Như vậy tính ra, Khoát Nhĩ Chích đã ‘nuốt chửng’ mất ba ngày, vì sao y lại làm như vậy, hoặc phải hỏi vì sao y lại gấp gáp như vậy?
Y gấp, ta không gấp, nụ cười của Tần Lâm vô cùng rạng rỡ.
Trương Cư Chính thực hiện lời hứa, dùng sức mạnh làm cho triều nghị chuyện liên quan tới cái chết của Yêm Đáp Hãn chậm trễ ba ngày, thậm chí bọn Cố Hiến Thành vẫn một lòng muốn lừa gạt đình trượng đã chuẩn bị thượng tấu đạn hặc lão ‘lười biếng thất chức’. Những quan viên khác đều bị che mắt, cũng lên tiếng thúc giục nhanh chóng làm cho xong chuyện này.
Đáng tiếc chuyện này không chỉ có Thái Sư Trương Cư Chính, Vạn Lịch Hoàng đế cũng bị Uy Linh Pháp Vương dùng một màn sương mù che kín lại thêm hù dọa, nên bệ hạ cũng chỉ có thể lặng lẽ chờ theo dõi biến hóa, cho nên bất kỳ tấu chương nào liên quan tới chuyện này đều giữ lại không phát.
Ngày đầu Khoát Nhĩ Chích còn cố làm ra vẻ trấn tĩnh, rỗi rảnh đi dạo ngoài đường, khiến cho các Cẩm Y Hiệu Úy âm thầm theo dõi y phải mắng thầm trong bụng. Tần trưởng quan nói người này tới rất gấp, nhưng nhìn bề ngoài dường như không giống lắm…
Kết quả ngày thứ hai Khoát Nhĩ Chích không nhịn được nữa, chạy loạn khắp phủ của các vị đạt quan hiển quý như Chu Ứng Trinh, Lưu Thủ Hữu, Trương Kình, nghe ngóng khắp nơi vẫn không tìm được manh mối gì. Mặc dù bọn Lưu Thủ Hữu không ưa gì Tần Lâm, nhưng dù sao bọn họ vẫn là đại quan triều đình, vẫn chưa tới nỗi cấu kết với đám Thát tử Mông Cổ.
Ngày thứ ba vị sứ thần này thật sự muốn nổi điên, chạy loạn khắp các nha môn Lễ bộ, Binh bộ, Hồng Lư Tự, gặp người liền hỏi thăm, thủ đoạn mềm cứng đều sử dụng hết. Khoảnh khắc trước còn khom mình nói lời dễ nghe, chỉ trong thoáng chốc đã kêu lên oai oái, nói triều đình vũ nhục phiên thuộc sẽ phải gánh lấy hậu quả.
Cũng có mấy vị tiên sinh gàn dở học Tứ Thư Ngũ Kinh đến mụ mẫm cả người, bị y làm cho mê muội, lại thật sự nói giúp cho y với các vị Bộ Đường. Bọn họ nói làm như vậy sẽ khiến cho lòng quy phục thiên triều của các phiên thuộc sinh ra bất mãn, tương lai sẽ gây ra chiến họa biên cương.
Vấn đề là Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô, Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh đều là nhân vật chủ chốt của Giang Lăng đảng, lại còn là người quen cũ của Tần Lâm. Được Thái Sư gia cùng Tần trưởng quan hai bên dặn dò, hai vị Thượng Thư ra sức ém nhẹm chuyện này xuống, mặc cho Khoát Nhĩ Chích chạy loạn nhưng vẫn không làm dấy lên chút gợn sóng nào ở kinh sư.
Khoát Nhĩ Chích tức nước vỡ bờ, cuối cùng bất ngờ chạy đến Đô Sát viện tố cáo, nói Binh bộ Lễ bộ Cẩm Y Vệ làm việc thất chức, đón tiếp phiên thần chậm trễ, cố ý bắt chẹt y đưa hối lộ. Bởi vì bắt chẹt không được cho nên không chịu xúc tiến quá trình sắc phong.
