hậu, đuổi các ngươi đi Nam Kinh giữ Hiếu Lăng!
Hai Trương nghe vậy không khỏi có mấy phần sợ hãi, cũng không phải là Phùng Bảo nói chơi, hai Bỉnh Bút Ty Lễ Giám thật sự không đáng kể gì, lão hoàn toàn có bản lãnh đuổi bọn họ ra khỏi cung.
Nhưng vào lúc này chợt nghe nơi xa một mảnh ồn ào huyên náo, dường như xảy ra chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả Tử Cấm thành u tĩnh trang nghiêm cũng phải náo động.
Mấy tên tiểu thái giám sải bước chạy tới, vẻ mặt như đưa đám bẩm:
- Không xong, không xong rồi, mới vừa rồi Trương Thái Sư đã cỡi hạc chầu trời!
Thân thể Phùng Bảo vốn đang đứng dậy, nửa chừng rơi phịch xuống Thái Sư ỷ trở lại, sắc mặt âm trầm bất định trở nên sững sờ ngây dại. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nhưng giờ khắc này thời điểm chân chính xảy tới vẫn làm cho lão có cảm giác như trời đất quay cuồng.
Hai Trương lại mừng rỡ như điên, chỉ cảm thấy mây đen đè trên đỉnh đầu vừa tan đi, toàn bộ Tử Cấm thành đều trở nên quang minh sáng sủa. Hai người nhìn nhau lấy hết can đảm, đồng thời nặn ra một nụ cười chắp tay với Phùng Bảo:
- Phùng Đốc Công, e rằng bệ hạ sẽ tìm chúng ta, chúng ta đi trước một bước.
Dứt lời hai vị này cũng không chờ Phùng Bảo đáp lại, xoay người rời đi ra khỏi Ty Lễ Giám.
Thủ lĩnh thái giám hai mươi bốn nha môn ngơ ngác nhìn nhau, trước kia cho tới bây giờ không người nào dám chống đối Phùng Đại Bạn như vậy. Có người ngẩng đầu nhìn lên trời, một đám mây đen bay qua, chẳng lẽ thật sự là thời tiết đã thay đổi?
- Con thỏ nhỏ chết bầm, con thỏ nhỏ chết bầm!
Phùng Bảo tức giận cành hông, quét tay ngang mặt bàn một cái, chén trà sứ Thanh Hoa thời Nguyên rơi xuống đất, xoảng một tiếng nát bấy.
-----------
Thái Sư phủ đã sớm vang lên tiếng khóc lóc khổ sở. Trương gia ngoại trừ thân nhân còn ở Giang Lăng, năm đứa con trai đang nhất tề quỳ gối trước giường khóc lớn, Trương Tử Huyên vuốt ve gò má dần dần trở nên lạnh của phụ thân, nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Chỉ có Tần Lâm không thể khóc, con rể là nửa con trai, lúc này phải tổ chức tang sự cho nhạc phụ, hắn cũng chỉ có thể lặng lẽ dặn dò A Cổ Lệ và Bố Lệ Nhã, nhờ các nàng tận lực an ủi chiếu cố Trương Tử Huyên.
- Ân chủ, môn hạ mộc ân tiểu Thích Kế Quang đến chậm!
Đại soái Kế Trấn Thích Kế Quang chạy vào phòng nhanh như cơn lốc, vừa qua khỏi ngạch cửa đã quỳ sụp xuống, dùng đầu gối lết tới cạnh giường, kéo lấy áo ngủ bằng gấm cất tiếng khóc lớn.
Có câu nói là nam nhi có lệ không dễ rơi, Thích Kế Quang thật sự hết sức đau lòng, lão hợp tác với Trương Cư Chính bấy lâu bình Oa ngự khấu, chỉnh lý biên quân hết sức tề chỉnh. Trương Cư Chính vô cùng tin tưởng lão, mà từ trước tới nay lão cũng không hề phụ lòng tin ấy.
Phải biết những danh tướng như Hồ Tông Hiến, Lưu Hiển, Du Đại Du cũng không ai có được kết quả tốt, nếu không phải là chết trong ngục vậy cũng buồn bực bất đắc chí. Chỉ có Thích Kế Quang được phát huy sở trường nơi biên ải, dùng hết sở học của mình đáp đền quốc gia, không nghi ngờ chút nào đây là vì có được lực ủng hộ mạnh mẽ của Giang Lăng tướng phủ ở kinh sư.
Thích Kế Quang và Trương Cư Chính một tướng quân một Tể tướng, hai người tương tri tương đắc đã sớm vượt qua quan hệ đồng minh bình thường, đạt tới mức tri kỷ, giống như thiên lý mã gặp Bá Nhạc, lại như cao sơn lưu thủy gặp tri âm, Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ.
