Cẩm Y Vệ

Chương 781: Kinh Biến Trong Lòng Đất





Bạch Liên giáo chủ mặc một bộ y phục màu đen, dùng khăn vải che mặt lại, trong hang đá tối tăm lại thêm khói mịt mù quả thật giống như u hồn trong đêm tối, khó lòng nắm bắt.
Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí và chúng quan giáo cả kinh trợn mắt há mồm, mới vừa rồi thấy hoa mắt, tựa hồ có một bóng người màu đen lướt qua, sau đó Tần Thiếu Bảo liền rơi vào tay địch. Nếu vị này mới là Bạch Liên giáo chủ, vậy người mới vừa rồi bị bắn bị thương là ai đây? Trời ơi, làm thế nào mới có thể cứu Tần Thiếu Bảo?
- Thánh giáo chủ thần công vô địch, Tần ma đầu bó tay chịu trói!
Bạch Liên giáo chủ giả đầu vai chảy máu bật cười ha hả tháo mặt nạ bạc xuống, nửa bên mặt xinh đẹp, nửa bên mặt mang mặt nạ sắt hung dữ đáng sợ, thì ra là Thanh Dương Đường chủ Tử Hàn Yên.
Nàng giả trang thành Bạch Liên giáo chủ hấp dẫn lực chú ý của chúng cẩm y quan giáo, chấp nhận trả giá bị thương để đạt tới mục đích. Còn giáo chủ thật thì nấp trong góc tối của hang đá, ẩn sau khói mù mờ mịt chưa tan hết tập kích bất ngờ bắt được Tần Lâm.
Bạch Liên giáo chủ kéo Tần Lâm ngăn trước mặt mình, một tay giữ trên cổ họng hắn, tay kia giữ ngang hông hắn, động tác thân mật giống như tình nhân, mục đích là vì ngăn cản Xế Điện Thương của đám cẩm y quan giáo. Ánh mắt lạnh như băng của nàng quét qua đám cẩm y quan giáo đang rục rịch muốn động, thanh âm tuy trầm tĩnh nhưng toát ra sức mạnh nào đó không thể kháng cự:
- Chớ có loạn động, Tần Thiếu Bảo của các ngươi đã là tù binh của ta!
Càng ngày càng nhiều cẩm y quan giáo từ thông đạo vọt vào hang đá, nhưng lại ném chuột sợ vỡ đồ, không dám khinh cử vọng động.
Ngón tay của Lục Viễn Chí trên cò súng Xế Điện Thương chậm rãi buông ra, tay của Ngưu Đại Lực siết chặt Tấn Thiết Bàn Long Côn cũng chầm chậm buông thõng xuống, hai người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ ra dấu tay với các huynh đệ, mọi người từ từ lui về phía sau.
Tuy rằng Bạch Liên giáo chủ thân là chí tôn Ma giáo, nhưng giờ phút này bại trung cầu thắng, tuyệt địa phản kích nhất cử thành công, trong lòng cũng rất là đắc ý, chế trụ Tần Lâm lui về phía sau từng bước từng bước, khẽ cười ghé vào tai hắn nói nhỏ:
- Tần Thiếu Bảo, không nghĩ tới chúng ta gặp mặt lại là tình hình như vậy, thật là tạo hóa trêu người! Lúc ngươi làm mưa làm gió ở kinh sư, ở thảo nguyên, có từng nghĩ đến sẽ có hôm nay chăng?
- Chuyện này ư… dường như… ta vẫn chưa nghĩ tới….
Tần Lâm vẫn ra vẻ thờ ơ không để ý, còn uốn mình về phía sau một cái.
Vì phòng cẩm y quan giáo đột nhiên đánh lén cướp người, Bạch Liên giáo chủ nửa ôm Tần Lâm ở trước người, tay trái chế trụ cổ họng hắn, tay phải đặt ngang eo lưng hắn giống như khống chế con tin. Như vậy không tránh được da thịt chạm nhau, Tần Lâm vừa uốn mình, lưng hắn lập tức chạm vào bộ ngực đầy đặn cao vút của nàng, thậm chí có thể cảm nhận được da nàng hơi lạnh sau một lớp áo vải mỏng.
