Cẩm Y Vệ

Chương 626: Nể Tình Đài Cát




Dựa theo quan điểm Nho gia chính thống nhất, bát phương chắp tay, Tứ Di phủ phục chính là minh chứng thánh quân hiền thần tại vị, ngôi vị Hoàng đế của Vạn Lịch đã là lớn nhất, thăng như thế nào đi nữa cũng không thể thành Thái Thượng hoàng. Cho nên thánh quân chẳng qua là hư danh, quyền nhiếp chính của Trương Cư Chính là từ Thái Phó tấn thăng Thái Sư, chân chính đứng đầu quần thần, củng cố địa vị càng thêm vững chắc.

Bắc có Yêm Đáp Hãn phong cống, Nam có Doanh Châu chiêu an, thể hiện ra tình cảnh vương triều trung hưng, chứng minh Giang Lăng đảng chấp chính đúng cách, gia tăng cân lượng cho chuyện đẩy mạnh triều chính mới. Đạt thành hiệp nghị mở rộng thông thương với Ngũ Phong hải thương, dự trù sẽ có một khoản thuế rất lớn rót vào ngân khố, tiền chi cho việc biên luyện lính mới, trị thủy đường sông cũng sẽ rộng rãi thong thả hơn.

Tiếp theo là Kim Anh Cơ thu hoạch cũng không ít, từ chính lục phẩm Thổ Ty Trưởng Quan thăng lên thành tam phẩm Tuyên Úy Sứ, thế tập đời đời, vĩnh viễn là Hải Đông Bình Phiên. Trương Tử Huyên còn đại biểu phụ thân đưa ra cam kết, sẽ tiến thêm một bước giải khai hải cấm trên cơ sở Hàng Châu, Nguyệt Cảng, dần dần gia tăng thông thương khẩu ngạn, chuyện này càng thêm có lợi đối với Ngũ Phong hải thương.

Kẻ mất mát nhiều nhất đương nhiên là Hoàng Đài Cát, đã mất phu nhân lại hao binh, danh tiếng bị bôi nhọ. Người không hiểu nội tình đều nói y bị cắm sừng, đám quý tộc Mông Cổ hiểu được đại khái nội tình lại cảm thấy ngay cả thủ hạ tâm phúc Bạt Hợp Xích y cũng không bảo vệ được.

Hoàng Đài Cát cũng không thể quan tâm quá nhiều, Tái Ngoại truyền ra tin tức Yêm Đáp Hãn bệnh nặng, đúng lúc này y không còn mặt mũi ở lại nữa, bèn mượn chuyện này từ giã triều đình thật sớm, ủ rũ bỏ chạy trở về Tái Ngoại.

Đúng lý ra Hoàng Đài Cát là cống sứ từ giả rời đi sớm nhất, triều đình nên có điều bày tỏ. Nhưng Thái Sư đương triều Trương Cư Chính cố ý làm cho y thấy, nên lúc gần đi chỉ phái tiểu quan cửu phẩm Hồng Lư Tự Chủ Bộ Triệu Sĩ Trinh đi tiễn hành.

Uy Linh Pháp Vương bế quan không ra, cũng phái Ngạch Triêu Ni Mã Đại Lạt Ma thay mặt sư phụ tiễn khách.

Ở Đức Thắng môn phía Bắc kinh sư, bọn Hoàng Đài Cát ủ rũ cúi đầu chuẩn bị cút đi. Nhớ lại lúc tới đây oai phong biết chừng nào, triều đình dùng lễ nghi nghênh đón long trọng tới mức nào, lúc này rời đi lại vô cùng vắng lạnh, quả thật cực kỳ thê thảm, trong lòng các vị quý tộc Mông Cổ cảm thấy khó chịu vô cùng.

Ngạch Triêu Ni Mã Đại Lạt Ma có bề ngoài vừa đen lại mập, mặc tăng bào đỏ để lộ một bên vai, đầu đội mão tăng giống như cây chổi, hai tay choàng khăn ha-đa lên cổ Hoàng Đài Cát, cổ vũ cho y:

- Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ từng nói, Hoàng Đài Cát là hộ giáo Vi Đà thần hạ phàm, có đại trí tuệ, đại duyên phận, cực kỳ thù thắng, thất bại nhất thời bất quá chỉ là thử thách đã được chỉ định trong số mạng, tương lai phúc báo còn dài!

Những lời này thanh âm tương đối lớn, tựa hồ Hoàng Đài Cát sớm có dự liệu, ưỡn ngực thật cao, ánh mắt quét qua tất cả quý tộc Mông Cổ.

Quý tộc các bộ và các Na Nhan võ sĩ trong lòng thất kinh, Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ tôn quý trí khôn tinh thâm, pháp lực vô biên, y đã nói Hoàng Đài Cát là Vi Đà hạ phàm, còn có thể giả được sao?