Theo thông lệ của triều Đại Minh, khoa đạo ngôn quan và chức quan Bộ Đường là oan gia kiếp trước với nhau, làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Một vị quan viên mặt trắng râu đen, ánh mắt lấp lánh, hai tay vịn lấy đai lưng, không nhanh không chậm đi thong thả, giống như Địch Nhân Kiệt, Bao Công xuất hiện, cất giọng khàn khàn hỏi:
- Man di kia là người ở đâu, muốn tố cáo ai?
Khoát Nhĩ Chích ngẩn người, tên Thư Bạn đã nhận bạc của y đi theo bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:
- Vị Trương Đô Đường này là thanh thiên Đại lão gia nổi danh đỉnh đỉnh, có oan tình gì tìm tới lão, tuyệt đối công chính liêm minh!
Đến nước này Khoát Nhĩ Chích cũng đã đến bước đường cùng, lập tức quỳ sụp xuống đất hai tay dâng lên cáo trạng:
- Đô Đường minh giám, Binh bộ, Lễ bộ, Cẩm Y Vệ bắt chẹt phiên thần, quả thật cực kỳ ác độc...
- Được được, bản Đô Đường tiếp nhận cáo trạng của ngươi, nhất định sẽ đòi công đạo cho ngươi!
Trương Đô Đường vẻ mặt ôn hòa đón lấy cáo trạng, còn dùng lời lẽ ôn tồn khuyên bảo vài câu.
Khoát Nhĩ Chích đụng vô số đinh, đến chỗ này rốt cục vẹt ra mây mù thấy được trời xanh, cảm kích rơi nước mắt một phen, cuối cùng tỏ vẻ lưu luyến rời đi.
Không ngờ rằng Trương Đô Đường nhìn theo bóng lưng y cười lạnh ba tiếng, xoay người cầm bản cáo trạng lên vứt vào sọt rác, hừ lạnh trong mũi:
- Không phải là tộc loại ta, chắc chắn có dị tâm, lời xưa nói cấm có sai bao giờ.
Thư Bạn kinh hãi mắt lồi ra ngoài, tim đập thình thịch, thầm cảm thấy may mắn vừa rồi mình không nói giúp tên Thát tử kia.
Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài từ nhị đường đi ra, đúng lúc thấy rõ ràng cảnh tượng Trương Đô Đường ném giấy, lẩm bẩm, có vẻ kinh ngạc nhìn cáo trạng trong sọt giấy.
Trương Đô Đường sắc mặt ửng đỏ, há hốc mồm cứng lưỡi, chỉ cần Ngô Đoài nhặt cáo trạng lên sẽ biết y bao che cho lão đệ Tần Lâm. Bị cấp trên vạch trần như vậy quả thật hết sức mất thể diện.
Ngàn vạn lần không ngờ rằng Ngô Đoài chỉ cười nhìn y gật đầu một cái:
- Hoàng Đài Cát không có liêm sỉ, lòng lang dạ sói, chủ nào tớ nấy, không xem bản cáo trạng này cũng được.
Trương Công Ngư cùng mấy Thư Bạn, Giám Sát Ngự Sử tại trường thảy đều trợn mắt há mồm.
Không cần phải nói, Khoát Nhĩ Chích giở hết tất cả bản lãnh của mình ra cũng không gây nên được chút gợn sóng nào. Dường như quan trường kinh sư tạo thành một tấm lưới dày đặc, bao phủ y chặt chẽ trong đó, khiến cho y không thể chạy thoát, không xé rách được.
Con nhện ngồi ở trung tâm tấm lưới này… không phải nhện mà là Tần Lâm Tần trưởng quan, trong ba ngày qua không phải là phụng bồi Từ Tân Di đi săn thú vậy cũng cùng Thanh Đại đến Thập Sát Hải chèo thuyền câu cá.
Thỉnh thoảng có Cẩm Y Hiệu Úy tới hồi báo động tĩnh Khoát Nhĩ Chích, hắn liền cười khan hai tiếng vô cùng hắc ám, sau đó gọi Thanh Đại:
- Tiểu sư tỷ, xem ta câu được con cá chép vàng rất lớn.
