- Chỉ là binh sĩ quèn cũng dám đến trước mặt Trung Thừa Đại nhân ta nói hươu nói vượn? Lương hướng không đủ ngươi về nhà cày ruộng đi!
Ngô Thiện Ngôn là quan văn mắt mọc trên trán, không xem Chiết binh ra gì, dù đối phương là thần tử lập công giết địch.
Lão không biết lúc này lòng căm phẫn của Chiết binh đã dâng cao tới cực điểm, câu này của lão đã vô tình đâm thẳng vào tim mấy vạn Chiết binh, ngọn lửa tức giận đang cháy bừng bừng trong mắt bọn họ.
-----------
- Cái gì, Tuần Phủ Chiết Giang Ngô Thiện Ngôn bị loạn binh bắt giữ rồi sao?
Trương Tử Huyên mặt mày biến sắc, cho dù là nàng đa mưu túc trí cũng bị sợ hết hồn, sẩy tay làm rơi túi thức ăn xuống hồ, tiện nghi cho mười mấy con cá chép vàng trong ao.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đầu đầy mồ hôi, vội vàng kể lại tin tức mà bọn họ vừa thăm dò được.
Quan binh chín doanh La Mộc doanh xuất thân vùng núi Chiết Tây, vốn nổi danh vô cùng kiên nhẫn. Thế nhưng cho dù là tượng đất cũng có mấy phần hỏa tính, thỏ gấp cũng há miệng cắn càn, huống chi là những quan binh vào sinh ra tử, lăn lộn trong núi thây biển máu này.
Đám Chiết binh trải qua mấy tháng trời vô cùng khổ sở, quân lương tới tay giảm chỉ còn một nửa, nghèo tới mức bán đồ nhà ăn hết chỉ còn lại bốn bức vách, đã uất nghẹn đầy bụng, hôm nay lại phải chạy tới chạy lui giữa nha môn Tuần Phủ và hành dinh Khâm Sai. Bên hành dinh còn đỡ, tuy rằng các cẩm y quan giáo từ kinh sư tới không cho bọn họ vào, nhưng dù sao cũng không liên quan tới chuyện này, chỉ dùng lời lẽ ôn tồn khuyên nhủ. Nha môn Tuần Phủ lại là cấp trên trực tiếp, thân binh, nha dịch cầm roi đánh loạn ở cửa nha môn, không xem những binh sĩ quèn bọn họ ra gì.
Ngô Thiện Ngôn là quan văn xuất thân Tiến Sĩ năm Gia Tĩnh khoa Nhâm Tuất, tư cách lại lão thành già dặn, bình thời ngay cả Đô Chỉ Huy Sứ lão cũng không xem ra gì, đối với đám Chiết binh này lại càng không cần nói, vừa đi ra nha môn đã dùng lời lẽ miệt thị trách mắng một phen.
Chiết binh yêu cầu lương mỗi tháng chín tiền được phát bằng bạc, chẳng những Ngô Thiện Ngôn không cho phép còn nói rằng triều đình gởi tới chính là tiền mới, chỉ có thể dùng tiền mới phát lương, hơn nữa phủ kho Chiết tỉnh trống không, không có bạc lấp vào chỗ thiếu hụt. Nếu như các ngươi không chịu tiếp nhận phát lương tiền mới, có thể cởi y phục đang mặc ra, bản quan sẽ vung bút lên khai trừ quân tịch, cho các ngươi về nhà cày ruộng.
Trương Tử Huyên nghe đến đó liền cau mày, dở khóc dở cười nói:
- Ngô Thiện Ngôn nói cái gì phủ kho trống không, không có tiền bồi bổ, rõ ràng là bảo Chiết binh tới hành dinh Khâm Sai, bắt ta phải lấy một số lớn trong thuế hải mậu để bù đắp cho quan trường Chiết Giang. Hừ, Ngô Trung Thừa này thật là ngu xuẩn, Chiết binh tâm tính chất phác, làm sao hiểu được ngoắt ngoéo quanh co trong chuyện này. Chỉ nghe lão nói khai trừ quân tịch, nhất định sẽ vỡ òa.
