Mặc dù bên trong Long Du huyện có nhiều núi thật, nhưng ở vào trung tâm yếu đạo giao thông, thế núi cũng không hiểm trở mấy, toàn là một số đồi núi thấp bé không dốc lắm. Cũng không có sơn lĩnh hiểm trở, khe sâu động lạ, nếu như người đúc tiền giả thật sự mở lò đúc tiền ở chỗ này, e rằng đã bị phát hiện từ sớm.
- Như vậy có lẽ là ở một địa phương các ngươi cũng không biết, hoặc là cũng không nghĩ tới…
Tay Tần Lâm xoa xoa huyệt Thái Dương, nghĩ ngợi chỉ chốc lát sau cười nói:
- Được rồi, bản quan đã phái cẩm y quan giáo đi ra ngoài tra xét, rất nhanh sẽ có kết quả.
Một tên lão bộ khoái ghé vào bên tai La Đông Nham nhỏ giọng nói:
- Khải bẩm La phụ mẫu, tiểu nhân nhìn thấy người của Tần Thiếu Bảo hái rất nhiều hoa ở các nơi bên trong bên ngoài thành.
Hái hoa ư? La Đông Nham hoàn toàn không hiểu vì sao, không biết Tần Thiếu Bảo đang muốn giở trò gì.
La Đông Nham thấp giọng nói với Trương Văn Hi, hai người đều đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Tần Lâm.
Tần Lâm mỉm cười, nói y như thật:
- Thật ra thì sợi dây mới vừa rồi Trương Tuần Án xem qua còn chứa rất nhiều thứ khác, chỉ bất quá kính hiển vi này quá nhỏ, ngươi không nhìn thấy rõ ràng.
Vậy làm sao bây giờ? Trương Văn Hi lộ vẻ khó coi, hôm nay nhìn thấy kính hiển vi, trong mắt y đã là kỳ tích trên đời có một, ngay cả dùng kính hiển vi cũng không nhìn thấy, chẳng lẽ phải mở thiên nhãn mới xem được sao?
Tần Lâm không vội trả lời, đưa mắt ra hiệu cho Ngưu Đại Lực. Lão Ngưu bèn lấy từ trong bao ra một vật gì đó vừa to vừa dài, sau khi mở lớp vải bao phủ bên ngoài để lộ ra một chiếc ống đồng dài chừng hai thước đầu to đầu nhỏ. Đầu to to bằng miệng chén, đầu nhỏ có đường kính chừng một tấc, hai đầu đều có gắn kính.
Trương Văn Hi vừa mừng vừa sợ:
- Đây… đây là... Xin hỏi Tần Thiếu Bảo, mới vừa rồi là kính hiển vi, vậy cái này là cái gì?
- Siêu kính hiển vi!
Tần Lâm nghiêm trang đáp.
Trương Văn Hi cùng La Đông Nham suýt chút nữa hôn mê, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nhận được câu trả lời như vậy, Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực cũng nhìn nhau mỉm cười, bản lãnh tinh nghịch trêu cợt người của Tần trưởng quan chúng ta thật là không thể chê vào đâu được.
Trương Văn Hi nhịn cười, kìm nén đến mặt mũi đỏ bừng, nhìn về phía Tần Lâm chắp tay một cái:
- Như vậy chiếc siêu kính hiển vi này của Tần Thiếu Bảo cũng sử dụng như mới vừa rồi sao?
- Không khác là bao.
Tần Lâm tỏ ra hết sức bình thản đáp.
Sức nặng của siêu kính hiển vi tương đối lớn, cầm trên tay không thuận tiện, phải có thêm một cái giá đỡ khay quan sát có thể xếp gọn lại, Ngưu Đại Lực lấy giá đỡ ra, gắn kính lên trên đó.
Tần Lâm đặt sợi dây lên khay, nhìn Trương Văn Hi ra hiệu mời.
