Cao Thiên Long nhìn ra phía ngoài một chút, thầm nhủ vì sao những quan binh này còn không chịu xông vào… Tốt nhất loạn quân nhanh chóng đánh chết Tần Lâm, cướp sạch hành dinh hắn không còn, giáo chủ không tìm được tung tích Bạch Ngọc Liên Hoa, vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên hết sức hợp tình hợp lý.
Bạch Liên giáo chủ cũng cau mày một cái, kinh ngạc nói:
- Không nghĩ tới họ Tần tuổi còn trẻ nhưng cũng có chút uy vọng, lâu như vậy không ra ngoài trả lời, lòng quân cũng không thay đổi. Hừ, ta cũng muốn xem hắn có thể trốn được bao lâu?
-----------
Bên trong hành dinh Khâm Sai, Kim Anh Cơ đã có vẻ đứng ngồi không yên, Trương Tử Huyên vẫn ung dung nhàn nhã ngồi yên, ném thức ăn trêu đùa mấy con cá chép vàng dưới ao sen, vẻ mặt vân đạm phong khinh.
Rốt cục Kim Anh Cơ không nhịn được nữa, lên tiếng nói:
- Này, Tri Phủ Hàng Châu Cung Miễn, Tuần Án Chiết Giang Trương Văn Hi, Tuần Phủ Chiết Giang Ngô Thiện Ngôn lần lượt cầu kiến, bên ngoài huyên náo tận trời, vì sao nàng không nóng nảy?
- ‘Này’ là tên người nào?
Trương Tử Huyên nhướng mày lên, nói đùa:
- Bản quan là Khâm Sai đại thần Thiếu Bảo Tần Lâm, Kim tướng quân nên xưng một tiếng phu quân mới đúng chứ.
- Nàng…!
Kim Anh Cơ hận đến nghiến răng nghiến lợi, rất muốn cắn Trương Tử Huyên một cái.
Cách đó không xa Thanh Đại, A Sa cùng bốn nữ binh Giáp Ất Bính Đinh đang đá cầu, thấy tình hình như vậy đều cười thầm không dứt.
Rốt cục Trương Tử Huyên bật cười:
- Thôi được rồi, không đùa với hảo tỷ tỷ của muội nữa. Tần Lâm được dân thương yêu, nhất là giải quyết vụ án Hải Sa hội hết sức được lòng dân Hàng Châu. Huống chi Chiết binh vẫn nổi danh là kiên nhẫn, tiểu muội đoán chừng trong nhất thời nửa khắc đám quan binh này sẽ không làm loạn. Vả lại nếu không để cho bọn Ngô Thiện Ngôn, Trương Văn Hi nếm mùi đau khổ một phen, làm sao bọn họ chịu cúi đầu phục tùng chức Khâm Sai trống rỗng không có thực quyền như ta, làm sao ta giúp được những Chiết binh này?
Đúng là nàng giảo hoạt nhất… Sóng mắt Kim Anh Cơ lưu chuyển liếc Trương Tử Huyên một cái, trong lòng vô cùng bội phục vị thiên kim tướng phủ này hết sức am tường đạo quan trường.
-----------
Đúng như Trương Tử Huyên suy đoán, trong nha môn Tuần Phủ cách đó hai ba dặm, các vị quan viên Chiết Giang tai nghe tiếng ồn ào huyên náo từ phương hướng hành dinh Khâm Sai truyền tới, ai nấy lo lắng vò đầu bứt tai, chẳng khác nào kiến bò trên chảo nóng.
Bọn họ đều đã cầm thiệp đi bái kiến Khâm Sai đại thần Tần Thiếu Bảo rồi, kết quả là không một ai ngoại lệ đều bị ăn bế môn canh. Tần Khâm Sai nói rõ có bệnh trong người không tiếp khách, chỉ có Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Kim Anh Cơ cùng Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám Hoàng Tri Hiếu có thể bước vào đại môn hành dinh Khâm Sai.
Hừ, sợ chúng ta không biết quan hệ giữa ngươi và Kim Tuyên Úy sao? Chúng quan tức giận suy nghĩ.
