Cho dù là uy vọng Tần Lâm lớn hơn nữa, mưu trí cao hơn nữa, còn có đám quý tộc Mông Cổ Ngạch Lễ Đồ tương trợ, cũng không đủ lực xoay chuyển đất trời.
Tần Lâm đưa ra một bàn tay, dõng dạc nói:
- Hãy nhìn bàn tay ta gồm có lòng bàn tay và lưng bàn tay, sự vật trên đời này cũng có hai mặt âm dương như vậy. Tuy rằng Thoát Thoát thừa nhận giết cha nhưng đây chỉ là lòng bàn tay, phần lưng bàn tay thì sao, các ngươi không thấy được!
- Hoàn toàn có thể là Thoát Thoát vì giải vây tội cho mẫu thân, mới nghiến răng nghiến lợi thừa nhận giết cha, như vậy chúng ta phải rửa sạch oan uổng cho y. Cũng có thể là hai mẹ con thông đồng sát hại Bả Hán Na Cát, sau đó vì tình thế cấp bách một mình Thoát Thoát đứng ra nhận tội. Nếu là như vậy, bản quan phải tra rõ chân tướng, bắt hai người bọn họ chịu pháp luật xét xử.
Thôi Hiến Sách ngẩn người ra, vốn muốn phản bác, không ngờ Tần Lâm lão luyện như vậy, lời nói của hắn giọt nước không lọt, khiến cho y không nắm được sơ hở nào.
Chúng quý tộc Mông Cổ gật đầu khen phải, nếu không xử trí rõ ràng chuyện Thoát Thoát, bí mật phía sau chắc chắn vĩnh viễn trở thành câu đố không lời giải.
Tần Lâm ổn định tình thế, không để ý tới Thoát Thoát nữa, lại hỏi thăm người mục kích tại trường, cùng với bọn Hàn Ba Đồ xông vào nhà bạt trước tiên. Hắn tìm hiểu toàn bộ quá trình xảy ra án mạng một lần, gặp phải bất kỳ địa phương nào có nghi vấn đều tìm hiểu cặn kẽ hết mức có thể.
Chỉ riêng thái độ phá án cẩn thận kỹ càng như vậy đã làm cho các vị quý tộc Mông Cổ bội phục không thôi. Ngay cả một ít thủ lãnh bộ tộc trung tiểu nghiêng về phía Hoàng Đài Cát, cũng không thể không thừa nhận Khâm Sai Tần tướng quân phá án đắc lực.
- Lục mập tới đây...
Tần Lâm cười xấu xa một tiếng, thấp giọng nói với y:
- Đệ đi nói với Tam Nương Tử như vầy như vầy...
Được Lục Viễn Chí đưa tin, Tam Nương Tử nhìn Tần Lâm gật đầu một cái, chỉ chốc lát sau có hai tên thị nữ dùng mâm gỗ bưng chén ngọc tới, mời Đại Thành Bỉ Tề, Hải Mạn uống trà sữa.
Vất vả cả đêm cho tới bây giờ, cả hai nữ tử đều không có tinh thần ăn uống. Hiện tại có trà sữa nóng bưng tới, cả hai đều bưng lên uống, sau đó thuận tay để chén ngọc trở lại mâm gỗ.
- Tần trưởng quan thật là gian trá.
Lục Viễn Chí không thể nói lời gì.
Lúc Tần Lâm chạy tới doanh, chân trời phía Đông mới có chút tia nắng đầu tiên. Đến khi hắn hoàn thành các hạng mục công việc bao gồm kiểm tra thi thể, tình huống hiện trường, ghi chép lời khai… các loại tài liệu gộp lại thành một xấp dày, mặt trời đã đứng bóng.
Tần Lâm căn dặn chia ra nhốt tất cả những người liên quan với vụ án, bao gồm nhân chứng cũng phải trông chừng. Hiện trường cũng giao cho Cẩm Y Hiệu Úy và võ sĩ Mông Cổ quý tộc các bộ tin tưởng hiệp đồng phòng thủ, lúc này Tần Lâm mới tuyên bố tạm thời kết thúc công việc đi ăn cơm trưa.
- Hừ, giả thần giả quỷ, rõ ràng tên họ Tần này đã bó tay hết cách.
Thôi Hiến Sách bĩu môi, rất có lòng tin nói.
Hoàng Đài Cát thở ra một hơi thật dài, nhìn đông đảo quý tộc Mông Cổ Ngạch Lễ Đồ, Minh An, Nặc Hãn theo Tần Lâm, trong bụng không khỏi lo sợ. Nếu không phải là hôm nay Bả Hán Na Cát đột nhiên chết, sợ rằng vào lúc này Tần Lâm đã đưa Bất Tháp Thất Lý leo lên bảo tọa Triệt Thần Hãn.
- Cuối cùng qua cửa ải hôm nay, hừ, bản Đài Cát vẫn còn cơ hội, Tần Khâm Sai, Chung Kim Cáp Truân, chúng ta từ từ chơi đi!