Bạch Liên giáo chủ quen ở trên cao, được mấy chục vạn giáo đồ quỳ lạy, vốn là tính tình cao ngạo, không hiểu về tình yêu nam nữ, cộng thêm vì bắt được Tần Lâm mà mở cờ trong bụng, thân ở trùng vây lại khó tránh khỏi tâm trạng khẩn trương, đến lúc này cũng không phát hiện khác thường. Chợt nghe Tần Lâm nói chuyện không rõ ràng, lại từ phía sau đưa cổ thon dài ra nghiêng đầu hỏi:
- Ngươi nói gì?
Cổ dài của Bạch Liên giáo chủ mềm mại trắng trẻo, khăn che mặt không che được cái trán trắng nõn, con ngươi băng sương bởi vì nghi hoặc giống như phủ lên một lớp hơi nước. Vẻ cao ngạo băng hàn từ chối người ngoài ngàn dặm bình thường đã mất đi bảy tám phần, lúc này trở nên vô cùng khả ái.
- Ta nói thật ra thì nàng có thể ôm chặt hơn một chút!
Tần Lâm cười ha hả, bất thình lình nghiêng đầu sang bên, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên cái trán nõn nà của Bạch Liên giáo chủ.
- Thánh giáo chủ!
Các cao thủ Bạch Liên giáo Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên, Tiêu Vân Thiên giận đến trợn mắt muốn rách, hận không thể xé xác ưng khuyển triều đình dám xúc phạm Thánh giáo chủ này thành muôn mảnh.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng chúng quan giáo khẩn trương vạn phần không nhịn được khẽ cười một tiếng trong lòng, cho dù là Tần trưởng quan của chúng ta rơi vào tay địch cũng muốn chiếm phần hơn.
Chỉ bất quá chiếm phần hơn như vậy không khỏi run sợ trong lòng, đối phương là giáo chủ Ma giáo...
Sắc mặt Bạch Liên giáo chủ dưới khăn che mặt đã sớm đỏ bừng, trong con ngươi băng hàn như có ngọn lửa lóe lên. Cũng may mặc dù nàng không hiểu thế thái nhân tình, nhưng thân là giáo chủ đứng đầu một giáo cũng có trí tuệ cực cao, lập tức hiểu dụng ý Tần Lâm, không những không buông ra ngược lại còn ôm chặt hắn hơn chút nữa, từ từ lui từng bước một về phía sau:
- Hừ, muốn gạt ta buông ngươi ra ư, bản giáo chủ không mắc bẫy ngươi đâu!
- Vậy nàng cứ việc ôm ta đi, chẳng qua là sau này chớ có truyền ra, nếu không ba vị lão bà của ta chắc chắn sẽ uống phải giấm chua, giữa phu thê chúng ta sẽ không còn hòa thuận nữa…
Tần Lâm ba hoa chích chòe một hơi, trong lòng lại có hơi thất vọng. Xem ra Bạch Liên giáo chủ này tuyệt đối không phải chỉ có hư danh, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, không bị mình lừa gạt.
Thời này lễ phép sâm nghiêm, nếu như là nữ tử sau khi nghe được câu nói kia sẽ xấu hổ vô cùng, cho dù là chưa chắc đẩy Tần Lâm ra cũng có thể bị hắn tìm được cơ hội lợi dụng.
Cũng may Tần trưởng quan của chúng ta tâm trạng rất tốt, da mặt thật dày. Nếu như Bạch Liên giáo chủ không chịu buông tay, hắn cũng vui vẻ uốn éo thân mình ma sát với người ngọc thêm mấy cái.
- Dường như ngươi vui vẻ lắm phải không?