Vừa dứt lời liền có cá cắn câu, Tần Lâm dùng sức giật cần câu, thật sự là một con cá chép màu vàng đang quẫy đuôi loạn xạ.
- Ôi, Tần ca ca huynh thật là lợi hại!
Thanh Đại vỗ tay mừng rỡ, trong đôi mắt trong sáng thuần khiết tỏ ra vô cùng vui vẻ, tối nay có canh chua cá chép ăn rồi…
Tần Lâm vô cùng đắc ý gỡ lưỡi câu từ trong miệng cá, miệng khoác lác liên hồi. Đôi tay trắng muốt của Thanh Đại ôm đầu gối, tỏ ra hết sức sùng bái hắn.
Ọc ọc… mặt nước xuất hiện một đám bọt nước không ai chú ý, bên dưới lá sen có mấy ống sậy thật nhỏ. Nhờ lá sen dưới hồ che giấu, mấy ống sậy này chậm rãi di chuyển tới đám lau sậy bên bờ, sau đó có mấy cái đầu nhô lên.
Là thợ lặn giỏi nhất của Tào Bang.
Đừng nói Tần Lâm câu được cá chép vàng ở Thập Sát Hải, cho dù là hắn muốn câu được rùa biển từ trong ao ở hoa viên phủ mình cũng không thành vấn đề.
Sau cá chép vàng, trước sau Tần Lâm câu được cá trắm đen, ba ba, rùa… Cuối cùng ngay cả Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực cũng không thể chịu đựng được nữa, kế tiếp trưởng quan chúng ta sẽ câu được rồng hay cá voi, chẳng lẽ khi dễ Thanh Đại thật thà mãi như vậy sao?
Rốt cục Hiệu Úy hết sức vui mừng báo lại:
- Trưởng quan, Bá Hộ Sở Tuyên Phủ đã đưa người tới...
- Ha ha ha, bản quan phải câu cá lớn!
Tần Lâm cười lớn, đưa cần câu cho Thanh Đại.
Cá lớn này thật ra là một con vịt mắc cạn, chính là người quen cũ của Tần Lâm Thần Tiễn Thủ Triết Biệt. So với lúc gặp y ở Bắc Trấn Phủ Ty, hiện tại đã thay đổi hoàn toàn, mặc y phục chất liệu rất tốt, còn mang theo hơn mười vị tùy tùng. Bất quá người nào cũng khô nứt đôi môi, tóc rối bù, ánh mắt mang theo tia máu, dáng vẻ phong trần bụi bặm.
- Triết Biệt khấu tạ ân công!
Vừa thấy Tần Lâm, Triết Biệt liền quỳ xuống dập đầu thật mạnh, sau đó nhảy dựng lên như lò xo, to tiếng kêu lên:
- Ân công, tên Hoàng Đài Cát này thật là khốn kiếp, lòng lang dạ sói! Lão Hãn vừa chết, y bèn giả vờ nói phải thương lượng về thứ tự trên biểu văn với Chung Kim Cáp Truân Tam Nương Tử, dây dưa như vậy hết ba ngày. Thế nhưng ở ngày đầu tiên, y đã âm thầm phái Khoát Nhĩ Chích chạy vào Trung Nguyên dâng biểu văn…
Thì ra là như vậy, đến đây đám cẩm y huynh đệ Hồng Dương Thiện, Lục Viễn Chí chợt hiểu ra, không trách Tần Lâm thông qua bệnh sa dạ dày và yên ngựa bị ẩm ướt đọng muối mà nhận định Khoát Nhĩ Chích có vấn đề.
Nếu như là biểu văn thỉnh sắc phong bình thường, căn bản không cần phải vội vàng như vậy, dù sao quan hệ giữa triều đình phiên thuộc rành rành ra đó, thứ thuộc về ngươi cuối cùng cũng sẽ cho ngươi. Mà Khoát Nhĩ Chích chạy suốt cả ngày lẫn đêm tới thật ra có âm mưu, muốn tranh trước Tam Nương Tử lấy được triều đình sắc phong, từ đó lấy được thắng lợi trong cuộc chiến thừa kế vương vị.
