Ngay từ đầu Tần Lâm nhận được tin tức Đỗ chưởng quỹ tử vong lập tức chạy tới Long Du huyện, có quan hệ rất lớn với chuyện phát hiện ra có thật nhiều tiền giả trong kho hàng Ngũ Phong hải thương đến từ địa khu Chiết Tây. Nhưng sau khi xâm nhập tiếp xúc vụ án, hắn phát hiện cái chết của Đỗ chưởng quỹ có thể có nguyên nhân khác...
Lục Viễn Chí coi như là hoàn toàn mắt hoa đầu váng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Thế nào cũng không nghĩ ra lại là Đỗ chưởng quỹ tự đóng cửa sổ. Hừ, lão là thủy thủ lâu năm, trên biển có sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua, còn sợ chút gió trong vùng núi này sao? Tần ca, theo đệ thấy thật ra thì Đỗ chưởng quỹ đóng cửa sổ lại không có liên quan gì mấy với chuyện sau đó lão ngộ hại, có lẽ chẳng qua là trùng hợp mà thôi.
- Đúng đúng đúng, trùng hợp, nhất định là trùng hợp!
La Đông Nham càng nhìn càng cảm thấy tên mập này thuận mắt, bèn chắp tay nói:
- Lục trưởng quan nói có lý, hạ quan tán thành. Tần Thiếu Bảo, ngài xem quần trong Dương Ba Bình còn dính nước thuốc mà Đỗ chưởng quỹ ho khan phun ra, đây là bằng chứng như núi.
- Vậy thì chưa chắc…
Tần Lâm đi tới góc tường, chỉ chỉ đống bã thuốc đổ trong góc phòng:
- Xem ra Đỗ chưởng quỹ mắc bệnh kiết lỵ, thuốc được nấu bên trong phòng, nói cách khác, bốn tên người làm thậm chí tiểu nhị khách sạn cũng có thể tiếp xúc với thuốc.
- Như vậy muốn hãm hại ai cũng rất dễ dàng!
Ánh mắt Lục Viễn Chí sáng lên, tiếp theo liền trở nên buồn bực, bởi vì nếu là như vậy, vết thuốc dính trên vị trí đầu gối quần trong Dương Ba Bình không còn là bằng chứng xác thực nữa.
Nghĩ tới suy đoán trước đây của mình lại có sai lầm, Lục Viễn Chí hết sức xấu hổ, mặt mập nhăn nhó méo mó, ủ rũ cúi đầu nói:
- Ôi, Tần ca, đệ thật là vô dụng, không giúp ích được chút nào, chỉ làm cho huynh thêm loạn...
Tần Lâm đang đi tới bên cạnh đống bã thuốc kia chuẩn bị nói gì đó, nghe vậy liền ngẩn người ra. Nhìn lại hai tên Hiệu Úy xuất thân Kỳ Châu cúi thấp đầu đứng ở bên cạnh, thần sắc Lục Viễn Chí ảm đạm, nhất thời hiểu ra vài phần, lời lên đến miệng nuốt xuống trở lại.
- Tên mập, đệ đánh rắm gì vậy, đừng nói là tên mập đệ, cho dù là một cái quần trong, một tờ giấy nháp đều có tác dụng của nó.
Tần Lâm hết sức vô tư nở một nụ cười xấu xa, đưa chân đá đá đống bã thuốc kia:
- Tỷ như đống bã thuốc này đã được nấu qua, đối với Đỗ chưởng quỹ không có tác dụng gì, nhưng chỉ cần mang đi phơi khô, thêm chút hoa cỏ gì đó vào là có thể nhồi ruột gối.
Quần trong, giấy nháp, Tần ca tỷ dụ như vậy cũng thật là quá đáng… Lục mập dở khóc dở cười, chúng Hiệu Úy càng buồn cười lại không dám cười, nhịn tới nỗi vô cùng vất vả.
Tiếp theo khi Tần Lâm vô tình đá đống bã thuốc kia, ánh mắt Lục Viễn Chí cũng nhân tiện quét qua, chợt kêu lên:
- Ủa, không đúng, vì sao đống bã thuốc này có hai vị thuốc không đúng…
Tần Lâm giật mình kinh hãi vội hỏi:
- Vì sao không đúng?