Bạch Liên giáo chủ cười lạnh ghé vào tai hắn hỏi, sắc mặt dưới mặt nạ bạc đỏ ửng, đã sớm giận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Tần Lâm vừa định gật đầu một cái nói quả thật như vậy, đã cảm thấy thắt lưng bị nàng đâm cho một chỉ thật mạnh. Toàn thân hắn như vừa bị điện giật trở nên tê dại đờ đẫn, đã bị Bạch Liên giáo chủ điểm huyệt đạo, trừ mắt mũi miệng, toàn thân trên dưới không thể động đậy được nữa.
Hừ, làm tù binh sẽ phải tự giác mình là tù binh! Bạch Liên giáo chủ cười xấu xa một tiếng, dốc hết tinh thần chăm chú đề phòng, mang theo Tần Lâm đi về phía các cao thủ trong giáo.
Khoảng cách hơn mười trượng, đi chậm cũng không bao lâu sau đã tới, vì vậy cảm giác êm ái của Tần Lâm cũng chấm dứt. Bạch Liên giáo chủ ném hắn xuống đất, trường kiếm trong tay Luyện Ích Trần giống như con rắn phóng tới, dừng lại đúng ngay cổ họng Tần Lâm, kiếm khí rét lạnh nơi cổ khiến cho hắn nổi da gà khắp người.
- So với trường kiếm lạnh như băng, ta thích giáo chủ Đại nhân ôm trong lòng hơn!
Tần Lâm nằm trên đất không thể động đậy, miệng vẫn không chịu thua.
- Ngươi…!
Luyện Ích Trần giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đâm một kiếm xuyên cổ họng Tần Lâm.
- Phải chăng là muốn bản giáo chủ điểm huyệt câm ngươi luôn?
Sóng mắt Bạch Liên giáo lưu chuyển, không hài lòng liếc hắn một cái, ngay cả chính nàng cũng rất kỳ quái, không hiểu vì sao mình không cảm thấy thật sự tức giận
Thấy Tử Hàn Yên đang băng bó vết thương, Bạch Liên giáo chủ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Tần Lâm hỏi:
- Mới vừa rồi vì sao ngươi biết là Tử Đường chủ giả trang bản giáo chủ, rốt cục chúng ta đã sơ hở ở chỗ nào?
Vấn đề này được tất cả mọi người Bạch Liên giáo hết sức quan tâm, vóc người thể mạo Bạch Liên giáo chủ và Tử Hàn Yên cơ hồ như nhau, chỉ cần che mặt, làm sao Tần Lâm có thể nhìn ra thật giả?
Ừm... Tần Lâm hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hết sức say mê:
- Mùi thơm, nàng ta không có mùi thơm hoa đàm trên người nàng, đóa hoa độc nhất vô nhị chỉ nở rộ giữa đêm khuya, cũng giống như hoa tuyết thoáng qua rồi tan biến, hay như đóa hoa sương chỉ tồn tại một sát na, thần bí khôn lường…
- Thật là dẻo miệng, ủa, vì sao hắn biết tên bản giáo chủ (Bạch Sương Hoa)?
Bạch Liên giáo chủ không nhịn được đá hắn một cước, tuy có khăn che mặt nhưng da thịt bên dưới đều đỏ ửng, chỉ cảm thấy nhịp tim của mình thình thịch như trống trận.
Thuở nhỏ nàng được giáo chủ đời trước thu làm môn đệ, hơn mười tuổi được phong Thánh Nữ, vào năm hai mươi tuổi đã trở thành Bạch Liên giáo chủ, thần công đại thành, uy chấn thiên hạ. Những năm qua nàng nghe thấy khen mình thần công thịnh đức, quang minh chí đại, lật đổ Ngụy triều nhất thống thiên hạ, nhưng chưa từng thấy qua ai dám lộ ra vẻ say mê như vậy ở trước mặt mình.