Thấy Trương Cư Chính đột ngột qua đời như vậy, Thích Kế Quang chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, bách chiến sa trường còn sống, chính mắt thấy binh sĩ con em nhuộm máu sa trường, dáng vóc của lão vẫn vĩnh viễn kiên cường như thép. Nhưng bây giờ lão quỳ gối trước giường ôm xác Trương Cư Chính khóc lớn, trong mắt hổ tuôn ra từng giọt nước mắt thật to.
- Xin Thích huynh bớt đau buồn.
Tần Lâm lay lay vai Thích Kế Quang, quyết định không nên nói nguyên nhân chân chính cái chết Trương Cư Chính cho lão biết, nói ra như vậy thật sự quá tàn khốc.
Thích Kế Quang cũng không đứng lên mà là ngửa mặt nhìn Tần Lâm, khổ sở nói:
- Tần huynh đệ, sau này… sau này phải dựa vào ngươi rồi!
Đây gọi là việc nghĩa không thể nhường ai, Tần Lâm không chậm trễ chút nào gật đầu một cái. Sắc mặt hắn cũng không vui mừng chút nào, bởi vì hắn biết rõ giờ phút này mình phải gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ nhiều hơn xa quyền lợi và vinh dự.
Lúc này Thích Kế Quang mới đứng lên, là người ngoài, lão cũng không thích hợp ở lại Thái Sư phủ quá lâu, hơn nữa lão còn là đại soái chấp chưởng binh quyền nơi biên ải. Vì vậy lão ra sức nắm chặt tay Tần Lâm, quyến luyến không thôi nhìn lão bằng hữu kiêm ân chủ Trương Cư Chính một lần cuối cùng, sau đó xoay người rời đi.
Thích Kế Quang rời đi cũng nhanh như khi lão tới, không ai biết tối nay vị đại soái này sẽ ở nơi nào. Có lẽ là giục ngựa bôn ba để cho gió đêm thổi khô nước mắt, có lẽ là tìm một quán rượu nhỏ nào đó tự rót tự uống, nhớ lại những kỷ niệm giữa mình và Trương Cư Chính trong hai mươi năm qua.
Chư vị đại thần Giang Lăng đảng nghe tin Thái Sư chết cũng lục tục tới phúng điếu, Tần Lâm và Du Thất Diêu Bát dẫn dắt người nhà bận rộn tiếp đãi.
Các thành viên Giang Lăng đảng như Thứ Phụ Trương Tứ Duy, Tam Phụ Thân Thời Hành, Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang, Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh, Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô, Hộ bộ Thượng Thư Trương Học Nhan, Công bộ Thượng Thư Lý Ấu Tư, Vương Triện sau khi hồi kinh được bổ nhiệm Lại Bộ Thị Lang, Hứa Quốc phụng chỉ sắp nhập các… lục tục tới Thái Sư phủ phúng điếu.
Nhìn thấy Tần Lâm bận rộn trước bận rộn sau, cuối cùng Vương Triện hơi thay đổi cái nhìn, nói khẽ với Vương Quốc Quang:
- Tên Tần Lâm này lúc ở Chiết Giang nghe nói Thái Sư gia bệnh nặng còn có vẻ chần chờ do dự, hạ quan còn cho là tính y bạc bẽo, không ngờ rằng hiện tại cũng làm tròn bổn phận con rể.
- Không đến nỗi nào, Tần tiểu hữu là người rất nhiệt tình.
Vương Quốc Quang không để ý chuyện này, cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ vấn đề bọn họ quan tâm nhất chính là ai sẽ tiếp chưởng y bát Giang Lăng đảng, nghe nói Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh được tiến cử là Thủ Phụ, mọi người cũng phục tòng.
Tư cách Phan Thịnh rất già, thậm chí là tọa sư lúc Trương Cư Chính đi thi, tính tình lại chất phác trung thực, cũng được coi như hảo hảo tiên sinh, lão làm Thủ Phụ đương nhiên ai ai cũng vui mừng.
Duy chỉ có nụ cười trên mặt Trương Tứ Duy tuy chân thành nhưng trong mắt lại có vẻ xảo trá, ta là Thứ Phụ, khuyết chức Thủ Phụ là ta thay mới phải, vì sao…
Mặc dù vẻ mặt Du Thất Diêu Bát buồn bã, tâm trạng đám người làm cũng không tốt nhưng vẫn không có ý tưởng gì khác, dù sao chính miệng Vạn Lịch Hoàng đế đã đáp ứng chiếu cố cho mấy đứa con trai lão Thái Sư, tiền đồ của các công tử Trương gia chắc chắn cũng sẽ bao la rộng mở.