Lục Viễn Chí là đệ tử y quán Lý thị, được thần y Lý Thời Trân chân truyền, nói tới y dược thuộc làu làu:
- Tần ca, quần trong Dương Ba Bình dính thuốc nước Thược Dược thang, là Hoàng Cầm, Hoàng Liên, Mộc Hương, Tân Lang, Đương Quy, Cam Thảo pha trộn với nhau. Nhưng đống bã thuốc này lại thiếu Hoàng Cầm, Đương Quy, có thêm Trần Bì, Thương Thuật, thật là hết sức kỳ quái.
Phàm là bệnh kiết lỵ, Trung y dùng Thược Dược thang đối chứng trị liệu có hiệu quả cực tốt, căn cứ theo triệu chứng của bệnh nhân, các vị thuốc trong Thược Dược thang cũng gia giảm tùy theo.
Căn cứ tên mập giải thích, vết thuốc dính ở quần trong Dương Ba Bình có Hoàng Cầm, Đương Quy, thuộc về Thược Dược thang thường thấy nhất. Mà đống bã thuốc phát hiện bên trong phòng, hai vị thuốc này bị đổi thành Trần Bì, Thương Thuật, có hiệu quả cao hơn đối với người mắc bệnh kiết lỵ tiêu chảy trắng nhiều đỏ ít, sốt cao toát ra mồ hôi, lưỡi đóng bợn trắng.
Nói cách khác, thành phần Thược Dược thang dính trên quần trong Dương Ba Bình cũng không hoàn toàn giống với đống bã thuốc Thược Dược thang phát hiện trong phòng Đỗ chưởng quỹ.
- Này, mũi đệ thính tới mức này sao, có khi nào lầm thành phần thuốc dính ở quần trong Dương Ba Bình không?
Tần Lâm mở to hai mắt, có vẻ không tin.
Lục Viễn Chí nóng nảy, chỉ trời chỉ đất thề thốt:
- Tần ca huynh cũng không phải không biết thiên tư của đệ có hạn, học ở y quán được mấy năm, y đạo cũng chỉ là tạm được, cho nên chú trọng học dược liệu, chuẩn bị tương lai đi làm chưởng quỹ tiệm thuốc... Mũi của đệ đây thuốc gì vừa ngửi cũng biết, không phải là mười phần chắc chín, mà là mười phần chắc cả mười!
Tần Lâm gật đầu một cái, tỏ vẻ tin tưởng phán đoán của Lục mập.
Như vậy, rốt cuộc là Đỗ chưởng quỹ đã uống loại Thược Dược thang nào?
Lập tức thẩm vấn ba tên người làm Tưởng Triều Sinh, Trầm Lãng Phi, Hàn Hải Chu, Tần Lâm không nói cho bọn họ biết chi tiết, chỉ hỏi Đỗ chưởng quỹ nhờ ai ra phương thuốc, lấy thuốc ở nơi nào.
Tưởng Triều Sinh lộ vẻ kinh ngạc, lớn tiếng nói:
- Khải bẩm Tần Đại lão gia, Đỗ chưởng quỹ toàn là tự mình đi xem bệnh mua thuốc, chúng ta chẳng qua là nấu thuốc thay lão, để tiểu nhân nhớ lại…
Trầm Lãng Phi vội vàng bổ sung:
- Đỗ chưởng quỹ là xem bệnh lấy thuốc ở Hồi Xuân đường của Phương đại phu trên con đường phía trước, sau khi lấy về chúng tiểu nhân nấu thuốc cho lão, chẳng lẽ thuốc này không đúng?
- Chẳng lẽ là lang băm thuốc giả hại Đỗ chưởng quỹ?
Hàn Hải Chu thấp lùn cường tráng tức giận nói.
Tần Lâm cười một tiếng, lệnh cho các Hiệu Úy giải ba tên người làm trở về, đồng thời đưa Phương Hồi Xuân tới hỏi.