Thiên kim tướng phủ am tường đạo trị chính, nàng biết rất rõ ràng Chiết binh khác với vệ sở binh.
Vệ sở binh là cha truyền con nối quân tịch, nhưng đến quan quân vệ sở các cấp năm Vạn Lịch đã sớm trở thành thành phần kém cỏi như điền nông thậm chí nông nô, bản lãnh đao thương cung mã trở nên yếu kém. Ngoại trừ một ít gia đinh và tinh binh của tướng lãnh các cấp ra, phần lớn cũng không thể ra chiến trường.
Bắt đầu từ năm Gia Tĩnh, các tướng lãnh Hồ Tông Hiến, Thích Kế Quang, Du Đại Du chiêu mộ doanh binh mới trong chiến tranh chống Oa, từ từ trở thành tinh nhuệ triều đình. Khác với vệ sở binh tự mình cày cấy nuôi sống mình, doanh binh là lãnh lương tháng, thuộc về quân đội chuyên nghiệp hoàn toàn không đụng tới sản xuất canh tác.
Vệ sở binh không thể khai trừ, cũng không sợ khai trừ, vệ sở binh bình thường địa vị ti tiện không bằng chó, nếu có thể cởi quân phục ra, bọn họ cầu xin gia gia bà bà cũng hết sức bằng lòng. Đáng tiếc triều đình không cho phép, quy định là trừ phi thăng quan một mạch cho tới Binh bộ Thượng Thư mới có thể thoát được quân tịch.
Doanh binh là ngược lại, chuyện không thích nhất chính là bị khai trừ về nhà. Thử nghĩ mà xem, mười bảy mười tám tuổi đi ra làm lính, đánh giặc cho triều đình chuốc lấy một thân thương bệnh tàn tật, đến hơn ba mươi bốn mươi tuổi lại bị một cước đá văng ra, không còn được lãnh lương hàng tháng, bọn họ làm sao để sống?
Sự tình phát triển đúng như Trương Tử Huyên suy đoán, đám Chiết binh vỡ òa ngay tại chỗ, mà bọn thân binh và nha dịch nha môn Tuần Phủ cáo mượn oai hùm, đối mặt Chiết binh hung hãn không hề có can đảm chống cự. Vừa đối mặt đã tan tác, đường đường Tuần Phủ Chiết Giang Ngô Thiện Ngôn lập tức thành kẻ cô độc, bị đám binh sĩ quèn mà lão hay coi thường bắt sống.
Lục Viễn Chí nói nước miếng văng tung tóe, cuối cùng không quên thêm một câu:
- Ngô Thiện Ngôn bị mấy đòn đau, ta đứng ngoài xa nhìn thấy cũng cảm thấy hả giận.
Ngưu Đại Lực cũng nhếch môi cười cười, bất quá thủy chung có vẻ buồn rầu:
- Nha môn Tuần Phủ bị đập, Ngô Thiện Ngôn bị bắt, bây giờ Hàng Châu thành hỗn loạn vô cùng, phải đề phòng loạn binh kéo tới hành dinh chúng ta.
Thanh Đại cùng A Sa cũng đã sớm ngưng chơi, nghe nói Ngô Thiện Ngôn bị đánh, khắp nơi binh hoang mã loạn, gương mặt của nữ y tiên lập tức nhăn nhó:
- Trời ơi không tốt, Ngô Tuần Phủ bị đánh nhất định rất đau, ta sẽ cho lão một ít thuốc dán trật đả.
Mọi người nghe vậy suýt chút nữa hôn mê, Thanh Đại nói như vậy hết sức thành thật, nhưng nếu như Ngô Thiện Ngôn nghe được cho dù là lão không bị loạn binh đánh chết, cũng sẽ tức tối mà chết.
Kim Anh Cơ suy nghĩ một chút, kêu gọi mọi người:
- Các tỷ muội, các huynh đệ, chúng ta ra Hậu Triều môn đến bến thuyền, tạm thời lên thuyền tránh một chút đi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
- Kế sách hiện tại cũng chỉ có thể như thế.