Lần này Trương Văn Hi chỉ thấy sợi dây trong tầm nhìn của mình được phóng đại lớn hơn trước mười lần nữa. Nếu như lần trước nhìn thấy sợi dây được phóng đại to bằng ngón cái, vậy lần này nhìn thấy sợi dây đã to bằng bắp đùi. Những vật tròn tròn trên đó cũng đã hiện ra đường nét, sau khi điều chỉnh tiêu cự chính xác, đã có thể nhìn thấy rõ ràng là những hạt tròn nhỏ có màu vàng nâu.
Trương Văn Hi thấy vậy cực kỳ mừng rỡ, vừa thao tác theo như Tần Lâm chỉ điểm, vừa đặt câu hỏi:
- Tần Thiếu Bảo, thứ mà hạ quan thấy dường như có hơi méo mó biến hình, bất quá vẫn nhìn rất rõ ràng. Ủa, những hạt tròn nhỏ này là vật gì vậy?
Vào thời này kỹ thuật mài tròng kính đương nhiên không có cách nào so sánh với kỹ nghệ quang học đời sau. Tần Lâm dùng thấu kính lồi lõm Tây Dương chế thành siêu kính hiển vi, hơi có vặn vẹo méo mó hình ảnh là chuyện khó lòng tránh khỏi. Cũng may hắn có thể sử dụng kính có đường kính to để đền bù cho khuyết điểm này, bất kể kính hiển vi hay kính viễn vọng, đường kính càng lớn càng có ưu thế.
- Những hạt tròn nhỏ li ti kia trôi lơ lửng trong không khí, theo gió mà động, tràn ngập khắp nơi, dính trên y phục chúng ta, theo hô hấp tiến vào thân thể chúng ta, không chỗ nào là không có...
Tần Lâm dừng một chút, cho ra đáp án cuối cùng:
- Đó chính là phấn hoa.
Những hạt phấn hoa nhỏ vô cùng, có thể bay lơ lửng trong không khí trong thời gian dài. Lúc chúng tụ tập trên nhụy hoa còn có thể thấy được bằng mắt thường, nhưng lơ lửng ở trong không khí thì không thể bị mắt thường phát hiện, cho nên có rất ít người chú ý tới. Bình thời trong không khí hô hấp thật ra tồn tại phấn hoa vô số nhiều không đếm xuể, hơn nữa vào mùa Xuân trăm hoa nở rộ, quá nhiều phấn hoa trong không khí sẽ còn đưa tới chứng dị ứng phấn hoa và ghẻ lở.
Lúc tiết trời trong, phấn hoa theo gió bay đi, dính vào da người, bám trên quần áo, thậm chí còn bị người hít vào trong phổi. Vì vậy sau khi xảy ra vụ án, có thể thông qua phân biệt phấn hoa trợ giúp phá án.
Không chỉ có trên sợi dây buộc xâu tiền này dính không ít phấn hoa, Tần Lâm cũng phát hiện ở sợi dây mới hơn cũng có dính phấn hoa cùng loại. Chuyện này có nghĩa là ở địa phương đúc tiền giả này có rất nhiều loài thực vật ấy, chỉ cần phân biệt xem rốt cục phấn hoa dính trên sợi dây thuộc về loài thực vật nào, sẽ có thể tìm được nơi đó nhanh chóng.
Tỷ như sau khi tra ra được trên sợi dây chính là phấn hoa sơn trà, cũng chỉ cần tìm ở những địa phương sinh trưởng thật nhiều hoa sơn trà bên trong địa phận Long Du huyện, vậy thì tám chín phần mười sẽ tìm được.
Nghe Tần Lâm nói xong, Trương Văn Hi cùng La Đông Nham nhất thời vô cùng kinh hãi, ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ hoảng sợ. Cho dù là trong Tẩy Oan Tập Lục cũng không có thủ đoạn tinh vi huyền diệu như Tần Lâm.