Phương Hồi Xuân là một lão đại phu chừng năm mươi tuổi, thấy quan giáo Cẩm Y Vệ đông như rừng, La lão gia Tri Huyện bản huyện cũng chỉ có thể đứng ở hàng sau liền bị dọa sợ đến kinh hãi run rẩy, quỳ dập đầu nói:
- Xin Tần Thiếu Bảo tha mạng! Thảo dân xem bệnh hốt thuốc cho Đỗ chưởng quỹ đều là căn cứ theo Hòa Tề Cục Phương và Đường Bản Thảo, dùng đúng thành phần của Thược Dược thang. Nhưng ngày cuối cùng bởi vì Đỗ chưởng quỹ tiêu chảy trắng nhiều đỏ ít, sốt cao toát ra mồ hôi, lưỡi đóng bợn trắng, nên thảo dân đặc biệt đổi hai vị thuốc, đều là hoàn toàn hợp với y lý, cái chết của Đỗ chưởng quỹ không có liên quan gì với thảo dân!
Thì ra là như vậy, mọi người chợt hiểu ra, Lục Viễn Chí không yên lòng còn truy hỏi thêm một câu:
- Lão đã đổi Hoàng Cầm, Đương Quy thành Trần Bì, Thương Thuật ư?
- Đúng đúng đúng.
Phương Hồi Xuân gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, thấp thỏm bất an nhìn vị quan gia mập này.
Lục Viễn Chí nhìn Tần Lâm, thấy Tần ca khẽ gật đầu liền cười đỡ Phương Hồi Xuân dậy:
- Phương đại phu, chúng ta cũng không nghi ngờ lão dùng thuốc không đúng, chẳng qua là gọi lão tới hỏi thăm một chút mà thôi, lại làm cho lão sợ hãi, hiện tại trở về đi thôi!
Phương Hồi Xuân mừng rỡ, bị Đề Kỵ tìm tới cửa có thể bình an trở về nên cảm tạ trời đất, huống chi thái độ của đối phương còn tốt ngoài dự liệu như vậy.
Liên tiếp thi lễ, Phương Hồi Xuân đang muốn ra cửa, chợt nghe Tần Lâm sau lưng cười nói:
- Phương đại phu, y đạo lão rất khá, bất quá Hòa Tề Cục Phương và Đường Bản Thảo chung quy có hơi xưa cũ, lão hãy mua bộ Bản Thảo Cương Mục mới ra học qua, tương lai y thuật chắc chắn sẽ tiến hơn một bước.
- Thảo dân đa tạ Tần Thiếu Bảo chỉ giáo, sau khi trở về nhất định học Bản Thảo Cương Mục thật tỉ mỉ.
Phương Hồi Xuân gật đầu cúi người, miệng liên tiếp vâng dạ.
Sau đó quả thật Phương Hồi Xuân bỏ tiền ra mua cả bộ Bản Thảo Cương Mục, sau khi nghiên cứu y thuật thật sự có tiến bộ, lão lại treo một tấm biển sơn son thếp vàng ở y quán mình, trên viết mấy chữ ‘Thiếu Bảo Tần công tận tâm chỉ bảo’, thanh danh ngày càng vang dậy, trở thành danh y Chiết Giang.
Lấy được lời khai của Phương Hồi Xuân, bây giờ vụ án càng ngày càng sáng tỏ, Lục Viễn Chí hưng phấn nói:
- Tần ca, thì ra Thược Dược thang mà Đỗ chưởng quỹ uống hôm lão chết và Thược Dược thang dính trên đầu gối quần trong Dương Ba Bình cũng không phải là cùng một loại! Dương Ba Bình là bị người hãm hại!
- Đúng vậy đúng vậy, thì ra Thược Dược thang này không phải là Thược Dược thang kia.
Tần Lâm gật đầu một cái làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ, động tác biểu lộ vô cùng sinh động tự nhiên.