Duy chỉ có một vị quan văn mặc quan bào đại hồng, trước ngực đeo bổ phục tam phẩm hình khổng tước rất là nhàn nhã tự đắc bưng nước trà từ từ uống, để chén trà xuống còn thong thả phủi nước trà dính vào hàm râu chữ bát đã bạc, dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng huyên náo sôi trào bên ngoài.
Lão chính là Tuần Phủ Chiết Giang kiêm Đề Đốc Quân Vụ, Hữu Phó Đô Ngự Sử Ngô Thiện Ngôn, năm Gia Tĩnh bốn mươi mốt khoa Nhâm Tuất đỗ Tiến Sĩ, cùng năm với đương triều Tam Phụ Thân Thời Hành, Đại tướng Giang Lăng đảng Tuần Phủ Hồ Quảng Vương Chi Viên.
Tiền nhiệm Tuần Án Chiết Giang Ngự Sử Lưu Thể Đạo đã lên chức, Trương Văn Hi hiện nhiệm Tuần Án tuổi chừng hơn ba mươi, chính là lúc tráng niên khỏe mạnh, tinh minh cường kiện. Y thấy Ngô Thiện Ngôn không động chút nào, không kềm chế được nóng nảy trong lòng, chắp tay một cái nói:
- Ngô Trung Thừa, Ngô lão tiền bối, bây giờ là lúc lửa cháy ngang mày, mấy vạn quan binh La Mộc doanh này đã đến gây sự bên ngoài hành dinh Khâm Sai, ngài, ngài vẫn nên nghĩ ra chủ ý gì đi!
Trương Văn Hi là Tiến Sĩ năm Long Khánh khoa Đinh Sửu, muộn hơn Ngô Thiện Ngôn chừng mười năm, cho nên gọi lão tiền bối.
Các quan viên lớn nhỏ Chiết Giang như Bố Chính Sứ Tôn Triều Nam, Án Sát Sứ Triệu Mạnh Bình, Đô Chỉ Huy Sứ Tiền Phượng, Tri Phủ Hàng Châu Cung Miễn, Tri Huyện Tiền Đường Diêu Đạo Mi đều vạn phần nôn nóng nhìn Ngô Thiện Ngôn, chờ lão lên tiếng.
Quan chế Triều Minh vốn là một tỉnh thiết lập ba ty Bố, Án, Đô, trong đó Bố Chính Sứ quản thứ chính, Án Sát Sứ quản tư pháp và giám đốc, Đô Chỉ Huy Sứ quản quân đội, phối hợp ràng buộc lẫn nhau. Bắt đầu từ năm Tuyên Đức triều đình từ từ phái ra Tổng Đốc, Tuần Phủ quản hạt một vùng, đến năm Vạn Lịch, Tổng Đốc, Tuần Phủ đã sớm trở thành trưởng quan cao nhất các tỉnh trên thực tế, vượt trên cả ba ty.
Chức Tuần Án Ngự Sử của Trương Văn Hi có tác dụng giám sát, có thể giám đốc, kiềm chế đốc phủ phong cương đại lại, tuy quan chức chỉ có thất phẩm mà quyền lực rất lớn, tục xưng Bát Phủ Tuần Án. Nhưng bản thân y lại không thể trực tiếp phát ra hiệu lệnh, chính lệnh nhất định phải do Tuần Phủ Ngô Thiện Ngôn đưa ra.
Ngô Thiện Ngôn nghe vậy liền khẽ mỉm cười, ung dung nhàn nhã giũ vạt áo trước một cái, lúc này mới chậm rãi nói:
- Trương Tuần Án, chư vị đồng liêu, không phải là huynh đệ ta không quan tâm, mà là muốn phân chút trọng trách cho Tần Khâm Sai, quan trường Chiết tỉnh chúng ta mới có thể tiết kiệm được chút lực.
Trương Văn Hi nhíu mày một cái, tỏ vẻ xem thường:
- Lão tiền bối, ngài nói như vậy là có ý gì? Tần Thiếu Bảo là Khâm Sai đại thần tuần sát hải mậu Giang Chiết Mân Quảng, có liên quan gì với phát lương Chiết binh?