- Không trách, không trách Tần Thiếu Bảo muốn các quan giáo đi thu thập hoa cỏ khắp nơi, thì ra là để làm chuyện này, quả thật là thần quỷ khôn lường.
Trương Văn Hi chợt hiểu ra, chậc chậc than thở luôn miệng.
Hắc hắc... Tần Lâm cười khan hai tiếng, nét mặt không khỏi trở nên ửng đỏ.
Nếu như là nhà thực vật học, hoặc là trong tay có sổ tay minh họa phấn hoa, hắn đã sớm giải quyết được chuyện này. Đáng tiếc hắn là cao thủ pháp y, điều tra phá án, lại không hiểu lắm về thực vật học, ít nhất không thể vừa nhìn phấn hoa đã biết là loại thực vật nào, cho nên không thể làm gì khác hơn là bảo các huynh đệ quan giáo đi khắp nơi thu thập hoa, mang về so sánh kiểm nghiệm.
Đám cẩm y quan giáo phái đi lục tục trở về, mang theo rất nhiều loại hoa, đặt tất cả ở bên trong nhị đường huyện nha, trong lúc nhất thời bên trong đường mùi hoa thơm ngát say lòng người.
Đáng tiếc Tần Lâm không rảnh thưởng thức trăm hoa diễm lệ, hắn đang vô cùng bận rộn triển khai công việc giám định so sánh, ôm lấy siêu kính hiển vi tra xét các loại hoa phấn hoa.
Các loại thực vật khác nhau, phấn hoa của chúng sẽ có đặc điểm khác nhau. Phấn hoa thụ giống như vắt mì ướt màu lam, phấn hoa bách hợp hình hạt đậu màu vàng đất, phấn hoa bồ công anh là hạt tròn nhỏ màu vàng sáng…
Công việc tiến hành khẩn trương trật tự, nhưng làm lâu cũng cay mắt khó chịu. Cũng may chỉ có một bộ siêu kính hiển vi, công việc so sánh cũng vô cùng đơn giản không cần bất kỳ kiến thức chuyên nghiệp nào, vì vậy Tần Lâm, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực thay nhau ra trận. Nếu không tra rõ xem rốt cục phấn hoa dính trên sợi dây đó thuộc về loài thực vật nào, bọn họ tuyệt không chịu dừng tay.
Trong thời gian ba người bọn họ bận rộn, hai vị quan viên kia cũng không nhàn rỗi.
Trương Văn Hi lấy thân phận Tuần Án Ngự Sử Chiết Giang viết công văn phát cho các phủ châu huyện chung quanh, điều động vệ sở quan binh, cùng với trình văn cho triều đình. La Đông Nham bí mật điều động mấy lão bộ khoái Long Du huyện kinh nghiệm phong phú, triệu tập dân tráng xuất thân thập lý bát hương, chuẩn bị sẵn sàng chờ có kết quả so sánh, lúc ấy sẽ thông qua những người quen thuộc tình huống bản địa này ra sức tìm chỗ ẩn thân của kẻ đúc tiền giả kia.
Nhưng từ giữa Ngọ đến tối, ba người Tần Lâm bận rộn bên trong nhị đường vẫn chưa đưa ra được kết luận sau cùng.
La Đông Nham không nhịn được kéo kéo Trương Văn Hi, thấp giọng nói:
- Trương niên huynh, ngài xem Tần Thiếu Bảo…
- Lão đồng niên, đạo truy tìm nguồn gốc của Tần Thiếu Bảo đã đạt tới hóa cảnh, đệ còn có gì mà không tin?
Trương Văn Hi khẽ cau mày, ngăn La Đông Nham lại, đi vào nhị đường chắp tay một cái:
- Không biết Tần Thiếu Bảo có nghi nan gì, hạ quan có thể giúp chút sức mọn được chăng?