Các cao thủ Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên lại lấy làm kinh hãi, âm thầm nghĩ ngợi vì sao Tần Lâm biết trên người Thánh giáo chủ có mùi thơm đặc hữu? Kẻ tâm tư linh mẫn lập tức nhớ lại Thánh giáo chủ có lần đi Trấn Thủy Quan Âm am tìm Tần Lâm, mấy canh giờ mới ra ngoài, sau đó cũng không thấy Tần Lâm có chuyện gì.
Sau đó Thánh giáo chủ đi tới chỗ ở của Ngũ Phong hải thương trên bờ Thập Sát Hải bắt Tần Lâm, kết quả làm trễ nãi suốt đêm, trời sáng mới mệt mỏi không chịu nổi trở lại, đôi mắt nổi quầng thâm đen. Đến đây không ai dám nghĩ xa hơn nữa, chỉ có thể cất giấu mối nghi ngờ trong lòng.
Tử Hàn Yên cúi đầu nhắc nhở:
- Thánh giáo chủ, các huynh đệ còn nấp ở hang đá nơi khác, bây giờ chúng ta…?
- Giữ nguyên kế hoạch tiến hành!
Bạch Liên giáo chủ chộp lấy đai lưng Tần Lâm, nhẹ nhàng nhấc hắn lên.
Tần Lâm có hơi thất vọng, vì sao lần này không ôm vào trong ngực?
Tính ra ý nghĩ này cũng rất tốt, đáng tiếc Bạch Liên giáo chủ lại không phải là kẻ ngốc, hiện tại không còn đám cẩm y quan giáo uy hiếp cướp người, cần gì để cho Tần Lâm ăn đậu hủ như trước nữa…
Tần Lâm hiểu được Bạch Liên giáo chủ đã muốn bắt giữ mình, vậy tạm thời sẽ không có nguy hiểm tính mạng, linh cơ thoáng động thừa dịp đối phương nói chuyện cùng thuộc hạ đột nhiên lớn tiếng gọi:
- Các huynh đệ, mau ra tay, các ngươi đánh càng mạnh, bọn họ càng không dám làm gì ta!
Chúng quan giáo vừa nghe cảm thấy có lý, lập tức Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực dẫn dắt, cầm Xế Điện Thương, Tú Xuân đao reo hò xông tới.
Hắc hắc, lần này giáo chủ Đại nhân phải ôm ta rồi chứ gì? Tần Lâm nhìn Bạch Liên giáo chủ dáng vẻ hết sức bại hoại, vào tình cảnh này mà hắn vẫn còn nghĩ cách chiếm phần hơn của mỹ nhân.
Gặp phải kẻ bại hoại bỉ ổi như Tần Lâm, Bạch Liên giáo chủ tức gần nổ phổi, đành phải vung chỉ điểm huyệt câm của hắn, sau đó lớn tiếng ra lệnh cho thuộc hạ:
- Các ngươi đi trước, ta cản ở phía sau! Nhớ thông báo Cao Tả Sứ, làm đúng theo kế hoạch trước đó!
Bọn Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên không do dự chút nào, võ công bọn họ cũng không bằng Bạch Liên giáo chủ, hôm nay Thánh giáo chủ đích thân cản ở phía sau, lại thủ sẵn Tần Lâm làm con tin có thể nói là mười phần chắc chín.
- Thánh giáo chủ bảo trọng!
Ngả Khổ Thiền khom người hành lễ, dẫn theo các vị cao thủ lại bắn ra một đợt ám khí, sau đó chui thật nhanh vào thông đạo đi thông sang một hang đá khác, biến mất trong bóng tối.
Thấy chúng Hiệu Úy đến gần, quả thật Bạch Liên giáo chủ lại ôm Tần Lâm ở trước người, gằn giọng quát to:
- Không cho phép tới đây, ai dám động một bước, bản giáo chủ sẽ giết Tần Thiếu Bảo các ngươi!