Tri Phủ Hàng Châu Cung Miễn là một lão xảo quyệt quan trường, từ trước tới nay vẫn nhạy bén hiểu ý cấp trên, lúc này cũng hiểu ra được vài phần bèn thử thăm dò:
- Ý của Ngô Trung Thừa là tiền mới kia…
- Cởi chuông phải do người buộc chuông.
Ngô Thiện Ngôn mỉm cười, nhè nhẹ vỗ bàn:
- Trương lão tiên sinh thực hành triều chính mới, Tần Thiếu Bảo là giai tế tướng phủ, chắc chắn hắn lãnh ngộ nhiều hơn quan viên Chiết tỉnh chúng ta. Cuối cùng thu xếp chuyện này thế nào, Tần Thiếu Bảo không thể không nghĩ biện pháp thay chúng ta.
A... Cung Miễn, Diêu Đạo Mi cùng quan viên ba ty ngơ ngác nhìn nhau, đều hiểu ý Ngô Thiện Ngôn, nhất thời bội phục sát đất bản lãnh thoái thác trách nhiệm đổ sang cho người khác của vị Trung Thừa này.
Nếu tính ra quan binh La Mộc doanh gây chuyện, thật đúng là có chút quan hệ với Tần Lâm.
Tần Lâm chỉ ra khuyết điểm của triều chính mới cho Trương Cư Chính, tức bạc trắng làm vật dẫn trong nội dung nòng cốt tài chính của Nhất Điều Tiên Pháp. Sản vật sản phẩm của bản thổ Trung Quốc cực kỳ có hạn, nếu bằng vào hải mậu để thu thật nhiều bạc trắng từ trong tay người Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Nhật Bản, trên thực tế rất bất lợi cho tài chính triều đình.
Tần Lâm cho ra biện pháp giải quyết là khai hải toàn diện, võ trang hành thương, dùng đồ giá rẻ chất lượng cao của triều Đại Minh như đồ sứ, tơ lụa, vải vóc, lá trà… đi đổi, dùng súng pháo đao kiếm Thủy sư Lục sư Đại Minh đi chiếm.
Trương Cư Chính đồng ý thực hiện từng bước biện pháp trước, nhưng vẫn còn băn khoăn về biện pháp sau, vì vậy dùng thật nhiều đồng đúc ra thông bảo Vạn Lịch, bổ sung cho bạc trắng, đền bù khiếm khuyết trong hệ thống tài chính bạc trắng.
Nhưng tiền thông bảo Vạn Lịch mới đúc ở thị trường Giang Nam chỉ có thể sử dụng một nửa giá trị, quan viên Chiết tỉnh phát lương cho Chiết binh La Mộc doanh theo như số cũ, đối với Chiết binh cũng tương đương giảm lương một nửa, rốt cục mới gây ra chuyện ồn ào hôm nay.
Ngô Thiện Ngôn chìm nổi quan trường mấy chục năm, khắp Chiết Giang tỉnh bàn về bản lãnh thoái thác trách nhiệm đổ sang cho người khác, nếu lão đứng thứ hai có lẽ không ai dám xưng mình đứng hàng thứ nhất. Mặc dù lão không biết Tần Lâm chỉ ra khuyết điểm của bạc trắng, Trương Cư Chính mới đưa ra chuyện đúc tiền mới, nhưng biết Tần Lâm là con rể Trương Tướng gia, tiền mới là do nhạc phụ làm ra, con rể cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Đối với chủ ý này, Trương Văn Hi chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, bèn khổ tâm khuyên giải:
- Tiền mới đổi tiền cũ là Trương Tướng gia làm ra, hơn nữa vãn sinh nghe nói tiền mới dùng được mười phần, ở phương Bắc vẫn thông hành với giá trị tương đương tiền cũ, vì sao ở Chiết Giang chúng ta chỉ có thể trị giá một nửa? Chúng ta nên điều tra từ phương diện này mà không nên một mực thoái thác, bắt Tần Thiếu Bảo gánh lấy trách nhiệm thay chúng ta. Huống chi Tần Thiếu Bảo là tuần sát sự việc khai hải, hắn vừa không có quyền cũng không tiện để ý tới chuyện quân hướng.