Tần Lâm đang xem kính hiển vi quay đầu lại, nhất thời làm cho Trương Văn Hi sợ hết hồn, chỉ thấy tròng mắt Tần Lâm đỏ ngầu, trong mắt hiện đầy tia máu, một giọt nước mắt đang từ gò má lăn xuống. Nếu không phải biết rõ là vì xem kính hiển vi trong thời gian dài gây ra, sẽ hù dọa người ta không ít, sẽ cho là vị Thái Tử Thiếu Bảo, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ này thương tâm rơi lệ.
- Vẫn chưa tìm được.
Tần Lâm giụi giụi đôi mắt đỏ ngầu, lại dùng khăn trắng nhúng nước sạch lau mặt, gãi gãi đầu:
- Chuyện này có vẻ kỳ quái…
Từ Ngọ làm đến tối, lúc này nhị đường đã đốt đèn đuốc sáng như ban ngày, Lục Viễn Chí thay Tần Lâm tiếp tục công việc so sánh.
Đã so sánh phấn hoa của hàng trăm loại thực vật, thế nhưng vẫn chưa tìm được loại nào hoàn toàn giống với phấn hoa dính trên sợi dây, chuyện này khiến cho Tần Lâm buồn bực vô cùng.
Đúng lý ra phấn hoa đã có thể dính nhiều trên sợi dây như vậy, đã chứng tỏ loại thực vật này xuất hiện từng mảng lớn, có quy mô khá lớn, đám cẩm y quan giáo phái ra đi lấy phấn hoa không thể không nhìn thấy. Nhưng trên thực tế ngay cả một ít thực vật tương đối hiếm hoi ít thấy đám quan giáo cũng lấy về, thế nhưng vẫn không có loại phấn hoa này.
Chẳng lẽ là phương hướng phá án đã có sai lầm?
Tần Lâm ôn lại tình huống liên quan trong lòng một lượt. Trong kho hàng Ngũ Phong hải thương, thông qua cân trọng lượng tiến hành phân tích, xác định tiền giả có hàm lượng đồng thấp đến từ một dãy Cù Châu, mà Long Du thuộc địa phận Cù Châu.
Khi Đỗ chưởng quỹ còn sống từng nói mập mờ rằng Long Du huyện có chuyện không phải là bình thường, hơn nữa lần lữa không chịu triển khai chuyện thu mua tiền đồng, có vẻ hết sức khác thường. Tiền giả lấy được trong rương gối đầu của Đỗ chưởng quỹ và tiền giả mới hơn lấy được trên thị trường, dây buộc tiền là sản phẩm của Long Du huyện...
Những đầu mối này tuyệt đối không phải là trùng hợp, phương hướng phá án tuyệt đối không sai.
Có lẽ các Hiệu Úy thu thập còn sót ư?
Tần Lâm gọi đám cẩm y quan giáo tới hỏi, xem bọn họ có bỏ sót một ít loài cây cao to, hoặc là bỏ quên một ít bụi cây bụi cỏ quá thấp.
Đám quan giáo đều nói bọn họ tiến hành công việc thu thập vô cùng cẩn thận, mỗi loại hoa cỏ cây cối chỉ cần nở hoa đều lấy về.
Tần Lâm suy nghĩ một chút cũng phải, nơi này ngay cả một ít loại hoa cỏ hiếm thấy cũng có, hẳn là không bỏ sót. Huống chi không ít sợi dây đều dính phải cùng loại phấn hoa, nói rõ loại thực vật này là xuất hiện thành đám lớn, nở hoa thật nhiều, đám cẩm y quan giáo không thể nào không chú ý.
Tần Lâm ngáp một cái:
- Ngủ một giấc trước, trời sáng rồi đi tra xét một chút, bây giờ sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, có lẽ ngày mai sẽ liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
-----------
Bên kia bờ Cù Giang, trong rừng trúc đã trở nên khô vàng của Trúc Lâm thiền tự, một bóng người màu trắng đang đứng trên ngọn trúc cao nhất, áo trắng như tuyết, dáng người như tiên, gió nhẹ từ từ thổi tới cây trúc nhẹ nhàng đung đưa. Mũi chân nàng điểm vào ngọn trúc, thân hình lay động theo nhịp điệu thần kỳ nào đó, hòa làm một thể cùng gió mát và rừng trúc.