Thần sắc Trương Tử Huyên trở nên tịch mịch, chân mày thon thả nhướng lên cao, thanh âm cũng hạ thấp.
- Cho nhà ta theo, cho nhà ta theo với!
Hoàng Tri Hiếu chạy tới suýt chút nữa vãi ra quần, sắc mặt hết sức kinh hoàng, vốn mặt y trước đây đã trắng trẻo hiện tại gần như ngả xanh.
Vị Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám này biết được loạn nổi lên, may là y làm thái giám, nhớ rất rõ mình là nô tài của ai, theo bản năng chạy trốn tới hành dinh Khâm Sai, dọc trên đường đi chịu không ít kinh sợ.
Bốn nữ binh Giáp Ất Bính Đinh chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc, Trương Tử Huyên quát ngắn một tiếng:
- Hiện tại là lúc nào còn lo đồ đạc, chúng ta lập tức tránh sang hải thuyền đi!
Nhưng vào lúc này, Tần Lâm cùng Từ Tân Di từ bên ngoài vội vã đi vào vườn hoa, mặt hắn đầy bụi nhưng vẫn nở một nụ cười tươi tắn:
- Nếu như các nàng muốn ra biển, đương nhiên ta có thể phụng bồi, nếu như là đi tị nạn, vậy thì không cần.
- Tần trưởng quan!
Hoàng Tri Hiếu vui mừng hớn hở chạy nhanh tới như một làn khói, dập đầu thật mạnh trước mặt Tần Lâm.
- Tần ca ca!
Thanh Đại cười ngọt ngào, nếu không phải là hiện tại đông người, nàng đã nhào vào lòng Tần Lâm.
Tên khốn không có lương tâm, hừ! Kim Anh Cơ cố ý bĩu môi ngó mặt đi chỗ khác, dư quang khóe mắt lại quét không ngừng trên người Tần Lâm.
Duy chỉ có Trương Tử Huyên cúi đầu, đường đường thiên kim tướng phủ giống như một bé gái làm sai chuyện gì, sắc mặt trắng trẻo lúc này trở nên đỏ ửng, vô cùng xấu hổ nói:
- Lần… lần này thiếp thật sự làm cho phu quân vất vả rồi, đổ dầu vào lửa khiến cho Chiết binh bắt giữ Ngô Thiện Ngôn. E rằng binh loạn nổ ra, làm hại dân chúng toàn thành…
- Làm sao có thể trách hiền thê?
Tần Lâm đi tới, nắm lấy bàn tay mềm mại của Trương Tử Huyên, dịu dàng trấn an nàng:
- Bất quá là nàng không ngờ tới Ngô Thiện Ngôn lại cứng đầu cố chấp, ngu xuẩn tới mức đó, chúng ta hoàn toàn không có lý do tự trách vì người khác ngu xuẩn.
Ý của Trương Tử Huyên là nếu nàng biết trước tính Ngô Thiện Ngôn cố chấp như vậy cũng sẽ không so đấu kiên nhẫn với lão, mà là tìm kiếm biện pháp tích cực hơn giải quyết.
Vấn đề là trước khi chuyện phát sinh, ai mà ngờ được đường đường Tuần Phủ Chiết Giang lại ngu xuẩn hồ đồ đến trình độ này, đối mặt Chiết binh quần tình công phẫn còn dám đổ dầu vào lửa.
Lúc Tần Lâm vào thành hơi biết được chuyện đã xảy ra cũng chỉ có thể dở khóc dở cười, xem ra vĩnh viễn không được coi thường loại người ngu xuẩn vô sỉ như Ngô Thiện Ngôn.
Trương Tử Huyên được Tần Lâm nắm tay trong lòng ấm áp, vẫn lắc đầu một cái:
- Ngô Thiện Ngôn gieo gió gặt bão cũng đáng, nhưng tiểu muội rất lo lắng cho dân chúng trong thành. Nếu như dân chúng bị thương tổn vậy chính là ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết, sao nỡ làm như vậy?