Tần Lâm bảo Triết Biệt uống miếng nước chậm rãi nói, tên võ sĩ Mông Cổ thô lỗ này bèn lớn tiếng kể tất cả mọi chuyện xảy ra kể từ sau khi y từ biệt Tần Lâm.
Ngày đó y được Tần Lâm tặng ngựa, lộ phí và văn điệp thông quan, lập tức chạy hết tốc lực về thảo nguyên, về Thổ Mặc Đặc bộ trước tìm Yêm Đáp Hãn và Tam Nương Tử.
Lúc này Yêm Đáp Hãn đã bệnh nặng, mỗi ngày chỉ có một thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, đại sự đều do Tam Nương Tử quyết định. Triết Biệt tố cáo Hoàng Đài Cát trước mặt nàng, Tam Nương Tử giận đến mặt phấn đỏ bừng, buột miệng mắng to Hoàng Đài Cát phụ thân còn chưa chết đã đòi cưới mẹ kế, còn sát hại nguyên phối Đức Mã phu nhân, quả thật táng tận thiên lương, mình tuyệt không để cho y được như nguyện.
Triết Biệt lại chạy về bộ tộc mình, cũng là Thổ Nhĩ Hỗ Đặc bộ nhà mẹ Đức Mã cùng Tam Nương Tử báo tin. Đương nhiên người trong tộc hết sức tức giận, sau đó đến lúc Triết Biệt trở về Thổ Mặc Đặc bộ lần nữa, Hoàng Đài Cát đã từ kinh sư trở về. Mà Yêm Đáp Hãn nằm triền miên trên giường bệnh đã lâu, rốt cục cũng trút hơi thở sau cùng.
Bất kể ý Yêm Đáp Hãn lộ ra khi còn sống hay là an bài trên thực tế, Hoàng Đài Cát đúng là người thừa kế hoàn toàn xứng đáng, ngay cả Tam Nương Tử cũng không hề tỏ vẻ dị nghị với chuyện này.
Nhưng lúc soạn biểu văn dâng lên triều đình đã xảy ra tranh chấp. Tam Nương Tử và Yêm Đáp Hãn cùng được triều đình sắc phong, gọi là Trung Thuận phu nhân, nàng yêu cầu biểu văn phải viết tên mình trước. Hoàng Đài Cát lại cho mình là người thừa kế Hãn Vương, phải được viết tên trước.
Nói trắng ra chuyện này cũng không phức tạp, Tam Nương Tử được viết tên trước có nghĩa là tương lai dù Hoàng Đài Cát làm Thuận Nghĩa Vương, nàng vẫn giữ thân phận mẹ kế, mẹ xếp trước con. Nếu như Hoàng Đài Cát xếp trước, vậy có nghĩa là phải theo tục lệ Mông Cổ cưới Tam Nương Tử, hai người sẽ là vợ chồng, dĩ nhiên trượng phu phải được xếp trước nương tử.
Hai bên có một đám người ủng hộ, vì chuyện này tranh chấp không nghỉ, Tam Nương Tử tuyệt không chịu gả cho, mà Hoàng Đài Cát là nửa bước không nhường.
Với uy vọng Tam Nương Tử và đông đảo bộ chúng quy phục nàng, nếu như không gả cho Hoàng Đài Cát, thử hỏi Hoàng Đài Cát có thể ngủ yên sao?
Tam Nương Tử cũng quyết không nhượng bộ, nhất định phải mượn cửa khẩu Hoàng Đài Cát nóng lòng thừa kế vương vị, tranh thứ tự trước sau trên biểu văn. Cũng chính là xác định rõ vấn đề rốt cục sau này hai bên sẽ có thân phận mẹ con hay phu thê.
Lúc này Hoàng Đài Cát bèn giở trò, ngoài mặt làm bộ thương lượng biểu văn, trong tối lệnh cho Khoát Nhĩ Chích chạy suốt ngày đêm tới kinh sư. Trên đạo biểu văn này không hề có thứ tự trước sau gì cả, chỉ có tên một mình y mà thôi.