Ngày Đỗ chưởng quỹ chết đã uống bản Thược Dược thang gia giảm, dĩ nhiên không thể nào làm dính Thược Dược thang nguyên bản trên quần trong Dương Ba Bình. Như vậy chính là hai ngày trước có người lấy một chút nước thuốc của Đỗ chưởng quỹ, sau khi hành hung giết người mới đổ lên quần trong của Dương Ba Bình, giá họa cho y.
Tại sao không dùng nước thuốc của ngày hôm đó? Đây là hung thủ đã chuẩn bị trước để tránh ngày gây án luống cuống tay chân, vạn nhất ngày đó không có cơ hội lấy được nước thuốc, chẳng lẽ hy vọng có thể moi được từ trong miệng Đỗ chưởng quỹ vài giọt sao, lúc ấy kế hoạch giá họa sẽ hoàn toàn thất bại.
Chỉ tiếc hung thủ tính toán trăm điều vẫn còn một điều sơ xuất, y không ngờ rằng Trung y từ trước tới nay vẫn là tùy theo triệu chứng trị liệu, căn cứ bệnh tình phát triển mà gia giảm dược liệu, thành phần Thược Dược thang mà Đỗ chưởng quỹ uống ngày cuối cùng đã có chỗ khác hẳn.
Lục Viễn Chí hưng phấn chớp đôi mắt nhỏ, bắt đầu nhanh chóng phân tích:
- Mặc dù tiểu nhị, bồi bàn khách sạn cũng có thể tiếp xúc với nước thuốc, nhưng cơ hội của bốn tên người làm rõ ràng lớn hơn. Ngoài ra chỉ có lúc Dương Ba Bình ngủ mới cởi quần ngoài, bọn tiểu nhị đều ngủ trong một gian phòng, cũng chỉ có ba người Tương, Trầm, Hàn có thể bôi nước thuốc vào quần trong Dương Ba Bình thần không biết quỷ không hay.
Phân tích này là hoàn toàn chính xác, Tần Lâm kinh ngạc nhìn Lục Viễn Chí:
- Ủa, tên mập, tiền đồ của đệ khiến cho ta phải lau mắt dõi theo.
Ngưu Đại Lực cũng vỗ vỗ vai y thật mạnh:
- Tên mập giỏi thật, không ngờ rằng ngươi cũng có bản lãnh.
Lục Viễn Chí lúng túng đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Bất quá rốt cuộc là người nào giết Đỗ chưởng quỹ, lại giá họa cho Dương Ba Bình? Gian phòng này bọn họ đã từng đi vào nhiều lần, muốn lấy vân tay chắc chắn cũng có thể được, nhưng lại không có tác dụng gì…
La Đông Nham nghe đến đó cũng gãi gãi đầu, y rất muốn phá án sau đó giải thoát mình, suy nghĩ tới Tưởng Triều Sinh ăn to nói lớn cảm thấy có chút khả nghi. Nhưng Trầm Lãng Phi môi hồng răng trắng, tựa hồ cũng giống như hung thủ, Hàn Hải Chu lùn mà cường tráng, hai cánh tay vô cùng mạnh mẽ, có lẽ bóp chết Đỗ chưởng quỹ cũng không tốn bao nhiêu sức lực…
- Lão thủy thủ như Đỗ chưởng quỹ từng trải qua biết bao sóng to gió lớn, vì sao lại đóng cửa sổ ngủ, thủy chung ta cảm thấy rất khả nghi. Đau bụng cũng kỳ quái, trên biển ăn cả thịt có giòi, ăn mấy chén ruột heo lại đau bụng?
Tần Lâm đi tới đi lui, tựa hồ bó tay hết cách, gãi gãi đầu liên hồi, chợt hắn cười tự giễu:
- Ha ha, theo đệ có khi nào nửa đêm có hồ tiên gõ cửa sổ, Đỗ chưởng quỹ bị mê muội tâm trí, tự mình mở cửa sổ ra hay không?
Lục Viễn Chí vốn đã mơ mơ hồ hồ có chút linh cảm, bất quá vẫn không nắm được chỗ mấu chốt. Sau khi nghe thấy Tần Lâm nói mấy câu này, thình lình cảm thấy trong đầu nổ đùng một tiếng, nụ cười trên mặt mập trở nên cực kỳ cổ quái.