Từ Tân Di, Kim Anh Cơ vốn là hai người rất hay ghen hờn bóng gió, lúc này nghe Trương Tử Huyên nói như vậy cũng phải âm thầm tán thán. Vị thiên kim tướng phủ này quả thật đã được chân truyền của Trương Cư Chính, tấm lòng lo cho nước cho dân như vậy thật là đáng quý.
Tần Lâm cười cười, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay mềm mại của Trương Tử Huyên, nhìn nàng nháy nháy mắt:
- Quên vi phu nói thế nào rồi sao? Có ta ở chỗ này, Chiết binh sẽ không thể loạn!
-----------
Nha môn Tuần Phủ Chiết Giang đã trở thành một mảnh hỗn độn, chiếc trống da trâu treo ở cửa nha môn đã bị đánh thủng một lỗ to, hai con sư tử bằng đá xanh hai bên bậc thềm tay cụt chân gãy, ngay cả hai cánh đại môn to lớn nặng nề cũng bị đánh nát bấy.
Đại quan số một uy phong lẫm lẫm Chiết tỉnh, phong cương đại lại Ngô Thiện Ngôn lúc này đang bị vô số Chiết binh vây vào giữa, trên mặt loang lổ chỗ xanh chỗ đỏ, ô sa rơi xuống đất bị vô số bàn chân chà đạp, quan phục cũng trở thành như giẻ rách.
Ngô Thiện Ngôn ngày xưa vênh váo tự đắc hiện tại đã trở thành thất hồn lạc phách, nơm nớp lo sợ nhìn đám binh sĩ quèn mà mình đã từng coi thường. Trong mắt bọn họ đang tràn đầy lửa giận, một trận quyền nện xuống tới tấp vừa rồi đã khiến cho Ngô Thiện Ngôn kêu cha gọi mẹ.
Cho tới bây giờ, còn có vô số người chen chúc xông vào, vung cao quả đấm muốn đánh Ngô Thiện Ngôn mấy cái.
Mã Văn Anh đưa hai cánh tay ra bảo vệ Ngô Thiện Ngôn, lớn tiếng nói:
- Lui về phía sau, lui về phía sau! Các huynh đệ, đánh quan tạo phản là trọng tội, mọi người không thể lỗ mãng!
Lưu Đình Dụng nói bổ sung:
- Mọi người hãy giám sát chặt chẽ người bên cạnh mình, chúng ta là tới đòi lương hướng Ngô Tuần Phủ, cũng không phải là tạo phản làm loạn, nếu như có người nhân cơ hội quấy rối, các huynh đệ hãy lập tức bắt giữ!
Hai vị Mã, Lưu uy vọng rất cao, đám Chiết binh đều nghe theo lời bọn họ, chỉ cần thấy người lạ lập tức nhìn chằm chằm.
Phù... Ngô Thiện Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn sợ hãi giơ tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nói thật lão đã cao tuổi như vậy lại là thư sinh tay trói gà không chặt, mới vừa rồi nếu không phải là Mã Văn Anh, Lưu Đình Dụng liều chết ngăn lại huynh đệ Chiết binh tức giận, sợ rằng một trăm Ngô Thiện Ngôn cũng bị đánh cho thành thịt nát.
Nơi cửa sổ ngoài xa bên trong khách sạn, Bạch Liên giáo chủ thấy cảnh tượng này, từ sau mặt nạ cười lạnh nói:
- Rõ ràng có thể làm Trần Thắng, Ngô Quảng, lại muốn bắt chước Tống Giang, Ngô Dụng, chỉ phản tham quan không phản Hoàng đế, hừ hừ...
Bạch Liên giáo đã phái mấy vị cao thủ trà trộn vào đám đông từ sớm, muốn thừa dịp hỗn loạn đập chết Ngô Thiện Ngôn, cắt đứt đường lui của mấy vạn Chiết binh này, khiến cho bọn họ không muốn phản cũng phải phản.
