Duy chỉ có Tần Lâm tu luyện Chu Dịch Tham Đồng Khế huyền công do Từ Văn Trường truyền lại, tuy không thể luyện ra thần công kinh thế hãi tục gì, nhưng cơ năng khôi phục thân thể điều chỉnh cực tốt. Dù là mệt nhọc cực độ, chỉ cần hơi nghỉ ngơi là có thể khôi phục rất nhanh, nếu không phải như vậy, làm sao có thể hàng đêm đánh cho Kim Tuyên Úy luôn miệng xin tha, Trương Tử Huyên cầu khẩn phu quân thương tiếc, tiểu Thanh Đại và Từ Đại tiểu thư liên thủ vẫn cam bái hạ phong?
Thần công như thế quả thật không thể nói với người ngoài, Tần Lâm chỉ cười vài tiếng cho qua chuyện.
Nha hoàn người ở huyện nha thấy Tần Lâm thức giấc liền bưng nước tới mời hắn rửa mặt, sau đó mang ra ba hộp đựng thức ăn dọn ra bữa ăn sáng.
Chân giò nướng mật, thịt nướng, váng sữa, anh đào non… Từng món ăn ngon được đựng trong dĩa sứ trắng Đức Hóa, toàn là những món đặc sản nổi tiếng của Chiết Giang, được nấu hết sức cầu kỳ tinh xảo, thật nhiều dĩa lớn dĩa nhỏ bày ra đầy cả chiếc bàn bát tiên.
Tần Lâm khẽ mỉm cười, kêu Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí cùng ngồi xuống ăn điểm tâm, lại nói:
- Quá nhiều, La Tri Huyện thật quá khách sáo.
Một tên quản gia áo xanh mão trắng đứng xuôi tay, nghe vậy vô cùng cẩn thận cười nịnh nói:
- Tần Thiếu Bảo làm quan thanh liêm như nước, lưỡng tụ thanh phong (hai ống tay áo gió lùa trống rỗng), có thể coi là cực kỳ khắc kỷ tiết kiệm. Những ngày qua lấy khách sạn sung làm hành dinh Khâm Sai, vừa không muốn trang trí hoa lệ lại không muốn cung ứng ăn uống, đã tiết kiệm cho tệ đông ông một khoản không nhỏ, chút điểm tâm này đã đáng kể gì.
Tần Lâm cười ha hả, cảm thấy quản gia kia nói chuyện thật sự thú vị, khiến cho mình ăn cũng cảm thấy ngon miệng hơn.
Thể chế triều Đại Minh chính là tôn ti trật tự, thiên tử xuất tuần phải ngồi cửu long trầm hương liễn, Kim Ngô Vệ, Cẩm Y Vệ, Kỳ Thủ Vệ tiền hô hậu ủng, văn võ bá quan theo sau, ngự yến vô số sơn hào hải vị nhiều không đếm xuể. Thái Sư Trương Cư Chính ngồi đại kiệu ba mươi hai người khiêng, quan địa phương tiếp đãi lão một bữa cơm phải dọn lên trăm món ăn, đây đều là quy củ triều đình, quan trường.
Giống như Khâm Sai đại thần giá lâm, quan địa phương chuẩn bị hành dinh Khâm Sai sẽ phải dùng thảm nhung đỏ trải dưới đất, bàn ghế dùng loại gỗ thượng hạng chạm trổ điêu khác, sơn hào hải vị đủ cả.
Tần Lâm đến Long Du huyện ở tại khách sạn, ăn cơm mình bỏ tiền, thật là chuyện từ trước tới nay chưa từng có. Cho nên bên trong Long Du huyện nha, từ quản gia, người làm đến bộ khoái, nha dịch đều nói Tần Thiếu Bảo lưỡng tụ thanh phong, e rằng còn hơn Hải Thụy Hải Bút Giá một bậc. Năm xưa Hải Thụy lên kinh dọc trên đường đi còn mang theo xe chở lương thảo, trưng dụng ba bốn dân phu, Tần Thiếu Bảo lại bỏ tiền túi của mình hết thảy.
Chỉ có hai người Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực nghe quản gia nói bốn chữ ‘lưỡng tụ thanh phong’ suýt chút nữa phun thức ăn ra đằng mũi. Rốt cục Tần trưởng quan có bao nhiêu tiền có thể ngay cả chính hắn cũng không biết rõ ràng, nhưng dường như Ngũ Phong hải thương phú khả địch quốc sắp đổi sang họ Tần…
Một tên người làm dùng chậu nhỏ thay mâm bưng thức ăn tới, những mâm dĩa khác đều bằng sứ trắng Đức Hóa, duy chỉ có chậu này là sứ Thanh Hoa Cảnh Đức trấn thời Nguyên, lập tức liền hấp dẫn lực chú ý của Tần Lâm.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đang cắm đầu ăn đương nhiên không chú ý tới sứ Thanh Hoa gì, nhưng thức ăn trong chậu nhỏ kia ập vào mũi bọn họ mùi hương thơm ngát, nhất thời khiến cho hai người ngẩng đầu lên.