Thân hình Bạch Liên giáo chủ yểu điệu kiều diễm, da thịt nõn nà, hai tròng mắt thần quang băng hàn, cho dù là che mặt cũng nhất định là vị băng sơn mỹ nhân. Tần Lâm được mỹ nhân nhuyễn ngọc ôn hương ôm vào trong ngực, chúng quan giáo đang lo lắng cho hắn, hắn lại không chịu đàng hoàng chút nào, tuy rằng thân thể không thể động cũng không thể mở miệng, nhưng đôi mắt hắn vẫn đảo tròn liên hồi, vô cùng bại hoại.
Nghe tiếng bước chân bọn Ngả Khổ Thiền xa dần, Bạch Liên giáo chủ ôm Tần Lâm cũng lui vào thông đạo, ánh mắt băng hàn thấu xương đe dọa nhìn chúng quan giáo, phảng phất chỉ cần bọn họ tiến tới gần một bước nữa, nàng sẽ lập tức giết chết Tần Lâm.
Mặc dù Tần Lâm nhiều lần lấy mắt ra hiệu mình không gặp nguy hiểm, Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực há có thể mang tánh mạng của hắn ra mạo hiểm. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Liên giáo chủ kềm giữ Tần Lâm càng đi càng xa trong thông đạo, cũng chỉ có thể dẫn đám cẩm y quan giáo theo xa xa phía sau, không dám khinh cử vọng động.
Đây là một thông đạo dẫn sâu xuống lòng đất, rất nhanh đã tới một hang đá hơi nhỏ. Đột nhiên Bạch Liên giáo chủ bước nhanh hơn, mang theo Tần Lâm chân không chấm đất lui về phía sau, nhanh như điện chớp.
- Mau đuổi theo! Đừng để cho nàng cướp Tần ca đi!
Lục Viễn Chí lớn tiếng kêu lên.
Lúc này đột nhiên có tiếng lách cách vang lên, hàng rào sắt dầy cộm nặng nề trong thông đạo thình lình rơi xuống, ngăn cách giữa đám quan giáo và Tần Lâm.
Mắt thấy Bạch Liên giáo chủ mang theo Tần Lâm chạy xa, chúng quan giáo gấp đến độ vỡ đầu sứt trán, Ngưu Đại Lực cầm Tấn Thiết Bàn Long Côn đập hàng rào sắt. Nhưng y mới vừa đập vài cái thình lình cách đó không xa vang lên một tiếng nổ rất lớn, chấn động lỗ tai kêu ong ong liên hồi. Mới vừa khôi phục thính lực được một chút, chợt nghe bên tai có tiếng nước chảy ầm ầm như sấm động.
Đám cẩm y quan giáo ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời cả kinh ngây người, cũng không biết tiếng nước chảy kia từ đâu tới.
Ngưu Đại Lực dừng động tác đập hàng rào sắt, nghiêng tai nghe ngóng một hồi, lập tức sắc mặt đại biến, cất tiếng quát lớn:
- Tất cả mau lui về phía sau, Bạch Liên yêu phỉ đã cho nổ vách hang, muốn cho nước sông tràn vào dìm chết chúng ta!
Thì ra ngọn đồi nhỏ mà Trúc Lâm thiền tự tọa lạc cũng chỉ cao có mấy chục trượng, hang đá lớn nhất nằm bên dưới đỉnh đồi chừng ba chục trượng, đã gần như ngang với mặt Cù Giang dưới chân đồi. Mà thông đạo dẫn xuống hang đá đi chênh chếch xuống dưới càng ngày càng sâu, đi tới đây đã thấp hơn mặt sông rất nhiều, Bạch Liên giáo nổ nham thạch cho nước sông tràn vào như vậy, đám cẩm y quan giáo bên trong nhất thời gặp phải nguy cơ diệt vong.
Lỗ thủng mà Bạch Liên giáo cho nổ nằm ở vách hang nhỏ đối diện hàng rào sắt, rất nhanh nước từ hàng rào sắt tràn vào ào ạt, thế nước dâng lên cực nhanh, mới vừa nói vài câu đã ngập lên bắp chân.