Thế nhưng hai vị Mã Văn Anh, Lưu Đình Dụng không chỉ có uy vọng lớn, năng lực mạnh, tính cảnh giác cũng rất cao, ngay từ ban đầu đã chỉ huy thân tín âm thầm bảo vệ Ngô Thiện Ngôn, lại lệnh cho các huynh đệ Chiết binh canh chừng lẫn nhau. Cho dù là cao thủ Bạch Liên giáo lợi hại hơn nữa, cũng không có biện pháp ám sát Ngô Thiện Ngôn dưới mắt mấy vạn Chiết binh.
Lại nói nơi này chen lấn đông đúc như vậy, những gương mặt lạ lẫm đều bị đám Chiết binh làm như vô ý chen đẩy ra bên ngoài, những cao thủ Bạch Liên giáo ngay cả trăm bước xung quanh Ngô Thiện Ngôn cũng không chen vào được, càng không có khả năng ám sát lão sau đó giá họa cho Chiết binh.
Bạch Liên giáo chủ lắc đầu một cái:
- Vận may tên Ngô cẩu quan này tốt thật… Ủa, rốt cục tên kia chịu ra rồi!
Tần Lâm khoác mãng bào ngọc đái, cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, bên trái Ngưu Đại Lực cầm thiết côn hộ vệ, bên phải Lục Viễn Chí dắt ngựa. Ba người không nhanh không chậm từ phía Đông đi tới, không chỉ có khiến cho Bạch Liên giáo chủ chú ý mà còn lập tức hấp dẫn ánh mắt mấy vạn Chiết binh.
- Tên này quả thật can đảm mười phần!
Ánh mắt Bạch Liên giáo chủ giấu sau mặt nạ bạc toát ra vẻ tán thưởng.
Đám Chiết binh xôn xao một trận, tựa hồ khí thế hùng mạnh của mấy vạn người đã bị Tần Lâm xuất hiện đè ép xuống, sau đó trong đám đông bắt đầu vang lên tiếng bàn tán xôn xao:
- Tần Khâm Sai, là Tần Khâm Sai tới!
Tần Lâm ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh như băng quét qua đám đông Chiết binh, cười lạnh nói:
- Một đám khiếu hóa tử, sơn tặc, thổ phỉ ô hợp từ đâu tới, lại dám bắt giữ Tuần Phủ bản tỉnh?! Thật là gan lớn tới cực điểm, còn không mau thả Ngô Trung Thừa?
Ầm một tiếng, đám Chiết binh vỡ òa, nếu không phải là vị Tần Khâm Sai trước mặt này quan thanh cực tốt, phá án Hải Sa hội rất được lòng dân ở Hàng Châu, sợ rằng bọn họ đã lập tức xông lên ẩu đả.
Ngô Thiện Ngôn đang bị bắt giữ nhất thời kêu khổ, vốn tưởng rằng Tần Thiếu Bảo trí kế hơn người, không nghĩ tới cũng là một người ngu ngốc. Họ Ngô ta cường ngạnh đối đãi Chiết binh kết quả chọc phải tổ ong vò vẽ, ngươi không thể rút kinh nghiệm mà dùng biện pháp mềm mỏng hơn sao? Bản quan còn đang bị bọn họ bắt giữ trong tay, nếu như bọn họ sát hại con tin, mạng già của ta coi như mất trong tay Tần Thiếu Bảo ngươi còn gì?!
Nơi xa trong khách sạn, các cao thủ Bạch Liên giáo cũng hơi cảm thấy kinh ngạc, Bạch Liên giáo chủ mang mặt nạ bạc, không thể nhìn ra thần sắc biến ảo, giọng nói trầm ngâm toát ra vài phần nghi hoặc:
- Tần Lâm quỷ kế đa đoan, sẽ không hồ đồ như thế, chẳng lẽ hắn và Ngô cẩu quan có cừu oán, cố ý muốn khích cho Chiết binh giết con tin, làm thịt Ngô cẩu quan sao?