Chỉ cần thánh chỉ triều đình sắc phong đến, trên đó không có Tam Nương Tử, chỉ có tên Hoàng Đài Cát, như vậy sẽ có ý nghĩa như thế nào? Hoàng Đài Cát sẽ mượn chuyện này danh chính ngôn thuận thừa kế Thuận Nghĩa Vương, sau đó theo như cựu tục nghênh cưới Tam Nương Tử.
Đến lúc đó nếu Tam Nương Tử không chịu gả, trên là vi phạm chỉ ý triều đình, dưới không tuân theo tục lệ thảo nguyên, không hiểu đại thể, bất chấp đại cục.
Hoàng Đài Cát cũng biết chuyện này tuyệt đối không thể để bên triều đình khám phá, nếu không khó tránh khỏi sinh biến, cho nên mấy ngày gần đây Khoát Nhĩ Chích mới gấp gáp như vậy.
Đáng tiếc cơ quan tính hết cuối cùng vẫn bị Tần Lâm đoán được, chỉ chờ ba ngày, Tam Nương Tử phát giác mắc bẫy, Triết Biệt cũng ngày đêm kiêm trình chạy tới kinh sư, mang đến tình huống chân thật trên thảo nguyên.
- Tốt, làm rất tốt, vất vả cho ngươi rồi!
Tần Lâm vỗ vai Triết Biệt trấn an, lại an bài một phen, sau đó gọi Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực:
- Đi, về nhà ăn cá.
A?! Hai vị huynh đệ có chút giật mình, bây giờ trưởng quan chúng ta còn có lòng dạ ăn cá sao?
Suy đoán có một thời gian không ăn được cá tươi Thanh Đại làm nữa... Tần Lâm suy nghĩ, chuyến này hẳn phải đi xa nhà.
-----------
Trong lúc Tần Lâm cùng hai vị phu nhân thưởng thức canh chua cá, trong phòng của Uy Linh Pháp Vương cũng bày ra tiệc thịnh soạn. Không Thanh Tử cầm giò heo ăn ngấu nghiến, mỡ chảy ròng ròng trên ngực. Vân Hoa Tử đang gặm đùi gà, ống tay tăng bào dính mỡ trở nên bóng loáng.
Tuy rằng Phật giáo Tây Tạng không cấm ăn mặn, nhưng nếu như người khác nhìn thấy Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử ăn như vậy, tuyệt đối sẽ nghi ngờ bọn họ không phải là Phật môn cao tăng, mà là ngạ quỷ đầu thai.
Uy Linh Pháp Vương giận không chỗ phát tiết:
- Mấy tên vô dụng ngu xuẩn này, đi theo vi sư lâu như vậy, ngay cả nửa điểm phong phạm của vi sư cũng không học được, tức chết Đạo gia ta…
Trong miệng Không Thanh Tử ngốn đầy thịt, nói ồm ồm không rõ ràng:
- Rõ ràng là cao tăng Phật môn, lại mở miệng ra là xưng Đạo gia, sư phụ ngài cũng thật là…
- Chúng con cũng rất nhớ lão nhân gia ngài, cả ngày ở trong cung ăn ngự yến, Chậc chậc, nếu như có ngự yến ăn, đồ nhi cũng không gặm gà quay làm gì...
Vân Hoa Tử dứt lời, lại dùng miệng ra sức cắn một miếng thịt gà.
Uy Linh Pháp Vương giận đến mức trợn trừng mắt, trong lòng lại thầm kêu may mắn. May là những ngày qua Tần Lâm coi chừng hai tên đồ đệ giùm lão, bằng không để cho hai người bọn họ cùng theo vào cung, có lẽ chưa tới nửa canh giờ đã hoàn toàn bại lộ.
- Khụ khụ, mấy vị lão huynh, thức ăn này có ngon không vậy?
Tần Lâm đã phụng bồi hai vị phu nhân dùng xong cơm tối, cười híp mắt đi tới.