- Trương Tuần Án ôi Trương Tuần Án, rốt cục ngươi vẫn còn quá trẻ.
Ngô Thiện Ngôn vuốt hàm râu chữ bát, cười ha hả:
- Tần Khâm Sai lo việc khai hải, Doanh Châu Kim Tuyên Úy quen biết với hắn, Kim Tuyên Úy phú khả địch quốc, tiền lọt qua kẽ tay cũng đủ lấp đầy lỗ hổng lương hướng. Chỉ cần Tần Thiếu Bảo cho Chiết tỉnh chúng ta chút lợi ích từ việc khai hải, tương lai lỗ thủng này sẽ được lấp đầy mãi mãi.
A, thì ra Ngô Trung Thừa tính toán như vậy, lão quả thật rất tinh khôn. Bọn Cung Miễn, Tôn Triều Nam đều mỉm cười không nói, nếu chuyện này thành công sẽ rất có lợi cho toàn bộ quan trường Chiết Giang.
Duy chỉ có Trương Văn Hi rất xem thường:
- Ngô lão tiền bối, hạ quan khuyên ngài suy nghĩ nhiều hơn chút nữa, Tần Lâm kia là nhân vật đầu có sừng chân có gai, há chịu ngoan ngoãn để cho chúng ta tính kế như vậy?
Ngô Thiện Ngôn thấy Trương Văn Hi nhiều lần phản bác mình, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, bưng chén trà lên uống:
- Chuyện này lão phu tự có suy tính, Trương Tuần Án không cần nói nữa.
Đây chính là bưng trà tiễn khách, Trương Văn Hi giận nói:
- Ngô Trung Thừa, lão ngồi không ăn bám, hồ đồ mê muội, nếu như gây thành đại họa, hạ quan ắt sẽ thượng bản đạn hặc lão!
- Đừng, đừng nên như vậy…
Đám quan viên Cung Miễn đều dùng lời lẽ ôn tồn khuyên giải.
Trương Văn Hi quét nhìn đám quan lại bất tài u mê này một lượt, rốt cục lắc đầu thở dài, phất tay áo rời đi.
Ngô Thiện Ngôn nhìn theo bóng lưng y, hừ lạnh trong mũi một tiếng, ngồi trở lại chỗ mình cười cười nói nói với các vị đồng liêu.
Theo như lão thấy cho dù là Tần Lâm có bản lãnh thật sự, nhưng dù sao tuổi trẻ khí thịnh, mình so kiên nhẫn với hắn là mười phần chắc chín.
Đáng tiếc lão đã sai lầm, Khâm Sai đại thần bên trong hành dinh một mực xưng bệnh không ra không phải là Tần Thiếu Bảo xét âm đoán dương, mà là Trương tiểu thư túc trí đa mưu, được phụ thân chân truyền.
-----------
- Vị Ngô Trung Thừa này thật sự rất có kiên nhẫn, đến bây giờ vẫn chỉ là đưa thiếp tới bái, bản thân còn chưa lên cửa! Hừ, quan trường Chiết Giang chỉ giỏi thoát thác đùn đẩy, thật sự nên lấy Khảo Thành pháp thử bọn họ một phen!
Trương Tử Huyên mím môi cười lạnh không ngừng.
Kim Anh Cơ cũng bực tức ra mặt:
- Tuy Ngô Thiện Ngôn này không phải là đại tham quan nhưng lại bất tài u mê, ngu xuẩn thô lậu, lão làm như vậy là muốn chúng ta gánh trách nhiệm thay. Thành thật mà nói ta cũng có thể gánh vác lương của bốn vạn năm ngàn Chiết binh, nhưng nếu làm như vậy sẽ có tiền lệ, chẳng lẽ về sau các tỉnh Giang Chiết Mân Quảng cũng bắt chước xin, ta lại phải giúp? Lúc ấy số tiền tiết kiệm được sẽ chui vào túi riêng của quan viên các tỉnh, há đâu có lý như vậy?!