Tiếng bước chân đạp trên mặt đất đầy lá trúc khô vàng xào xạc kinh động Bạch Liên giáo chủ, hai mắt nàng sau mặt nạ bạc đột nhiên mở ra:
- Là ai?
- Thuộc hạ ra mắt thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ!
Một lão hòa thượng đầu trọc, trong tay đang bưng hộp đựng thức ăn giơ cao, nếu là dân chúng Long Du huyện chắc chắn sẽ nhận ra vị Ngu Trúc phương trượng Trúc Lâm thiền tự này, nhưng bây giờ lão không đi lễ Phật lạy Quan Âm, lại lấy thân phận giáo đồ dùng đại lễ tham bái Bạch Liên giáo chủ.
- Thuộc hạ thăm dò được biết, Tần ma đầu lệnh cho Đề Kỵ đi khắp các nơi thu thập hoa tươi đủ các màu sắc cho hắn, không biết giở trò quỷ gì.
Ngu Trúc phương trượng dừng một chút, lại hết sức cung kính nói:
- Nơi đây rừng trúc um tùm, rất thích hợp cho Thánh giáo chủ tu luyện thần công, ôi, đáng tiếc... Bất quá thuộc hạ cũng đã chuẩn bị chén Trúc Mễ Bát Bảo Phạn này kính dâng lên, chúc cho Thánh giáo chủ phượng thể an khang.
Phượng hoàng trong truyền thuyết ‘Không phải là ngô đồng không đậu, không phải là hạt trúc không ăn’, hạt trúc này là thức ăn của phượng hoàng, tất nhiên trân quý hiếm có.
Bạch Liên giáo chủ không thể không gật đầu một cái, Ngu Trúc để hộp xuống xoay người đi xa, Bạch Liên giáo chủ đưa tay vẫy từ xa một cái, hộp đựng thức ăn kia liền lăng không bay vào tay nàng. Nàng mở nắp hộp ra nếm thử, chỉ cảm thấy vị chua ngọt khoái khẩu.
- Hẳn là A Sa rất thích món này…
Bạch Liên giáo chủ vừa ăn vừa suy nghĩ, lại vô cùng không hiểu: tên Tần Lâm kia thu thập hoa tươi muốn làm gì đây?
-----------
Lục Viễn Chí ngáp dài, cùng Ngưu Đại Lực đi vào hậu viện huyện nha. Trải qua cả đêm nghỉ ngơi, hai thần giữ cửa này vẫn tỏ ra mỏi mệt, sau khi lau mưa phùn li ti dính trên mặt mới miễn cưỡng phấn chấn tinh thần.
- Các ngươi đã tới rồi ư?
Tần Lâm đã thức dậy, nghe được tiếng bước chân liền nhảy xuống giường, ánh mắt của hắn khôi phục bình thường, lại trở nên sáng ngời hữu thần, khí sắc cũng tốt hơn nhiều.
Lục Viễn Chí rất là giật mình:
- Tần ca huynh… tinh thần huynh thật đúng là rất tốt!
Không phải vậy sao, ngày hôm qua thay phiên so sánh các loại phấn hoa dưới siêu kính hiển vi, bận rộn đến gần canh ba mới ngủ. Sáng sớm hôm sau rời giường, trên gương mặt mập của Lục mập hiện ra hai quầng mắt đen kịt như gấu trúc. Ngưu Đại Lực tu tập ngạnh công rèn luyện gân cốt, trạng thái hơi khá hơn một chút, nhưng cũng nhìn ra được vẻ mỏi mệt trên mặt chưa hoàn toàn biến mất.