Tần Lâm kinh ngạc nhìn Lục Viễn Chí một chút, kỳ quái hỏi:
- Sao hả, tên mập đệ có phát hiện gì sao, dường như là vừa nhặt được kim nguyên bảo…
Lục Viễn Chí đang chuẩn bị nói ra ý nghĩ của mình bỗng nhiên dừng lại, hất bộ mặt mập lên lắc đầu một cái:
- Không có, không có gì, ừm, lát nữa sẽ nói cho huynh biết. Đệ muốn… đệ muốn thẩm vấn ba tên người làm kia trước, từng bước từng bước tiến tới.
- Trời ơi, còn úp úp mở mở nữa sao?
Tần Lâm bất mãn vỗ vai Lục mập, hồn nhiên không hề coi trọng phát hiện của y.
Lục Viễn Chí híp đôi mắt nhỏ cười gian xảo, trước kia nhiều lần toàn là Tần ca phá án, lần này y sẽ cho Tần ca một bất ngờ.
Khách sạn dành ra một phòng hảo hạng rộng nhất làm phòng thẩm vấn tạm thời, Tần Lâm ngồi ở giữa, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đứng hầu tả hữu, Tri Huyện bản huyện La Đông Nham ngồi ở đầu dưới, hai bên cẩm y quan giáo mặc Phi Ngư phục đeo Tú Xuân đao triển khai hình cánh nhạn, quả thật vô cùng uy phong lẫm lẫm.
Đầu tiên Tưởng Triều Sinh bị thẩm vấn, vào cửa liền bị trận thế này dọa sợ hết hồn. Cho dù là tính tình y thô kệch cũng hiểu được lần thẩm vấn này không giống tầm thường, trong lòng không khỏi nơm nớp không yên.
Mấy lần thẩm vấn trước đó đều là thẩm vấn bốn tên người làm cùng lúc, đây là lần đầu tiên thẩm vấn đơn độc từng người một.
Vẫn là Tần Lâm chủ trì tra hỏi, hỏi thăm vô cùng cặn kẽ các tình huống trước và sau khi xảy ra vụ án, đặc biệt bảo Tưởng Triều Sinh nói rõ hành tung của mình đêm đó, có ai có thể làm chứng cho y hay không.
- Hôm ấy tiểu nhân ngủ thẳng cẳng, biết chứng minh thế nào?
Tưởng Triều Sinh biết mình bị trở thành nghi phạm, gấp đến độ gãi đầu gãi tai, hồi lâu sau xấu hổ nói:
- Có có, tiểu nhân ngáy đặc biệt vang dội, có lẽ tiểu nhị trực đêm sẽ nghe thấy, y có thể làm chứng cho tiểu nhân.
Tìm tiểu nhị khách sạn trực đêm đó tới, y ngồi ở dưới lầu, quả nhiên làm chứng cho Tưởng Triều Sinh, nói rằng ban đêm yên tĩnh tiếng ngáy đặc biệt rõ ràng, làm cho cả đêm y không ngủ yên được. Tuy rằng tiếng ngáy đứt quãng nhưng khẳng định cũng không hề ngưng nghỉ trong một thời gian quá dài.
Tần Lâm đang định phất tay để cho Tưởng Triều Sinh lui ra, đột nhiên Lục Viễn Chí hỏi:
- Tưởng Triều Sinh, có biết tật xấu ban đêm của ba tên đồng bạn ngươi là bắt đầu có từ khi nào không?
Tưởng Triều Sinh vừa nghĩ vừa nói:
- Hàn Hải Chu nói mớ là năm mười ba tuổi nghịch ngợm, bị cha y đánh cho một trận gây ra, chứng mộng du của Dương Ba Bình đã có từ bảy tám tuổi, càng lớn tuổi càng nghiêm trọng, Trầm Lãng Phi… để tiểu nhân nhớ lại… dường như lúc trước cũng nghe y nói bị dạ kinh, nhưng năm nay tật xấu này càng ngày càng lợi hại, thường làm cho y tỉnh lại vào nửa đêm.