Giả thần giả quỷ… Triệu Sĩ Trinh thầm mắng một tiếng, lòng nói lão tử cùng Tần trưởng quan còn có chuyện, nào có thời gian rỗi rảnh bồi tiếp các ngươi lải nhải như vậy? Hoàng Đài Cát ngươi cũng cút nhanh đi, chớ có dài dòng lôi thôi nữa…

Hoàng Đài Cát rất không cam lòng nhìn lại tường thành kinh sư lần cuối, mặc dù có Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ ủng hộ, nhưng dù sao chuyến đi kinh sư lần này thật sự vô cùng mất mặt, trong lòng áo não là chuyện khó tránh khỏi.

Đúng lúc này, phía Nam chợt vang lên tiếng vó ngựa, tựa như có thật nhiều nhân mã đang chạy tới.

Chẳng lẽ là ai đó tương tri chạy tới đây đưa tiễn? Hoàng Đài Cát vui mừng trong lòng, xem trận thế này người tới cũng không ít, cuối cùng cũng vớt vát được chút thể diện.

Nhưng chỉ sau khoảnh khắc, sắc mặt của Hoàng Đài Cát lập tức trở nên hết sức khó coi, bởi vì người tới là Tần Lâm và Kim Anh Cơ.

- Hoàng Đài Cát dừng bước, bản quan đặc biệt tới đưa tiễn!

Tần Lâm cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, từ rất xa đã vô cùng nhiệt tình chào hỏi.

Kim Anh Cơ cũng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nở một nụ cười khanh khách, càng lộ ra vẻ yêu mị mê người.

Tần Lâm không tới còn đỡ, hiện tại hắn tới khiến cho Hoàng Đài Cát càng thêm buồn bực, hừ mũi một tiếng,

- Vì sao Đài Cát lại đi gấp như vậy, ôi, ở lại thêm vài ngày nữa đi…

Tần Lâm tỏ vẻ cực kỳ tiếc nuối nói, làm như vừa mới nhớ ra:

- Đúng rồi, Triết Biệt huynh đệ ở nơi nào, ủa, y không đi cùng các ngươi hay sao?

Thân hình Hoàng Đài Cát lập tức chững lại, hôm đó đánh nhau, mặc dù đánh Triết Biệt vỡ đầu chảy máu nhưng cũng không dám thật sự giết người, để cho y chạy thoát. Đã có một thời gian không biết tung tích Triết Biệt, khiến cho trong lòng Hoàng Đài Cát cũng có chút lo âu.

Thật sự không có cách nào khác, Hoàng Đài Cát cố gắng nặn ra một nụ cười, chắp tay một cái:

- Đa tạ Tần tướng quân tới đưa tiễn, ngài biết Triết Biệt ở đâu sao, tiểu khả không nhìn thấy y đã bốn năm ngày qua.

Tần Lâm cả kinh thất sắc:

- Ôi chao, thật là kỳ quái! Ngày hôm trước y tìm tới bản quan, nói đã đánh mất văn điệp thông quan của Đài Cát, cần phải làm lại cái khác. Bản quan nể tình Đài Cát lập tức làm văn điệp khác cho y, nể mặt Đài Cát còn tặng cho y một con khoái mã, năm mươi lượng bạc. Chẳng lẽ y không nói với Đài Cát sao?

- Ngươi... Ngươi!

Hoàng Đài Cát giơ tay chỉ Tần Lâm, giận đến nỗi run lên bần bật, không nói được hết câu.

Y đang lo Triết Biệt sẽ chạy về thảo nguyên trước mình, nói ra nguyên nhân chân chính cái chết Đức Mã, vậy thì đất bằng chắc chắn sẽ dậy sóng. Bất quá Triết Biệt không có văn điệp thông quan, không ra quan được, tưởng sẽ rơi lại phía sau mình.

Không ngờ rằng Tần Lâm làm văn điệp thông quan thay Triết Biệt không nói, còn tặng thêm khoái mã cho y, quả thật chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Triết Biệt cỡi ngựa một mình lên đường ngày hôm trước, suy đoán lúc này đã chạy qua Tuyên Phủ, cho dù là Hoàng Đài Cát có chắp cánh cũng không đuổi kịp.

Lúc này Hoàng Đài Cát giận đến nổi trận lôi đình, Tần Lâm lại tỏ dáng vẻ vô tội, dường như hắn cũng thật sự lo cho đối phương.

Kim Anh Cơ che miệng anh đào nhỏ, cười đau cả bụng, tiểu oan gia Tần Lâm này thật là xấu xa.

- Đi, chúng ta đi!

Hoàng Đài Cát trợn trừng mắt, rất lâu sau mới thốt ra một câu như vậy, sau đó y xoay đầu ngựa lại ra khỏi Đức Thắng môn, sắc mặt đen sạm như vừa mới ăn phải một đống phân lớn.

Đám quý tộc Mông Cổ rối rít giục ngựa đuổi theo, đám anh hùng Tái Ngoại này không có tâm cơ gì, thẳng ruột ngựa không nhịn được xì xào bàn tán: Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ nói Hoàng Đài Cát là hộ pháp Vi Đà, nhưng không hiểu vì sao mỗi lần y gặp phải Tần tướng quân lại nếm mùi đau khổ như vậy.