Cháo trong chậu có màu lục biếc, hạt nhỏ dài hơn hạt gạo thường, từng trận mùi thơm ngát toát ra khí tức của rừng trúc. Chỉ ngửi mùi này thôi đãn cảm thấy như vừa dấn thân vào biển trúc vạn khoảnh, bóng trúc chập chùng gió mát thổi tới, có cảm giác như cỡi gió mà đi.
- Đây là gạo gì vậy?
Tần Lâm tò mò hỏi.
Chuyện này đúng như mong muốn, quản gia kia vội vàng nịnh hót thay chủ nhân mình:
- Khải bẩm Tần Thiếu Bảo, đây là hạt trúc, phượng hoàng không phải là ngô đồng không đậu, không phải là hạt trúc không ăn, Tần Thiếu Bảo là nhân vật như phượng hoàng trên trời, hẳn nên hưởng dụng loại cháo nấu bằng hạt trúc này.
Quản gia vuốt mông ngựa thật kêu, Tần Lâm bèn mỉm cười, để cho thị nữ múc cho mình hơn phân nửa chén.
Lục Viễn Chí muốn lộ ra bản lãnh, phô trương nói:
- Hạt trúc, còn gọi là trúc mễ, cây trúc nở hoa hẳn phải chết, mới có thể kết ra hạt trúc, vị ngọt, bình, chát, nhập tỳ, vị kinh có thể ích khí bổ hư, kiện tỳ tiêu tích.
- A, thì ra cũng là vị thảo dược.
Tần Lâm không cho là kỳ quái, Trung y Trung dược vốn là dược liệu và thực phẩm cùng nguồn, cũng có thể coi là món ăn nên thuốc.
Quản gia lại khom lưng cười bồi:
- Đúng đúng đúng, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, vị Lục trưởng quan dưới quyền Tần Thiếu Bảo này quả nhiên kiến thức uyên bác, ngay cả đạo lý y gia cũng hiểu.
Y vẫn tưởng rằng Tần Lâm, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đều là xuất thân Cẩm Y Vệ, không biết Lục mập vốn chính là môn đồ y quán, được thần y chân truyền.
Ba người cười cười nói nói, Tần Lâm dùng muỗng từ từ múc cháo ăn, cau mày tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, hai tên thủ hạ thần giữ cửa không hề nho nhã như hắn, há to miệng húp cháo soàn soạt.
- Tần Thiếu Bảo, cháo này ngon lắm, ngài ăn nhiều một chút đi.
Ngưu Đại Lực hảo tâm thúc giục hắn.
Lục Viễn Chí toét miệng cười vui, Tần ca chúng ta trở nên nho nhã như vậy từ khi nào vậy, đừng giả bộ nữa, bưng chén lên ngửa cổ húp đi thôi.
Tần Lâm đột nhiên cầm chén để lên bàn, hỏi:
- Tên mập, đệ mới vừa nói cây trúc nở hoa hẳn phải chết, mới có thể kết ra hạt trúc, như vậy nói cách khác, rừng trúc kết ra hạt trúc sẽ khô vàng mà chết sao?
- Đúng vậy, hạt trúc rất hiếm thấy, chỉ cần trúc nở hoa sẽ chết.
Lục Viễn Chí không hiểu vì sao Tần Lâm hỏi tới chuyện này, ngẩn người ra, sau đó đôi mắt nhỏ sáng lên, đang muốn nói gì đột nhiên sặc lên một trận.
Ngưu Đại Lực vuốt lưng giúp y, vất vả lắm mới bình phục lại, y ngồi thẳng người lên nhìn chằm chằm Tần Lâm.
Ngày hôm qua đem hoa các loài thực vật tới, chỉ cần là hoa mùa Xuân có thể nở đều tìm tới, duy chỉ không có cây trúc!
Có rất ít người thấy cây trúc nở hoa, nhưng quả thật nó có thể nở hoa, chẳng qua là cần có thời gian rất lâu. Ngoại trừ rất ít loại trúc nở hoa hàng năm, đại đa số cây trúc phải sinh trưởng ba mươi năm trở lên mới nở hoa, có loại thậm chí tới trăm năm, tỷ như quế trúc cần một trăm hai mươi năm mới nở hoa, lão nhân trường thọ tới mức nào cũng không thể thấy quế trúc tự tay mình trồng nở hoa.
Cho nên trong tiềm thức mọi người thường sẽ không cho trúc là loài thực vật nở hoa.
Càng thêm dễ dàng mê hoặc người ta là, sau khi cây trúc nở hoa sẽ khô vàng tử vong từng mảng, thử hỏi cẩm y quan giáo đi ra ngoài thu thập phấn hoa thấy một mảnh rừng trúc khô vàng tử vong, làm sao có thể nghĩ đến nó cũng từng nở hoa, sợ rằng theo bản năng chắc chắn sẽ không để ý tới.