Hoàng Đài Cát oán hận nhìn theo bóng lưng Tần Lâm, hận không thể nhào tới cắn hắn một miếng thịt.
Cảm giác được địch ý nồng đậm của Hoàng Đài Cát, Tam Nương Tử mỉm cười hỏi:
- Ta nghe Từ tiên sinh nói qua một thành ngữ, gọi là gai đâm vào lưng, chẳng hay hiện tại Tần Khâm Sai có cảm giác bị gai đâm vào lưng hay không?
- Chung Kim!
Từ Văn Trường liếc nàng một cái.
- Không sao.
Tần Lâm khoát khoát tay, cũng không nhìn tới Hoàng Đài Cát sau lưng, tỏ vẻ ngây thơ vô tội nói:
- Có gai đâm vào lưng chắc chắn là không thoải mái, cho nên bản quan nhất định phải nhổ hết gai.
Tam Nương Tử cười rạng rỡ:
- Tần trưởng quan, ta thật sự rất muốn gả nữ nhi cho ngươi!
Nữ nhi mới bốn tuổi của nàng ư… Tần Lâm vội vàng chắp tay một cái, thịnh tình xin tâm lãnh.
Tất cả mọi người biết sau bữa trưa còn có chuyện quan trọng thương lượng, cho nên ăn bữa cơm trưa này rất nhanh. Cho dù có quý tộc Mông Cổ rượu ngon tham chén, cũng không ngu tới mức uống say vào thời khắc mấu chốt này.
Tần Lâm dẫn người vào quân trướng Tam Nương Tử, dĩ nhiên là những tâm phúc như Lục Viễn Chí, Từ Văn Trường cũng tiến vào, Uy Linh Pháp Vương cũng mặt dày không mời mà tới. Kể từ khi Tần Lâm vạch trần thủ đoạn hấp dẫn tín đồ, khai tông lập phái trên thảo nguyên của Uy Linh Pháp Vương, lão nhân gia bèn nghiễm nhiên xem mình như thân tín của Tần trưởng quan.
Đám quý tộc Mông Cổ Ngạch Lễ Đồ, Minh An đều chờ ở bên ngoài, hơn nữa còn tự giác đi xa một chút, tránh cho đưa tới hiểu lầm.
Bên trong trướng, Tần Lâm ra hiệu với Tam Nương Tử:
- Mang hai chén bạc đựng trà sữa ra đây, chỉ mong bọn thị nữ đừng quá chuyên cần, vẫn chưa mang nó đi rửa.
Muốn đùa giỡn sao... Tam Nương Tử liếc hắn một cái, bản Cáp Truân đã cố ý căn dặn, ai dám mang đi rửa?
Hai tên thị nữ dùng mâm gỗ bưng chén bạc đi vào, tiếp theo hành lễ lui ra.
- Xem bản quan diễn trò biến hóa!
Tần Lâm lấy ra cọ quét vân tay và bột bạc nhẹ nhàng quét vài cái trên chén bạc, rất nhanh mấy dấu tay hoàn chỉnh đã hiện lên.
Không cần nói, trước đó hai chén bạc này đã được rửa sạch sẽ, sau đó dùng vải lau qua, mới rót trà sữa vào dùng mâm gỗ bưng lên. Hải Mạn cùng Đại Thành Bỉ Tề cầm chén lên uống trà sữa đã để lại vân tay bên ngoài chén. Tần Lâm chỉ cần thi triển chút kế mọn đã gạt được bọn Hoàng Đài Cát, thần không biết quỷ không hay lấy được vân tay của hai người có liên quan tới vụ án, từ đó chiếm được tiên cơ.
- Sớm nói trưởng quan chúng ta quỷ kế đa đoan!
Lục Viễn Chí cười nói với Từ Văn Trường:
- Nhất là đối phó nữ nhân, coi như là sở trường của hắn.
Đối với chuyện này, Từ Văn Trường ngược lại không phải là rất đồng ý, cười xấu xa hắc hắc:
- Tần trưởng quan chỉ còn thiếu chút nữa, nếu chịu học lão phu...
Hừ, tên mập bĩu môi, không hề tin những lời khoác lác của Từ lão đầu.
Về phần vân tay nhân vật thứ ba liên quan tới vụ án là Thoát Thoát, càng đơn giản hơn, Tần Lâm phái thân binh Hiệu Úy lấy roi ngựa của y tới, không ai chú ý.
Loan đao dính máu còn để lại ở hiện trường cũng đã được mang vào trướng trung quân. Tần Lâm quét bột bạc qua một lượt, dấu tay trên đó lập tức hiện ra không sót.
Đường vân tinh tế, vết nhăn tự nhiên do da hình thành, tạo thành đặc điểm của sinh vật, dưới sự giúp đỡ của bột bạc hiện ra rõ ràng dung mạo thật của mình. Tần Lâm vô cùng cẩn thận quét qua quét lại, khiến cho những dấu vân tay không muốn ai biết hiện ra giữa ban ngày ban mặt.