- Đây là chuyện triều đình quan trường, cũng không nhọc Kim tỷ tỷ phí tâm!
Trương Tử Huyên cười gạt sang bên, sau đó gọi Lục Viễn Chí tới hạ giọng thật nhỏ dặn dò.
Tên mập chạy thật nhanh từ cửa sau ra khỏi hành dinh, thiên kim tướng phủ khẽ nhếch môi, trong đồng tử thâm thúy toát ra vẻ tinh nghịch.
Rất nhanh đám Chiết binh bên ngoài hành dinh thỉnh nguyện nghe được một tin tức truyền miệng, nói Tần Khâm Sai là vị quan tốt, có lòng giúp cho mọi người đầy đủ lương hướng, thế nhưng Ngô Thiện Ngôn lại ngấm ngầm cản trở bên trong, cố ý làm khó mọi người.
Vốn là lời này cũng không dễ khiến cho người ta tin tưởng, nhưng trong vụ án Hải Sa hội Tần Lâm đã được lòng dân chúng Hàng Châu. Mà từ trước tới nay Ngô Thiện Ngôn hành sự u mê hồ đồ, quân dân ai ai cũng biết, cho nên đám Chiết binh lập tức hoàn toàn tin tưởng lời đồn này.
Còn có người chính mắt thấy mới vừa rồi có một cỗ kiệu từ cửa sau hành dinh Khâm Sai đi ra ngoài, đi tới nha môn Tuần Phủ bị chặn lại, chỉ sợ là Tần Khâm Sai muốn đi thuyết phục lại bị Ngô Trung Thừa cự tuyệt.
- Sớm biết Tần Khâm Sai sẽ chịu ra sức vì dân.
Mã Văn Anh lập tức đổi giọng.
Lưu Đình Dụng cũng kêu lên:
- Đi, mọi người chớ làm phiền Tần Khâm Sai nữa, tất cả đi tới chỗ Ngô Trung Thừa khất mệnh!
Soạt một cái, mấy vạn Chiết binh và thân nhân đều rút lui khỏi bốn phía hành dinh Khâm Sai như nước thủy triều, ào ào kéo tới nha môn Tuần Phủ.
Ở nha môn Tuần Phủ, Ngô Thiện Ngôn Ngô Trung Thừa nghe nói hết thảy Chiết binh đều trở về, lập tức đem thổi râu một cái, trợn trừng mắt:
- Những binh sĩ này thật là không biết điều, chỗ bản quan lương hướng rất có hạn, bọn họ không đi ép Tần Thiếu Bảo lại tới làm phiền bản quan!
Dứt lời Ngô Thiện Ngôn lập tức đứng lên trước hết, nổi giận xung thiên ra ngoài.
Quan viên lớn nhỏ Chiết tỉnh cũng chạy theo sau, Cung Miễn lo lắng trùng trùng muốn khuyên Ngô Thiện Ngôn, kêu một tiếng nhưng lại đuổi theo không kịp.
Ở đại môn có sư tử đá, thân binh Tuần Phủ triển khai đội hình cánh nhạn, Ngô Thiện Ngôn bước chân thong thả tiến ra, hai tay vịn ngọc đái, uy nghiêm quét mắt nhìn đông đảo Chiết binh:
- Các ngươi ai là cầm đầu, không biết rằng tự tiện rời đi doanh địa làm loạn trước nha môn Tuần Phủ, tội đồng tạo phản làm loạn sao?
- Tuần Phủ Đại nhân ở trên soi xét, chúng tiểu nhân thật sự là rất oan uổng!
Một tên lão binh cởi áo ra, lộ ra thân thể đầy sẹo:
- Xin ngài xem thử, đây là đánh giặc Oa, trừ phiến loạn thay triều đình mà bị thương. Bây giờ khắp người bệnh đau, lương hướng lại giảm phân nửa, chớ nói mua thuốc, ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, cầu xin ngài phát lòng từ bi lấy bạc phát cho chúng ta, chớ có phát tiền mới thông bảo Vạn Lịch nữa!